Tạp nhạp văn:

Khỏa thân luận:
Nhà thơ dân gian Bảo Sinh hành nghề nuôi chó ở Hà Nội đã viết thi tập “Huyền thi” trong đó có câu. "Ai ai mà cũng khoả thân - Thì đứa mặc quần là đứa khiêu dâm".

Nhà thơ này vốn thích nói đùa. Con người biết mặc quần áo là con người văn minh. Xã hội chúng ta đang sống là xã hội tuyệt vời văn minh, vì thế nếu có ai (tất nhiên trừ bọn trẻ đang ỉa cứt su) dưới bất cứ hình thức nào, lỡ có mặc thiếu quần thiếu áo thì đều thành chuyện.

Gần đây, trên các diễn đàn xôn xao là nhiều người mẫu có ảnh cởi truồng. Tất nhiên xuất xứ của nó cũng linh tinh lắm. Hoặc dung tục, hoặc mông lung mơ hồ. Hoặc đố kỵ bôi nhọ, hoặc ghen tình tống tiền, hoặc riêng tư kiêu hãnh trình bày thân thể. Tóm lại, hoặc bị động, hoặc có đôi chút chủ động. Nhưng đa phần các thiếu nữ phơi phới nạn nhân khi biết chuyện, hiếm hoi có người cười mỉm, còn hình như đều bật nức nở khóc.

(Tất nhiên, màu nước mắt có khác nhau. Một cô người mẫu không chính thức tố cáo rằng, thằng người tình cũ đểu giả khi tung ảnh cô lên mạng đã dùng kỹ thuật buồng tối mà chấm thêm vào đùi cô mấy nốt ghẻ ruồi nhằm bêu riếu cái quá khứ mò cua bắt ốc của cô hồi cô còn có tên là Thị Tủm).

Thật ra, chuyện lộ khoả thân trước đám đông không hẳn là quá bi thảm. Bởi nó đã có một lịch sử dài, đặc biệt là ở phương Tây. Từ cái tượng nổi danh Đa-vít trong văn hóa Hy - La, tới bức sơn dầu La Maja Desnuda của Goya trong hội họa hậu Phục Hưng đến phim ảnh nghệ thuật có tươi mát của thời hiện đại.

Với người Việt, ở những vùng mang đậm tín ngưỡng phồn thực thì việc trong sáng cởi bỏ áo quần cũng không hề là hiếm. Hơn nữa, con người ta ai mà chẳng có khát khao được chiêm ngưỡng thiên nhiên. Tất thẩy đều xúc động khi đứng trước núi cao sông dài biển rộng.

Thế nhưng, xã hội công nghiệp rồi hậu công nghiệp đã tàn phá xơ xác làm méo mó hết sạch vẻ tươi xanh của trời đất. Trong các đô thị nhan nhản thuần thấy nhôm kính bê tông sắt thép, hầu như duy nhất chỉ còn thân hình phụ nữ là tạo tác nguyên sơ của tự nhiên mà đẹp.

Thế thì sự trong trắng háo hức muốn nhìn cái ấy chính là sự chân thành của thẩm mỹ bản năng hoàn toàn dễ được thuần phong mỹ tục khoan dung thể tất. Thi sĩ đạo đức cao Bùi Giáng nghiêm túc nhận định: "Thân này chỉ có một thân. - Dâm thì cũng chỉ dâm ngần ấy thôi". Khỏa thân chân chính là không bao giờ vượt ngưỡng.

Khoa than luan
Có lẽ thế nên cô ca sĩ hát hay Thái Thùy Linh khi bênh bạn là một đồng nghiệp bị truổng cời, có nói ngày 6-10-2004 trên tờ VN Express - báo điện tử - đại loại là nếu gặp một nhiếp ảnh gia tử tế thì cô cũng sẵn sàng cởi. Thật là một câu cảm động vào loại chân thành nhất trong tháng. Tuy vậy, khỏa thân cũng có một vài điều bất cập, nếu nó thành mốt tràn lan thì lợi ít mà hại là nhiều.

Thứ nhất, thời tiết dạo này thất thường đột ngột lúc lạnh lúc nóng, người không mặc quần áo đương nhiên sẽ bị cảm cúm, sẽ lây sang người tình, sẽ lây sang bạn cùng nghề, rồi có thể vĩ mô, lan vào ngành dọc ngành ngang làm xã hội rức đầu.

Thứ hai, Khổng Phu Tử lão tiền bối có dặn: Trước trách mình sau hãy trách người. Khỏa thân rất dễ làm người khác sau khi ẩm thực phè phỡn (số này bây giờ có vẻ hơi đông) quên mất văn hóa mà khỏa ra tà ý, tệ nạn mại dâm đang nan y chắc chắn sẽ thành vô phương cứu chữa. Lời thoán Kinh Dịch chép, “mạn tàng hối đạo dã dung hối dâm”.

Tích trữ của cải lắm thì thúc lòng tham của thằng ăn cắp, phô phang nhan sắc nhiều thì giục thói dâm của đám phong lưu. Xã hội trong sáng của chúng ta đang kha khá bị ô nhiễm từ nhiều nguồn. Làm vẩn thêm lên một chút ít lòng tà cũng là chuyện rất nên phải kiêng cữ, có phải vậy không thưa các thiếu nữ và thiếu phụ có những cặp chân dài?

theo vietbao.vn


em thêm câu: phải không các bác Nhiếp ảnh gia ?
đấy,mọi thứ đều có ngưỡng....
ai cũng có thể vượt ngưỡng....
ai dám vượt ngưỡng...?
ai vượt một cách khéo léo...?
câu trả lời nằm trong mỗi người

Nhiếp ảnh cũng thế thôi...

link bài viết : http://vietbao.vn/Cuoi/Khoa-than-luan/40070855/440/