Trang 6 / 304 Đầu tiênĐầu tiên ... 456781656106 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 51 đến 60 / 3034

Chủ đề: Ảnh Đời Thường

  1. #51
    Tham gia
    21-04-2005
    Bài viết
    1,345
    thấy mục này hấp dẩn quá... tfs.

    ko biết mấy pác có coi qua đoạn phim phóng sự này chưa, em thấy rất hay...
    http://www.vnphoto.net/forums/showthread.php?t=6059
    chữ ký vi phạm chính trị

  2. #52
    Tham gia
    18-10-2005
    Location
    HCM city
    Bài viết
    1,909
    Hix, em bắt đầu hoa mắt , váng đầu rồi vì các khái niệm cao siêu ( so với nhận thức của em) vì vậy các anh cho phép em nêu ra những thắc mắc cụ thể được diễn giải với sự nhận thức lớp mầm của em nhe


    Về mặt lý thuyết, theo các liệu và duới sự cảm nhận của bác Lysonx thì :


    Ảnh đời thường là ảnh thực (không dàn dựng) về đời sống bình thường (không phải chuyện lớn), được chụp vào một khoảnh khắc cô đặc, và truyền tải được một cảm xúc đắt giá." ,

    Khái niệm này được anh Crazycow sắp xếp thứ tự ưu tiên theo quan điểm của anh ấy là:

    1. Cảm xúc
    2. Khoảnh khắc ( nhanh nhạy tóm bắt theo “trực ngộ”)
    3. Đời ( không phải là sự kiện to tác gì...)
    4. Thực ( không set up dàn dựng)


    Tới đây thì em có một thắc mắc như sau :

    -Giả dụ như bản thân em mới lò dò thử nghiệm thể loại ảnh đời thuờng, nếu tuân thủ theo quan niệm trên thì chắc chắn một điều là em không thể nào có được một trực giác nhanh nhạy theo kiểu “ trực ngộ” được. Vậy nếu em nuôi ý tuởng truớc rồi mới cầm máy buớc ra đường với chủ đích đi tìm bối cảnh trùng lắp với ý tuởng rong đầu của mình thì tấm ảnh được chụp có phải là ảnh đời thuờng hay không? ( Em cho rằng nó vẫn là một tấm ảnh đời thuờng đó chứ vì dù em set up ý tuởng trúơc trong đầu nhưng nó là một tấm ảnh thực và đời, cũng không to tác gì)

    - Thí dụ cụ thể : Em buớc vào công viên với ý tuởng sẵn rằng muốn chụp một cụ già ngồi trong công viên nhìn đứa trẻ chơi đùa với mong muốn gửi gấm thông điệp” Tuổi già cô đơn , không có con cháu vui vầy xung quanh, ông nhìn đứa trẻ trẻ xa lạ vui chơi với sự háo hức và uớc muốn muốn mình có được một đứa cháu ruột như thế để hủ hỉ ”……

    Dàn dựng truớc ý tuởng, dù sao cũng chưa “ thô bạo” phải không ạ.?

    Thắc mắc tiếp theo của em có phần hơi “ Thô bạo “ hơn, tức là em sẽ trực tiếp can thiệp vào bối cảnh và nhân vật cụ thể .

    Thí dụ: Một anh thanh niên vác bao lúa vào kho, khuôn mặt anh sáng ngời niềm vui suớng một vụ mùa bội thu, không may là không bắt đuợc khoảnh khắc “ THỰC “ đó vì máy hết pin, lắp pin mới xong em trò chuyện với anh ta và nhờ anh ta “ TÁI THỂ HIỆN”lại bối cảnh vừa rồi, với GIẢ SỬ rằng ảnh chụp ra là hoàn toàn thể hiện được nét biểu cảm trên khuôn mặt anh ta như em vừa đề cập , vậy thì bức ảnh “ TÁI THỂ HIỆN “ sự việc như vậy có đuợc xem là ảnh đời thuờng hay không ????

    Mong đượccác anh khai sáng cho cái đầu u tối của em , xin có lời cám ơn truớc ạ.
    Được sửa bởi ducdenthui lúc 12:25 AM ngày 16-09-2006

  3. #53
    Tham gia
    15-03-2005
    Bài viết
    2,202
    Quote Được gửi bởi duc_sniper
    Thí dụ: Một anh thanh niên vác bao lúa vào kho, khuôn mặt anh sáng ngời niềm vui suớng một vụ mùa bội thu, không may là không bắt đuợc khoảnh khắc “ THỰC “ đó vì máy hết pin, lắp pin mới xong em trò chuyện với anh ta và nhờ anh ta “ TÁI THỂ HIỆN”lại bối cảnh vừa rồi, với GIẢ SỬ rằng ảnh chụp ra là hoàn toàn thể hiện được nét biểu cảm trên khuôn mặt anh ta như em vừa đề cập , vậy thì bức ảnh “ TÁI THỂ HIỆN “ sự việc như vậy có đuợc xem là ảnh đời thuờng hay không ????
    Mong các anh khai sang cho cái đầu u tối của em , xin có lời cám ơn truớc ạ.
    Theo thiển ý của nhà cháu thì trường hợp này sẽ tương tự như quay cảnh chiến dịch Điện Biên Phủ sau khi chiến dịch kết thúc của Rô-man Các-men. Quý thì tất nhiên là quý vì vẫn những con người đó, vẫn ở khung cảnh đó, và tái hiện lại được một phần khoảnh khắc, nhưng sẽ không sướng bằng khoảnh khắc thực.
    Còn ba cái vụ pin thì phải tính trước để nó không xẩy ra ( hi, hi, kiếm con Nikormat rẻ bèo là chả sợ gì pin hết, vác 2 thân là cái sợ phải lắp phim giữa chừng khi đang chụp giảm đi một nửa ).
    Ghét Rollei! Thù Rollei!

  4. #54
    Tham gia
    17-10-2005
    Bài viết
    183
    Cảm ơn các bác. Cảm ơn góp ý của bác nguyenhuuhanh và duc_sniper.
    Bác Nguyenhuuhanh ui, nhà em bá phát thì bá nát, hư hết 99,9 bác ạ, còn phải học nhiều. Vâng, anh em có nói xa cũng là để về gần thôi bác ạ.

    Trong bài này, xin nói một chút về kỹ thuật, như gợi một cái sườn để các bác chuyên thêm thịt vào, [nhà em vốn rất nát về kỹ thuật, chỉ nói theo sách thôi]. :shifty:

    Sách nói chụp ảnh đời thường nên chú ý các yếu tố kỹ thuật sau:

    1. Đến gần: để người xem ảnh có cảm giác như sự việc đang diễn ra ngay trước mắt mình, sờ mó được, cảm được cả hơi nóng người chụp thường ở cự ly gần so với đối tượng chụp. :wub: Chính vì điều này mà ống kính tele ít được dùng. Điều này dẫn đến điều kế tiếp:

    2. Đừng để người khác thấy mình và máy ảnh: Sự có mặt của người chụp luôn khiến đời thực xáo trộn, không còn nguyên xi nữa. [Trong khoa học cũng thế, nhà nghiên cứu đứng nhìn phân tử là phân tử nó rung loạn lên, không còn khách quan để mà làm đối tượng quan sát nữa].

    Để tránh điều này, thường người ta dấu máy ảnh đi, làm bộ như không chụp, nhìn đông chụp tây, hoặc che máy ảnh lại, hoặc chụp lóm [không nhìn viewfinder] giống như cao bồi bắn súng lục, không nhắm [dĩ nhiên là hụt nhiều]! Người ta còn chế cả ống kính trổ lỗ nhìn ngang, để ra vẻ ngắm phía 12 giờ nhưng lại chộp chỗ 3 giờ!!! :lol:

    Nếu lỡ người ta thấy mình thì cách ứng xử phải khéo léo. Bác Loayhoay làm quen với đối tượng trươc 2 ngày để khi có mặt người ta không để ý. Việc làm quen với đối tượng, nói chuyện với họ 15 phút, 30 phút trước khi chụp cũng là cách để người được chụp hoàn toàn tự nhiên, không e ngại ống kính.

    Thế thì nên dùng máy nào, ISO, khẩu độ, tốc độ nào?

    3. Máy: Máy nhanh, nhỏ và im là ưu tiên. Xưa nay thiên hạ hay dùng máy 35mm, nhanh, nhỏ, im. Siêu sao là Leica 35mmm rangefinder. Compact Digital thì nhỏ, im nhưng lấy nét quá chậm. Digital SLR thì nhanh nhưng lại to, nặng và... ì xèo ồn ào[con 20D nhà em mỗi lần bấm là rột rột lậy ông tôi trong bụi này, chụp lén ở chỗ ồn thì được, chỗ im thì lòi ... cơ sở]. Người ta nhắc tới con Epson R-D1 digital nhỏ, nhanh và im, dĩ nhiên im là đắt tiền rồi, hehe!!! :lick:

    4.ISO:noài trời thì tùy ý, tối thì từ 400 trở lên.Tất cả sao cho nhanh.

    5. Tốc độ: khoảng 1/60, hoặc theo công thức khẩu độ = 1/cự ly ống kính.. Với digital hiện nay có thể dùng 1/30 hoặc 1/15. Có bác dùng 1/8 mà vẫn chắc tay, nếu tay và gối chưa "gung"! :wub:

    6.Khẩu độ: f4 đến f8. Khẩu này giúp chụp nhanh và bớt out nét, nhất là khi không focus kỹ lưỡng được, hoặc có chuyển động nhẹ. Đối tượng tĩnh thì dùng f2.8 nếu muốn xoá phông.

    7. Lấy nét trước: cũng để chụp nhanh, nên lấy nét trước. Khoảnh khắc quyết định chờ mãi mới đến nhưng đến vèo rồi qua, nên mọi thứ phải nhanh, không thì mất luôn, mất hết, tiếc lắm.

    Còn thiếu nhiều, các bác bổ sung nhé.

    :gathering Duc_sniper: xin tám với bác về 2 câu hỏi:
    1. "nuôi ý tuởng truớc rồi mới cầm máy buớc ra đường với chủ đích đi tìm bối cảnh trùng lắp với ý tuởng rong đầu của mình thì tấm ảnh được chụp có phải là ảnh đời thuờng hay không?"

    Trước hết, tớ nghĩ bác không nên quá quan tâm tới chuyện ảnh có phải đời thường không, đây chỉ là chuyện từ ngữ. Ảnh đẹp mới cần, gọi là gì thực ra không quan trọng.

    Thường thì ai cũng có ý tưởng này nọ khi ra đường, nhưng chỉ nên coi nó như một cái sườn chung chung, vì nếu không thì nguy cơ lớn nhất là ta sẽ chỉ thấy những gì ta muốn thấy để minh họa cho ý tưởng, mà bỏ quên đời sống thực đang diễn ra, vốn phong phú hơn gấp trăm lần trí tưởng tượng.

    Ý đồ có trước cũng nguy hiểm ở chỗ ta cho rằng mình đã... biết hết tất cả những gì cần biết, mà đời thường thú vị ở chổ nó bí ẩn, luôn bất ngờ, không biết hết được!

    Nhiều người hiện nay chụp theo kiểu này, chụp ảnh đời thường để minh họa cho ý tưởng, [ý tưởng cụ già cô đơn, em bé nghèo miền núi, cô hái nhìn trời xa xăm...] Như thế thì ý tưởng là chính, đời sống là phụ!!! Ảnh đời thường thực chất lại ngược lại, nó giúp ta chăm chú vào chính đời sống chứ không dùng nó cho mục đích minh hoạ một ý tưởng.

    Ý tưởng thì xám, đời sống thì xanh, sao lại hy sinh màu xanh để làm tôn vinh màu xám? Ý tưởng xuất phát từ lý trí, vốn chủ quan, rất dễ cũ kỹ, lệch lạc vì lệ thuộc vào trình độ suy nghĩ của con người. Nếu người ấy tinh thông, thì cùng lắm cũng chỉ tưởng tượng được một phần của đời sống. Nếu người ấy không tinh, ảnh sẽ ... xến, hoặc cũ kỹ, không...thông tức khắc!!

    Về câu hỏi thứ hai của bác - chỉ đạo diễn xuất cho giống như thật- tớ nghĩ cũng không nên, vì không bao giờ một người, kể cả diễn viên thượng thặng, có thể diễn hay hơn một hành vi, một cảm xúc thật diễn ra trong một tíc tắc không bao giờ lập lại. :thua:

    Nếu chỉ đạo để tái hiện thực tại, ta sẽ chỉ có ảnh... hạng hai thôi. tớ nghĩ nếu lỡ mất khoảnh khắc, thì đành thôi, chờ cái khác. Đừng cố tái tạo làm gì. Vả lại, nếu cố ý tái tạo, nó sẽ trở thành quán tính đấy, quán tính can thiệp áp đặt đời thường theo ý mình. Đến lúc nào đó ta không chịu được cái thật, mà phải ... giả mới hay, giống người đóng kịch lâu ngày tẩu hỏa nhập ma, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa!

    Vài hàng chia sẻ chân tình, có gì không phải các bác bỏ qua cho, nhà em chỉ nghĩ sao nói vậy thôi, rất mong học hỏi được kinh nghiệm của các bác khác. Thân.
    :pc:
    Được sửa bởi lysonx lúc 03:35 AM ngày 16-09-2006

  5. #55
    Tham gia
    17-10-2005
    Bài viết
    183
    cảm ơn bác loayhoay hình của HCB bác chọn rất tuyệt. nhưng bài viết dường như thiếu, vì không thấy đoạn nói về khoảnh khắc quyết định. thanks

  6. #56
    Tham gia
    10-03-2005
    Bài viết
    470
    hay lắm bác Lysonx , 5*
    Biển nỗi nhớ và em

  7. #57
    Tham gia
    29-12-2005
    Bài viết
    540
    Bác Đức lựa thời điểm hay quá hehe. Em thấy ảnh này hình như anh post lâu rồi nhưng hỏng được comment nhìu thì phải. Test M42 phải không?
    Về ảnh đời thường, em nghĩ đơn giản là kể chuyện vậy thôi. Vẫn những khoảnh khắc, những con người, cảnh vật... trong đời sống thường ngày được tái hiện qua ống kính của người chụp một cách tập trung hơn, có ẩn chứa những thông điệp, cảm nhận... Cái khó là làm sao tách bạch được nội dung mình muốn thể hiện. Khó quá. Em chịu thôi, chỉ biết chụp ảnh "tầm thường".

  8. #58
    MamnonCanon Guest
    Xin chào anh em,

    Sau những gì vừa xảy ra, tôi định bụng sẽ không dính dáng đến website này .......(ravic sửa bài). Tôi có vị trí của mình cũng như độc giả xem ảnh của tôi đo bằng tia-ra của một số tờ báo ở Việt Nam. Nhưng tôi cũng nhận ra ......(ravic sửa bài), tôi vẫn có những người bạn thật ở vnphoto. Anh Toại đã mất công kêu gọi tên tôi thì không có lý gì tôi phụ lòng anh và các bạn được. Xin góp chút kinh nghiệm cá nhân với mảng ảnh đời thường này.

    Thứ nhất, anh Lysonx thực sự đã nói khá tường tận những gì thuộc về nguyên lý của thể loại này,tôi không thể có 1 cách đặt vấn đề nào có thể tốt và đầy đủ hơn thế- rất cám ơn anh, một cao thủ thực sự về kiến thức, hiểu biết cũng như tay nghề.

    Thứ hai, về kinh nghiệm của tôi, tôi muốn trao dổi thêm về câu hỏi của anh Vietanpho (nguyenhuuhanh)- tôi nghĩ anh Hạnh chỉ hỏi chơi thế chứ với kiến thức và kinh nghiệm của anh, anh thừa có câu trả lời cho câu hỏi đó, phỏng ạ?
    @ anh Hậu !" Ảnh đời thường mang nội dung tái hiện tính cách điển hình trong hoàn cảnh điển hình" - Xin anh giải thích rõ hơn và khi nào xảy ra tính cách điển hình, hoàn cảnh điển hình .
    Việc xác định thế nào là tính cách điển hình và hoàn cảnh điển hình đòi hỏi người chụp phải hiểu cuộc sống đời thường. Ví dụ anh chụp một người đạp xe thồ thì không thể chụp sự sang trọng, hay sung sướng, an nhàn được, tất nhiên có nhưng tay đạp xe thồ sang trọng, an nhàn nhưng đó không phải điển hình- và như thế người chụp cần xác định đâu là tính cách điển hình của một anh đạp xe thồ. Hoàn cảnh điển hình cũng vậy, đó là hoàn cảnh mà một anh đạp xe thồ dược bộc lộ hết tính cách của mình. Đừng có dại chụp 1 anh đạp xe thồ đang ăn uống hay shopping trong Diamond Plaza, phỏng ạ?!

    Tôi không dám nhận mình là cao thủ chụp đời thường, tôi chỉ thích chụp đời thường thôi. Đúng là khó lý giải cặn kẽ tại sao tôi lại chụp ở tiêu cự này, tốc độ và khẩu độ nọ... trong từng trường hợp cụ thể vì tôi KHÔNG NGHĨ GÌ ĐẾN NHỮNG ĐIỀU ẤY KHI BẤM MÁY. Tôi nghĩ ảnh đời thường tốt là ảnh tái tạo được chân thực những thứ mình nhìn thấy. Đôi khi ta vò đầu bứt tóc tại sao lúc mình nhìn thấy một cảnh rất hay mà chụp lên rất chán- tôi thì tôi gặp vô số và sau những lần như vậy tôi tại tự vẫn về điều trên kia: tính điển hình- và đó là diều quyết định phân biệt ảnh đời thường và ảnh tầm thường. Và để tái tạo cái khoảnh khắc trong cái cảnh mình nhìn thấy đó, ta cần những yếu tố kỹ thuật trợ giúp:
    - Ống kính: góc rộng vẫn là ưu tiên cho thể loại này vì nó tạo cảm giác người xem được tham gia vào ảnh, người xem dễ nhìn thấy và cảm nhận được không gian ảnh. Tất nhiên tele vẫn dùng được để chụp nhưng với tôi tôi chỉ dùng tele khi không thể tiếp cận được đối tượng và tôi hay dùng tele để bóc, tách 1 cảnh/đối tượng mà tôi nghĩ là "đắt" nhất. Chụp tele thì mất thời gian quan sát, gạn lọc đối tượng, chủ thể nhiều hơn và để người xem "cảm" được cái ảnh chụp bằng tele bằng (có tính tương đối vì khái niệm này không so sánh được) cái ảnh chụp bằng góc rộng thì khâu gạn lọc, tư duy kia tốn rất nhiều thời gian và kinh nghiệm.
    - Tiêu cự: Bạn nên làm quen với 1 vài tiêu cự cố định của ống kính (tôi hay chụp ở 24mm) để khi chưa cần giơ lên ngắm bạn có thể hình dung trong đầu "phối cảnh" của cảnh mình định chụp, và nếu quen, ạn có thể bố cục sẵn xem các chủ thể và chi tiết sẽ nằm ở dâu trong ảnh. Điều này cực kỳ quan trọng khi bạn muốn bắn mà không cần ngắm. Điều này giúp loại bỏ camera-sick của chủ thể bạn chụp. Tôi từng luyện chiêu này bằng cách giữ nguyên tiêu cự, bước 1 bước lại gần 1 chủ thể định sẵn và bấm 1 phát, cứ như vậy cho đến khi tiến sát chủ thể. Khi tôi đặt số ảnh đó cạnh nhau, tôi xác định được khoảng cách tương đối chính xác với bước chân của mình.
    - Khẩu độ: bác Lysonx đã nhắc đến rồi và tôi hoàn toàn đồng ý. Với tôi tôi để default F/5.6 khi bước ra đường.
    - Tốc độ: Bạn nên xác định được tốc độ bao nhiêu thì 1 chủ thể chuyển động sẽ out mờ, ví dụ: xe máy 1/60s, xe đạp 1/30s, người đi bộ 1/15s (đây là tốc độ trung bình, còn cụ thể thì vô cùng ví dụ như bác nguyenhuuhanh chạy xe máy mà chụp 1/30s vẫn nét đanh nhưng cutifoever thì 1/200s đừng hòng ăn nét! )

    ... còn tiếp - tôi sẽ cố gắng trao đổi thêm về những tips trên thực tế với từng thể loại, đối tượng chụp trong những bài tiếp theo (nếu mọi người hưởng ứng và nếu admin không treo tiếp nick này lên! :lick: )

    Na Sơn.
    Được sửa bởi ravic lúc 08:49 PM ngày 16-09-2006 Reason: Tôi sửa bài viết để thành viên đọc dễ hiểu hơn!

  9. #59
    Tham gia
    15-03-2005
    Bài viết
    17,702
    Quote Được gửi bởi MamnonCanon
    Xin chào anh em,

    Anh Toại đã mất công kêu gọi tên tôi thì không có lý gì tôi phụ lòng anh và các bạn được. Xin góp chút kinh nghiệm cá nhân với mảng ảnh đời thường này.

    Thứ nhất, anh Lysonx thực sự đã nói khá tường tận những gì thuộc về nguyên lý của thể loại này,tôi không thể có 1 cách đặt vấn đề nào có thể tốt và đầy đủ hơn thế- rất cám ơn anh, một cao thủ thực sự về kiến thức, hiểu biết cũng như tay nghề.

    Thứ hai, về kinh nghiệm của tôi, tôi muốn trao dổi thêm về câu hỏi của anh Vietanpho (nguyenhuuhanh)- tôi nghĩ anh Hạnh chỉ hỏi chơi thế chứ với kiến thức và kinh nghiệm của anh, anh thừa có câu trả lời cho câu hỏi đó, phỏng ạ?


    Việc xác định thế nào là tính cách điển hình và hoàn cảnh điển hình đòi hỏi người chụp phải hiểu cuộc sống đời thường. Ví dụ anh chụp một người đạp xe thồ thì không thể chụp sự sang trọng, hay sung sướng, an nhàn được, tất nhiên có nhưng tay đạp xe thồ sang trọng, an nhàn nhưng đó không phải điển hình- và như thế người chụp cần xác định đâu là tính cách điển hình của một anh đạp xe thồ. Hoàn cảnh điển hình cũng vậy, đó là hoàn cảnh mà một anh đạp xe thồ dược bộc lộ hết tính cách của mình. Đừng có dại chụp 1 anh đạp xe thồ đang ăn uống hay shopping trong Diamond Plaza, phỏng ạ?!

    Tôi không dám nhận mình là cao thủ chụp đời thường, tôi chỉ thích chụp đời thường thôi. Đúng là khó lý giải cặn kẽ tại sao tôi lại chụp ở tiêu cự này, tốc độ và khẩu độ nọ... trong từng trường hợp cụ thể vì tôi KHÔNG NGHĨ GÌ ĐẾN NHỮNG ĐIỀU ẤY KHI BẤM MÁY. Tôi nghĩ ảnh đời thường tốt là ảnh tái tạo được chân thực những thứ mình nhìn thấy. Đôi khi ta vò đầu bứt tóc tại sao lúc mình nhìn thấy một cảnh rất hay mà chụp lên rất chán- tôi thì tôi gặp vô số và sau những lần như vậy tôi tại tự vẫn về điều trên kia: tính điển hình- và đó là diều quyết định phân biệt ảnh đời thường và ảnh tầm thường. Và để tái tạo cái khoảnh khắc trong cái cảnh mình nhìn thấy đó, ta cần những yếu tố kỹ thuật trợ giúp:
    - Ống kính: góc rộng vẫn là ưu tiên cho thể loại này vì nó tạo cảm giác người xem được tham gia vào ảnh, người xem dễ nhìn thấy và cảm nhận được không gian ảnh. Tất nhiên tele vẫn dùng được để chụp nhưng với tôi tôi chỉ dùng tele khi không thể tiếp cận được đối tượng và tôi hay dùng tele để bóc, tách 1 cảnh/đối tượng mà tôi nghĩ là "đắt" nhất. Chụp tele thì mất thời gian quan sát, gạn lọc đối tượng, chủ thể nhiều hơn và để người xem "cảm" được cái ảnh chụp bằng tele bằng (có tính tương đối vì khái niệm này không so sánh được) cái ảnh chụp bằng góc rộng thì khâu gạn lọc, tư duy kia tốn rất nhiều thời gian và kinh nghiệm.
    - Tiêu cự: Bạn nên làm quen với 1 vài tiêu cự cố định của ống kính (tôi hay chụp ở 24mm) để khi chưa cần giơ lên ngắm bạn có thể hình dung trong đầu "phối cảnh" của cảnh mình định chụp, và nếu quen, ạn có thể bố cục sẵn xem các chủ thể và chi tiết sẽ nằm ở dâu trong ảnh. Điều này cực kỳ quan trọng khi bạn muốn bắn mà không cần ngắm. Điều này giúp loại bỏ camera-sick của chủ thể bạn chụp. Tôi từng luyện chiêu này bằng cách giữ nguyên tiêu cự, bước 1 bước lại gần 1 chủ thể định sẵn và bấm 1 phát, cứ như vậy cho đến khi tiến sát chủ thể. Khi tôi đặt số ảnh đó cạnh nhau, tôi xác định được khoảng cách tương đối chính xác với bước chân của mình.
    - Khẩu độ: bác Lysonx đã nhắc đến rồi và tôi hoàn toàn đồng ý. Với tôi tôi để default F/5.6 khi bước ra đường.
    - Tốc độ: Bạn nên xác định được tốc độ bao nhiêu thì 1 chủ thể chuyển động sẽ out mờ, ví dụ: xe máy 1/60s, xe đạp 1/30s, người đi bộ 1/15s (đây là tốc độ trung bình, còn cụ thể thì vô cùng ví dụ như bác nguyenhuuhanh chạy xe máy mà chụp 1/30s vẫn nét đanh nhưng cutifoever thì 1/200s đừng hòng ăn nét! )

    ... còn tiếp - tôi sẽ cố gắng trao đổi thêm về những tips trên thực tế với từng thể loại, đối tượng chụp trong những bài tiếp theo (nếu mọi người hưởng ứng và nếu admin không treo tiếp nick này lên! :lick: )

    Na Sơn.
    Hoan hô Anh Sơn, Rất mong những bài viết kế tiếp của Anh
    Thân
    Tọai - 11002
    Được sửa bởi 11002 lúc 07:22 PM ngày 16-09-2006
    Chúc Bình An
    FaceBook

  10. #60
    Tham gia
    23-07-2005
    Bài viết
    2,421
    Quote Được gửi bởi MamnonCanon
    Tôi từng luyện chiêu này bằng cách giữ nguyên tiêu cự, bước 1 bước lại gần 1 chủ thể định sẵn và bấm 1 phát, cứ như vậy cho đến khi tiến sát chủ thể. Khi tôi đặt số ảnh đó cạnh nhau, tôi xác định được khoảng cách tương đối chính xác với bước chân của mình.
    Cám ơn bác MamnonCanon, em sẽ từng bước học từng chiêu của bác và các bác khác.

Trang 6 / 304 Đầu tiênĐầu tiên ... 456781656106 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •