Lá rụng và trôi trên bóng của mặt trời
Những đàn sếu bay qua
Sương mù và khói tỏa
Đã lại thu rồi
Vòm là sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Nhắc những lứa đôi
Hay những ai cô độc trên đường
Đừng đụng vào cây, mùa lá rụng.
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi.
Cơn mưa thì thầm,
Mưa run rẩy trong ánh chiều lấp loá.
Hãy vui lên dẫu con đường hai ngả,
Tìm bình yên trong ấm áp cơn mưa.
Tôi ra ga lòng lặng lẽ như xưa.
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
Đừng đụng vào cây, mùa lá rụng.
(thơ của 1 thi sĩ người Nga)