há há,sozy bác viết đúng lúc cái bài bác vừa chia sẻ về mấy cái ống ra
à ,chúc mừng sinh nhật bác,chúc bác mạnh khỏe![]()
![]()
![]() |
![]() |
há há,sozy bác viết đúng lúc cái bài bác vừa chia sẻ về mấy cái ống ra
à ,chúc mừng sinh nhật bác,chúc bác mạnh khỏe![]()
![]()
Được sửa bởi hailualentinh lúc 09:30 AM ngày 28-10-2010
Editorial Photographers: hầu hết rơi vào các ông Photojournalists và Documentary Photographers. Các ông này không coi là những nhiếp ảnh gia thương mại vì ảnh của họ không dùng để bán, rộng hơn là không dùng vào mục đích thương mại như quảng cáo. 1 điều sướng nhất là các ông này không cần model release khi chụp người. Các nhiếp ảnh gia thương mại khi chụp mẫu đều phải có model release, nó giống như 1 bản hợp đồng cho phép thợ ảnh được sử dụng hình ảnh của người mẫu vào mục đích thương mại. Các phóng viên ảnh thì không cần lấy cái hợp đồng này do ảnh của họ không phục vụ thương mại.
Tiếp theo:
Molotov Man
Thiết bị của phóng viên ảnh
Những phóng viên ảnh
Chúc mừng sinh nhật và sự trở lại của pác JD, những chia sẻ của pác rất hay và lý thú tuy có phần hơi "sốc" 1 tý. Tuy nhiên đọc riết thành quen! Chúc pác nhiều sức khỏe để có thể chia sẻ nhiều hơn với các anh em trên diễn đàn.
Nhân việc nói về Editorial Photography, em chợt nhớ đến vụ việc nổi tiếng về bản quyền: Molotov Man
Tóm tắt sự việc như sau: năm 2004, một nữ họa sĩ tên là Joy mở 1 cuộc triễn lãm tranh. Nữ họa sĩ này chuyên vẽ lại những bức ảnh gây ấn tượng mà cô ta thấy trên internet. Trước đó, cô ta thấy 1 bức ảnh 1 người đàn ông chuẩn bị ném bom chai. Cô ta đã vẽ lại nội dung bức ảnh đó, vẽ rất to, bức vẽ cao gần 2m. Sau khi buổi triễn lãm được trưng bày, vài ngày sau, luật sư của phóng viên ảnh đã chụp bức ảnh đó lên hệ với cô họa sĩ, yêu cầu gỡ bõ bức vẽ và kí vào hợp đồng bản quyền hình ảnh người chiến sĩ ném bom. Cô họa sĩ chấp nhận gỡ bỏ bức vẽ nhưng từ chối kí hợp đồng bản quyền vì cô ta cho rằng nghệ thuật không có áp đặt. Vụ việc sau đó rùm beng lên, cô họa sĩ lên các forum hỏi ý kiến mọi người, việc bé xé ra to, lớn dần lên như quả bong bóng. Thậm chí, nó còn lan tỏa sang các diễn đàn nghệ thuật ở Ý, Đức, TBN, Nhật, Trung Quốc, vân vân.
Vô hình chung, hình ảnh anh chiến sĩ đó được lan tỏa đi khắp nơi. Các công ty quảng cáo đã lấy hình ảnh này để quảng bá các sản phẩm, thậm chí 1 tập đoàn lớn như pepsi cũng sử dụng hình ảnh này. Do đó, từ 1 bức ảnh báo chí được chụp ở cuộc nội chiến Nicarague, bức ảnh đó đã trở thành 1 sản phẩm thương mại ăn khách. Câu hỏi được người phóng viên ảnh đó đặt ra: "chúng ta cứ mải nói về quyền sở hữu, nhưng ai đang sở hữu những khó khăn của người đàn ông trong bức ảnh này ???" Không ai cả, chính anh ta.
Tóm lại, các công ty đã sử dụng hình ảnh người đàn ông này để phục vụ mục đích thương mại. Người chiến sĩ đó trở thành 1 người mẫu đắc dĩ mà không được hưởng 1 xu nào. Nhiều năm sau, nữ phóng viên đó trở lại Nicaragua để tìm người chiến sĩ mà bà đã chụp. Thật bất ngờ, hình ảnh người chiến sĩ ném bom mà bà chụp xuất hiện khắp nơi ở Nicaragua vì lý do chính trị. Người chiến sĩ đó đã có 1 công việc ổn định, anh lái xe tải và sở hữu chiếc xe tải đó.
Bức ảnh gốc chụp năm 1979 - Photojournalist Susan Meiselas:
Bức vẽ năm 2004 do họa sĩ Joy Garnett
Và các biến thể của Molotov Man
Đây là 1 case study rất hay. Các bác nếu có thời gian thì nên google và tìm hiểu thêm về Molotov Man, rất nhiều kiến thức bổ ích cả về lịch sử lẫn nghệ thuật. Âu cũng là bài học cho các phóng viên ảnh, thời đại kĩ thuật số và internet dẫn đến việc tác phẩm bị đánh cắp rất dễ dàng. Bảo vệ tác phẩm của mình, nhưng quan trọng hơn, hãy bảo vệ những con người đã chào đón chúng ta vào thế giới của họ để chúng ta có thể ghi lại những bức ảnh đó.
Những ông già đú bẩn gái teen cũng nên bảo vệ mẫu xấu của mình bằng cách xóa hết ảnh mình chụp đê.
Mình thích bài mới nhất này của bác JD. Không có like nên vào comment vậy.
Thiết bị của phóng viên ảnh:
Cái này thì vô cùng lắm, không thể nói chung chung được. Em nghĩ ở đây cũng có nhiều bác làm phóng viên ảnh, có gì các bác cùng tâm sự cho anh em nghe. Ở đây em không bàn đến phóng viên thể thao vì đồ nghề đắt tiền quá. Tính trung bình, tổng giá trị thiết bị của nhiếp ảnh gia thương mại là cao nhất nhưng giá trị body và lens của các phóng viên thể thao mới là cao nhất. Sở dĩ, tổng giá trị thiết bị của các nhiếp ảnh gia thương mại cao hơn vì những thứ khác ngoài body + lens, cụ thể như các loại đèn, các loại light modifier, nhiều iMac, studio, vân vân. Nói thế để thấy rắng, muốn chụp thể thao chuyên nghiệp thì phải có thật nhiều tiền. "Thiết bị không quan trọng" chỉ áp dụng cho thú vui hoặc chụp set up.
Nói đến chụp thể thao chuyên nghiệp thì chúng ta nói dòng 1D, dòng D3. Lý do rất đơn giản, họ cần FPS cao, 8 fps, 9 fps thậm chị 11 fps để không bỏ lỡ khoảnh khắc. Họ cần body có khả năng khử noise với high ISO thật tốt vì họ sẽ phải sử dụng tốc độ cao trong điều kiện ánh sáng yếu để ảnh không bị out nét. Họ cần body built thật tốt để chịu đựng mọi thời tiết, nắng mưa, gió cát, biển muối, rừng ẩm, những thứ này áp dụng cho những ông wild life photographers nữa.
Ngoài body ra, họ cần ống kính super tele. Những ông này không nói chuyện 24-70mm f2.8 hay 85mm f1.4 xóa phông ra sao. Họ nói chuyện 300mm f2.8 VR-IS trở lên. Ngoài ra, có 1 quy luật dành cho họ: "thay máy, không thay ống kính". Làm gì có thời gian mà thay ống kính, thay xong thì Messi ghi bàn con mẹ nó rồi. Vì vậy rất tôn kém. Nhiều ông may mắn được hãng thông tấn tài trợ cho, nhưng cũng khối ông phải bỏ tiền túi ra. Đứng bác nào bắt em tư vấn dòng này nhé vì em chả biết gì về super tele cả và em cũng ko có nhu cầu để biết. Tất nhiên, các bác cũng có thể vô tư dùng Canon 30D + 70-300mm chụp mấy trận bóng đá do công đoàn tổ chức, nhưng nói thế thì nói làm gì nữa.
Em xin nói về thể loại Photojournalism khác mà em có kinh nghiệm hơn, đó là Documentary (Phóng sự) hoặc News (Tin tức):
Anh chàng phóng viên Zoriah nói 1 câu mà JD rất kết: "bất cứ máy gì chúng mày có, đều chụp phóng sự được". Chính xác, kể cả Point and Shoot. Tuy nhiên, để cải thiện chất lượng hình ảnh, cũng như tạo điều kiện cho công việc dễ dàng hơn, chúng ta nên chú ý những chi tiết sau khi đề cập đến thiết bị cho Phóng viên ảnh:
1. Shutter lag: là khoảng thời gian từ khi ta bấm máy cho đến khi máy ảnh thực sự chụp. Các DSLR đều có shuttter lag time rất ngắn nhưng các máy PnS lại rất chậm, nhiều máy phải mất 1 giây sau mới chịu chụp, rất khó khăn cho việc tóm khoảnh khắc thời gian.
2. Build: độ bền. Những ông phóng viên ảnh không chụp trong studio như các ông thời trang, không chụp trong nhà nhiều như các ông đám cưới. Phóng viên ảnh lang thang rong ruổi khắp nơi. Phóng viên ảnh nước nào cũng vậy, nghề phóng viên nói chung là như vậy. Đồ nghề sẽ cùng ta lên rừng, xuống biển, vào khu trời nóng, ra khu trời lạnh, mưa gió bão bùng, nói chung là tất cả. Chiếc máy phải thật sự trâu bò và bền bỉ. Chính vì vậy, dòng Canon 1x và dòng Nikon Dx vẫn có chỗ đứng vững chắc trong làng báo.
Các phóng viên sẵn sàng hy sinh những tính năng tiên tiến để chọn 1 body cũ hơn như bền hơn vì họ CẦN chiếc máy ảnh phải hoạt động bất cứ lúc nào. Đơn cử như cuộc chiến giữa D2x và D300. Rõ ràng D300 xử lý noise tốt hơn D2x nhiều, chất ảnh khá hơn, nhiều tính năng hay hơn nhưng vẫn có 1 số người chọn D2x thay vì D300 do nhu cầu công việc của họ.
Y hệt như hiện nay, các bố cứ thích cãi nhau giữa D300s với D7000. Tôi trả lời ngắn gọn cho nó vuông nhé. D300s vẫn thừa hường nhiều tính năng chuyên nghiệp hơn, các nút bấm thuận tiện hơn, body chắc chắn là trâu bò hơn (mặc dù D7000 cũng hợp kim), D300s phù hợp cho những ông kiếm sống bằng ảnh hơn. Những thiết kế của nó phù hợp cho việc chụp ảnh hơn, nhất là hệ thống lấy nét 51 points. D7000 vẫn là dòng cấp dưới, ko cần biết cấu hình mạnh đến đâu, đối tượng nhắm đến D7000 sẽ là những người chơi ảnh cho vui, sẽ là những thằng thẩm du công nghệ (quay phim HD, auto focus video, vân vân). Những tính năng đó chưa chắc đã cần cho người chụp ảnh kiếm tiền. Ông nào chụp thể thao thì không cần suy nghĩ, cần body trâu bò, thao tác dễ dàng cũng không cần suy nghĩ ---> D300/s mà phang. Ông nào chơi ảnh cho vui, thú vui nhẹ nhàng, ham mê công nghệ cũng không cần suy nghĩ, mời lấy ngay D7000, công nghệ mới nhất.
......... còn tiếp ........
@bác JD: bài rất thú vị bác. Mà bác cho em hỏi với, editorial trong fashion photography khác thế nào với editorial bác đang nhắc ạ? Có phải editorial tựu chung nghĩa là bài viết sẽ lên báo phải không bác?
@mấy koo vớ vẩn chọc ngoáy: từ cái hồi tranh cãi với JD tới nay cũng đã khoảng gần 2 năm mà mấy koo vẫn chưa ngóc đầu lên, chẳng ai quan tâm, không người để ý, cũng chỉ vì cái thói cay độc ác hiểm của mấy koo thôi. Ghen tức quá không làm cho mấy koo nổi lên tí nào đâu ở đó mà tự kỷ. Không biết thiên hạ nói là thằng chụp hình hay người chụp hình chứ mấy thằng ghen tức xỉa xói người ta khinh không coi là người đâu.
vì vậy, nhiều ông phóng viên chỉ nhắm đến pro body cho công việc như 1DIVhay D3/s. BIết rắng đắt tiền hơn 5D II hay D700 nhưng họ cần độ bền và họ sẵn sàng trả nhiều tiền hơn để mua sự thanh thản cho đầu óc khi đi làm việc.
Trước khi nói tiếp thì JD muốn nhấn mạnh rằng, đồ nghề của các phóng viên (ko thể thao) cũng ko hề thuộc loại rẻ. Những người phóng viên ảnh chuyên nghiệp vẫn lựa chọn 2 body PRO và các ống kính zoom f2.8. Qua rồi cái thời prime nét hơn zoom, mà kết cả zoom có nét kém hơn 1 chút thì đã có unsharp mask rồi. Tuy nhiên, mấu chốt vấn đề là ở chỗ: họ không đặt vấn đề nét ít hay nét nhiều, noise ít hay noise nhiều, họ đặt vấn đề "phải có ảnh" lên hàng đầu. Chính vì vậy mà các ống zoom luôn có chỗ đứng cho các phóng viên ảnh. Sức đâu mà chạy đi chạy lại, thời gian đâu mà ngắm nghía đi lại lên khung bố cục ?!?! Đầu tiên phải ghi lại thông tin bằng hình ảnh đã, nghệ thuật tính sau, sáng tạo tính sau, bay bướm để từ từ.
Set up như thế nào? Như đã trình bày ở những bài trước, vô số cách set up. Theo như JD biết, 1 số người làm báo địa phương (local newspaper) có sử dụng kiểu 5D + 24-120mm hay 30D + 17-85mm, vân vân. Tuy nhiên, cách cực kỳ phổ biến vẫn là:
Pro Body + 16/17-35mm f2.8
Pro Body + 70-200mm f2.8 VR IS
Lí do vì sao họ thích 16/17-35mm hơn 24-70mm thì JD đã giải thích rồi. Set up của JD cho việc chụp phóng sự hay thời sự như sau:
D700 + 17-35mm f2.8
D300s + 70-200mm f2.8 VR + micro phone
50mm f1.4G, SB 600 (rất ít dùng flash cho phóng sự vì bị cấm hoặc không muốn ảnh bị mất tính tự nhiên)
Càng chụp thì mình càng thấy tại sao người ta gọi ống 17-35mm là photojournalism lens.
Việc chụp phóng sự cũng phải hết sức chú ý thái độ. Tốt nhất là thực sự nhẹ nhàng, đừng có huỳnh huỵch, đi nhẹ nói khẽ cười duyên. Đừng để họ chú ý đến mình, làm sao để đối tượng quên đi sự có mặt của mình. Chắc chắn khi ấy, các bức ảnh sẽ có hồn hơn nhiều.
Sáng con mắt ra. Cám ơn anh James Duong.
There are currently 3 users browsing this thread. (0 members and 3 guests)