Trang 1 / 6 123 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 1 đến 10 / 56

Chủ đề: Hồi ức người lính.

  1. #1
    Tham gia
    16-11-2007
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2,068

    Hồi ức người lính.

    Haiz! chán ảnh, cháu lọ mọ trên mạng và tìm đựơc một số bài nói về những người lính anh hùng VN. Bắn ảnh chán rồi, cháu chuyển sang chuyện bắn nhau với địch :D
    ---------
    Chiến tranh đã qua đi hơn 30 năm, nhưng với những người lính cựu chiến binh (CCB) những sự kiện đó như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Gửi anh em một phần hồi ký của một chú CCB quân tình nguyện VN trên chiến trường K (Campuchia). Đọc để hiểu thêm về chiến tranh, sự khốc liệt của nó, thêm chút gì đó cho bản thân, đọc để hiểu thêm những chuyện có thể chẳng bao giờ có trong chính sử của ta.

    Một góc nhỏ của chiến tranh, một cái nhìn, một hồi ức cá nhân của một người lính bộ binh. Nguồn http://quansuvn.net

    Nếu bình luận, chúng ta có thể bình luận xoay quanh hồi ức, không nên đi quá xa diễn biến của nó được không ạ? và nếu mod thấy không thích hợp, có thể xóa
    --------------
    Mũi chính diện giải phóng NômPênh - Phần 1.

    Nắng đã ngả về chiều trên bến phà Niếp lương chiều hôm đấy 7.1.1979 không khí quân sự khẩn trương đến căng thẳng, hải quân đang lắp ráp phà để chuẩn bị đưa bộ binh qua sông, các đơn vị và những đoàn xe quân sự ùn ùn chuyển dần đến gần bến phà , đơn vị tôi đã nằm đây 2 ngày rồi nên với ai đến sau thì cho rằng mới mẻ chứ lính D7 E 209 chúng tôi thì quen quá rồi, dọc đường vào bến phà xen lẫn vài xe chở lính Campuchia cắm cờ 5 tháp quân trang quân dụng mới tinh gọi nhau bằng tiếng Khơme inh ỏi, lính tình nguyện ta thì cả cơ giới lẫn hành quân bộ dồn về đó rất đông gọi nhau ý ới nhận đồng hương đồng khói inh ỏi. Một trận chiến sắp tới sẽ ác liệt lắm đây vậy mà họ vẫn cười đùa vui vẻ chẳng thấy ai có thái độ sợ sệt hay âu lo gì cả tinh thần của chiến dịch đúng như bài hát Trường sơn đông Trường sơn tây có đoạn Đường ra trận mùa này đẹp lắm . Đại đội 2 của tôi và tôi cũng lẫn trong trong đòan quân đó bên bến phà trên dòng sông Mê kông.

    Khoảng 3h chiều anh Hồng đại đội trưởng và anh Tập chính trị viên C2 đi họp trên D về triệu tập gấp các B trưởng và 2 A trưởng cối 60 và đại liên lên nhận nhiệm vụ mới. Bắt đầu rồi đây tôi nghĩ bụng như vậy vì tôi vừa ở bến phà về và thấy anh em hải quân mình đã lắp phà gần xong, vì tinh thần khẩn trương lên anh Hồng cho gọi hết anh em cả C nếu ở gần quanh C bộ để cùng nghe nhiệm vụ luôn. Nhiệm vụ thế này đơn giản thôi chúng ta sẽ đánh vào giải phóng Nongpenh D7 ta sẽ có xe oto chuyển quân vào thành phố hải quân sẽ đưa ta sang sông ( may thế không phải bơi qua sông chứ không cả quân trang quân dụng và gạo ăn 7 ngày tôi bơi ra không quá 50m là xin chìm. Ở 1 bài nào đó có anh hỏi sao quân ta không sang bờ bên kia trước nhỉ? Có mà sang vào mắt nếu không có tàu thuyền vì sông nó rộng cả gần km đứng bên này nhìn qua bến bên kia to hơn lòng bàn tay chứ ít ỏi gì đâu)

    Chúng ta là mũi đi đầu toàn quân đoàn ngồi trên xe nhớ chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu nếu gặp địch phản công lớn thì đánh chờ lệnh trên nếu bị đánh nhỏ lẻ đánh xong khẩn trương đi tiếp nhỏ quá cho qua không thèm chấp, nhiệm vụ chính của chúng ta là vào giải phóng thành phố tiến vào bộ tổng tham mưu, vào tới bộ TTM địch cắm cờ của ta lên cho các đơn vị bạn biết . Đây cờ đây giao cờ cho đồng chí H (tức là tôi) khi vào đến nơi nhớ tìm cái que buộc cờ vào, oai thế tôi sắp được cắm cờ chiến thắng trên bộ tổng tham mưu Pôn Pốt rồi hà hà lịch sử sẽ có lúc nhắc đến tên tôi đây. Tự hào lắm chứ con cái tôi sau này thoải mái vênh váo với đời ( đùa đấy anh em à, lính HN hay đùa tếu mà). Trong đội hình D xe ta đi đầu rồi đến C1 C3 C5 hỏa lực rồi D bộ. Có ai ý kiến gì không?Nếu không 10 phút nữa hành quân ra bến phà. Thôi đi thôi làm gì có ý kiến ý cò gì lúc này thế là không ai bảo ai cứ thế mạnh ai nấy đi chẳng cần đội hình đội hiếc gì cả vì bến phà cũng gần có 200m. Khoảng 4h chiều chúng tôi xuống phà 4 xe GMC cũng từ từ bò xuống theo đồ đạc của anh nuôi đã được vứt lên xe từ bao giờ còn bộ binh bọn tôi đứng 2 bên mạn phà tư thế sẵn sàng nhả đạn khi phà còn chưa cặp bờ, anh lính hải quân lái phà cứ nhau nhảu mồm to quát tháo , tôi cũng không biết anh nói gì nữa bụng dạ đâu mà nghe, anh đó cũng vô lý biết người ta không nghe mà cứ nói hình như anh ấy nói cho tăng phần quan trọng của mình nói cho đỡ sợ thì phải. Tôi tranh thủ ra cuối phà lau cái mặt rửa cái chân, cởi giày ra ôi thương cái chân của mình thế không biết nó nhợt nhạt như chân xác chết trôi cả tuần nay dẫm xuống bùn đất sình lầy ướt rồi khô, khô rồi ướt , từ đó về sau vái bố tôi cũng không dám đi giày khi hành quân tác chiến nữa cứ dép cao su Bác Hồ là muôn năm. Phà cặp bến trên bến vắng hoe không 1 bóng người cũng chẳng thấy động tĩnh gì cả chúng tôi ào ào nhảy lên bờ vận động lên những nơi có thể vận dụng làm địa hình phòng ngự .Mẹ thằng Pôn Pốt ngu như bò địa hình phòng ngự tốt như thế này mà bỏ tôi nghĩ như vậy.Chúng tôi lên xe và cứ thế chạy thẳng vào Nongpenh trên suốt dọc đường đi không gặp bất kể sự chống cự lại của địch, thỉnh thoảng lác đác đi qua khu có dân ở nhưng toàn người già và phụ nữ trẻ em nét mặt họ cũng hiền lành tay họ cũng không có vũ khí nên chúng tôi cũng chẳng quan tâm làm gì, khi đi qua 1 cụm dân sống tôi thấy có 1 xác người đàn ông nằm giữa đường mặc bộ quần áo đen bên cạnh có khẩu AK anh lái xe không tránh mà chẹt thẳng lên xác chết đó, nhân dân Campuchia đứng bên đường nhìn ra không nói gì , chẳng biết ai đã giết tên lính PPot đó có thể dân bạn thấy ta vào lên giết Ăngka vứt ra đường cũng nên .

    Bóng chiều đã ngả hẳn và trời đang dần tối thì xe chúng tôi vào tới chân cầu Sài gòn chẳng biết tại sao họ lại gọi là cầu Sài gòn nữa nhưng hình dáng nó từa tựa như cầu Bình triệu năm xưa, xe dừng lại nơi đầu cầu lái xe nhảy xuống hỏi mấy người dân đứng ở dãy nhà gần đó rồi nhảy lên xe đi luôn, xe C2 chúng tôi đi đầu các xe khác lần lượt bám theo sau qua cầu bình yên vô sự . Sang tới đầu cầu bên này xe dừng lại hẳn chúng tôi xuống xe mang theo toàn bộ vũ khí đạn dược còn những thứ khác để lại xe, C tôi dưới sự chỉ huy của anh Hồng dày dạn kinh nghiệm nên anh hò hét anh em thật nhanh di chuyển vào mấy nhà cao tầng ngay đầu cầu, các xe khác bắt đầu lần lượt chạy đến và dừng lại chưa kịp xuống xe thì nghe tiếng pháo đầu nòng ở đâu đó đề ba và không quá 3 giây nó nổ ngay đội hình D7 cứ liên tiếp 3 quả 1 lần hay 5 quả 1 lần nổ toán loạn trên mặt đường nhựa , tiếng nổ chát chúa mảnh đạn bay tứ tung những người bị thương kêu oai oái , cả D thương vong gần chục người và nặng nhất là C1 đến 5 6 người dính mảnh đạn pháo, riêng C2 không thương vong gì thiệt hại lớn về tài sản đơn vị là chiếc chảo gang nấu cơm bếp C thủng 1 lỗ to bằng quả cam và từ nay vĩnh viễn cái chảo này không thể nấu cơm được nữa . Nấp dưới gầm những nhà cao tầng bên phải cầu Sài gòn chúng tôi hỏi nhau pháo gì mà nó bắn khiếp thế không biết? trong khi đó bộ đội của cả D cũng đã tản ra hết tìm những địa hình có lợi chú ẩn, xe cũng chạy đi đâu không rõ chỉ còn lại cái quảng trường đầu cầu chơ chọi chịu trận của đạn pháo địch nã túi bụi cấp tập. Sau này tôi mới biết đó là pháo phòng không 37 và 57 ly từ sân bay Puchentong bắn vào đầu cầu chặn bước tiến công của quân ta . Trong lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy chẳng biết mệnh lệnh của ông nào cho anh nuôi tranh thủ nấu cơm chiều dưới làn đạn pháo thế có bỏ mẹ không chứ?

    Thế là 3B bộ binh và C bộ hỏa lực thi nhau nổi lửa lên em , khói lửa um tùm củi thì vớ lấy tất cả cái gì cháy được đều cho vào bếp hết còn nước thì không biết anh nuôi lấy đâu ra hay cho vào bi đông loại 5 lít mang theo , ngoài kia pháo vẫn bắn mảnh đạn vẫn bay vù vù nhưng ở đây không khí cơm cháo bữa chiều tối vẫn hừng hực khí thế. Pháo địch thưa dần rồi im hẳn thì cơm cũng vừa cạn tiếng máy PRC25 của thông tin C và D vẫn đều đều liên lạc nhưng lần này thì bạn thông tin đọc hàng loạt mã số thế là chúng tôi biết ngay là chuẩn bị đi rồi, không sai lệnh hành quân dọc theo đường bên phải cầu bắt đầu tôi và 1 cậu liên lạc nữa chạy đi báo các B đi ngay không chậm chễ, Đội hình C chia đều 2 bên đường tiến thẳng vào thành phố lúc này trời đã tối đen, nơi đây 1 thành phố chết không 1 bóng người không 1 bóng đèn không 1 ngọn lửa thậm chí không thấy có 1 con chuột nữa 2 bên đường các nhà đều kín cổng cao tường thỉnh thoảng thấy có xe ô tô con đỗ ngoài của những khu nhà ấy chắc đây khu nhà cán bộ cấp cao của chế độ Pôn Pốt, cứ đi thẳng vậy được 2km anh Hồng thấy thiếu cái gì đó nên dừng lại kiểm tra đội hình đi sau bỗng anh hỏi B3 đâu?Tất cả ngớ ra nhìn nhau ừ nhỉ chúng nó đâu gần 10 thằng nguyên vẹn B3 đi đằng nào? anh Hồng túc quá quát 2 thằng liên lạc ai báo cho B3 , thằng Việt nói em đi báo cho anh Đoàn rồi còn đi theo đội hình C hay không em không biết. Vậy là chúng nó vẫn chưa đi rồi thằng H quay lại móc chúng nó lên đây,tôi lóp ngóp chạy quay lại tìm B3. Mẹ kiếp tôi biết tỏng tại sao như vậy, cái thằng cha Đoàn B trưởng B3 này là cực kỳ bố láo hôm 12.12 đánh trận ở Nam Chóp cũng vì hắn chỉ huy mà đi đứt 8 anh em mình hắn chạy thoát, mất 3 hầm cánh phải làm chúng tôi phải vất vả mới lấy lại được nay liên lạc đến tận nơi báo rõ mệnh lênh của C mà không nghe là ý định sao đây?

    Vừa quay lại vừa ẫm ức trong lòng vừa nghĩ rồi rồi sẽ có 1 ngày đẹp trời tao sẽ vạch bộ mặt của mày trước hội đồng quân nhân đồ hèn đồ... đồ ...đồ...Bỗng trước mặt tôi lố nhố 6 7 người ăn mặc lung tung súng ống đủ loại mũ nón chẳng ra làm sao có người mặc cả quần xanh học sinh áo trắng nữa tôi thấy rõ như vậy vì lúc đó trăng đã lên có ánh sáng mờ mờ, Bỏ mẹ gặp Miên rồi một mình tôi với 6 7 thằng đánh sao lại nhưng bây giờ chạy đi đâu? thôi cứ chơi đại đi cầm cự càng lâu càng tốt đơn vị nghe tiếng súng sẽ đến cứu ,tôi lao vội vào phía đống gạch xếp để bên đường quay súng ra chuẩn bị phang bên kia thấy bóng người họ vội hô nhau tản ra tản ra bằng tiếng miền Nam, tôi nghe thấy tiếng Việt nên hỏi vọng ra đơn vị nào đấy?Quân khu 9 đây. Tý nữa thì lại quân ta chiến thắng quân mình , gặp nhau các anh mang vũ khí lung tung có cả AR15 và M16 rồi M79 quần áo như dân sự có anh mặc cả áo hoa chim cò nữa chứ. Xin các bố ăn mặc chỉnh tề cho chúng con nhờ không thì lại đánh nhầm nhau bây giờ tôi QD4 sư 7 đây, tôi ăn nói khệnh khạng kể cả lắm lính chính quy mà.

    Mấy anh kia dạ dạ đều và bảo nhau gặp sư 7 rồi quay lại thôi, tôi tranh thủ hỏi có thấy khoảng 10 người ở phía sau không?Chưa chưa thấy ai từ khi qua cầu , nghe vậy làm tôi lo lắng chẳng biết mấy thằng ma này đi đâu bậy thật. Tất cả quay lại cùng đi khoảng 500m thì thấy B3 của chúng tôi đi lên mừng quá quên hết cả bực dọc trong lòng chúng tôi khẩn trương đuổi theo đơn vị.

    (còn nữa)

  2. #2
    Tham gia
    16-11-2007
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2,068
    Nongpenh đêm7.1.1978

     B3 tụt tạt và tôi đuổi kịp đội hình C2 đang án ngữ ở ngã 4 trước mặt , anh em đang nép mình bên những bờ tường đường phố chờ lệnh D vì lúc này không xác định được hướng đâu là đường đến Bộ tổng tham mưu địch . Anh thông tin PRC25 thì cứ nheo nhéo  41 39 02 rồi gì gì rất rách việc anh Hồng bực mình giằng lấy tổ hợp gọi thẳng luôn

    - Tới ngã tư rồi bây giờ rẽ đường nào ? Cái gì đưa máy cho lão Ước bảo gặp tao Hồng đại trưởng C2 đây.

     Nghe bên kia nói gì đó rồi anh Hồng nói

    - Tôi xem bản đồ rồi nhưng chữ lằng nhằng như giun thế này biết gì đọc mà tôi cũng đâu biết bộ tổng tham mưu nó ở chỗ nào trên bản đồ đâu? Anh hỏi trên đi tôi chờ ở đây.

     Bỏ mẹ chưa đến đây bế tắc không có chỗ đi mà cũng chẳng có chỗ đến . Trong lúc đang bực mình vì tiến thoái lưỡng nan gặp ngay cha Đoàn vừa tới anh Hồng túm ngay lấy cổ áo

    - Đ..mẹ mày chống lệnh tụt tạt né tránh nhiệm vụ phải không? thằng cha Đoàn kia chưa kịp phân trần anh vả ngay cho 2 cái tát cảnh cáo . Lần sau đi tác chiến với tao mà mày còn dở ba cái trò này tao bắn chết mẹ mày luôn rồi về chịu kỷ luật sau đấy.

     Ông này là chúa nóng tính nổi tiếng E 209 và nóng tính như anh lần này là quá đúng, Quân lệnh phải như sơn chứ. Cả B3 nem nép đi vào đội hình C không ai dám nói nửa lời . Còn tôi trong lòng hể hả lắm tưởng anh Hồng không biết gì về nó hóa ra anh biết hết và rất hiểu liên lạc chúng tôi không bao giờ báo cáo láo cả .

    Tôi tranh thủ chui vào 1 biệt thự gần đó xem có gì lấy được không mà mục đích chính là tìm cái sào buộc cờ , ngôi nhà đó không khóa bên trong rất đẹp 2 tầng trước sau sân vườn cây cối xanh tươi chứng tỏ chủ nhân của nó vừa đi đây thôi, lên gác trên chiếc bàn to vẫn còn bát đĩa thức ăn của 1 mâm cơm, tôi trèo lên bàn và giật cái sào gỗ của dèm cửa xuống . Đây rồi chúng ý lãnh đạo luôn cái này làm cán cờ thì vừa đẹp, tiện tay tôi cho luôn chỗ vải dèm vào ba lô nhặt thêm 3 cái thìa inox luôn. Xuống đến đường thì vừa kịp có xe oto đến đón , tất cả lên xe lúc này mới thấy anh nuôi bê mấy nồi cơm lên xe (vì đi hành quân tác chiến nên chia anh nuôi về từng B của B nào anh nuôi đó tự lo) gánh theo cả bếp luôn vì cơm chưa chín đã phải đi.

    Phải nói rằng quân đội ta chuyện ăn uống của anh em cán bộ chiến sỹ khi tác chiến nhếc nhác thật cũng phải thôi QD ta vẫn còn nghèo mà , lại đi loanh quanh trong thành phố không một ngọn đèn , thành phố chết còn chúng tôi như những bóng ma trong đêm tối nếu không có mấy cái xe đèn pha sáng chiếu thì không biết nên gọi nơi đây là TP hay cái nghĩa địa nữa.

     Lúc này anh em chúng tôi cũng mệt và đói lắm rồi đứng 2 bên thành xe chĩa súng ra ngoài mà uể oải chán ngắt , không biết đi đâu địch chẳng thấy bụng thì đói thử hỏi ai ở cảnh chúng tôi lúc đó cũng nản lòng, trên đường giữa những ngã tư thỉnh thoảng các xe ta vẫn gặp nhau có lẽ họ cũng lạc đường như chúng tôi thôi.

     Xe chuyển chúng tôi cứ đi loanh quanh mãi mà lúc đó cũng khoảng 23h rồi đói mệt uể oải tinh thần làm một số anh em nằm cả ra sàn xe ngủ chẳng quan tâm gì đến chính cái giờ phút này đây người ta hay gọi là khoảng khắc của lịch sử cái giờ phút này đây lịch sử sẽ mãi ghi nhớ. Không mấy ai nghĩ tới nhưng tôi nghĩ tới và ý thức được điều đó. Thông tin vẫn thông suốt với D bộ thì chính lúc đó chúng tôi nhận được tin thông báo D8 của E 209 đã vào cắm cờ tại bộ tổng tham mưu của quân đội P.Pốt rồi. Thế là C2 của chúng tôi và chính bản thân tôi đã bỏ mất đi một cơ hội bằng vàng để được mãi mãi ghi tên vào quân sử VN có lẽ điều này không phải do C trưởng C2 không biết xem bản đồ vì anh Hồng từng là lính trinh sát thời đánh giải phóng miền Nam có rất nhiều kinh nghiệm chiến trường mà do bản đồ trên cung cấp cho anh thiếu chính xác không nói rõ đâu là bộ tổng tham mưu cứ như đánh đố nhau. Cứ nói thẳng ra rằng vào tới đó rồi ta không biết bộ tổng tham mưu địch nằm ở đâu trong cái thành phố Nongpenh đó , điều nữa ông Ước D trưởng D7 người dân tộc nên vào TP thì như gà mắc tóc. Cũng có thể chính vì điều đó mà sau này D8 E 209 được phong danh hiệu D anh hùng lần thứ 2 trước chúng tôi .

     Bây giờ xe đưa C2 về tập trung theo đội hình D ở đâu tôi không rõ chỉ biết toàn bộ D7 về đó hết , 1 khu phố với nhà cửa san sát lính ta đứng ngồi có anh nằm lăn cả ra đất nghỉ . C2 phát lệnh cho anh nuôi lo cơm nước cho anh em thế là cuộc chiến cơm nước bắt đầu, cơm thì có rồi nguội tanh nguội ngắt nhưng không sao lính dễ tính ấy mà còn thức ăn thì sao? không có , lúc đó thằng Chuyển Hà nam Ninh gọi to

     - Kho đường chúng mày ơi

     Mồm nói tay nó lôi tuột 1 bao đường kính ra giữa đường, chúng tôi xé bao ngoài rồi đổ đường vào nồi cơm thế cũng tốt có còn hơn không , anh em cứ động viên nhau ăn đi cho có sức khỏe , thế là mạnh ai lấy ăn chẳng theo đội hình anh nuôi gì hết ăn ở nồi nào cũng được, mấy anh em C khác vác bát sang xin cơm đường ăn cho đỡ đòi bụng vì C của họ có kịp nấu nướng gì đâu, tôi vì lo kéo thêm bao đường nữa cho anh em ăn nên khi lấy bát ra lấy cơm ăn thì xúc phải toàn đường kính trong nồi hóa ra anh em các C kéo tới ăn hôi đông quá nên hết cơm. Không sao hết thì thôi ăn đường vậy anh em mình cả thôi.

     Tôi làm bát đường rồi tìm 1 góc chệu chạo nhai , ngán quá nuốt không vào cũng may nước uống thì không thiếu nên cũng tạm yên cái bụng rồi tôi tìm cái bờ lai hiên có bậc nào sạch sẽ chút gần đội hình C2 làm 1 giấc cái đã 1 ngày vất vả và căng thẳng qua đi .

     Ngày mai , ngày mai và mãi mãi về sau chúng tôi là những người chiến thắng.Có thể sử sách không bao giờ nhắc đến tên chúng tôi nhưng thành phố Nongpenh luôn xác nhận chúng tôi những người lính quân đội nhân dân VN đầu tiên bước chân vào giải phóng thành phố và mang lại sự hồi sinh cho cả một dân tộc

    Chuyện lục lọi phá phách nghịch ngợm ở Nongpenh chuyện ăn uống thì rồi cũng qua đi bây giờ là nhiệm vụ . Trong khi đóng cứ tại sân bay chúng tôi có lệnh càn quét quanh khu vực đóng quân đội hình tiểu đoàn 7 vẫn vậy C2 tôi đã có thành tích rất lớn trong cuộc càn quét này . Theo tôi chủ quan nghĩ với thành tích này thì bất kể đơn vị nào của quân đội nhân dân VN cũng khó đạt được, nếu có thì cũng chỉ là đếm trên đầu ngón tay vậy mà chưa bao giờ tôi nghe nói trên bất kỳ thông tin đại chúng hay sách báo nào .

     Chuyện là thế này . Hơn 50 tay súng đi truy quét bộ phận anh nuôi hậu cần ở lại cứ , cơm nắm thức ăn từng người do anh nuôi và quản lý đơn vị chuẩn bị rất chu đáo , kế hoạch đi 1 ngày nên cũng gọn nhẹ súng đạn 1 cơ số. Lúc này C2 hay các C khác của D 7 được trang bị rất tốt về vũ khí , thay mới hoàn toàn và trang bị rất mạnh về hỏa lực, Mỗi B có 2 RPD 2 B41 2 B40 còn lại AK mới cứng , cối 60 2 khẩu , Đại liên 2 khẩu , thay rồi nhé khẩu đại liên MAXIM loại có bánh xe kéo có từ thời chiến tranh thế giới thứ 2 hay tắc hay hỏng , vì nó mà hôm 12.12.78 chúng tôi không có đại liên tham gia giữ chốt vì vừa bắn ít loạt nó đã lăn ra hỏng. Riêng tôi khẩu AK nòng vát của Liên xô thân yêu quyết không đổi , tôi thích nó vì vừa bắn chính xác vừa nhẹ nó theo tôi tới ngày tôi rời quân ngũ .

     5h chiều hôm đó khoảng 22-23.1.1979 ( tôi không nhớ chính xác ngày) chúng tôi lặng lẽ rời cứ hành quân theo đội hình D . Đây là lần thứ 2 tôi đi luồn sâu nên kinh nghiệm thức đêm đi đêm không có nhưng với sức trai 18 thì đó cũng là những thử thách đầu đời , lúc đó tôi có biết đâu rằng sau này chuyện luồn sâu đêm với chúng tôi lại là chuyện cơm bữa.

     Suốt đêm đi luồn sâu không có gì đáng nói đội hình toàn D đi rất rộng C2 đi tới sáng thì gặp một nhà máy chế biến gỗ , vắng lặng không một bóng người , có thể công nhân xưởng gỗ bỏ chạy theo tàn quân PP rồi. chúng tôi đi tiếp đến khoảng 9 h sáng thì gặp một vườn dưa hấu . Đang đói và khát gặp vườn dưa thì quá trúng mánh rồi , tất cả C đang định xà vào vườn dưa thì không trước mặt phía bên kia trảng trống những mái lán khép mình khiêm tốn dưới gốc cây dầu san sát , bên trong lán là những cái gì đó được che bạt rất cẩn thận.

    Thế là đội hình C được tản ra chuẩn bị chiến đấu , để vượt qua trảng trống này mà địch không phát hiện ra thì là cả 1 vấn đề vì trảng rất rộng không vật cản che chắn. C trưởng Hồng quyết định rất nhanh ra lệnh các B chuẩn bị và cho bộ đội đồng loạt vận động nhanh qua trảng , nếu gặp địch kháng cự thì các B hỗ trợ cho nhau , Đại liên 2 khẩu bắn thoải mái nhưng cối 60 không được bắn vì sợ rơi vào kho đạn của địch, tư thế khẩn trương có trên từng nét mặt của cán bộ chiến sỹ C2 chúng tôi

    ...

  3. #3
    Tham gia
    12-12-2009
    Bài viết
    318
    Đấy thế mà bây giờ bọn phản động toàn từ Campuchia về đấy ạ (mấy vụ Tây nguyên) Anh em tốt của VN em nghĩ chỉ có Lào thôi
    Việt Nam muôn năm
    My Home
    Trường DXT

  4. #4
    Tham gia
    22-07-2009
    Location
    HCm
    Bài viết
    862
    tiếp nữa đi bác chủ, đọc thấy hồi hộp quá

  5. #5
    Tham gia
    16-11-2007
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2,068
    Quote Được gửi bởi DXT View Post
    Đấy thế mà bây giờ bọn phản động toàn từ Campuchia về đấy ạ (mấy vụ Tây nguyên) Anh em tốt của VN em nghĩ chỉ có Lào thôi
    Việt Nam muôn năm
    Chúng ta chỉ nên comment xoay quanh hồi ức này, không nên miên man qua chuyện khác và đặc biệt không bàn chuyện chính trị chính em ở đây cụ nhé!!

  6. #6
    Tham gia
    16-11-2007
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2,068
    Khi C trưởng vẫy tay đồng loạt chúng tôi vận động cả C hơn 50 người súng ống lăm lăm trong tay cứ thế chạy không xung phong gì hết . Khi còn cách lán gần nhất 50m thì địch phát hiện ra thằng gần nhất chưa kịp phản ứng thì bị B 2 nổ súng quật ngã thế là chúng tôi vừa vận động vừa bắn khiến địch không kịp trở tay, không quá 3 phút hơn 10 thằng bị tiêu diệt và địch gần như không kịp cầm súng , thằng chạy xa nhất là 30m rồi bị diệt . Nghe súng nổ ran D điện đàm hỏi C trưởng trả lời gặp địch và diệt rồi.

     Chúng tôi bây giờ mới đi kiểm tra chiến lợi phẩm ,vừa lật bạt lên trời ơi Pháo tất cả các lán đó đều chứa pháo các loại mới tinh sương , cả C tôi sướng quá nhiều pháo quá , anh Hồng phải chia các B từng khu vục để đếm pháo . Tổng số 184 khẩu pháo , vẫn chưa bằng lòng anh Hồng bắt phân loại pháo có đủ cả từ pháo phòng không 37 ly đến pháo 155ly trong đó có 16 khẩu 122ly nòng dài với đầy đủ xe kéo và những vật dụng theo pháo khác. Thống kê xong anh Hồng mới chính thức báo về D thế là các mũi của D dồn dập kéo về bảo vệ chung quanh kho pháo mà C2 chúng tôi thu được . Một việc làm hết sức nhân đạo mà suốt 5 năm 2 tháng ở K tôi mới chứng kiến duy nhất lần đó là chôn cất xác địch vì để nó nằm đó thối ai chịu được.
     Nếu số pháo này chúng kéo ra chiến trường thì không biết bộ đội ta thương vong sẽ là đến đâu nữa ,nếu quy ra kinh tế thì tôi xin bảo đảm rằng nó trị giá nhiều tỷ đola . Đây là thành tich lớn nhất của C2 kể từ ngày thành lập đơn vị , cả C tôi từ C trưởng tới binh sỹ ai cũng nghĩ rằng rồi đây sẽ được bộ quốc phòng hay quân đoàn khen thưởng. Vậy mà ...

     Ở đó bảo vệ kho pháo 3 ngày chúng tôi bàn giao cho đơn vị khác tới nhận không quên bàn giao luôn ngôi mộ tập thể hơn 10 thằng lính K kia , nó như cái dấu đấnh giá công lao của C2 chúng tôi

     Còn sau này theo thời gian chuyện kho pháo đi vào dĩ vãng không ai nhắc tới cả . Cán bộ chiến sỹ C chúng tôi một lời khen thưởng cũng không được. Ngày bé tôi hay xem phim Liên xô thấy cảnh tướng tá họ xuống tận chiến hào trao tặng huân huy chương cho người có thành tích nên linh LX huy chương đeo đầy ngực khi chiến đấu .

    Còn ta chúng tôi thu về cho quân đội hàng chục nghìn tấn sắt thép kim loại vậy mà cái huy chương to bằng cái nắp chai bia bây giờ họ cũng tiếc không trao tăng công nhận công lao của anh em can bộ chiến sỹ chúng tôi .

      Đó là một nỗi buồn mà chúng tôi C2 d7 E 209 f7 không muốn nói ra

  7. #7
    Tham gia
    16-11-2007
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2,068
    Đầu tháng 2.1979 sau mấy đợt truy quét chúng tôi C2 D7 được dừng nghỉ ăn Tết Nguyên đán tại 1 phum gần ngã tư đường tàu cách U đông gần chục km thuộc tỉnh Kpoong chư pư . Cái Tết đến muộn với những người lính chúng tôi nhưng không sao giữa chiến trường này mà vẫn có không khí Tết thì chúng tôi cũng chẳng mơ ước gì hơn.

     Nơi dừng chân là cái phum lớn với nhà cửa san sát nằm hai bên trục đường đất đỏ, quanh nhà sàn thấp là những luống rau trồng của dân bỏ lại , gia súc chạy khắp nơi ngoài kia những cánh rừng và trảng trống nối tiếp nhau tới bất tận, từng đàn bò của PP gặm cỏ quanh đây nhiều vô kể . Hứa hẹn một cái Tết đầy đủ và vui vẻ.

     Bố trí đội hình các B và các A hỏa lực xong chúng tôi lên D bộ nhận nhu yếu phẩm về ăn Tết,thực phẩm thì chúng tôi không quan tâm nhưng nhu yếu phẩm thì lại là thứ chúng tôi cần thiết trong lúc này, cũng may cấp trên hiểu được điều đó nên khi đi nhận về thì đủ cả , thuốc lá ,chè ,rượu có cả bia 33 con hổ mang từ VN qua, bánh kẹo rồi gia vị măng miến mộc nhĩ nấm hương đủ cả. Hôm đó là mùng 2 Tết rồi lệnh trên cho D7 ăn Tết đến hết ngày 4 âm lịch rồi qua thay chốt ngay ngã tư đường tàu cho D9 về nghỉ ăn Tết muộn. Thế là không khí đón Xuân của chúng tôi bắt đầu , thôi thì nồi niêu xoong chảo nấu nướng ỳ xèo, anh nuôi trổ tài bếp núc,gà qué kêu quang quoác, lợn thì cho nó 1 phát vào đầu là 5 phút sau đã thấy có món cho anh em nhậu ngay được rồi , đúng là lính cơ động nên chuyện ăn uống cũng vô cùng cơ động,cũng nâng ly chạm cốc cũng 100% chuyện trò như pháo 105 vui tới quên cả Tổ quốc luôn, thế rồi cũng say cũng xỉn cũng nói qua nói về nhưng trong tổ chức kỷ luật và cũng không quên phân công nhau canh gác phòng khi PP đánh tập kích.

    Tối hôm đó chúng tôi cũng tổ chức đón giao thừa tại từng B và cán bộ C cũng xuống từng B chúc Tết như ai , bánh kẹo bày ra thuốc lá nước chè anh em vui lắm . Chúng tôi anh em cán bộ chiến sỹ trong C chiến đấu bên nhau chung vui cùng nhau ,đoàn kết bên nhau , thương yêu đùm bọc nhau như anh em một nhà. Lúc này anh em một số nhận được thư nhà trong đó có thằng Chuyển bạn vào cùng đoàn với tôi người Hà Nam Ninh, tôi không may mắn như chúng nó không có thư nhà động viên lúc này vì đây là cái Tết đầu tiên tôi ở trong quân ngũ, nhìn chúng bạn đọc thư tôi cũng vui lây cùng chúng thôi thì bạn vui cũng như mình vui ,buồn làm gì. Tôi mon men lại gần thằng Chuyển nói nhỏ :

     - Cho tao đọc với . Các bạn có biết nó nói gì không?

     - Đ...mẹ tao có thể chia lửa với mày nhưng thư của người yêu tao thì đ.. thể cho mày đọc được . Cho mày đọc để mày kể um lên cho chúng nó cùng nghe à? Ôi câu nói của thằng này nó chân thành tới mức thô thiển như đấm vào tai nhau thế đấy các bạn ạ.

     Hai ngày nghỉ Tết cũng qua đi trong bình yên xa xa bên ngã tư đường tàu kia thỉnh thoảng vẫn vọng lại tiếng súng , D9 họ đang chiến đấu cho chúng tôi ăn cái Tết đấy và bây giờ là lúc chúng tôi phải làm cái việc mà họ đã làm vì chúng tôi
     Chiều 4 âm lịch chúng tôi rời cái phum kia, nó đã tang hoang sau 2 ngày Tết của lính , chúng tôi từng B lặng lẽ rút về theo hướng ngã tư đường tàu, đội hình C hàng 1 cứ đi trong chiều đã tắt nắng trên cái xứ xở xa xôi này. Một cảm giác buồn buồn trong tôi , nhớ nhà.

     Đội hình D7 cũng chuyển hết lên đây chuẩn bị vào thay chốt, một cuộc chiến mới lại sắp bắt đầu, C3 vào thay trước chúng tôi giữ cánh cho C11 của D9 rút ra rồi chúng tôi vào sau theo hướng thẳng của con đường đất đỏ bên cạnh ngã tư đường tàu. Đêm đó trời không trăng không sao không khí oi bức tới ngột ngạt khó chịu vô cùng, tôi đang nằm bên con lộ đỏ đó thì C11 rút ra anh em ta đi dầm dầm nói chuyện hỏi han nhau oang oang, ngứa mồm tôi hỏi :

    - Anh em ơi có thấy thằng Hải trắng lính HN thông tin PRC25 không?

    - Nó đi theo C12 rút ra sau cứ gọi to lên là nó nghe đó.

     Vậy là cái thằng bạn tôi chi kỷ chi ân đang ở đây,mừng quá tôi gọi to lên:

    - Hải ơi...! Hải ơi..!

     Thế rồi tiếng nó trả lời H...hả tôi đây.Trong đêm tối tôi chẳng nhìn thấy nó chỉ nghe tiếng nói của nó vừa trả lời máy của D9 vừa gọi tên tôi. Chúng tôi gọi tên nhau ý ới trên đường hành quân một kỷ niệm không thể phai mờ trong tâm trí 2 thằng chúng tôi. Gặp nhau dừng lại nắm lấy tay nhau hỏi nhau được mấy câu nó vội đặt máy trong ba lô xuống đất lần tìm 3 bao thuốc Vàm cỏ ấn vào tay tôi

     - Cầm lấy ,tao không hút thuốc để dành cho mày đấy.

     Thật là một kỷ niệm chiến trường không thể nào quên , nếu bây giờ ai đổi cái kỷ niệm đó lấy nhiều cây thuốc hay cả thùng thuốc lá thì tôi đây cũng không bao giờ đổi cả. ( đùa thôi chứ kỷ niệm là của riêng mỗi người ) . Thế rồi chúng tôi chia tay nhau trong vội vàng , trước khi chạy theo đội hình đ/v thằng Hải còn nói với theo tôi:

    - Trong đó địch nhiều lắm bạn cẩn thận nhé . Chỉ thế thôi , chỉ từng đó thôi các bạn ạ , tình bạn của chúng tôi là như vậy đó. Tôi đứng đó trên con lộ đỏ đó nhìn theo đội hình D9 rút về nghỉ ăn Tết trong đó có thằng bạn thân thiết của tôi .

     Lệnh C2 vào thay chốt bắt đầu , chúng tôi từng B rời vị trí đi thẳng vào chốt C13 có bộ phận liên lạc của C13 hướng dẫn cụ thể cho từng B vào vị trí nhận địa hình hầm hào công sự. Khoảng 9h tối chúng tôi đã nhận xong trận địa và C13 cũng đã rút ra trong an toàn lặng lẽ . Trong lần thay chốt cho C13 này một điều vui không ngờ là C trưởng C13 lại chính là B trưởng cũ của tôi.Anh Phắng lính 75 Hải phòng , anh được chuyển qua D9 khi bên D9 thiếu cán bộ ngày còn nằm bên biên giới.

    ..........

  8. #8
    Tham gia
    25-02-2010
    Bài viết
    3,380
    khi đi qua 1 cụm dân sống tôi thấy có 1 xác người đàn ông nằm giữa đường mặc bộ quần áo đen bên cạnh có khẩu AK anh lái xe không tránh mà chẹt thẳng lên xác chết đó, nhân dân Campuchia đứng bên đường nhìn ra không nói gì
    Cha lái xe này dã man quá ! Làm xấu hình ảnh người lính tình nguyện Việt Nam ở CPC !

  9. #9
    Tham gia
    16-11-2007
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2,068
    Quote Được gửi bởi e63d90 View Post
    Cha lái xe này dã man quá ! Làm xấu hình ảnh người lính tình nguyện Việt Nam ở CPC !
    Đọc đoạn sau của hồi ký, bạn sẽ hiểu tại sao người lính VN mình làm thế. Sự dã man của pốt nếu ko đọc, ko hiểu đc đâu bạn ạ!

  10. #10
    Tham gia
    16-11-2007
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2,068
    Đêm 4 Tết âm lịch chúng tôi đã thay chốt cho C13 của D9 xong bây giờ tôi xin nói sơ qua về đội hình C2 và D7 cũng như trận địa chốt chặn bên nga tư đường tàu.

    Về quân số lúc này của C2 chúng tôi khá đông gần 70 tay súng , quân số gần bằng quân số C2 trước ngày đánh trận biên giới 12.12.78, nhưng quá nửa là anh em tân binh mới vào bổ xung cho chiến dịch trước và sau ngày giải phóng N.pênh ít ngày và toàn bộ đều là anh em các tỉnh phía Bắc kinh nghiệm trận mạc gần như chưa có gì, thêm số anh em C2 cũ đi viện về nên khá đông. Nếu đem so sánh với lực lượng của C2 chúng tôi trước ngày 12.12.78 thì trước kia chúng tôi mạnh hơn rất nhiều vì lúc đó nhiều anh em giàu kinh nghiệm chiến đấu hơn, nhưng bù lại chúng tôi lại có 1 đại đội trưởng phải nói rằng có tài năng quân sự , ít nhất là như vậy trong con mắt tôi,về hỏa lực trước kia vũ khí cũ kỹ nay được trang bị mới tinh và số lượng thì nhiều hơn,mỗi B 2 khẩu B41, 2 khẩu B40 ,2 khẩu trung liên RPD còn lại là xung lực AK, hỏa lực của C có 2 khẩu đại liên, 2 khẩu cối 60.

    Đại đội trưởng C2 anh Nguyễn khắc Hồng lính 72 người Đồ sơn Hải phòng, anh nguyên lính trinh sát được đào tạo bài bản từ miền Bắc và đã trải qua nhiều trận đánh cùng lịch sử của sư đoàn, anh là một cán bộ quân sự giàu kinh nghiệm với cách bài trí trận địa thông minh biết tổ chức những trận đánh táo bạo, anh có tính cách của người chỉ huy quân sự, kiên quyết dứt khoát và quyết đoán ,nói thẳng nói to không nể nang với bất kể ai hèn nhát hay dựa dẫm (là liên lạc của anh nên tôi học được ở anh rất nhiều điều). Đêm đó thay chốt xong anh Hồng và tôi đi kiểm tra chốt các B một lần , anh căn dặn anh em và bố trí theo đội hình C13 rồi chúng tôi về nhà C bộ, trên đường về anh có nói với tôi ngày mai cần bố trí lại đội hình chốt chặn cho phù hợp với thực tế của đơn vị mình.

    Sáng sớm hôm sau anh Hồng và tôi đi kiểm tra trận địa một lần nữa, giờ đây tôi mới có điều kiện ngắm nhìn cái chốt của chúng tôi bên ngã tư đường tàu. Nó là cái phum đẹp với những dãy nhà sàn gỗ lợp ngói đỏ nằm 2 bên con đường đất đỏ với những hàng dừa cao vút, sân vườn giữa các nhà rộng thoáng với những cây me cây soài to tỏa nhiều bóng mát , cả phum lan rộng về 2 phía sâu trong, con đường nằm ngay giữa phum,chia cái phum đó làm 2 phần bám dọc theo con đường, xa xa ngoài kia cánh đồng lúa mới gặt xong còn trơ gốc rạ với những bụi tre gai, ụ mối và cây thốt nốt mọc trên những bờ thửa ruộng.

    Đây là cái phum đẹp đứng thứ 2 mà tôi biết trên đất nước chùa tháp,nếu như không có chiến tranh thì nơi đây đẹp tới nao lòng người, nét đẹp của thôn quê , dân dã và bình yên, ngoài kia đằng sau cánh rừng tre gai thưa , sau những ụ mối và dưới những gôc cây thốt nốt ấy trong cái quang cảnh thơ mộng này, những tên lính áo đen của chế độ P.pốt đang rình dập nhòm ngó cái phum này, trận địa của chúng tôi, thần chiến tranh cũng đã có mặt và thần chết cũng đang lảng vảng quanh đây, nếu cứ nhìn cái buổi sáng đẹp trời này không ai dám bảo ở đây, chính nơi này sắp có một cuộc chiến khốc liệt sẽ xảy ra .

    Chúng ta hãy nói thêm một chút về đội hình chốt chặn của D7 vì nếu không sẽ là thiếu sót rất lớn . Con đường nhựa chạy từ quốc lộ 4 qua thị trấn U đông được cắt ngang bởi đường tàu , trước khi tới đường sắt có cái ngã 3 của con đường đất đỏ chạy thẳng vào bên phải của núi Nô via, C2 chúng tôi chốt trên chính con đường đó , bên kia đường tàu lùi hơn lại phía sau là C3, bên trái chúng tôi cách xa 1 thửa ruộng lớn là C1, lùi lại qua sau đường nhựa là D bộ và C5 hỏa lực. Như vậy là C2 chúng tôi chịu trách nhiệm chính vì là mũi chủ công, toàn bộ D tạo thành thế vòng cung vững chắc có thể chi viện cho nhau đắc lực nhất khi cần thiết. Riêng C2 chúng tôi vì là mũi chủ lực nên được tăng cường thêm 1 khẩu DKZ75 và 1 khẩu 12.8ly của trung đoàn đánh phối thuộc, vậy là chúng tôi mạnh cả về nhân lực và vũ khí .

    Anh Hồng cầm bản đồ dùng bút chì xanh đánh dấu hầm của các B sau đó chấm thêm những vị trí khác bằng bút đỏ rồi anh em tôi trở về nhà C bộ đóng quân, anh cho gọi CTV C2 là anh Tập và 2 anh phó cán bộ C bàn kế hoạch bố trí đội hình , anh yêu cầu các cán bộ C ủng hộ anh rồi cho lệnh mời tất cả cán bộ B cũng như các bộ phận hỏa lực lên họp. Không phân tích bàn bạc nhiều có nên bố trí lại hay không mà anh đưa thẳng vấn đề là làm như thế nào , bố trí thêm những hầm nào . Đó là cái quyết đoán của anh, lúc đầu có vài ba ý kiến chưa tán thành nhưng anh nói : Tôi đại đội trưởng C2 chịu trách nhiệm về nhiệm vụ bảo vệ chốt và tính mạng của hơn 80 anh em cán bộ chiến sỹ . Đây là việc phải làm không bàn cãi gì nữa.

    Ngay tức khắc đội hình C2 bố trí lại đội hình , mỗi B chia làm 4 hầm mỗi hầm 3 anh em, mỗi người 2 hố chiến đấu cá nhân do anh sắp xếp chỉ bảo từng vị trí , B1 mạnh nhất nằm bên trái đường lộ đỏ , ngay sát đường bố trí khẩu DKZ75ly , qua bên phải đường là B3 nhưng dâng cao đội hình lên sát mép ruộng ngoài phum kèm thêm khẩu đại liên bám đường bên này đề phòng khi cần thiết có thể chi viện cho B1 và khẩu DKZ chính giữa đội hình C anh cho đặt khẩu 12.8ly lùi lại sau chút , khẩu đại liên đưa cao bằng các B bộ binh , B2 nằm cuối cánh phải của C giữ sườn , 2 khẩu cối nằm ngang và sau C bộ, bộ phận anh nuôi nằm sau cùng của đội hình . Như vậy là theo đội hình chốt của anh là quá hợp lý, các B hay hỏa lực có thể chi viện cho nhau rất bài bản, ngay sáng hôm đó mệnh lệnh của anh được phục tùng dăm rắp, ngay chúng tôi cũng phải đào hầm chuẩn bị như anh em khác.Tinh thần chuẩn bị rất khẩn trương ,các tấm gỗ nhà sàn được tháo ra làm hầm và công sự hết.

    Vậy là 2 ngày củng cố hầm hố công sự trận địa của C2 cũng nhanh chóng qua đi,nhiều hầm và hố chiến đấu cá nhân cũng đã làm xong nhưng vẫn chưa được kiên cố và chắc chắn lắm , cũng phải thôi vì chúng tôi là đơn vị cơ động nay đây, mai đó nên việc làm hầm hố công sự anh em cũng rất ngại và làm qua loa chiếu lệ mà thôi . Các vọng gác đêm ngày vẫn tổ chức bình thường và cũng chưa thấy địch có động tĩnh gì , ở đây lúc này vẫn còn bình yên lắm , các B anh em đi lại nghênh ngang trong chốt và tổ chức đi tìm thực phẩm tươi sống , các bếp B lại xào nấu cải thiện cho bữa ăn của lính, anh em đi về nói chuyện là thấy trận địa pháo 85 ly của ta ở cách đó 1km cũng đã rút rồi, vậy là hướng này chỉ còn duy nhất tiểu đoàn 7 chúng tôi. Các C khác trong D7 cũng vậy anh em qua lại chơi thăm hỏi nhau suốt ngày thậm trí có người đêm ngủ lại chốt C2 chúng tôi .

    Cũng phải thôi vì với đầu óc non nớt của chúng tôi lúc bấy giờ thì nghĩ rằng ,giải phóng rồi ta đã làm chủ ở khắp nơi, bây giờ chỉ còn là tàn quân ,truy quét nên cũng không mấy ai nghĩ được rằng cuộc chiến giải phóng Căm pu chia bây giờ mới là bắt đầu của một giai đoạn mới.

    ........

Trang 1 / 6 123 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •