Hicm mình lại thiếu 1 em wide...Thèm 1 em 28 quớ...hoặc 35 cũng được...
Hicm mình lại thiếu 1 em wide...Thèm 1 em 28 quớ...hoặc 35 cũng được...
chữ ký vi phạm
Em thì sắm đủ loại len có thể, để chụp những gì mình thấy đẹp, thấy hay, muốn lưu giữ. Nhiều khi chụp cả bằng điện thoại.
Một số bác :D đừng dùng ít len hay ít chụp đi để giam mình, để luyện, để kìm nén... để tìm được cái gì hay, đáng để chụp mới chụp.
Đấy là các bác có nghề, họ lên đến một tầm rồi, nhưng có một thời gian chững không sáng tác được cái mới, không có ý tưởng mới ... họ mới ít chụp.
Ha ha, còn không thì cứ chụp nhiều, cho nó đúng nét, đúng sáng đã. Đôi khi chụp hay không bằng hay chụp. :P
Em thì thấy dùng prime lens không nên đầu tư vào nhiều tiêu cự mà chỉ nên tham khảo để chọn ra một tiêu cự yêu thích nhất, tự tin nhất. Dùng prime lens mà cố gắng sưu tập cho đủ số từ super wide đến tele thì không khác với triêt lí của zoom lens là mấy mà còn tốn kém và phức tạp hơn trong quá trình sử dụng.
do hoan canh công việc nên e vẫn phai chơi DSLR mặc dù máu máy film lắm , tư nhiên đc ông anh họ cho 1 con FM2 chết đo sáng, ngồi tỉ mẩn mãi, cuôi cùng quyết định cho em nó vao tu kính lưu niêm và đi tìm 1 em Fm2 khác, ngày mai là đến tay rồi :D ..bắt đầu sự nghiệp máy film từ đây @_@
hehe,nghe thì buồn cười nhưng mà đúng thế ah :D..minh chăc bc vào nghiep ảnh ko giống đa phần các bác ở đây ,vì ban đầu chi nghĩ mua máy để phục vụ công việc, rồi sau thành đam mê, suốt ngày mân mê rồi nâng cấp gear ,chụp máy số nhiều tự nhiên lại thấy thích cái nc ảnh cũ cũ của máy film mới kỳ, mặc dù hồi trc chup ảnh mà bị noise thi ghét dã man )
Theo đuổi ảnh đường phố, ai cũng biết đến khái niệm "khoảnh khắc quyết định" của HCB, là người chụp ảnh ai cũng mong muốn mình chụp được những khoảnh khắc quyết định của mình. Đôi khi chúng ta mải mê đuổi theo những khoảnh khắc chụp ảnh mà quên đi những khoảnh khắc không chụp ảnh.
Những khoảnh khắc không chụp ảnh cũng đáng quý như những khoảnh khắc chụp ảnh. Đến một thắng cảnh, du lịch một thành phố, dã ngoại với gia đình, đi nghỉ... đôi khi chúng ta quá mải mê cắm mặt vào cái máy ảnh mà quên đi khung cảnh xung quanh. Đôi khi cứ để yên cái máy ảnh trong túi, ngồi xuống duỗi dài đôi chân, ngồi nghỉ ngơi, đọc sách, chơi với con, nghe gió thổi, nhìn người qua lại trên phố... những thứ ấy quan trọng hơn là cái khoảnh khắc phù phiếm chúng ta theo đuổi.
Tôi ước ai cũng có Leica để chụp!
Vâng, nhiều khi phải lỏng người ra mới có cảm hứng chụp ảnh bác ạ. :D
Tôi ước ai cũng có Leica để chụp!
Nói chung mỗi người có mỗi cách tiếp xúc khác nhau. Với bản thân em, trong giai đoạn này em cố gắng chụp càng nhiều càng tốt. Cứ lúc nào rảnh ra tí, vác được cái máy ra phố là sướng rồi. Càng chụp nhiều, càng xem ảnh mình nhiều thì em càng phải ép mình thử những cái mới, vượt khỏi lối mòn trong ảnh của mình, đồng thời thấy được cái hay trong ảnh của người khác. Em thấy chụp nhiều kỹ thuật cũng lên nữa, kiểu như canh nét với chỉnh sáng ý, mới đầu còn phải chú tâm, về sau nó thành quen, nâng máy lên là chụp được luôn.
Nhân chuyện ảnh đường phố, đợt trước em đọc mấy quyển về street photography, trong đó có quyển The Americans của Robert Frank, thích dã man. Kể từ 1955, Robert Frank rong ruổi khắp nước Mỹ trong vòng hai năm và ghi trên phim lại những gì ông thấy trên đường đi. Từ 28,000 bức ảnh thu được, ông chọn ra 83 bức và xuất bản bộ ảnh để đời "The Americans" mà có người nhận xét là một bước tiến rất xa trong ảnh đường phố mà tới tận bây giờ người ta vẫn chưa vượt qua được. Em không biết các bác thế nào chứ từ phương diện của người thích chụp ảnh, em thấy ảnh của HCB có lúc nào cũng lạ lạ. Ảnh HCB rất đẹp và có cảm giác mình sẽ chả bao giờ chụp được như thế. Xem ảnh của Robert Frank hay Garry Winogrand, ngược lại, em thấy rất gần gũi, kiểu như chỉ cần mình mang máy ra đường thôi là cũng có thể chụp được mấy kiểu như vậy. Có lẽ vì thế mà em rất kết hai bác này.
---
If it can be seen with the eye, it can be seen with the camera (M.A. Saylor)
XL rất thích Robert Frank, chắc bạn cũng biết Robert Frank sau 2 năm chụp và mất bao nhiêu thời gian để chọn lựa hơn 25 ngàn tấm ảnh xuống chỉ còn 83 tấm thế nhưng không một nhà xuất bản nào ở Mỹ muốn xuất bản quyển sách của RF cả, lý do là sách của ông về nước Mỹ nó thật quá, giằng xé, đầy lo âu. Các nhà xuất bản chỉ muốn xuất bản các ảnh nói lên một nước Mỹ đầy tự hào, nâng cao tinh thần yêu nước, đẹp chỉnh chu như của Ansel Adam. Cuối cùng RF phải xuất bản quyến sách tại Châu Âu rồi mới được xuất bản ở Mỹ sau này.
www.xichlo.com My Gallery @ vnphoto.net
One goal, One focus, One Red dot, One photography community, One VNPhoto.net
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)