Theo em thì ko nên làm thế!
Mà phải luôn luôn như bác dzì nói á:
"cái đầu lạnh và trái tim nóng"
Có nghỉa là Bác phải
"đầu lạnh" dzui dzẻ dắt con chó khốn nạn kia vào sân!
Nếu nó ko vào, thì quì xuống mà bế nó, mà cổng nó vào sân!..
Nếu nó nghịch ngợm đào bới sân vuờn nhà bác tìm củ ngon, vật lạ thì cứ "đầu lạnh" mà để nó đào, nó bới nó tung..
Bác phải
"đầu lạnh" mà mong mỏi rằng:
Nếu con chó khốn nạn kia happy thì cái thằng lưu manh khốn nạn kia củng happy, nó sẻ ko cơ bắp sang kiếm chuyện đòi giựt Ghế, đốt nhà bác!
Nhiều khi nó còn xoa đầu bảo bác ngoan nửa đấy!
Đúng rồi: nó sẻ nghĩ tình láng giềng hửu nghị. Nhưng bác phải nhớ ngày Giổ Tổ nhà nó nha!
Bàc nhớ mà sang mà quỳ mà lạy. Nhớ quà cáp nửa nhé! Sẻ có tình cảm thôi!
Nói trắng ra rằng:
Bác phải bỏ cái Sân, giử cái Nhà! Bỏ con săn sắt giử con cá Rô!
Bác phải
"đầu lạnh" nhường mẹ nó cái sân chơi kia của bác cho con chó đi! Nó muốn đào cái gì thì đào, bới cái gì thì bới, thỏa thích tùy nó!..
..
Đầu lạnh mà hy vọng: Nó chỉ quậy ban ngày, con ban đêm chắc nó đi ngủ rồi thì lúc đó có thể len lén ra Sân phơi sáng! (Còn hên sui!)
"Đầu lạnh" mà nghỉ: ko nhường Sân cho nó, thì thằng chủ nó cơ bắp lắm, mai mốt mất nhà như chơi!
..Trái tim nóng??
Làm gì có? Nếu có thì cắn lưởi vì nhục chết mất rồi!
..D..t m. Xin lổi admin! Sao khốn nạn thế! Cái xứ VN! trong đó có cả mình!