Cũng giống như nghe mp3 với nhạc trên đĩa than, xét về phần tính hiệu hình ảnh chụp bằng máy số được cảm biến ghi nhận và được ghép bằng vô số những phần rời rạc mà mình hay gọi là điểm ảnh dẫn đến hiện tượng sau đây
Vấn đề đường biên: những chi tiết trong một tấm hình ví dụ một người với hậu cảnh sẽ bị lẫn lộn và hòa trộn vào nhau hay vùng chuyển từ màu này sang màu khác sẽ không phân biệt được rõ ràng dẫn đến kết quả là ta có 1 tấm hình "phẳng". Phẳng là nhìn tấm hình không có độ bật không sống động và có vẻ hơi mờ mờ, giống như sự khác nhau giữa 1 tấm hình nhìn trực tiếp và 1 tấm hình được bỏ ở trong một cái bao nilon mỏng. Tất nhiên là khác biệt đó không nhiều nhưng nó đủ để làm ta trăn trở làm sao để hình nét hơn, trong hơn, nổi khối hơn.
Khác với máy số, máy phim không thu nhận hình ảnh bằng cảm biến mà thu nhận nó ở một phương thức khác, ai cũng biết nó là ánh sáng đập vào tấm phim có hóa chất và được lưu lại ở đây nhưng bản chất của nó là gì và nó làm tấm hình ở máy phim khác như thế nào so với máy số.
Những nhận xét sau đây chỉ là nhận xét của cá nhân và có thể là không chính xác
Về bản chất, ánh sáng là hạt, hạt photon có kích thước vô cùng nhỏ, chắc chắc là nhỏ hơn kích thước của 1 pixel, đây chỉ là giả thiết không phải vấn đề học thuật gì nên không đưa ra chính xác nó nhỏ hơn bao nhiêu nhưng có thể là không dưới 1 triệu lần. Ánh sáng, hạt photon phản xạ từ gương lật của máy ảnh đập vào tấm phim và ta có tấm hình, vậy tấm hình đó có bao nhiêu điểm ảnh, nếu điểm ảnh được tính bằng số hạt photon đập vào phim thì tấm ảnh đó phải có kích thước lên tới hàng tỷ pixel, hoặc nếu không tính vậy thì có thể tính bằng số lượng phân tử của lớp hóa chất tráng trên bề mặt phim để tính ra số lượng điểm ảnh và chắc chắc cũng không dưới vài trăm triệu điểm. Máy số sử dụng cảm biến nhiều điểm ảnh nhất hiện nay chắc khoảng 40 triệu.
Thế nên tấm hình được lưu trên phim là chân thật nhất và hoàn hảo nhất, có thể do công nghệ làm hóa chất hoặc công nghệ in ấn làm cho máy phim bị nổ hạt khi in khổ lớn bằng phim 35mm (phim lớn hơn thì in lớn hơn và hình như là khổ in lớn nhất vẫn thuộc về những mẫu phim lớn này). Ở hình chụp bằng máy phim, màu sắc, đường biên được thu lại một cách chính xác nhất thậm chí có thể chính xác hơn cả những gì mà mắt người có thể nhìn được giới hạn là ở công nghệ in ấn hóa chất làm chất lượng bị suy giảm.
Về phương diện cá nhân, khi nhìn vào 2 tấm hình từ máy phim và máy số, bỏ qua màu sắc do in ấn, công nghệ, hình máy phim có một sự mượt mà mềm mại, độ nét và chi tiết sống động gần giống như nhìn qua gương. Ở đó tấm hình nhìn không bị phẳng. Hiện nay máy số với những tinh chỉnh về công nghệ cũng cho ra được những tấm hình như thế nhưng không phải thế, ta vẫn phải sharpen hoặc này nọ bản chất nó vẫn có một sự mờ nhẹ, không phải out nét nó là kết quả của vấn đề đường biên đã nói ở trên, chi tiết không phân biệt rõ ràng. Cảm biến máy số quan sát chùm ánh sáng đập vào nó rồi mô tả lại, nhưng mô tả không đầy đủ thông tin. Sharpen hay những kỹ thuật khác không làm tăng thông tin, nó đánh lừa mắt người vì mắt người có giới hạn (giới hạn ở số tế bào nằm trong mắt). Nhưng thực tế nếu con người có một con mắt tốt hơn khi nhìn lại 2 tấm hình mà ta nghĩ là nó giống nhau nó sẽ khác nhau. Tấm máy phim sẽ đẹp hơn.
Máy số có thuận lợi hơn máy phim vì máy số dễ dàng lừa đảo con mắt hơn máy phim, việc lừa đảo được làm bằng máy tính có cùng nguyên tắc với máy số nên mọi can thiệp điều trở nên dễ dàng, trong khuôn khổ những con mắt hiện đại chỉ nhìn được bấy nhiêu thì như vậy là đủ và như vậy là máy số đẹp hơn máy phim. Còn nhớ khi xưa sử dụng máy phim hình không được sharpen, chụp nét thế là đủ, hình phóng lớn bị nổ hạt (do máy in chứ ko phải do phim, phim là hoàn hảo) thì nhờ ông thợ touch dùng màu vẽ lên cũng là một hình thức sharpen chỉnh màu sơ khai.
Vậy kết luận cuối cùng. Phải chăng ta đang cố gắng chế tạo một cái máy phim dùng thẻ khi càng ngày càng tăng độ phân giải. Vậy khi nói máy số là đẹp và máy ff thì tốt hơn máy crop?
Nếu cùng số điểm ảnh và cũng một loại cảm biến thì chỉ khác nhau cái sự lừa đảo bên trong của mỗi hãng chế tạo. Sự lừa đảo là công nghệ tinh chỉnh và cũng lý giải cho việc tại sao mua cái máy xịn chụp thua cái máy thường vì người sử dụng máy thường người ta có khả năng tự tinh chỉnh mà không cần hãng.
Tất nhiên ta vẫn cần "đầu vào" chất lượng đó là ánh sáng, cái chùm photon, để nó là hoàn hảo nhất ta mua loại lens xịn nhất để ánh sáng đi qua mà không bị méo. Để đánh lừa con mắt điệu nghệ hơn ta cho cái lens xịn đó một số lớp tráng để loại bỏ những ánh sáng thừa trong chùm đỏ cam vàng lục lam chàm tím, vì sensor ko thể được tráng hóa chất để loại bỏ ánh sáng đó, ta cho lens khả năng đó body sẽ bớt việc (chế tạo bớt phức tạp) và cho ra tấm hình sống động nhất với con mắt của ta. Nói chung nhờ máy số ta có được những tấm hình siêu thực với những màu sắc có tồn tại trên đời nhưng ít có cơ hội được ló dạng trong cuộc sống hàng ngày. Máy số là cách mạng nên ta ko luyến tiếc máy phim nhưng đâu đó trong máy phim là cả một công nghệ đơn giản của cuộc sống mà phức tạp trong khoa học.
Đây là một bài viết hoàn toàn sử dụng quan điểm cá nhân, không có sự tra cứu tham khảo những kiến thức chuyên môn nên mục đích là.....đọc chơi cho vui. Nó sẽ không giúp hình đẹp hơn hay giải mã bí ẩn gì. Nó được hình thành vì một lý do cá nhân, có một thời gian rảnh rỗi vô tận và sự bức xúc vì chụp hình mãi mà không đẹp nên phải có một lý do để đổ thừa. Hy vọng ai cần đổ thừa sẽ có 1 chỗ dừng chân.
Nếu thấy bất cứ chỗ nào gây bức xúc và thông tin không hợp lý xin tùy ý chỉnh, nhưng 20D ko sửa đâu nhé, để đó sau này viết bài khác.
Xin lỗi nếu nói ra chuyện ai cũng biết, tại chuyện này 20D vừa mới biết.