@ SongHoai : Cám ơn anh đã khích lệ. Em chỉ sợ viết hoài sẽ nhàm ạ.
Ai nồi cũ đổi nồi mới.
Năm trước gặp chị gần chợ hoa ở Đầm Sen Q11, hỏi thăm sơ chị bảo nghề nầy vẫn còn sống được, do nhiều người già vẫn có tính cần kiệm. Gần tết dọn nhà cái nồi hư không bỏ mà chờ đón “bà đổi nồi” để đổi.
Năm nay, sát tết. Bất ngờ gặp chị ở phường Tây Thạnh, Quận Tân Phú. Thì ra chị đã đi thêm một quảng đường rất xa để tìm thêm khách hàng mới.
Mời chị nghỉ chân dưới bóng cây, lôi trong nhà ra hai cái nồi to vừa lượm bên nhà ngoại gởi tặng. Chị cười hồ hởi, cái cười bộc trực của một phụ nữ miệt ruộng đầy chất Nam bộ dân dã, rồi lởi xởi: “Chị tên Huệ, nhà ở Hóc Môn. Nhà không có vườn ruộng gì nhiều nên chị nghỉ ra cái nghề nầy để có thêm thu nhập”.
Trò chuyện qua lại, chị Huệ cũng chả dấu gia cảnh: “Chị có bốn con, hai trai hai gái. Ông xã ở nhà coi ruộng rẫy quanh nhà, rồi ai kêu gì mần nấy. Hai con trai lớn có vợ, ra riêng. Sống cũng đủ. Chị còn hai con gái, một đứa học đại học năm ba, ban khoa học đó em. Đứa kia đang học 12. Có con gái thương lắm em. Chị đi về hai đứa bưng nước tới giường cho mẹ uống, rồi xoa bóp. Tụi nó vừa đi học vừa đi làm thêm, trước tết đưa tiền cho chị, nói con gởi mẹ xài tết. Tới hai triệu lận”. ( nói tới đây chị vừa cười vừa rơm rớm nước mắt..)
“Thấm thoát mà chị đã theo nghề nầy trên hai mươi năm đó em. Đi riết rạc chân rạc cẳng, nhiều khi giở muốn hết lên. Nhưng nghỉ tới các con, lại đi tiếp”.
Ngưng lại một chút, chị Huệ lại lạc quan:”Có năm chị tưởng bỏ nghề, Đó là cái năm có đám thanh niên đến từng nhà dụ người ta mua bộ nồi i-nóc trả góp. Ai cũng ham hết. Chị đi cả tuần có khi hỏng đổi dược cái nồi nào. Mà chị thì buôn bán phải giữ chữ tín, Nồi mới chị vào tận lò lấy hàng, lựa từng cái. Ba cái nồi mỏng dính, mau hư. Lời thì có đó, nhưng chủ nhà người ta ghét, người ta không kêu mình nữa. Năm nay, gần tết chị mừng vì đổi được nhiều. Như hôm nay vô xóm em, có tới ba bốn người kêu đổi. Khách của chị là phụ nữ, mấy bà cụ già. Nói vậy chứ khó tính lắm. Đổi mà không khéo là bị giận, giận thì hỏng đổi nữa. Thời may chị biết ăn nói vui vẽ nên mấy má hỏng giận, còn thương mang bánh, nước ra cho”.
Chị Huệ lại cười, ràng kỹ mấy cái nồi soong và đẩy xe đi. Thường thì chị đẩy bộ và rao” Ai nồi cũ đổi nồi mới không”. Đường nào đông xe quá thì chị lên yên và gò chân đạp. Chị nói trước khi chào:”Chị ưng đi mấy con hẻm nhỏ, nhiều người hay để dành mấy cái đồ cũ, chờ chị đặng đổi. Chừng nào còn người đổi thì chị còn theo nghề em à..”.
# 3835.
Nụ cười giản dị của chị Huệ
# 3836.
Gánh hàng của chị Huệ
# 3837
Một món hàng vừa mới đổi được
# 3838
Chị Huệ tiếp tục rong ruổi cùng chiếc xe hàng