Góc nhìn của kẻ săn mồi by kachikun, on Flickr
Góc nhìn của kẻ săn mồi by kachikun, on Flickr
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Giọt lệ đài trang by kachikun, on Flickr
giọt lệ đài trang 2 by kachikun, on Flickr
Được sửa bởi lionheart19239 lúc 11:48 PM ngày 01-12-2017
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Ở Thủy Nguyên, Hải Phòng nhé bạn .
---
Lá trôi theo dòng by kachikun, on Flickr
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Góp vui 1 tấm chụp ở Bangkok từ Ip5s của e ,hihi
nhìn các bác show ảnh tâm đắc mà thấy sầu cho con 5s của em, chả hiểu sao camera tự dưng mờ khói, chụp ảnh nào cũng như trên mây :(
Tớ chụp bằng ip5c chỉnh tí màu qua VSCO, vậy thôi ;)
--
Yêu thích by kachikun, on Flickr
Nếu bạn thích món đồ gì đó thì hãy mua đi, đắt một chút cũng không sao. Vì muốn gặp người mình thích đã khó, đến đồ mình thích cũng không thể mua.
Mà người mình thích thì chưa chắc đã thích mình, còn đồ mình thích chỉ cần bỏ tiền mua thì chắc chắn đó là của bạn.
Nếu người mình thích cũng thích mình thì cũng không đảm bảo họ sẽ không bao giờ bỏ đi, còn đồ vật bạn đã mua sẽ mãi mãi ở bên cạnh bạn cho đến khi nó bị hỏng thì thôi.
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Bao lâu rồi không nhìn thấy em nó by kachikun, on Flickr
Trên đường về nhà hôm qua, tôi bật đài trên xe ô tô để nghe bản tin Chicago. Tôi nhận ra ngay rằng giọng của phát ngôn viên nghe rất buồn. Một vụ tai nạn máy bay đã xảy ra ở phía bắc Chicago. Và Bob Collins, phát ngôn viên của bản tin buổi sáng đã mất trong vụ tai nạn!
Tối hôm đó, tôi lại nghe đài, tưởng nhớ con người được rất nhiều người yêu quý ấy. Trên đài, họ kể rất nhiều câu chuyện về cuộc đời của Bob, mô tả ông như một người bạn hoàn hảo, một người đã sống vì mọi người. Tôi càng nghe những câu chuyện về việc Bob có ảnh hưởng đến những người xung quanh ông như thế nào, tôi càng cảm thấy chán nản. Tại sao?
Bởi vì tôi muốn biết, tại sao con người chúng ta luôn chờ đến lúc ai đó mất đi, trước khi chúng ta nói là chúng ta yêu quý họ đến mức nào! Tại sao chúng ta cứ chờ đến lúc họ không nghe được nữa, trước khi chúng ta nói cho họ biết rằng họ có ý nghĩa với chúng ta ra sao? Tại sao chúng ta luôn phải chờ đến lúc mọi việc đã quá muộn, trước khi chúng ta nhắc đến những phẩm chất tốt của một con người? Tại sao chúng ta lại ca ngợi hết lời một ai đó sau khi họ đã đi tới cõi vĩnh hằng? Lúc đó thì còn có ích gì nữa?
Chúng ta kể lại những kỷ niệm, và chúng ta cười, khóc, nhớ về cuộc đời của người đã khuất. Đúng, điều đó giúp chúng ta vượt qua được nỗi đau khổ mất đi một người có ý nghĩa quan trọng, đặc biệt với chúng ta. Nhưng khi chúng ta trìu mến nhớ lại về con người đó, những hồi tưởng và lời nói của chúng ta đều ko thể đến tai con người cần được nghe nhất!
Giá như con người được nghe những câu chuyện và biết được rằng họ đã làm được điều gì đó cho người khác. Và tất cả những điều đó phải xảy ra trước khi người đó đi vào cõi hư vô. Và khi giây phút cuối cùng của người đó đến, chúng có thể nói lời từ biệt, và biết rằng họ chắc chắn hiểu, là mọi người luôn yêu thương họ.
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)