Đầu tiên em xin cám ơn các anh và các chú đã ủng hộ nhiều lần trước.
Hôm nay, em muốn viết 1 bài về hàng khủng giá bèo D40(x). Chắc chằn nhiều cụ lải chửi thầm là: "thằng điên này loạn à? D3x với D3s ko viết, đi viết cái máy phò nhất trong các máy phò."
Cụ nào mà nghĩ như thế cũng đúng thôi. Công nghệ nó đi lên thì ta cũng nên đi lên, ai lại thụt lùi dư lày. Tuy nhiên, cái đáng nói không phải là cái tính năng, không phải là cái kĩ thuật khô khan của cái máy, cái quan trọng là cái tư duy và cảm nhận trong nhiếp ảnh. Cái này khó vô cùng, khó hơn cưa gái nhiều.
Em thấy nhiều bác nói với em là phải nâng cấp lên máy này hay muốn nâng cấp lên máy kia. Em thì thấy là nâng cao cái tư duy của người cầm máy quan trọng hơn rất nhiều. Máy D40x mà em dùng ko phải của em mà là của cụ Overseas. Vào một buổi sáng đẹp trời, cụ pha cà phê phin rồi đưa cho em,nói: "Việc gì cứ phải phun phêm, chơi con D40 cho nó fine art (nghệ thuật cao cấp), khác gì nhau đâu". Em nghe thấy bùi tai, cầm con máy ghẻ D40 về ...
Và quả thật, D40 chả khác gì phum phêm. Các bác lại thông cảm cho em là em ko post mấy cái thông số ngu vào đây đâu. Mấy cái thông số đấy chả có nghĩa lý gì cả. Quan trọng là chụp nó thế nào.
Cảm nhận đầu tiên khi cầm D40 là nó rất nhẹ và nhỏ gọn. Nhét vào túi, cặp rất vừa và tiện. Mang đi đâu cũng tiện. Em cũng xin giải thích tại sao em đặt tên cho D40 là Nghệ sĩ Lang Thang. Nghệ sĩ thì thường nghèo, nghệ sĩ nhiếp ảnh thì còn nghèo hơn, nghèo nhất trong các loại nghệ sĩ. Còn tại sao Lang Thang? Vì nó nhỏ và nhẹ, mang theo cả ngày cũng như không; sáng tác đời thường thì dân tình cũng không chú ý.
Cái sướng khi chụp D40(x) là chụp rất nhanh, rất nhanh là đằng khác, nhanh hơn cả D700 với 51 auto focus points. Tại sao? Bởi vì D40 chỉ có 3 điểm auto focus thôi, các bác không cần phải chỉnh điểm auto focus nhiều như D3/D700.
Về màu sắc, dù để đúng WB thì D40 vẫn có thiên hướng cho màu ảnh ấm áp và mịn màng. Em xin post vài ảnh ghẻ làm ví dụ. D40 phơi sáng:
Mấy cái chấm trằng là flare, em lười nên không clone đi.
Như em đã trình bày ở trên, máy nhỏ gọn nên chụp chân dung đời thường rất sướng vì ít bị phát hiện:
Điều quan trọng khi em nói về D40 là tư duy về thiết bị. Không cần phải máy xịn lens ngon nhưng ảnh vẫn ra ngon lành được. Người xem không thể phân biệt được ảnh nào chụp từ máy phò hay máy xịn khi người cầm máy đã kiểm soát được toàn bộ quá trình làm ảnh.
Nhiều người cho rằng D40 chỉ dành cho mấy đứa mới tập tọe chụp ảnh hay mới đi lên từ PnS. Sau 1 buổi chụp studio bằng Nghệ sĩ Lang Thang, em hoàn toàn bị bất ngờ với chất lượng ảnh.
Thậm chí sensor của D40khi gặp các tình huống ánh sáng phức tạp vẫn giữ được dải màu tương đối tốt.
Em thấy kể cả chụp dịch vụ đám cưới thì D40(x) sẽ làm xuất sắc nhiệm vụ với giá thành quá thấp, thu hồi vốn nhanh.
Với giá thành của D40 thì em nghĩ nó không có nhược điểm. Đồng ý là Nghệ sĩ này nhiều noise hơn so với FF hay dải màu không sâu và rộng bằng. Nhưng 1 máy là 300usd, 1 máy 3000usd hay 5000usd thì ... chắc các bác hiểu ý em. So với D90 thì em thấy D40 thậm chí xử lý noise có phần tốt hơn.
Mỗi người có 1 nhu cầu về máy ảnh khác nhau. Các bác không thể mang D40 đi chụp thể thao được, còn các thể loại khác thì vô tư luôn. Em thích nhất khi lang thang rồi "tức cảnh sinh tình" với chiếc máy nhỏ bé này:
Cuối cùng, ngoài các phóng viên thể thao ra thì D40(x) có thể lang thang cùng bất kỳ nghệ sĩ nhiếp ảnh nào. Bản thân em đã vỡ ra được 1 bài học (hay nói cao xa hơn là tư duy) về thiết bị. Trong nghệ thuật, thiết bị KHÔNG có nghĩa lý gì hết. Đặc biệt trong nhiếp ảnh: ánh sáng, bố cục và khoảnh khắc là tất cả. Nó không như đua xe khi anh cần phải có đông cơ mạnh. Nhiếp ảnh tuyệt vời là như vậy đấy !:11: