Cửa khiêm cung nhìn từ bên trong.
Nhà thờ Giáng Sinh by Joseph luong, on Flickr
Không biết từ khi nào đã có cửa này và tại sao lại làm thấp như vậy. Cửa chỉ cao 1.2m. Khi vào thì ai cũng phải cúi khom xuống nên được gọi là cửa khiêm cung - door of humility.
(ảnh từ internet)
Nhìn bên ngoài thì thấy đường viền của một cánh cửa lớn hơn thời Thập Tự Chinh. Có nguồn nói rằng cửa được làm lại nhỏ hơn vào khoảng thế kỷ 16 để ngăn không cho người ta đẩy xe vào để cướp bóc.
Còn có 2 truyền thuyết cũng được nhiều người nhắc đến: để ngăn quân lính cưỡi ngựa đi vào nhà thờ, để ai muốn vào phải cúi đầu tỏ lòng kính trọng.
(ảnh từ internet). Đây là góc nhìn từ bên ngoài quảng trường với cửa chính của nhà thờ Giáng Sinh. Nếu không tìm hiểu trước thì khi đến nơi cũng không thể ngờ đây là cửa chính vào nhà thờ.
Nhà thờ Giáng Sinh được UNESCO công nhận là di sản thế giới vào năm 2012.
Bêlem còn có những điều quan trọng khác mà ít người biết đến. Ta hãy đọc trích đoạn Kẻ Đi Tìm để tìm hiểu thêm:
_________________
Bêlem Trong Thánh Kinh
Quy về Cựu Ước, Bêlem là cửa ngõ của cả hai biến cố: Dân Do Thái lưu đày qua Ai Cập và từ lưu đày trở về quê cha đất tổ. Tôi lấy ba biến cố của Cựu Ước đã nhắc đến tên Bêlem: David được phong vương, cuộc chiến với Philitinh, và những cuộc đổi tên.
David được phong vương
Bêlem là nơi sinh, cũng là nơi xức dầu phong vươnn của David, tổ phụ lập quốc của dân Do Thái: (1Sm 16:1-13)
ĐỨC CHÚA phán với ông Sa-mu-en: “Ngươi còn khóc thương Sa-un cho đến bao giờ, khi ta đã gạt bỏ nó, không cho làm vua cai trị Ít-ra-en nữa? Ngươi hãy lấy dầu đổ đầy sừng và lên đường. Ta sai ngươi đến gặp Gie-sê người Bê-lem, vì Ta đã thấy trong các con trai nó một người Ta muốn đặt làm vua.” Ông Sa-mu-en thưa: “Con đi thế nào được ? Vua Sa-un mà nghe biết thì vua sẽ giết con!” ĐỨC CHÚA phán: “Ngươi hãy đem theo một con bò cái tơ và hãy nói : ‘Tôi tới đây là để dâng hy lễ lên ĐỨC CHÚA.’ Ngươi sẽ mời Gie-sê đến dự hy lễ; phần Ta, Ta sẽ cho ngươi biết điều ngươi phải làm, và ngươi sẽ xức dầu tấn phong cho Ta kẻ Ta sẽ nói cho ngươi hay.”
Ông Sa-mu-en làm điều ĐỨC CHÚA đã phán; ông đến Bê-lem và các kỳ mục trong thành run sợ ra đón ông. Họ nói : “Ông đến có phải là để đem bình an không?” Ông trả lời: “Bình an ! Tôi tới đây là để dâng hy lễ lên ĐỨC CHÚA. Các ông hãy thanh tẩy mình và đến dự hy lễ với tôi.” Ông thanh tẩy ông Gie-sê và các con trai ông ấy và mời họ đến dự hy lễ
.
Cuộc tìm người xức dầu của Samuen xảy ra rất thích thú. Sách Samuen viết tiếp:
Khi họ đến, ông thấy Ê-li-áp, ông nghĩ: “Đúng rồi ! Người ĐỨC CHÚA xức dầu tấn phong đang ở trước mặt ĐỨC CHÚA đây!” Nhưng ĐỨC CHÚA phán với ông Sa-mu-en: “Đừng xét theo hình dáng và vóc người cao lớn của nó, vì Ta đã gạt bỏ nó. Thiên Chúa không nhìn theo kiểu người phàm: người phàm chỉ thấy điều mắt thấy, còn ĐỨC CHÚA thì thấy tận đáy lòng.” Ông Gie-sê gọi A-vi-na-đáp và cho cậu đi qua trước mặt Sa-mu-en, nhưng ông Sa-mu-en nói : “Cả người này, ĐỨC CHÚA cũng không chọn.” Ông Gie-sê cho Sa-ma đi qua, nhưng ông Sa-mu-en nói: “Cả người này, ĐỨC CHÚA cũng không chọn.” Ông Gie-sê cho bảy người con trai đi qua trước mặt ông Sa-mu-en, nhưng ông Sa-mu-en nói với ông Gie-sê: “ĐỨC CHÚA không chọn những người này.” Rồi ông lại hỏi ông Gie-sê: “Các con ông có mặt đầy đủ chưa?” Ông Gie-sê trả lời: “Còn cháu út nữa, nó đang chăn chiên.” Ông Sa-mu-en liền nói với ông Gie-sê: “Xin ông cho người đi tìm nó về, chúng ta sẽ không nhập tiệc trước khi nó tới đây.” Ông Gie-sê cho người đi đón cậu về. Cậu có mái tóc hung, đôi mắt đẹp và khuôn mặt xinh xắn. ĐỨC CHÚA phán với ông Sa-mu-en: “Đứng dậy, xức dầu tấn phong nó đi! Chính nó đó!” Ông Sa-mu-en cầm lấy sừng dầu và xức cho cậu, ở giữa các anh của cậu. Thần khí ĐỨC CHÚA nhập vào Đa-vít từ ngày đó trở đi. Ông Sa-mu-en đứng dậy và đi Ra-ma.
David sinh ra ở Bêlem, cũng giống Chúa Kitô sinh ra ở đây. Trong trình thuật trên, ta thấy David là người bị lãng quên thì lại được phong vương. Đức Kitô cũng thế, phiến đá bị thợ xây loại bỏ lại trở thành phiến đá góc tường (Mt 21:42).
David là vua dẫn dân về Giêrusalem lập quốc, khai sinh ra dân tộc Do Thái thế nào thì Đức Kitô cũng khai sinh nguồn một Nước Trời mới như thế.
Ta thấy David là người chăn chiên tốt lành. Sách Samuen cho thấy David đang chăn chiên ngoài đồng thì được gọi về xức dầu phong vương để khai sinh ra cả một dân tộc. Trong hình ảnh đó, ý nghĩa Chúa Kitô là Đấng Chăn Chiên vừa thi vị vừa có một gốc tích Cựu Ước xa xưa, đẹp như câu chuyện cổ tích trong văn chương Do Thái. Tất cả đến từ Bêlem. Từ Bêlem, hai vì sao đã xuất hiện, ngôi sao David và ngôi sao Giáng Sinh của Chúa Kitô.
Cuộc chiến với Philitinh
Sách Samuen, quyển thứ 2 cho ta thấy chân dung David, một tâm hồn giàu lòng thương xót như sau: (2 Sm 23:13-17)
Ba người trong Nhóm Ba Mươi làm thành một tốp đi xuống và đến gặp vua Đa-vít ở hang A-đu-lam, vào mùa gặt. Một đạo quân Phi-li-tinh đóng trại ở thung lũng người Ra-pha. Vua Đa-vít bấy giờ đang ở nơi ẩn náu, còn người Phi-li-tinh bấy giờ đóng đồn ở Bê-lem. Vua Đa-vít ước ao và nói: “Phải chi có ai cho ta uống nước lấy ở giếng tại cổng thành Bê-lem !” Ba dũng sĩ đã đột nhập trại Phi-li-tinh, lấy nước ở giếng tại cổng thành Bê-lem, đưa về cho vua Đa-vít. Nhưng vua không muốn uống mà đổ nước ấy làm lễ rưới dâng ĐỨC CHÚA. Vua nói : “Xin ĐỨC CHÚA đừng để ta làm điều ấy ! Đó là máu của những người đã liều mạng đi lấy!” Vậy vua không muốn uống nước. Đó là việc ba dũng sĩ đã làm.
Chân dung David được sách Samuen tường thuật ở đây là một nhân đức xót thương người. Ông hơi lãn mạn, một ngày hanh nắng, khát nước, nhưng ông muốn uống nước của giếng cổng thành Bêlem. Tại sao phải là giếng cổng thành Bêlem? Phải chăng quân Philitinh đang chiếm đóng? Ông xót xa. Cái khát của ông là ngày nào ta chiếm lại được Bêlem cho Đức Chúa? Đức Kitô là Đấng giàu lòng thương xót. Ngài đến nghìn năm sau David sẽ kiện toàn lòng thương xót này. Và bây giờ, ta thấy ý nghĩa hơn khi người mù Batimê trong Tin Mừng Máccô kêu đến lòng thương xót của Chúa, thì ông ta nhắc đến tên tổ phụ Người là David.
“Lạy ông Giêsu, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi!” Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Đa-vít xin dủ lòng thương tôi!” (Mc 10:46-48)
David là một vì vua yêu văn chương. Trong tội lụy ông đem hồn viết thành thơ. Ông lấy sám hối đưa thành sáng tạo viết lời thi ca. Tác giả của dòng văn chương Do Thái, tập thơ dài nhất Cựu Ước là người gốc quê từ Bêlem. Thánh vịnh dài nhất trong 150 thánh vịnh là Thánh vịnh 118. Theo sách Samuen quyển 2, thì toàn chương 22 là chính thánh vịnh này. Thánh vịnh 118 là lời tạ ơn được vua David cất lên sau chiến thắng quân Philitinh tại Bêlem.
______ trích Kẻ Đi Tìm
ảnh chụp với lưng quay lại nhà thờ Giáng Sinh. Góc nhìn ở phía bên kia của quảng trường Máng cỏ. Cái vòm tròn với thánh giá là nơi có giếng nước Bêlem vua David ước ao được về uống.
Bêlem by Joseph luong, on Flickr
Sau khi đoàn dâng lễ ở hang đá Giáng Sinh thì mọi người về hotel lên xe bus để tiếp tục kính viếng các địa điểm trong ngày. Hôm nay đoàn sẽ lên núi Ôliu.