tớ đã ngồi nghịch chế độ đo sáng rồi. Dùng chế độ đo sáng bất kỳ nhé, tớ chụp cá nắp chai màu trắng để dưới cái đèn học compact, đặt chế độ bù sáng = 0 nhé.
Lần 1, tớ đo thẳng vào cái đỉnh nắp chai nơi đang bị ánh ság đèn trực tiếp chiếu vào, khóa khẩu độ, tốc độ, kéo xuống vùng bóng của nó, tối hơn chỗ đấy 1 chút chụp 1 cái: ảnh tối thui.
Lần 2: Đo sáng ở cái cạnh nắp chai, khóa khẩu và tốc :D, chụp lại vị trí cũ, ảnh sáng hơn 1 chút
Lần 3: Đo hẳn ở cái bóng đổ của cái nắp chai đó, cách xa xa cái nắp chai ra, tiếp tục khóa khẩu và tốc :D Chụp lại, ảnh có độ sáng cũng gọi là vừa đủ :D.
Nhờ vậy tớ mới hiểu vì sao khi đo sáng, người ta thường hay đo vào vùng màu xám :D khi đó ra thì độ sáng của ảnh là chuẩn nhất :D
(Cái này làm mình nhớ đến tính năng Level trong pts wá, sử dụng 3 cái eyedrop của nó chọn 3 vùng sáng khác nhau ra ảnh có độ sáng khác nhau)
Khi chụp ảnh ở nơi có ánh sáng chan hòa, sáng đều, chụp mẫu ban ngày... toàn cảnh thì người ta sẽ đo sáng toàn cục. Còn khi chụp ảnh mà cần ánh sáng tương phản như chân dung kiểu đánh sáng 1 bên, ảnh chân dung trên nền đen... thì người ta sẽ đo sáng điểm. Chuyên nghiệp hơn nữa như các studio nổi tiếng người ta chụp chân dung ban ngày trời rất nắng nhưng mây trời vẫn nổi cuồn cuộn là ng ta đo sáng hậu cảnh, sau đó bù trừ tốc, khẩu để hậu cảnh tối bớt, bù lại sáng cho mẫu bằng flash, làm cho mẫu sáng hơn hậu cảnh 1 đến 2 stop. Đây là dạng ảnh đẹp nhất và được nhiều ng ưa chuộng nhất nhưng cũng khó vô cùng.
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)