Được gửi bởi
tiasang
Nhân đọc bài "Gái teen xoá phông", tôi chợt nhớ ra một vấn đề liên quan đến việc chụp chân dung. Đã từ lâu, cái định kiến cho rằng hể chân dung thì phải xoá phông, chúng ta phải nên nhìn lại vấn đề này ở một góc nhìn đa dạng hơn. Vấn đề đặt ra là khi nào bạn cần phải xoá phông và khi nào không nên. Đã có rất nhiều bức ảnh của nhiếp ảnh gia nước ngoài đoạt giải mà chẳng cần xoá phông gì hết, đó là một thực tế mà chúng ta phải suy nghĩ. Thật ra,khi dùng đến kỹ thuật xoá phông, một mặt bạn muốn nhấn mạnh chủ thể rõ nét trên một hậu cảnh mờ ảo và thứ hai bạn chẳng cần tới những chi tiết của hậu cảnh, kỹ thuật này nó quá "hớp hồn" cho bất cứ ai mới cầm máy, và gần như được xem là một chuẩn mực trong vệc chụp chân dung, và những cuộc chạy đua "vũ trang" liên tục tìm kiếm những ống kính có độ mở khẩu cực to, và người ta dần dần đi vào một lối hẹp, một con đường sáo mòn duy nhất.
Bây giờ chúng ta thử nhận xét về một bức ảnh chụp chân dung nhưng dùng kỹ thuật "lia máy" xem sao. Ví dụ như bộ ảnh:"Chiến thắng tật nguyền" của NAG Lê Tú, trong bộ ảnh này bức thứ 2 người ngồi trên xe lăn được lấy rõ nét vào khuôn mặt, còn hậu cảnh là những vật thể chạy xẹt xé toạt ra sau, thậm chí còn thấy rõ người bảo vệ đường đua đang phi nước đại trên chiếc moto phân khối lớn nữa, nếu không nhờ những chi tiết hậu cảnh này thì không thể nào diễn tả nước rút của người ngồi trên xe lăn được, hay tấm ảnh chân dung của anh chàng cụt tay đang xốc một mẻ lưới đầy cá,tất cả bộ ảnh này(gồm 4 tấm) tác giả không hề xoá phông.(Bộ ảnh này đã đoạt giải huy chương Vàng tại Áo năm 1999). Chúng ta cứ mãi mê bị những "ảo giác" mờ ảo của những khẩu mở 1.8-1.4 thậm chí 1.2 và quên mất rằng để hướng tập trung vào chủ thể, vào khuôn mặt chúng ta có rất nhiếu cách sáng tạo, chẳng hạn như dùng ánh sáng nóng trên một hậu cảnh ánh sáng lạnh, hay sự tưong phản sắc màu, hay sự sáng tối của ánh sáng vẫn tạo nên một sự tập trung cao độ của người xem mà chẳng cần gì xoá phông cả. Một điều đặc biệt trong thể loại chân dung là bạn hãy nhớ đôi khi những chi tiết hậu cảnh sẽ làm bật lên chủ thể rất nhiều, với điều kiện bạn phải biết liên kết giữa hậu cảnh và chủ thể.Ví dụ chụp một bà lảo ăn xin nếu có một hậu cảnh là một chiếc chiếu rách với cây gậy tre cũ kỹ chắc chắn sẽ chạm đến cảm xúc người xem hơn hẳn thay vì chỉ một khuôn mặt bà lão rõ nét trên một hậu cảnh mờ nhoè.Nói như vậy chúng ta không phải chối bỏ việc chụp xoá phông, nhưng bạn phải cân nhắc thật rõ bạn muốn truyền đến người xem điều gì ở khuôn mặt ấy,những chi tiết hậu cảnh có thực sự cần thiết hay không, nếu hậu cảnh chỉ lả những chi tiết bầy hầy, không liên thì bạn hãy tận dụng vũ khí mà bạn đang có với khẩu mở lớn nhất, còn nếu hậu cảnh với những vật thể, những sắc màu, đường nét, độ sáng tối...có thể nói được ý nghĩ của bạn thì hãy đừng vội, và với lúc ấy, trong tay bạn chỉ có một đồ nghề ít tiền với độ mở khẩu lớn nhất là 4.5 chẳng hạn thì bạn hãy yên tâm xiết khẫu lên 8, thận chí với F11 mà bắn như một tay súng cự phách nhất...