Mới đọc bài này trên báo TN, post vào đây cho các bác xem và "bình loạn" cho vui
Thoát khỏi lối mòn trong nhiếp ảnh
Biển và đá - Ảnh: Hoàng Trung Thủy.
Nhu cầu bứt phá khỏi sự tẻ nhạt, những lối mòn để tiến tới một tinh thần sáng tạo thực sự đang xuất hiện ở những người làm nhiếp ảnh không hướng đến những huy chương, giải thưởng.
Hình như những khoảnh khắc "ăn may", những lối chụp quanh đi quẩn lại những đề tài chung chung là quê hương, đất nước, con người, cả những "giải thưởng quốc tế" có được quá dễ dàng, với những kiểu chụp cũ kỹ đã làm nhàm chán bộ mặt nhiếp ảnh trong nước. Bởi thế, đã có những tay máy đang tìm cách thoát khỏi lối mòn và sự hấp dẫn của danh hiệu, giải thưởng để tìm cho mình lối đi riêng.
Tháng 9 tới đây, nhiếp ảnh gia Nguyễn Xuân Khánh sẽ trưng bày triển lãm về chợ phiên tại phòng triển lãm IDECAF (TP.HCM). Tình cờ biết rằng chợ phiên ở Luông Prabang (Lào) được bầu chọn là di sản văn hóa của UNESCO, Nguyễn Xuân Khánh "giật mình" nghĩ lại chợ phiên ở nước ta cũng không kém phần đặc sắc. Anh chọn vùng Tây Bắc, nơi có những phiên chợ nổi tiếng với sặc sỡ màu hoa văn váy áo của các cô gái H'mông, những chảo thắng cố và bữa rượu say quên trời đất của những người Nùng, Tày, H'mông xuống chợ. Nguyễn Xuân Khánh không muốn chụp chợ phiên Tây Bắc pha tạp với những du khách Tây phương. Anh muốn tìm thấy bản sắc văn hóa Tây Bắc "thuần khiết" ở những phiên chợ chỉ có người Tày, Nùng, H'mông họp chợ, trao đổi, buôn bán, chè chén với nhau. Vì vậy Nguyễn Xuân Khánh phải dậy từ sáng sớm để vào chợ, đó là thời điểm du khách chưa đến. Nguyễn Xuân Khánh chụp chợ phiên, nhưng điều anh tìm kiếm là bản sắc văn hóa của một vùng đất, một đất nước.
Hơn 4 năm nay, Hoàng Trung Thủy miệt mài lặn lội từ Móng Cái đến Cà Mau chỉ để chụp biển và đá. Vẻ đẹp hài hòa giữa cái xù xì vững chãi của thác ghềnh và cái mềm mại, sục sôi của những con sóng đã hớp hồn Hoàng Trung Thủy. Anh chụp biển từ suy nghĩ đầu tiên: Biển của đất nước ta rất đẹp. Từ Móng Cái đến mũi Cà Mau biển có biết bao hình dạng, biết bao phong cảnh và biết bao vẻ đẹp. Biển là tài nguyên, là tình yêu, là niềm tự hào và hạnh phúc mà Hoàng Trung Thủy muốn thể hiện. Thay vì chụp những bức ảnh chủ đề lan man, giờ đây Hoàng Trung Thủy muốn dấn thân vào những chủ đề đòi hỏi sự đầu tư, kỳ công của người chụp ảnh. Anh nghĩ rằng nếu tận tụy chuyên sâu với đề tài nào đó thì sự đóng góp của nhiếp ảnh gia cho xã hội sẽ có ý nghĩa hơn.
Tuy tiếp xúc nhiếp ảnh hơi muộn, nhưng từ 3 năm nay Duy Hội bị quyến rũ bởi sự mong manh, thanh khiết của hoa xương rồng. Sắm ống kính micro, công việc của anh là "săn" hoa xương rồng. Ở TP.HCM không nói, chứ mỗi khi nhà vườn Đà Lạt, Tiền Giang, Huế... báo có hoa nở là anh tức tốc lên đường. Hoa xương rồng nở ngắn, chỉ độ hai giờ là khép nên người chụp phải bỏ công hơn bình thường. Chưa kể người chơi xương rồng không phải là người dễ tính để làm quen, để được vào vườn chụp hoa. Duy Hội dí dỏm rằng do cái duyên, anh đến với hoa xương rồng trước tiên, từ đó mở ra những "cái cổng" khác. Duy Hội cho biết hiện nay anh có hơn 2.000 ảnh chụp hoa xương rồng, có những loài quý hiếm khiến người chơi xương rồng đủ "nhức nhối". Trong nhiếp ảnh, người chụp hoa như Duy Hội cũng là một trường hợp độc đáo.
Theo TN