Khi nghe tin những hàng cây của Hà Nội sẽ bị chặt bỏ , tôi chợt thoáng buồn , buồn cho những anh chàng mộng mơ tìm những góc ảnh đẹp qua những táng lá xanh sẽ đứng ngẩn ngơ trước những gốc cây nhẵn nhụi như cái cổ người vừa bị xử trảm , chỉ khác là ở đó không có những giọt máu , có chăng chỉ là một chút nhựa cây ứa ra như nước mắt của những phận người , của những hàng cây .... Nhưng thật ra , con người thật ích kỷ , hay chỉ có tôi là ích kỷ , vì người ta chỉ thật sự đau khi cái gì đó chạm thẳng đến mình , đến những cái thuộc về mình , ngay cả đơn giản đó chỉ là những kỷ niệm . Và những ngày này , tôi nghĩ những ngươi Hà Nội chắc sẽ là buồn lắm , chứ chẳng chỉ thoáng buồn như tôi . Bởi vì tôi suy ra từ nỗi buồn của chính mình , ngày ấy khi nghe tin những hàng cây Sài Gòn bị đốn hạ , tôi buồn đến ngẩn ngơ , đến nỗi bà xã cũng nhận ra và cứ đùa rằng " người yêu cũ đi lấy chồng à , sao ông buồn thế " . Tôi chỉ cười buồn , nay tôi cũng tiếc khi nghe tin 6,700 cây sẽ mãi mãi ra đi , nhưng chỉ là tiếc mà thôi ...