Ngẩn ngơ by kachikun, on Flickr
"Những năm tháng ấy anh chưa bao giờ nói sẽ bên cô mãi mãi. Chỉ là anh cho cô cảm giác được ấm áp được che chở.
Những năm tháng ấy anh tập cho cô thói quen tự cân bằng mọi thứ trong cuộc sống. Xét cho cùng, tình yêu không phải là tất cả, chỉ là một phần của cuộc sống.
Những năm tháng ấy, anh chưa bao giờ nói yêu cô. Nhưng cô biết không phải vì thế mà tình yêu anh dành cho cô ít đi.
Chính vì những năm tháng ấy mà sau này một người như cô có những lúc buồn nhưng không bi lụy, có những lúc đau khổ trong tim nhưng vẫn mạnh mẽ trong cuộc sống.
Những năm tháng ấy, trong cả cô và anh, chưa bao giờ bị lãng quên…"
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Có nắng và gió trên cỏ xanh. by kachikun, on Flickr
Bữa ăn trôi qua trong những câu chuyện vụn vặt không đâu vào đâu. Lúc thanh toán tiền, dù tôi mời nhưng anh một mực đòi trả tiền.
Trong khi chờ đợi nhà hàng trả lại tiền, anh đi vào nhà vệ sinh, khi họ thanh toán xong anh ấy vẫn chưa trở lại. Thấy áo khoác của anh vắt trên tay ghế, tôi lấy ví của anh trong túi áo khoác bỏ tiền thừa vào đó.
Mở ví, tôi nhìn thấy bức ảnh đó.
Hình như nó được lấy ra từ giấy tờ hồ sơ nào đó, ở một góc vẫn còn dấu nổi. Cô gái trong ảnh đội mũ, nghiêng mình trong nắng, đôi mắt to, khuôn mặt rạng rỡ.
Nụ cười quen thuộc, nhưng đã lâu tôi không nhìn thấy…
Khi anh quay lại, tôi vẫn tần ngần cầm cái ví trên tay. Không kịp để vào chỗ cũ, tôi bỏ tiền thừa vào ví rồi đưa cho anh.
“Tiền thừa.” - Tôi nói.
“Ừ.”- Anh gật đầu, vẫn thái độ bình thản như mấy năm trước, khi cô ấy mới đi.
Vào lúc đó tôi chợt hiểu ý nghĩa thái độ bình thản đó.
Bình thản bởi vì đã quyết định.
Quyết định là sẽ chờ.
Đối với một số người, vết thương sẽ lành dần theo thời gian, ví như trường hợp của tôi.
Đối với một số người thời gian chỉ càng làm cho vết thương thêm rỉ máu, như với anh
.
Thì ra những năm đó, sự bình thản của anh chỉ là bề ngoài, có một loại vết thương nó xâm nhập vào xương tủy và hoành hành ở nơi không ai nhìn thấy.
Lúc đó tôi còn chưa hiểu một điều, có một kiểu bình tĩnh có thể gọi là “sóng ở đáy sông.”
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Không trên một đường. by kachikun, on Flickr
"Tạ Đình Phong có thể chấp nhận một Vương Phi đã từng đi qua 2 đời chồng và từng sinh con cho 2 người đàn ông khác nhau. Nhưng lại ko thể tha thứ cho một Trương Bá Chi - người vợ đã sinh cho anh ta 2 đứa con xinh xắn.
Trương Bá Chi nói Tạ Đình Phong hằng ngày rảnh chỉ biết chơi game, không chịu cùng cô chăm sóc các con, đừng nói đến giúp cô việc nhà.
Ấy vậy mà giờ đây, khi Tạ Đình Phong quay về với Vương Phi, anh ta lại sẵn sàng vào bếp chuẩn bị cho Vương Phi những bữa cơm công phu, cũng sẵn sàng cùng cô làm việc nhà...
Bởi vậy, người đàn ông đối với người phụ nữ ra sao, tất cả phụ thuộc vào vị trí của người phụ nữ đó trong lòng người đàn ông.
Nếu một người đàn ông không thể vì bạn mà thay đổi, không thể vì bạn mà hy sinh. Đó không phải là tại tính cách của anh ta. Mà là vì anh ta yêu bạn chưa đủ.
Trên đời, tuyệt nhiên không có người đàn ông vô tâm. Chỉ là tâm của anh ta không đặt ở nơi bạn mà thôi..."
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Khoảng cách đối lập by kachikun, on Flickr
Hai thế giới có cách nhau bức vách thôi.
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Selfie thời thập kỷ 90
Mỗi chúng ta giống như một nốt nhạc trong bản nhạc cuộc sống. Ôm lấy những người bạn tốt, bạn sẽ có bản trường ca của riêng mình.
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Các bác cho em hỏi chế độ chụp macro :v
Không hiểu ý bạn là gì? Nếu hỏi cách chụp có box riêng mà?
-------------
Hoa rơi cửa phật.
Tự sự
- Lưu Quang Vũ-
Dù đục dù trong, con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp, cây lá vẫn xanh…
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành,
Đều phải sống từ những điều rất nhỏ.
Ta hay chê cuộc đời méo mó
Tại sao ta không tròn tự trong tâm?
Đất ấp ôm cho muôn hạt nảy nầm
Nhưng chồi tự vươn mình tìm ánh sáng.
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng,
Chắc gì ta đã nhận được ra ta?
Ai trong đời đều có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy.
Hạnh phúc, cũng như cuộc đời này vậy
Không chỉ để dành cho một riêng ai…
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)