Đà Lạt hấp dẫn rất nhiều người vì vẻ “man mác” buồn của thành phố này. Nhưng cũng khá nhiều người nói không muốn ở đó quá ba ngày, vì cảm giác lúc đó không còn “man mác” nữa ... Tôi cũng từng có cảm giác như vậy, nhưng các chuyến đi của tôi đến đây ngày càng dày hơn và kéo dài lâu hơn. Không biết có phải là do thời tiết ở đây ấm hơn và mưa ít đi, hay vì các điểm để lui tới ngày càng nhiều, mà cũng có thể do tôi ngày càng hiểu biết hơn về vùng đất này, hoặc đơn giản chỉ vì tôi thích chụp ảnh hơn ... Dù sao đi nữa, Đà Lạt luôn níu bước chân tôi.
Thành phố này luôn khiến tôi muốn bước tiếp, nhiều lúc tưởng đâm vào một ngõ cụt, hóa ra lại đứng trước một thung lũng mênh mang. Mỗi khi đến cuối một khúc quanh, ta thường khó tưởng tượng được không gian nào sẽ hiện ra trước mắt. Đôi khi bạn đến một khu vực mà thoạt nhìn không mấy hấp dẫn, nhưng vào rồi lần sau cứ muốn quay lại nữa. Có những cảnh vật đã trở nên quá quen thuộc, nhưng một hôm bỗng thấy ngạc nhiên thích thú chỉ vì ánh mặt trời đến từ hướng khác. Hoặc có những hôm trời âm u xám xịt, thế rồi lại đột ngột chuyển nắng và mở ra những khoảng trời xanh ngăn ngắt. Cảnh vật ở đây thay đổi theo mùa, nhưng có hôm bạn có thể cảm nhận bốn mùa xuân hạ thu đông trong cùng một ngày ...
Trên diễn đàn đã có quá nhiều bộ ảnh đẹp về Đà Lạt, lập thêm thớt có vẻ hơi thừa nhưng vùng đất này quả thật xứng đáng như vậy. Khung cảnh không mới, góc chụp không đặc biệt, kỹ thuật không độc đáo, tôi chỉ muốn chia sẻ một góc nhìn về Đà Lạt tươi tắn hơn, với ánh nắng rực rỡ, với hoa lá khoe sắc, với trời xanh mây trắng, với những ngôi nhà, những con đường, góc phố, hàng cây ... Rất hoan nghênh các bác nhận xét và góp vui!
Một ngôi nhà cũ bình thường không để ý, bỗng một sớm sáng bừng với nắng và hoa.
#1 Đón nắng
Một con đường nhỏ tưởng vào ngõ cụt bỗng mở ra một khung trời khác.
#2 Đi học về
Một góc nhìn quá quen, một chiều bước ra ban công khách sạn chợt thấy bị cuốn hút lạ lùng.
#3 Cao nguyên phố chiều