Biểu tượng của nhiếp ảnh Henri Cartier-Bresson được biết đến với việc chỉ sử dụng một chiếc máy ảnh, đó là một chiếc Leica rangefinder, và một ống kính, là ống 50mm, cho gần hết sự nghiệp của mình.
Các nhiếp ảnh gia đã luôn nghĩ rằng điều này cho phép ông tập trung hơn và do đó ông luôn biết chính xác cái gì sẽ hiện ra trong khuôn hình mà không cần ống ngắm. Ông có thể xuống phố, vẽ ra chiếc máy trước mặt và chụp, tất cả chỉ trong 1 thao tác trơn tru và không bị phát hiện.
Đó là điều mà những nhiếp ảnh gia chưa bao giờ mua ống Leica nghĩ.
Có người gửi cho tôi một chiếc Leica M4-P để tôi có thể nhận xét về các ống kính Leica M. Chiếc máy này được gửi cùng với một ống 50mm.
Nó cần phải đem đi sửa, nên tôi đã gửi trả lại. Quy trình của nợ này tiêu tốn của tôi hơn cả một chiếc Nikon D40 với ống kính!
Tôi bắt đầu mua ống Leica vì tò mò.
Chiếc ống cơ bản và rẻ tiền nhất là Leica 28mm f/2.8 bắt nét thủ công và điều khẩu thủ công trị giá 1 500 ôbama sau khi giảm giá tạm thời. Với tiêu cự 90mm, may là Leica tạo ra một dòng ống giảm giá. Chiếc ống cơ bản nhất là Leica 90mm f/2.5 chỉ trị giá 1 295 ôbama sau khi giảm giá tạm thời.
Rất dễ để khuôn hình một ống kính có tiêu cự cố định bằng cách tiến và lùi. Những nhiếp ảnh gia kém cỏi, những người đã quen với các ống zoom mờ tịt, thường quên điều này. Tôi cũng bắt đầu nghĩ là sẽ như Cartier-Bresson và chỉ sử dụng mọt ống kính mình có để chính mình chụp, và mượn các ống còn lại khi kiểm tra cho các bạn.
Và rồi tôi cũng sáng ra. Sau bao nhiêu thập kỷ nghĩ Cartier-Bresson chụp với chỉ một ống kính vì nó cho phép ông chụp nhanh và trơn tru hơn, tôi nhận ra là Cartier-Bresson thực ra, ờ, hóa ra là một nhà báo. Các nhà báo thì chẳng được trả cái gì. Họ chẳng phải là những kẻ sưu tầm giàu có mua các đồ Leica, lãng mạn hóa về sự huyễn hoặc và độc nhất của “cách nhìn Leica”, là cách mà các máy ảnh được đặt trong các hộp kính và các hộp trưng bày Đám cưới Hoàng gia Hà Lan.
Rõ ràng là Cartier-Bresson đã đến một cửa hiệu máy ảnh của Paris, và mua chiếc Leica cùng với ống kính của ông sau bao lâu tằn tiện.
Ông thích nó, và khi ông trở lại để mua một ống kính khác, thấy giá tiền, kêu lên: “Đcm!” và lập tức chuồn thẳng. Cartier-Bresson không bao giờ dám quay trở lại cửa hiệu máy ảnh đó.
Đó là lí do vì sao ông chỉ chụp với một ống kính suốt cả sự nghiệp: đó là tất cả những gì ông có thể trả, và ông xuất thân từ một gia đình rất giàu có!
Thế tại sao sau thứ ông chụp trông như của một chiếc máy đắt tiền? Cartier-Bresson bắt đầu chụp từ những năm 1930. Trong thập niên 30, Contax là máy ảnh tốt, và những phóng viên ảnh nghiêm túc chụp theo kiểu ứng biến (cả 3 lão hồi đó) thay vào đó phải dùng máy Leica. Lúc đó Nikon và Canon vẫn chưa được phát minh.
Khi Cartier-Bresson bước vào cửa hiệu máy ảnh đó trong những năm 30, Leica là tất cả những gì mà những người phải lao động vất vả kiếm sống có thể chi trả. Cartier-Bresson lúc đó chỉ là một nhà báo, dù rằng giờ thì ông đã là một biểu tượng. Tôi được biết, chân dung của ông có thể tô vẽ tờ 100 Ơ.
Nhưng đợi đã – giá đề xuất của chiếc Nikon D3X năm 2008 rất phi lí.
Thử nghĩ xem: bạn có thể giật 8000 ôbama vào toilet với chiếc Nikon D3X. Một chiếc D3X không thể chụp hình cho đến khi bạn mua ống kính và thẻ nhớ, và nạp các cục pin.
Chỉ với 8 080 ôbama, bạn có thể mua một chiếc Leica M7 mới hoàn toàn, và các ống 28mm, 50mm f/2 và 90mm. Bạn có thể có một bộ Leica đầy đủ với giá bằng với giá của thân máy Nikon trần trụi. Bạn có thể dùng ống 50mm f/2.8 (thay vì 50mm f/2 – ND) và tiết kiệm 200 ôbama, hoặc tiết kiệm 1 000 ôbama mà chả thèm đến ống 50mm. Bạn cũng có thể trả ít hơn nhiều khi tìm mua các thứ trên đã qua sử dụng.
Bạn có thể chụp với bộ Leica trong nhiều năm.
Trong 3 năm tới, chiếc Nikon D4 sẽ được công bố. Lúc đó, thân máy D3X sẽ có giá vào khoảng 775 ôbama. Bộ Leica của bạn? Ờ, nó sẽ vẫn tạo ra những bức hình đẹp, và với hiểu biết hạn hẹp của tôi về giá của Leica, với lạm phát, bộ Leica tương tự sẽ có thể có giá 10 000 ôbama, chứ không phải là 775 ôbama như chiếc D3X khi mất giá số (1).
Leica có thể đắt, nhưng nó thật sự đáng tiền so với máy số.