Nhà thờ thiết kế với khung cảnh tối, ảm đạm. 12 mái vòm màu xanh đậm với những nhánh ôliu và các vì sao lấp lánh thể hiện khung cảnh bầu trời đêm khi Chúa Giêsu cầu nguyện nơi đây.
Giêtsimani by Joseph luong, on Flickr
Nơi cung thánh là bức mosaic lớn mô tả câu chuyện Chúa đang cầu nguyện đổ mồ hôi máu - Christ in Agony.
Giêtsimani by Joseph luong, on Flickr
Giêtsimani by Joseph luong, on Flickr
Bên tường nhà thờ cũng có 2 bức mosaic mô tả câu chuyện Chúa bị Giuđa phản bội và bị bắt:
Người còn đang nói, thì Giu-đa, một người trong nhóm Mười Hai, đã đến. Cùng đi với hắn, có cả một đám người đông đảo mang gươm giáo gậy gộc. Họ được các thượng tế và kỳ mục trong dân sai đến. Kẻ nộp Người đã cho họ một dấu hiệu, hắn dặn rằng: “Tôi hôn ai thì chính là người đó. Các anh bắt lấy!” Ngay lúc đó, Giu-đa tiến lại gần Đức Giê-su và nói: “Ráp-bi, xin chào Thầy!”, rồi hôn Người. (Mt 26:47-49)
kiss of Judas - nụ hôn của Giuđa
Giêtsimani by Joseph luong, on Flickr
Đức Giê-su biết mọi việc sắp xảy đến cho mình, nên tiến ra và hỏi: “Các anh tìm ai?” Họ đáp: “Tìm Giê-su Na-da-rét.” Người nói: “Chính tôi đây.” Giu-đa, kẻ nộp Người, cũng đứng chung với họ. Khi Người vừa nói: “Chính tôi đây”, thì họ lùi lại và ngã xuống đất. (Ga 18:4-6)
Ego Sum - I am - Chính tôi đây
Giêtsimani by Joseph luong, on Flickr
__________
Mời các bác đọc một đoạn suy niệm Cha viết khi ở nơi này:
Từ Bêtania lên đỉnh núi là đền thờ Kinh Lạy Cha, Pater Noster. Đứng trên đây ta nhìn về phía Tây, Giêrusalem ở ngay trước mặt, khoảng ba cây số. Đi về hướng Giêrusalem, xuống một cây số là đền thờ Dominus Flevit, Chúa khóc thương Giêrusalem. Đi xuống thêm một đoạn nữa là đền thờ Mađalenna. Từ đền thờ này xuống chân núi là vườn Giếtsimani. Đến vườn Giếtsimani, chỉ cần hai mươi phúc đi bộ, qua thung lũng Kidron là cổng thành Giêrusalem rồi.
Bước vào đền thờ Giếtsimani, tôi bâng khuâng hỏi: Nơi này Thiên Chúa đã thật sự quỳ cầu nguyện sao? Tôi không thể hình dung nổi, trên mặt đất, nơi tôi đang đứng, Chúa đã cầu nguyện và buồn sầu. Một đêm không giống những đêm khác. Một đêm kinh hoàng trong lịch sử nhân loại. Tôi khó hình dung được, nơi này Thiên Chúa đổ mồ hôi như những giọt máu. Tôi đang đứng trên một vùng đất vô cùng lịch sử.
Đức Giêsu và các môn đệ đến một thửa đất gọi là Giếtsimani. Người nói với các ông: “Anh em ngồi lại đây, trong khi Thầy cầu nguyện.” Rồi Người đem các ông Phêrô, Giacôbê và Gioan đi theo. Người bắt đầu cảm thấy hãi hùng xao xuyến (Mc 14:32-33)
Nơi đây Thiên Chúa hãi hùng và xao xuyến. Con người làm gì mà Thiên Chúa phải hãi hùng và xao xuyến? Con người có quyền năng như thế sao? Hay Thiên Chúa hãi hùng và xao xuyến vì không thể tưởng tượng nổi con người dám hành động kinh hoàng đến thế? Cái hãi hùng và xao xuyến của Chúa nói với con người điều gì?
Khách hành hương từng nhóm, cũng vào đền thờ như tôi. Nhiều người quỳ cúi mặt sát đất, hôn trên tảng đá trước bàn thờ. Tôi vẫn không tưởng tượng được nơi này Thiên Chúa quỳ như con người, tâm thần xao xuyến và buồn như con người. Tại sao một Thiên Chúa quyền năng lại để con người hành hạ như thế? Tại sao Thiên Chúa lại để con người xét tội? Thiên Chúa khổ đâu như một con người sao.
Người nói với các ông: “Tâm hồn Thầy buồn đến chết được”. (Mc 14:34)
Theo lịch sử, đền thờ đầu tiên được xây năm 379-395. Vương cung thánh đường hiện nay xây năm 1919-1924, do các tu sĩ Phanxicô quản nhiệm. Xét về trang trí bên trong, đây là đền thờ toàn thể vòm trần là mosaic, gồm mười hai vòm tròn, tượng trưng cho mười hai tông đồ. Ít ánh sáng, mục đích để tạo một khung cảnh u buồn. Có góc tường được giữ nguyên bằng đá núi. Đặc biệt nhất là trước bàn thờ. Trong gian cung thánh, trước bàn thờ là một phiến đá núi tự nhiên. Khi xây đền thờ, họ để phiến đá này lộ ra tự nhiên từ mặt đất. Chung quanh phiến đá được trang trí bằng một hàng rào cao khoảng hai gang tay, hình vương miện mạo gai. Trên hàng rào là hình chén lễ với hai chim bồ câu chầu bên chén thánh.
Lạy Chúa, con đến đây từ xa xôi,
Hai nghìn năm trước Chúa nói:
Anh em hãy canh thức và cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng hái, nhưng thể xác lại yếu đuối (Mc 14:38).
Con hiểu điều này trong thân phận của con.
Hai nghìn năm trước những gốc ôliu đã chứng kiến câu chuyện này:
Ông Simôn Phêrô có sẵn một thanh gươm, bèn tuốt ra, nhằm người đầy tớ vị thượng tế, mà chém đứt tai phải của y. Người đầy tớ ấy tên là Mancô. Đức Giêsu nói với ông Phêrô: “Hãy xỏ gươm vào bao. Chén mà Chúa Cha đã trao cho Thầy, lẽ nào Thầy chẳng uống?” (Ga 18:10).
Lạy Chúa, con đang đứng trong khu vườn mà câu chuyện trên đã xảy ra.
Có gươm.
Có toan tính.
Có tâm thần xao xuyến.
Có ngủ vùi yếu đuối.
Có chạy trốn.
Có dũng cảm bước đi.
Có mồ hôi và máu.
Câu chuyện bi thương là Phêrô tưởng mình cứu Thầy. Ai ngờ chính Thầy lại cứu trò. Chúng con hôm nay cũng lại vẫn mọt não trạng ấy thôi.
Chúng con hay nói: “Hãy nỗ lực xây dựng Nước Chúa cho Chúa được vinh quang!”
Như vậy, không có chúng con thì Chúa không ving quang sao?
Như vậy, những người khác tôn giáo với chúng con không làm cho Chúa vinh quang sao?
Chúng con phải hiểu như thế nào về vinh quang Nước Chúa và cách xây dựng?
Chúng con cần hiểu đúng trong ngôn ngữ trưởng thành. Chúng con không thể nói người này, kẻ kia là “không có đạo”. Tất cả đề có “ĐẠO”. Họ chỉ khác tôn giáo thôi. Chúa đã chẳng từng nói đến ngày chết: “Từ phương đông, phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc trong Nước Trời. Nhưng con cái Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó phải khóc lóc”, (Mt 8:11-12) đó sao.
Bao lần vì não trạng “làm cho Chúa được vinh quang” mà chúng con làm người khác hiểu sai về Chúa trong những cách hành xử cạnh tranh nhau.
Chúng con hay suy nghĩ là phải bảo vệ Giáo Hội.
Chúng con có những thanh gươm.
Chúng con tưởng là mình có sứ mạng phải sửa sai Giáo Hội điều này, sửa sai người kia.
Cứ nhìn các tông đồ, rồi họ chạy hết. Đó là những ảo tưởng sứ mạng tiên tri.
Chúng con hay nói với nhau là: “Hãy ca tụng Chúa để Danh Chúa được sáng.”
Chúng con đâu biết rằng ca tụng Chúa là chúng con bớt đi tối tăm chứ chúng con có thêm gì ánh sáng cho Chúa đâu.
Phêrô nghĩ rằng bảo vệ Chúa để Chúa được sống. Ông rút gươm.
Phải chăng xách theo gươm là che giấu sự yếu đuối của mình, mình muốn sống?
Trong cách rút gươm của ông đã tố cáo cái vụng về của ông. Ông không chém được ai sáng giá cả, chỉ chém được người đầy tớ. Sao không chém những người có gươm giáo? Người đầy tớ thì chém làm gì. Phúc Âm cũng nói rõ, ông chém đứt tai (Ga 18:10). Sao không chém vào cổ mà chỉ chém đứt cái tai? Ôi! Sao quá vụng về.
Xin Chúa thương xót để con tựa vào Chúa.
Xin Chúa thánh hóa để con biết mình vụng về.
Xin Chúa uốn lòng để con khiêm tốn trong tiếng gọi tông đồ.
__________ trích Kẻ Đi Tìm