Bài viết hôm nay dài. Các bác pha ly trà trước rồi hãy ngồi xuống đọc :-)
Vì bức tranh nằm ở trang trước nên em xin post lại tấm tranh của bác Văn Khoa để dễ theo dõi.
Tấm tranh của hoạ sĩ Pierre Subleyras với tựa đề Le Repas chez Simon - Bữa ăn tại nhà ông Simon vẽ rất đẹp và là một bức tranh dài với nhiều cảnh khác nhau. Em nhớ có lần bác đã có post ảnh này khi viết về VBT Le Louvre của bác và em đã cho rằng người phụ nữ trong tranh là bà Maria Magdalena. Nhưng nay tìm hiểu rõ hơn thì không phải vậy.
Em cũng tìm hiểu được là câu chuyện người phụ nữ lau chân Chúa Giêsu đã được kể lại trong cả 4 sách Tin Mừng. Nhưng theo lời chú thích em đọc được, và dựa trên các nhà chú giải Kinh Thánh thì có đến 2 sự kiện xảy ra, tuy cũng có người phụ nữ lau chân Chúa và cũng tại nhà một người tên Simon, nhưng ở 2 thời điểm và địa điểm khác nhau. 3 sách Tin Mừng Matthew, Mác-cô, và Gioan là kể về cùng một sự kiện và gắn liền với cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu. Trong khi đó Tin Mừng Luca cũng kể về một câu chuyện tương tự, nhưng ở một nơi khác, và có một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Để hiểu thêm về bức hoạ trên (mà em thấy hoạ sĩ đã gộp lại cả 2 câu chuyện thành 1) thì cần phải đọc lại các đoạn Kinh Thánh.
Em xin trích Tin Mừng Gioan về câu chuyện bữa ăn tại nhà ông Simon. Tin Mừng Matthew (Mt 26,6-13) và Mác-cô (Mc 14,3-9) cũng tương tự như vậy:
Sáu ngày trước lễ Vượt Qua, Đức Giê-su đến làng Bê-ta-ni-a, nơi anh La-da-rô ở. Anh này đã được Người cho sống lại từ cõi chết. Ở đó, người ta dọn bữa ăn tối thết đãi Đức Giê-su; cô Mác-ta lo hầu bàn, còn anh La-da-rô là một trong những kẻ cùng dự tiệc với Người. Cô Ma-ri-a lấy một cân dầu thơm cam tùng nguyên chất và quý giá xức chân Đức Giê-su, rồi lấy tóc mà lau. Cả nhà sực mùi thơm. Một trong các môn đệ của Đức Giê-su là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, kẻ sẽ nộp Người, liền nói: “Sao lại không bán dầu thơm đó lấy ba trăm quan tiền mà cho người nghèo?” Y nói thế, không phải vì lo cho người nghèo, nhưng vì y là một tên ăn cắp: y giữ túi tiền và thường lấy cho mình những gì người ta bỏ vào quỹ chung. Đức Giê-su nói: “Hãy để cô ấy yên. Cô đã giữ dầu thơm này là có ý dành cho ngày mai táng Thầy. Thật vậy, người nghèo thì bên cạnh anh em lúc nào cũng có; còn Thầy, anh em không có mãi đâu.” (Ga 12: 1-8)
Và em xin crop lại tấm ảnh bác VK chụp để cho thấy rõ hơn:
- Trong Tin Mừng Matthew và Mác-cô thì không ghi rõ tên người hỏi, chỉ nói là các môn đệ lấy làm bực tức. Nhưng Gioan thì ghi rõ là Judas, và danh hoạ Pierre Subleyras làm rõ nhân vật với biểu tượng tay cầm túi tiền (cũng như được viết trong Kinh Thánh) đứng sau lưng Chúa Giêsu.
*1 cân Roma = 327.5 gr. *300 quan tiền là số tiền tương đương 300 ngày công. Vì vậy Judas (và các môn đệ) mới không hiểu và cảm thấy phí phạm.
- Trong bức tranh còn có một chi tiết nữa, đó là chiếc bình bị đựng dầu bị đập vỡ dưới đất. Tin Mừng Mác-cô có đoạn ghi: “Cô đập ra, đổ dầu thơm trên đầu Người”.
- Và 3 Tin Mừng bắt đầu cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu với việc cô Maria lấy dầu thơm quý giá đổ lên chân và đầu (theo Tin Mừng Matthew và Mác-cô) Chúa Giêsu là cử chỉ để mai táng Chúa. Vì chỉ khoảng 5 ngày sau thì Chúa sẽ chịu đóng đinh và chết trên thập giá để chuộc tội cho con người.
- Và giờ em xin trích đoạn Tin Mừng Luca viết về câu chuyện xảy ra ở một không gian và thời gian khác:
Có người thuộc nhóm Pha-ri-sêu mời Đức Giê-su dùng bữa với mình. Đức Giê-su đến nhà người Pha-ri-sêu ấy và vào bàn ăn. Bỗng một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pha-ri-sêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.
Thấy vậy, ông Pha-ri-sêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: “Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!” Đức Giê-su lên tiếng bảo ông: “Này ông Si-môn, tôi có điều muốn nói với ông!” Ông ấy thưa: “Dạ, xin Thầy cứ nói.” Đức Giê-su nói: “Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn?” Ông Si-môn đáp: “Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn.” Đức Giê-su bảo: “Ông xét đúng lắm.”
Rồi quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Si-môn: “Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít.” Rồi Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Tội của chị đã được tha rồi.” Bấy giờ, những người đồng bàn liền nghĩ bụng: “Ông này là ai mà lại tha được tội?” Nhưng Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.” (Lc 7:36-50)
- Theo chú thích em đọc được thì ý nghĩa của câu chuyện này Luca ghi lại muốn nhấn đến thái độ sám hối của người phụ nữ và tấm lòng bao dung của Đấng Cứu Độ. Đây là một đề tài mà Luca rất thích đề cập tới.
- Luca ở đây không ghi tên người phụ nữ. Chỉ cho biết là “một người tội lỗi trong thành”. Câu này có lẽ ám chỉ đây là một cô gái điếm. Vì vậy trong bức tranh chúng ta thấy cô gái mặc áo hở cả một bên vai vì đây là biểu tượng cô gái điếm. Cũng vì nghĩ cô ta là gái điếm nên nhiều người (trong đó có em) lầm tưởng cô gái đó là Maria Magdalena. Truyền thống từ xưa cho rằng cô Maria Magdalena làm nghề đó. Và vì đoạn sau lại nhắc đến tên Maria Magdalena nên dễ lầm tưởng nhân vật này chính là cô ta. Không thể chắc chắn nhân vật là ai, nhưng em nghĩ nó không quan trọng bằng đề tài của Luca muốn chuyển đến độc giả. Hơn nữa, em nghĩ Luca để nhân vật không tên để chúng ta có thể thấy hình bóng mình trong nhân vật tội lỗi đến với Chúa.
- Trình thuật Luca dài, có 3 nhân vật chính: Chúa Giêsu, người phụ nữ tội lỗi và Simon. Ông Simon là người mặc áo đỏ ngồi bên kia bàn tiệc trong bức tranh.
- Đọc chú thích của Kinh Thánh do nhóm Các Giờ Kinh Phụng Vụ biên dịch rất thú vị. Em xin chia sẻ với các bác:
- Ông Simon là người Pharisee, và người Pharisee nắm một vài nguyên tắc đạo đức rõ ràng và đơn giản: thế gian được chia làm 2: người tốt lành và kẻ tội lỗi. Người tốt lành là những người tuân giữ Lề Luật, còn kẻ tội lỗi là những kẻ vi phạm những điều khoản hệ trọng. Thiên Chúa yêu thương người tốt, người không yêu thương kẻ tội lỗi; Người xa lánh họ. Ông Simon là một người “tốt”: ông xa lánh kẻ tội lỗi. Mà bởi vì Đức Giêsu không xa lánh người đàn bà tội lỗi, nên kẻ dẫn dắt Người, đối với ông Simon, không phải là Thần Khí của Thiên Chúa.
- Đây cũng là chuyện dễ hiểu vì trước đó cả một trào lưu trong Sách Thánh mời gọi người công chính xa lánh người tội lỗi, và người ta nghĩ rằng sư “ô uế” của kẻ này tất sẽ làm cho kẻ kia bị lây nhiễm. Chúa Giêsu cho thấy rằng nhu cầu tự tách biệt mình và ước muốn trừng phạt người tội lỗi đều do không biết gì về đức khôn ngoan của Thiên Chúa cũng như thực tại của làm người.
- Thiên Chúa biết chúng ta cần có thời giờ để kinh nghiệm cái tốt cái xấu, và chọn một hướng đi dứt khoát. Những sai lầm của chúng ta đâu phải là điều nghiêm trọng nhất, nếu cuối cùng chúng ta biết rõ hơn chúng ta là những con người xấu xa, và Chúa mới là Đáng mà chúng ta cần đến. Chính vì thế Người dễ dàng bỏ qua những tội lỗi và quá quắt của chúng ta, khi mà, bất chấp những điều ấy, hoặc là chính vì những điều ấy, chúng ta đạt tới tình yêu chân chính.
Trong cuộc đối đáp với Chúa Giêsu, Chúa có nói câu “tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều”. Câu này, đối chiếu với dụ ngôn Chúa vừa kể, thì có thể hiểu rằng lòng yêu mến là thành quả và dấu hiệu của ơn tha thứ. Vì được tha thứ nhiều nên cô ta yêu mến nhiều hơn. Và câu tiếp theo Chúa nói “ai được tha ít thì yêu mến ít” thì có lẽ Chúa đang mỉa mai ông Simon, ‘ông tưởng ông mắc nợ ít, nên ông yêu ít chứ gì’.
- Chúa Giêsu đặt đối lập với nhau hai điều: một bên là kiểu đạo đức của người Pharisee, tính toán theo công và tội, một bên là Tin Mừng chỉ biết có giá trị của tình yêu và lòng tin tưởng. Nói chung thì càng ý thức mình được Thiên Chúa tha thứ, chúng ta càng yêu mến nhiều.
- Trở về với bức tranh hoạ, em thấy Chúa Giêsu đang giơ tay ban phép lành. Cử chỉ này cũng là cử chỉ các vị linh mục làm dấu Thánh Giá sau khi đọc lời tha tội trong bí tích Hoà Giải (Sacrament of Reconciliation):
“Thiên Chúa là Cha hay thương xót, đã nhờ sự chết và sống lại của Con Chúa mà giao hòa thế gian với Chúa và ban Thánh Thần để tha tội. Xin Chúa dùng tác vụ của Hội Thánh mà ban cho con ơn tha thứ và bình an, vậy cha tha tội cho con ✝ nhân danh Chúa Cha và Chúa Con và Chúa Thánh Thần”.
Như vậy bức tranh Le Repas chez Simon đã lồng 2 câu chuyện vào một. Em thích câu chuyện của Thánh Luca hơn. Và vì vậy, đối với em, bức tranh này mang ý nghĩa về sự tội lỗi, lòng sám hối và ơn tha thứ của Thiên Chúa.
Bức tranh này quá lớn, và còn nhiều những chi tiết khác hoạ sĩ muốn vẽ mà em không thấy/hiểu được hết.