Đang làm việc bận bịu như cấp trên mà đọc bài này bực quá mình cũng phải góp 1 vài câu chuyện:
- Hải Phòng tháng 5/2005: Năm 2005 về thăm Việt Nam mình có trốn bạn bè Hà Nội đi 1 chuyến du lịch vịnh Hạ Long bằng tàu của du lịch Sing Cafe (rất tốt). Trên đường từ Hà Nội ra Hạ Long, xe khách dừng tại 1 trạm nghĩ chân cho khách du lịch mua quà và chụp ảnh lưu niệm. Mình đang loay hoay chụp với cái ống Canon 70-200 IS thì có 1 cu nhìn rất lúa đến nói bập bẹ tiếng gì đó hơi giống tiếng Anh hỏi mình xin phép chưa mà chụp các cô thợ ngồi thêu ngay đường lớn để chào hàng. Mình lạ quá vì bản cấm không có, xung quanh thì bà con khách khứa ai cũng chụp P&S các kiểu bắn ào ào... mình lịch sự hỏi anh ta là ai bằng tiếng Anh thì thằng đó nói là nó chỉ là du khách từ Mỹ về!?!?! Mình mới lịch sự bảo nó là đây là đường công cộng không thấy bản cấm. Thế là nó nói nếu chụp nữa nó sẽ đập vỡ kính... may cho nó quá là nó không đập vì kính đó mượn của 1 đại gia ở Hà Nội chứ nếu không thì giờ này nó mồ yên mã lặng rồi.
Bài học rút ra là có những thằng rất dốt nhưng rất thích làm ra vẻ có quyền, thứ hai nữa là nó nghĩ mình là khách du lịch mà nó ăn nói thế thì hình ảnh người Việt Nam trước mặt du khách còn ra gì nữa. - OKC: Những tưởng chỉ có ở Việt Nam nhưng ở Mỹ cũng có những người kém học vấn nhưng rất thích khoe quyền. Mới đây mình đi 1 cái bảo tàng nghệ thuật lớn nhất 1 thành phố rất nhỏ. Cần nói trước là bảo tàng này to lắm cho nên ngoài khu trưng bày còn có khu vườn đi dạo. Ngay chổ bán vé là bị bà bán vé hỏi dò :"Tui chưa bao giờ thấy cái máy to thế, anh đến chụp kỷ niệm hay chụp dịch vụ?" Mình cũng trả lời đàng hoàng là chỉ cầm theo chụp kỷ niệm, khu nào cấm chụp mình sẽ không chụp. Nói chung họ hỏi thế cũng được vì có nội quy riêng. Nhưng vừa bước vào cổng là 1 bác bảo vệ lon ton chạy tới nói là cái bản đồ mình cầm trong tay có ghi rỏ chổ nào được chụp, chổ nào được chụp không flash, chổ nào cấm chụp ... nhưng bác ta chỉ ngược lại hết vì tới lúc vào tới phòng triễn lãm thì chổ nào cấm chụp bác ta lại nói cho chụp, còn chổ cho chụp thì bác bảo đừng chụp...
Bài học rút ra là có những người mang trọng trách nhưng mà dốt thì vẫn dốt. Tệ nạn không chỉ ở Việt Nam.
Kể hai trong nhiều chuyện tương tự, tôi chỉ muốn nói là luật lệ thì ở đâu cũng có, có chổ sẽ rỏ ràng hơn chổ khác, nhưng mà hành vi của người được tạm gọi là có thẩm quyền mới quan trọng, nó quyết định sự khác nhau giữa văn hóa và thiếu văn hóa.
"Live Simply, Love Generously, Care Deeply, Speak Kindly"