Ăn xong chúng tôi lên đường ngay, bắt đầu từ đây là đoạn đường gian nan nhất, những sườn dốc thẳng đứng, có chỗ dốc khoảng 80 độ. Chúng tôi phải leo bằng cả tay và chân, bám vào đá, rễ cây hoặc bất cứ thứ gì chắc chắn mới qua được. Cứ leo được khoảng 10 – 15 phút là phải nghỉ 1 lần vì quá mệt. Chúng tôi phải uống nước và ăn socola, lương khô liên tục để bổ sung năng lượng. Riêng tôi có thêm Nhân sâm thần chưởng mang về từ đợt đi Hàn Xẻng nên đỡ hơn 1 tý. Bình thường uống chả thấy tác dụng gì, lên đến đây uống vào mới thấy tác dụng tuyệt vời của thằng nhân sâm này, thảo nào cầu thủ korea nó chạy khỏe như thế :p
Có những chỗ tôi nghĩ nếu trượt tay hoặc rễ cây đứt thì có nước lao xuống vực hoặc vách núi thẳng đứng, nhìn muốn ớn tim.
2 chị porter này leo như sóc, vẫn cười rất tươi và rất khỏe
Đi dọc đường với kinh nghiệm của các porters, nếu với tốc độ như thế chúng tôi sẽ ko kịp lên đến lán nghỉ đêm trước khi trời tối (ở độ cao 2300m) nên tôi phải thốc tinh thần cả đoàn vì đi đêm trong rừng rất nguy hiểm, đặc biệt là nguy cơ gặp rắn rết. (Tôi nghĩ leo lên đến đây gặp rắn cắn thì xem như 90% xong đời vì không thể xuống núi kịp với địa hình như thế được)
Đến 5h chiều, với nỗ lực hết mình, top đầu gồm 5 người (thêm 2 chị porter) của chúng tôi đã lên được đỉnh của ngọn núi đầu tiên, từ đỉnh núi này phải trườn xuống dốc tiếp 1 đoạn nữa mới đến được lán nghỉ đêm @@.
Vì quá mệt nên chỉ lôi đc iphone ra chụp thôi, lúc này chỉ muốn quăng cái ba lô với em 6D đi cho rảnh nợ
Canon 5D Mark N, EF 14-500mm f1.0 L IS USM