Cụ già này bị kém mắt, nhưng vẫn hàng ngày rong ruổi trên đường bán những cây chổi đót. Trên tay luôn rung cái chuông đồng...leng reng, leng reng. Vừa để rao hàng, vừa để người đi đường không va vào cụ. Có ngày cụ đi một mình, có ngày cụ đi cùng 1 cô trẻ hơn, cũng bị kém mắt. Hai người tàn tật rúm ró dựa vào nhau, lần từng bước mưu sinh trên những con phố cổ Hà nội. Được cái là nhiều người tốt bụng hay mua hàng giúp họ. Chổi đót của cụ rât tốt không bị hỏng nhiều, ngày nào đắt hàng cụ cũng bán được chục cái, kiếm được hai ba chục ngàn bạc, với nhiều người thì nhỏ bé, nhưng tôi thấy niềm vui hiện trên khuôn mặt của họ. Những bóng hình nhỏ nhoi, lặng lẽ đi qua...leng reng, leng reng.
Có những thứ chúng ta phải từ bỏ, chỉ để học được chúng.
Thích Thịt Chóa