Được gửi bởi
Văn Khoa
Accord2000,
Em đâu biết là ngày xưa đã có lúc không có thi THPT. Chắc bác còn nhớ bức ảnh một cậu sinh viên cầm tấm bảng viết "Sinh viên (hay học sinh gì đó) không phải là những con chuột bạch". VN là thế!
Học tài thi lý lịch, chạy điểm thi thì thà đừng có kỳ thi còn hơn. Bài viết của bác chứa đựng nhiều điều tiến bộ về GD trong một nước văn minh: Bộ GD và các ĐH đều được quy chế độc lập.
Nhưng nghĩ và nói thì dễ chứ làm sao thi hành trong bối cảnh của một nước chậm tiến mà mọi hoạt động, tư tưởng đều bị uốn nắn và kiểm soát. Một nước duy nhất một đảng mà từ trên xuống dưới ai cũng vơ vét rồi sau đó tìm đường chẩu, ai muốn ra sao, tương lai ra sao mặc kệ.
Em không thể nào hiểu được cái vụ mà phụ huynh xô lấn trước cửa một trường tiểu học mang tiếng “giỏi” đến nỗi cổng trường bị sập. Tấm ảnh đó làm em liên tưởng đến du khách Trung cộng chen lấn dành tôm trong tiệm ăn buffet.
Trong nước Mỹ, cư ngụ ở đâu thì con cái học ở trong khu học chính nơi đó. Đây là điểm chính giải thích tại sao không có chuyện chen lấn. Ở Mỹ, ai có nhà cũng phải trả “property tax” mà em tạm dịch là thuế trổ thạch. Tùy theo tiểu bang nhưng trong California, tiền thuế bắt buộc này là 1% trị giá của căn nhà Ngoài ra, tùy theo địa phương, người dân trong tỉnh có thể tự nguyện đóng góp thêm (ngoài 1% bắt buộc) cho khu học chính. Từ thuế trổ thạch này, 20% cho đến 33% sẽ dành cho trường học của nơi căn nhà bị đóng thuế. Do đó, ở đâu học đó là một chính sách rất công bằng và chia đều số học sinh trong tỉnh, không trường nào quá đông và không trường nào vắng. Nói chung là như vậy trên toàn nước Mỹ.
Một vấn đề đưa đến xô lấn là “xin vô trường giỏi”. Phụ huynh nào cũng nghĩ là con mình giỏi, nhưng sự định giá này có chính xác không? Và thế nào là trường giỏi? Ngoài khu học chính của tỉnh Los Angeles lớn thứ nhì nước Mỹ mà họ có những trường giỏi riêng biệt (Magnet Schools), trong các khu học chính nhỏ, các “trường giỏi” đền nằm ngay trong “trường bình thường”. Sự khác biệt chỉ là những lớp có trình độ cao hơn. Cũng cùng một môn nhưng khó hơn một chút cho những học sinh mà nhà trường nhận thấy có thể cáng đáng được. Trong các trường ở Mỹ, họ coi trọng cách đối xử đồng đều với các học sinh, và nhất là không làm tổn thương tự ái của học sinh. Sự phân biệt “kém, giỏi” hầu như không có trong các trường và phụ huynh hoàn toàn không màng con cái mình học ở trình độ nào.
Ở trên em có nói đến tiêu chuẩn “nhà trường nhận thấy có thể cáng đáng được” để nhận ra đứa giỏi. Nhà trường này là ai? Đó là thầy cô và một nhà tâm lý học. Đến đây, tỷ dụ một phụ huynh tìm ra cơ hội đút lót, chạy để con mình được học ở trình độ cao hơn. Lầm to!
Hãy nói về chính sách lương và bổng. Giáo chức và hiệu trưởng của trường công được coi là nhân viên chính phủ. Lương của họ không cao nhưng thuộc loại khá. Riêng hiệu trưởng, vì trách nhiệm nên lương cao hơn giáo chức nhiều, trên 200 ngàn đô la một năm ở bậc trung học. Mỗi năm họ nghỉ hè 2 tháng, làm sau 30 năm thì dược về hưu với lương hưu trí 70% của mức lương cuối cùng trước khi về hưu. Bảo hiểm sức khỏe 100% cho đến chết. Nhưng khi vi phạm kỷ luật, trong trường hợp này sửa điểm, nếu bị bắt thì họ sẽ bị đuổi và mất hết bổng lộc và xin đi dạy nơi khác không ai nhận. Không bao giờ có một người nào dám cả gan ngửa tay nhận tiền hối lộ để sửa điểm. Riêng phụ huynh đút lót thì sao? Họ sẽ mang tội đút lót một công chức.
Đó là hình ảnh một guồng máy vĩ đại mà nó chạy đều đều từ ngày này sang ngày khác, từ trình độ mẫu giáo cho đến hết ĐH, không thi cử gì cả (dĩ nhiên trừ thi trong lớp). Chẳng có gì thần thánh hay siêu việt gì ở trong nền GD Tây phương, vì ở nơi đó, con người làm hệ thống sạch và hệ thống tạo nên con người sạch.