bác nên chuyển sang bực vi ko có thiết bị hoặc bực vì ko biết dùng thiết bị hơn là phải nói thế
ngoài ra cũng nên bực bản thân vì truoc khi đi đã tự mình muốn copy cảnh đó thì ra tới nơi ko còn tâm trí nghĩ khác dc
đứng kế nhau thì ông cầm ống tele và ông cầm ống wide là đã khác nhau xa lắm rùi
2 ông chơi wide kế nhau 1 ông để máy 1m6 1 ông để máy 0.5m cũng khác xa nhau.
'Lối mòn' hay những khuôn mẫu không đáng sợ như nước ao tù !
..
Những nhà thám hiểm đã bỏ lại Lối mòn đoạn đường cần phải băng qua, để đến vùng đất, biển hoang dã .
Khi trái tim ta 'nổi lửa' ... không nên chụp hình thảo nguyên bát ngát .
Mỗi khi các bác chỉnh sửa một tấm hình, ngày hôm sau thức giấc, nhìn lại thấy nó vô duyên quá, ... biết là tâm mình chưa tịnh !
Mk biết mình 'bị động' !
Đa phần các con đường lớn cũng đều bắt đầu từ "lối mòn" phải ko các bác? Là dân newbie như em thì còn lâu mới chụp đc 1 tấm hình đồi cát hay ruộng bậc thang cho "coi được", nên vẫn cứ đi cái "lối mòn" trước đã!
Nhưng nếu là người xem ảnh (làm cái này dễ hơn!) thì vẫn thấy thích thú với những đột phá, sáng tạo...
Em thì lại nghĩ nhiếp ảnh cũng như văn học, hội họa (và các ngành nghệ thuật khác), tay ngang cũng có thể nảy ra những ý tưởng mới, táo bạo được như thường. Cho dù đang ở trình độ "gà con" thì cũng nên tập thói quen khám phá, sáng tạo, song song với việc luyện tập tay nghề. Khi nào copy của người ta thì nên tự biết đó thuần là copy, không có mấy giá trị (giống như họa sĩ vẫn có thể chép tranh, nhưng không nên coi chép tranh là mục tiêu của cuộc đời nghệ thuật của mình). Trong văn học cũng vậy, dù là người mới hay là nhà văn kỳ cựu, đã đặt bút xuống là phải có cái mới, cái sáng tạo (dù ít dù nhiều, dù hay dù dở), nếu viết nhại theo người ta, là cả cuộc đời không ngóc đầu lên nổi. Em nghĩ nếu tiếp cận nhiếp ảnh như một bộ môn nghệ thuật, thì cũng phải yêu cầu ở nó tính sáng tạo ít nhất là ngang bằng với các bộ môn nghệ thuật khác.
Bác viết chính xác ạh..lúc em mới học KTRÚC thấy người ta copy từ báo chí từ ideas của nước ngoài thì em đã nhảy nãy lên, lớn lên tí thì biết kiềm chế, biết xào nấu cho thành cái của mình, lớn lên tí nữa thì tự trọng và biết mình nên làm gì, nên vận dụng cái gì của người ta mà ko mang tiếng đạo ý tưởng.
"Đạo" là khi mình máy móc sao chép, cóp nhặt của người ta ko chút suy nghĩ, ko một chút kiến thức chuyên môn, và hoàn toàn ko phù hợp với dk của mình. Nhiếp ảnh cũng vậy, học cái bố cục 1/3 nhưng ko phải lúc nào 1/3 cũng mới là đẹp, mới tốt, mới chuẩn. Chân trời nghiêng ko phải lúc nào cũng xấu... và còn nhiều cái khác nữa. Mong hình của các bác ở góc độ sáng tạo hơn.
Được sửa bởi QIDES lúc 05:02 PM ngày 13-09-2009
Theo em thấy thì đa số các nhiếp ảnh gia của chúng ta vẫn luẩn quẩn trong lối mòn là chụp những gì dễ chấp nhận nhất mà ít dám thể hiện mình và tinh thần hy sinh còn chưa cao, vì sợ chê và nhận nhiều ý kiến trái chiều. Tóm lại là chúng ta còn lành quá.
Em cũng có suy nghĩ tương tự, giống như trong cuộc sống đôi lúc ta lại không dám bức phá ra khỏi những vỏ bọc an toàn để khám phá chính bản thân mình... Thường thì cái mới ít đuợc nhiều người chấp nhận, lịch sử cho thấy đa số những người đi trước và thoát khỏi lối mòn của đám đông có khi đến chết rồi mới được công nhận. Theo em nghệ thuật trước tiên phải từ cảm xúc cái đã
Tại sao người ta gọi nhiếp ảnh mà không gọi là chụp ảnh?
Lối mòn chính là tâm lý đám đông, nó ăn sâu trong trí não của mỗi con người. vậy làm sao có thể thoát được. Khó lắm chỉ có ai dũng cảm và có lý trí mới có thể thoát ra được. Và quan trọng nhất là muốn thoát ra khỏi chính con người mình. Hãy phiêu diêu, hãy cảm nhận theo chính mình
Theo em thì quan điểm 1 bức hình sáng tạo hay ko, cũng tùy thuộc theo từng người xem ảnh. 1 người chuyên nghiệp họ sẽ nghĩ 1 bức hình sáng tạo là 1 bức hình mà họ chưa bao h chụp. Nhưng 1 người ko chuyên thì sẽ nghĩ 1 bức hình sáng tạo là những bức hình họ chưa coi, hoặc những ji họ chưa thấy trong tự nhiên.
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)