Trang 1 / 2 12 Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 1 đến 10 / 17

Chủ đề: Leica - Tình yêu có bao giờ là trễ.

  1. #1
    Tham gia
    25-01-2012
    Bài viết
    44

    Leica - Tình yêu có bao giờ là trễ.

    Leica - Tình yêu có bao giờ là trễ.

    * Tặng anh Q.B, cám ơn anh vì tất cả tình yêu dành cho Leica.

    Khi tôi viết bài viết này, chiếc Leica digital đầu tiên đã ra đời tròn 10 năm, và chiếc Leitz đầu tiên với khổ film 35mm cũng bước sang tuổi 103. Tám năm trước, khi tôi vừa hiểu được khái niệm thế nào là DSLR, thì tôi đã mon men tìm hiểu xem chiếc máy nào đắt nhất thời điểm bấy giờ. Hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của tôi về một chiếc máy ảnh to khủng khiếp, lens dài, đập vào mặt người nhìn với tốc độ chụp rào rào như mưa mùa hạ, Leica hiện ra như một con bé điệu đà, lạnh lùng, nhỏ bé và lạ lẫm. Không auto-focus, ISO kém, chậm chạp, rất ít nút, không có chế độ chụp nào khác ngoài trắng đen và màu, tất cả các web bán hàng ở Việt Nam đều không có giá cụ thể, và kèm theo một cái chấm đỏ, chua theo lời bình, là "trang sức của những đại gia nhiếp ảnh". Tất nhiên, bằng vào kiến văn của một cậu trai mới lớn, thích thể hiện, thì Leica là thứ nghịch lý lớn nhất trên đời chỉ sau phụ nữ. Mãi về sau, khi tôi gặp chiếc Leica đầu tiên ngoài đời thực, tôi mới biết, Leica là thứ máy ảnh nồng nàn đáng yêu nhất trên đời, chỉ sau phụ nữ.


    Leica M8 ft Voigt 40mm 1.4 Nokton

    Theo năm tháng, tôi nghĩ về Leica kiểu như một giấc mơ khó mà với tới được. Sáu nghìn USD cho một body M9, và ống kính nhiều khi còn hơn thế nữa ( về giá, là theo trí nhớ của tôi vào bảy năm trước). Thời ấy bánh mì còn giá năm nghìn một ổ (bây giờ đã là mười lăm nghìn). Mua được Leica cũng kiểu như cưa đổ được Britney Spear, phi lý, phi lý lắm. Nhiều khi tôi tự gạt mình theo số đông, rằng chụp ảnh là cần bộ não và đôi mắt, thiệt bị chẳng là gì. Rằng cùng giá ấy có thể làm rất nhiều chuyện, mua được rất nhiều máy ảnh chụp đẹp hơn Leica trăm lần. Rằng Leica chẳng qua chỉ là mắc ở tên tuổi và lịch sử, gã khổng lồ ấy ngày nay đã ngủ yên trong lăng mộ với hàng trăm tác phẩm bất hủ chụp bằng nó.

    Vâng, các tác phẩm bất hủ từ Leica. bức ảnh Che Guevara in khắp áo phông Tây balo, dán đầy vespa cổ của mấy tay phượt thủ, là chụp bằng Leica. Bức ảnh "Cô Gái Napalm" của Nick Út, cũng từ một chiếc Leica M2. Bức "Ngọn cờ chiến thắng", cảnh những người lính Hồng Quân cắm ngọn cờ búa liềm tung bay trên nóc Quốc hội Đức Quốc Xã, cũng chụp bằng Leica. Và còn ảnh chân dung của Bruce Lee, Marilyn Monroe, Thánh Gandhi, Trịnh Công Sơn, ... cùng nhiều con người bất tử khác, cũng chụp bằng Leica. Công bằng mà nói, Leica không phải là dòng máy duy nhất được sinh ra để mang thiên chức lưu giữ lịch sử. Chúa đã không chọn riêng Leica. Chính các nhiếp ảnh gia mới là người đã chọn Leica.


    "The flag of victory"


    Che Guevara by Leica


    "Nụ hôn Quảng Trường Thời Đại"


    Cô Gái Napalm by Nick Út.

    Hàng trăm câu chuyện từ các nhiếp ảnh gia khắp thế giới kể về chiếc Leica của họ. Leica được biết đến không phải từ chất lượng ảnh kinh thiên động địa, từ những chiếc thân máy làm tay thủ công, từ những đầu kính phơi ánh sáng mặt trời mười năm để nhuộm coating. Leica còn lưu truyền bởi những câu chuyện đời. Có khi như cổ tích.

    Chuyện một phi công thế chiến làm rơi chiếc Leica của mình từ máy bay quân sự xuống đất. Về sau người ta tìm thấy nó vỡ tung ống kính, nhưng máy vẫn hoạt động bình thường và buồng phim còn nguyên. Chuyện một chú bé ở làng quê hẻo lánh, mê máy ảnh, chết điếng người khi thấy một tay sĩ quan Đức Quốc Xã, cầm Leica, thua trận rút quân về. Khi đi khỏi làng, chiếc máy bị để quên trên kệ bếp. Người cha của chú bé kiên quyết mang đi trả vì lý do quân Đức nổi giận sẽ tàn sát cả làng. Chú bé nhìn chiếc máy trên tay cha khuất xa dần, để rồi, đời cháu của chú bé đó mới có thể có khả năng mua chiếc Leica đầu tiên cho ông mình. Chuyện một anh bạn vong niên của tôi, yêu Leica mấy mươi năm, bị trộm mất chiếc M6 mà anh xem như tình yêu cuộc đời. Anh tìm nó ròng rã. Anh nghĩ về nó nhiều lắm. Anh nghĩ nó đã vượt biên theo một tay nào đó ất ơ, làm trầy làm hỏng. Anh chụp M9, M240, Leica Q, Canon, Nikon, Sony, Fuji, Olympus, các máy Medium Format búa xua, nhưng anh chưa bao giờ yêu chiếc nào như chính chiếc Leica M6 bị mất. Một ngày cuối năm, anh đi mua một chiếc M6 khác. Trời ơi, cái số series ấy, không thể nào lẫn được. Tám năm sau, nó tự quay về với anh, mới tinh, không một vết trầy, dán keo cẩn thận. Quân trộm cắp bây giờ tinh tế quá thể! :D


    Chiếc Leica M6 tám năm tìm về.

    Vậy, Leica, nó ra làm sao?
    Vừa rồi, tôi có cơ may mua được một chiếc Leica M8 gần như mới. Tôi không tính toán từ trước đâu. Cũng không nghĩ là sẽ mua nó. Tự nhiên, nó xuất hiện, như cơ duyên, rồi mua, thế thôi. Ngày cầm nó trên tay, sau tám năm nghĩ về nó, như kiểu cưới được cô nàng thầm thương trộm nhớ, mà quên mất quá trình cưa đổ nàng làm sao. Nàng ngồi im. Tôi ngồi im. Chúng tôi nhìn nhau. Rất lâu sau, tôi mới nắm lấy tay nàng và hiểu là mình đâu còn cần gì ở một chiếc máy ảnh hơn thế.

    Chiếc Leica M ngày nay không khác là mấy so với những chiếc Leica đầu tiên. Nó đơn giản, gần như là tối giản. Nó như máy phim, ấn chụp nghe tách, rồi tiếng rè nhỏ như lên phim bên trong (máy số cơ mà). Trịnh Công Sơn ngày xưa có nói về tiếng màn trập của Leica. "Như tiếng nước rơi trên mặt kính". Trên đỉnh máy có mỗi nút on - off, tốc độ, khe gắn đèn,... à hết. Menu mở ra thì đâu rồi Ev + -, đâu rồi các chế độ đo sáng, lấy nét, các màu giả lập, đâu rồi ISO ít sạn siêu cấp, đâu rồi HDR 300%, đâu rồi chế độ ăn cùng lúc tám chục cái đèn? Mở ra xong tôi tắt luôn, chuyển qua trắng đen mà chụp vì nó chả có gì để mà chỉnh nữa. Thấy gì, ngắm và chụp thôi, khỏi nghĩ. Dù có hỏng hình, lúc đó tôi cũng chẳng biết vì nó tốn tới năm giây để review một tấm ảnh vừa shoot, ai mà thèm coi làm gì.

    Về cảm giác cầm nó, như một khối thống nhất. Lens gắn vào ngàm là tách, dính cứng, không hề sụt sịt một tẹo nào. Khối kim loại mài dũa thủ công này mang lại cảm giác không giống bất cứ một máy ảnh của hãng nào khác. Đầm, chắc, mát lạnh, đầy cảm hứng. Nó thay đổ cách bạn cầm nắm, cách bạn chụp, cách tương tác với chủ thể, cách lấy nét, cách đợi sự việc diễn ra, cách nhìn view bằng cả hai mắt.

    Chiếc máy 10 tuổi của tôi đã chai pin. À tầm hơn 50 shots một tí. Kệ, như một cuồn phim rưỡi thôi, có chi mà lo.

    Ống ngắm RF thì mọi người biết rồi đấy, to, đẹp, đời thật, và khó lấy nét lắm lắm. :D
    Nhưng nó như phụ nữ vậy đó, hiểu rồi thì chiếm hữu mấy hồi. Thật ra, hình tôi bị out nét khá ít.
    Tôi dùng M8 với lens Voigtlander 40mm 1.4 (cùng loại với chiếc lens lần trước tôi review Fuji X-T1.) cho tất cả những gì tôi cho là mình muốn chụp. Streetlife, chân dung, vu vơ ly cà phê, hay một vệt nắng chiều xiêng xéo không có tí giá trị lịch sử nghệ thuật gì sấc. Đơn giản là Leica lưu lại cuộc đời tôi, thế giới quan của tôi, theo các mà tôi thoả hiệp với nó. Đồ đáo để!

    Nếu bạn yêu, thì cứ tiếp tục yêu đi. Tình yêu mà, có bao giờ là trễ! Sáu mươi mua Leica cũng có gì!

    Và cuối cùng, cho bạn cảm nhận, một chút ảnh từ chiếc Leica của riêng tôi.
    Cám ơn mọi người!
    * trừ ảnh chân dung, tôi nâng constract, các ảnh còn lại đều là original.

    "Làm sao qua đường".


    "Đức Mẹ"


    "Đồ chơi"


    "Hai chiếc cầu


    "Người cựu chiến binh"


    "Chuyến xe mùa mưa"


    Một ít chân dung:





    Được sửa bởi Kaka_VuongDinh lúc 03:06 PM ngày 02-01-2016
    Streetlife is my life!

  2. #2
    Tham gia
    18-05-2009
    Location
    Tokyo
    Bài viết
    557
    Em chả biết nói gì. Cám ơn bác

  3. #3
    Tham gia
    09-05-2012
    Bài viết
    244
    đọc xong mới thấy một điều "đây không phải là nhiếp ảnh mà là tình yêu". :D chỉ đơn giản là yêu thôi
    Ps: mấy tấm chân dung cuối cùng đẹp quá, chắc copy style này quá <3
    Được sửa bởi -[Y]2[K]- lúc 11:18 PM ngày 02-01-2016
    Nói không với FF vì không có tiền
    https://www.flickr.com/photos/cklam1209

  4. #4
    Tham gia
    07-11-2015
    Bài viết
    78
    cảm ơn đã chia sẽ. e mới vào "nghề" chưa thấy được cái thâm thúy của dòng này, sr :(

  5. #5
    Tham gia
    26-01-2007
    Location
    http://www.flickr.com/photos/62012857@N05/
    Bài viết
    3,019
    Leica là thứ máy ảnh nồng nàn đáng yêu nhất trên đời, chỉ sau phụ nữ.
    Rất lâu định viết một bài cảm nhận, nhưng đọc xong bài này của bác Khang thì thôi hẳn... Yêu người sử dụng Leica, ai cũng có 1 cá tính rất đặc biệt, tinh tế và sâu lắng.

  6. #6
    Tham gia
    25-12-2010
    Bài viết
    166
    Bác chủ viêt bài hay lại chụp đẹp nữa chứ! Cám ơn bác!
    Nikon F & Hasselblad 500CM

  7. #7
    Tham gia
    28-10-2015
    Bài viết
    23
    con này với sony a7 thì con nào hơn nhể :v

  8. #8
    Tham gia
    18-06-2014
    Bài viết
    55
    Quote Được gửi bởi bobakuro View Post
    con này với sony a7 thì con nào hơn nhể :v
    Trử khi bác ăn được kim loại, ko thì chẳng có con nào ngon cả nhé

  9. #9
    Tham gia
    15-04-2015
    Bài viết
    46
    tình yêu của bác với leica giống em với BB ghê ^^. Mỗi tội giờ tình yêu của em đang ... ngậm sâm.
    Chu Hải: 0975.999.333

  10. #10
    Tham gia
    07-08-2012
    Location
    Ho Chi Minh city
    Bài viết
    1,141
    Bài viết rất hay, ảnh rất cá tính. M8 chụp BW đẹp tuyệt

Trang 1 / 2 12 Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •