...
Bọn hắn khởi hành với năm con ngựa chiến. Nói là ngựa chiến, chứ éc phải chiến, thực ra có mỗi con nghẽo ghẻ của thằng bẩn là còn được coi là “chiến”, chứ còn lại toàn lởm… thế mà hay đáo để!
#2_MG_2263, đấy, lên tới giữa đỉnh đèo Lũng lô, tí xuống vực, lở đất đấy:

#3_MG_2271

Có thằng cha đang nghéo “Hoa” trên đỉnh Phình hồ đây. Nói thật, nhìn thế này muốn chửi “chém cha cái dây điện” nó cắt ngang cổ thế bao giờ…
#4_MG_2698

Đây, một gã Ten xịn, giữa cái không khí này, anh đam đam mê…
#5_MG_1795

Còn đây, có kẻ sĩ nào muốn nghe thơ giữa núi đồi thì hắn xin tặng dăm ba nhời, cứ gọi là thèm vãi (xin trích thơ của nhà thơ Đồng Đức Bôn):
"… Hai tay nâng một chén trà,
Em ơi hoa nở bên nhà còn không,
Bên nhà núi đã theo sông,
Anh ngồi uống cả cánh đồng heo may…"
#6_MG_2384

Về trà đạo, cần phải có khung cảnh, đồ pha và bạn hiền… Nói thực, lúc đó chỉ có nhấm búp chà ngọt chát với nước suối chứ làm chi có nước sôi, ấm cổ mà pha… Nhưng nói thật với các bác, phi mấy con ngựa chiến lên đỉnh Suối Giàng, ngồi dưới tán chè cổ thụ mấy trăm năm đó… Ôi chời ơi! Hắn đố nhà các bác, lúc đó cái gã Ten già nhất đấy đang nghĩ gì!? Chời xanh trong vắt, thề với các bác, không cần Canon, chứ “máy ảnh loại khác” chụp với ISO thấp thì lên cứ gọi là đẹp vãi…
Mà cũng phải, mấy ten này chẳng phải nhà văn để có thể nhào nặn ra thơ giữa cái khung cảnh chời và đất thế này… chứ phải mấy tay kẻ sĩ thơ phú lên được tới đó thì cứ gọi là thơ cả đống…
Đấy, cứ bảo là lãng mạn khó… chứ như có một gã còn khùng nữa… giữa cái mênh mông của núi rừng, đèo cao chót vót, gập gềnh là vậy gã tắt máy, nhả số, bỏ cả phanh cho ngựa rơi tự do… để được hít căng lồng ngực, được cảm nhận cái thứ gọi là hương núi gió đồi… híc, mấy gã còn lại dưới chân đèo lo sốt vó. Đâu đã dừng ở đây, đến giữa đèo, gã dừng lại xoay ngang xe giữa đường giương máy ảnh lên ngắm… Hóa ra gã không chụp, chỉ mang ra ngắm chơi cái đẹp chụp được quãng cách đó dăm chục phút… Em thề với các bác, lúc đó mà có con xe nào nó đổ đèo, thì gã này cứ gọi là xuống tới đáy đèo chứ chẳng phải chân đèo nữa. Em có nghĩ tới Lỗ Tấn, ối hình tượng cho nhà văn này nhào nặn…
Hay đáo để!