Trang 1 / 25 12311 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 1 đến 10 / 249

Chủ đề: Cái khó của người Việt ở nước ngoài

  1. #1
    Tham gia
    28-11-2010
    Bài viết
    289

    Cái khó của người Việt ở nước ngoài

    Cái khó của người Việt ở nước ngoài
    Thread này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tôi và mở hoàn toàn đề các bác thể hiện suy nghĩ về vấn đề này (lưu ý không đề cập vấn đề chính trị nhé)
    Công việc của tôi cho tôi cái may mắn được đi nhiều nước và nhiều lần đến Mỹ. cái hay về Mỹ thì bàn cả ngày không hết, chỉ xin nói cái khó của ng Việt khi định cư
    Tôi thấy ngoài 1 bộ phận thành đạt tại đất Mỹ trong các lãnh vực kinh tế khoa học… thậm chí có bác làm cả FBI hay Nasa nhưng bện cạnh đấy 1 bộ phận lớn người Việt sống dười mức trung bình và tạm bợ.
    Ngày đầu tiên đặt chân đến đất Mỹ cho nhiều lần đến tận bây giờ, điều nghe thường xuyên nhất vẫn là Việt Nam thế này, Việt Nam thế kia. Việt Nam đói, Việt Nam dơ, Việt Nam tệ, nói chung là cái gì xấu nhất, tệ nhất là Việt Nam. Ở cái Bolsa bé tý hay kéo dài qua các thành phố khác thuộc Orange County. Họ nói mà không hiểu mình nói gì vì có người chưa bao giờ đặt chân về VN họ gào theo định kiến chính trị và theo số đông
    Lớp người Việt trí thức và hiểu chuyện, họ sống ở 1 khu khác và hạn chế giao du với chính cộng đồng mình. Vì theo quan điểm của họ, điều quan trọng là cuộc sống của họ ở Mỹ chứ không phải Việt Nam tệ hay xấu. Mà nếu có quan tâm đến Việt Nam họ có đủ trình độ để kiểm chứng các kênh thông tin nào đúng hay sai. Thậm chí có người dọn hẳn đến vùng không có…người Việt để sống
    ở Mỹ có 3 chính sách hỗ trợ mất food stamp, medicare, trợ cấp thất nghiệp
    Food stamp hay gọi là phiếu thực phẩm là một chính sách quan trọng của chính phủ Mỹ nhằm hỗ trợ cho những Thường trú nhân, công dân Mỹ có thu nhập thấp. Theo đó, họ sẽ được cung cấp sữa, trứng, rau xanh, trái cây và tiền nhằm giúp cho cuộc sống bớt khó khăn hơn. Vậy như thế nào là thu nhập thấp (low income)? Thu nhập thấp để được nhận food stamp là thu nhập tính cả gia đình, vợ, chồng và con dưới 18 tuổi có mức thu nhập hàng tháng dưới 2000 USD.
    Với người Việt Nam thì food stamp quan trọng đến nỗi nhiều gia đình chỉ để 1 người đi làm, 1 người ở nhà chăm con để thu nhập dưới 2000 USD. Và cũng tréo ngoe khi có người chạy Lexus mới cáu cạnh nhưng vẫn được cấp Food stamp vì rất đơn giản là người ta "chứng minh" mình thu nhập thấp. Chuyện thu nhập thấp mà ăn tôm hùm, tôm càng, cua, ghẹ là điều bình thường bởi luật nó thế. Ai hưởng được thì hưởng, ai lách được thì lách. Tới đây có nhiều người sẽ đặt dấu hỏi là chính phủ nó ngu đến mức để cho dân Việt Nam qua mặt sao? Tôi nghĩ, nếu nó ngu thì không phải là cường quốc. Anh được nhận food stamp đồng nghĩa anh phải có nghĩa vụ khai báo hàng tháng về thu nhập của anh, thu nhập phát sinh ngoài thu nhập chính cũng phải khai, thuê nhà cũng phải khai, khai tất tần tật. Nếu thu nhập của anh lên đến mức 2001$, không cần biết như thế nào, anh sẽ nhận được một bức thư sẽ cắt food stamp anh đang nhận, từ cắt bớt số tiền hiện tại cho đến cắt toàn bộ.
    Cho nên có nhiều người Việt Nam vì để giữ cái food stamp này mà làm đủ mọi cách để thu nhập thấp hay đơn giản là yên phận kiếp nghèo để khỏi mất food stamp.
    Với chính sách hỗ trợ này, mặt tốt của nó là điều hiển nhiên nhưng ở khía cạnh khác nó làm người Việt hèn đi, gian xảo đi và gây ấn tượng xấu với người Mỹ cũng chỉ vì muốn giữ được 3 chính sách này. Nhưng điều đáng sợ nhất là làm người ta bạc nhược, dựa dẫm và thu mình. Không dám bung, phá vì sợ mất food stamp, medicare hay thất nghiệp.
    Bởi thế có 1 câu chua chát do 1 người bạn lâu nói thế này : Ở Mỹ, giàu thì giàu hẳn, nghèo thì nghèo hẳn, dở dở ương ương sẽ dần thành dở hơi.
    Chính từ 1 bộ phận người Việt như vậy tạo thành sự ác cảm cho dân bản địa, nói thật ng bản xứ chả ưa gì cái đám khác màu da nhập cư, bộ phận này chỉ nghĩ cách có tiền và hoàn toàn không có 1 trách nhiệm bổn phận công dân với đất nước họ đang sống…
    Đa số mọi người đều nghĩ đi Mỹ cho con cái học hành điều kiện tốt hơn, nhưng chưa chắc nhé, với trình độ thấp, tiếng bản xứ (Mỹ)không rành bố mẹ chỉ có khả năng lao động phổ thông như làm hãng xưởng, thu nhập thấp - sống tại các khu phức tạp, ổ chuột (bổ sung) thì chưa chắc con được vào trường tốt. lúc đấy học chung với Mễ hay đen thì thôi rồi… và văn hóa Mỹ không can thiệp vào con cái như ở VN, nếu may mắn con nó chịu học thì tốt, còn không thì… 1 bước chân thôi, gia nhập băng nhóm ngay
    Người Việt được học hành đầy đủ có công việc ổn định chả có thời gian mà chơi, muốn về VN phải sắp xếp thời gian, lên kế hoạch vài năm mới đi 1 lần, còn người về xoành xoạch hay về, hoặc về VN làm việc, mình sẽ viết trong 1 phần khác
    P/s cái tốt Mỹ thì ai cũng hiểu và cũng biết nên tôi nghĩ không cần nêu chứ không phải có ý “dìm hàng” nhé.
    đây chỉ là cảm nhận khách quan của các nhân và tâm sự của 1 vài người bạn ở Mỹ nói về những khó khăn của ng Việt tại nước ngoài, có thể tôi chỉ là người đi qua chưa am hiểu thật sự. nếu có gì không đúng như thế các bác cứ góp ý tôi sẽ nhận gạch đá 1 cách cầu thị và Tình hình Threa này ổn “gạch đá đúng mức cho phép” tôi sẽ viết phần 2 nói về vấn đề cái khó người Mỹ gốc Việt về VN làm việc

    chúc các bác tán gẫu vui

    bác nào muốn cmt vấn đề này với chủ thớt vui lòng xem post #107 trước
    http://www.vnphoto.net/forums/showth...89#post3081689
    Được sửa bởi cukhoaicodon lúc 11:49 AM ngày 08-03-2014 Reason: cập nhật thông tin cho rõ theo post #141 của bác minhnhat góp ý

  2. #2
    Tham gia
    05-05-2012
    Location
    Hoa Cầy
    Bài viết
    198
    Quote Được gửi bởi cukhoaicodon View Post
    Tôi thấy ngoài 1 bộ phận thành đạt tại đất Mỹ trong các lãnh vực kinh tế khoa học… thậm chí có bác làm cả FBI hay Nasa nhưng bên cạnh đấy 1 bộ phận lớn người Việt sống dười mức trung bình và tạm bợ.
    Đúng bạn à. Thực tế là một số những người thành đạt lại thuộc tầng lớp thanh niên trẻ, thế hệ thứ hai, thứ ba và những thanh niên này đặc biệt yêu mến Việt Nam.

    Bạn có dịp vào phobolsa tv trên youtube xem clip trại hè Việt Nam của các em thanh niên sinh viên Việt kiều sẽ thấy các em ấy vui như thế nào khi được về thăm Việt Nam, giao lưu với các em học sinh Việt Nam.

    Quote Được gửi bởi cukhoaicodon View Post
    Ngày đầu tiên đặt chân đến đất Mỹ cho nhiều lần đến tận bây giờ, điều nghe thường xuyên nhất vẫn là Việt Nam thế này, Việt Nam thế kia. Việt Nam đói, Việt Nam dơ, Việt Nam tệ, nói chung là cái gì xấu nhất, tệ nhất là Việt Nam. Ở cái Bolsa bé tý hay kéo dài qua các thành phố khác thuộc Orange County. Họ nói mà không hiểu mình nói gì vì có người chưa bao giờ đặt chân về VN họ gào theo định kiến chính trị và theo số đông
    - Cái này đúng một phần, và đặc biệt nó chỉ xảy ra quanh quẩn ở khu vực Bôn xà mà thôi. Những năm sau này ít đi rồi, từ ngày có phobolsa tv, vietweekly và nhiều hội đoàn khác về Việt Nam trực tiếp quay video clip cuộc sống tươi đẹp ở Việt Nam mình, đưa lên youtube và ra báo mạng, hội thảo ngay tại Bôn xà thì mấy cái loa rè bị tẩy chay và im tiếng bớt.

    Quote Được gửi bởi cukhoaicodon View Post
    Lớp người Việt trí thức và hiểu chuyện, họ sống ở 1 khu khác và hạn chế giao du với chính cộng đồng mình. Vì theo quan điểm của họ, điều quan trọng là cuộc sống của họ ở Mỹ chứ không phải Việt Nam tệ hay xấu. Mà nếu có quan tâm đến Việt Nam họ có đủ trình độ để kiểm chứng các kênh thông tin nào đúng hay sai. Thậm chí có người dọn hẳn đến vùng không có…người Việt để sống
    Bạn lại nói đúng nữa ! Lớp người Việt mà bạn đang nói tới, bên này (California, khu tôi ở và xa hơn nữa về Los Angeles, San Diego) các bạn hữu tôi quen biết người ta gọi là ĐA SỐ THẦM LẶNG. Họ rất oải cách hành xử của những cái loa rè và do phải dồn thời gian xây dựng cuộc sống mới, lo làm ăn làm các việc thiết thực, quay về Việt Nam mang tiền bạc đầu tư, mang chất xám về giúp Việt Nam, nên chẳng có thời gian lên tiếng đôi co.

    Qua báo mạng vnexpress, tin tức thế giới, internet, thời đại thông tin liên lạc vô cùng tiện lợi và tiên tiến "thế giới phẳng", đông đảo người dân Việt Nam đặc biệt là tầng lớp thứ ba, các em thanh thiếu niên Việt kiều nhận ra sự thật không như mấy cái LOA RÈ xuyên tạc, cho nên cái THIỂU SỐ ỒN ÀO loa rè đã dần bị đào thải. Một số già nua hết hơi sức, chống gậy hầu chuyện với ông bà..

    - Việc dọn hẳn lên vùng không có người Việt để sinh sống tôi không trực tiếp chứng kiến. Nhưng việc nhiều người Việt Nam bên này, gặp mấy cái loa rè đứng hò hét trước tòa soạn báo Người Việt ở Westminster, CA hoặc hò hét mãi về ba cái chuyện "chính chị chính em", thì người ta sợ (mất thời gian) và tránh còn hơn là tránh hủi là có. Người ta sợ nạn bị mấy cái loa rè này cào phá xe hơi của người ta chỉ vì trái ý/ đi xem buổi ca nhạc do các nghệ sĩ Việt Nam qua biểu diễn mà mấy cái loa rè này không thích chẳng hạn (Trong khi mấy cái loa rè này mở loa ra thì phát ra cả điệp khúc ca ngợi sự "tự do phát biểu", lên án "độc tài"). Bạn muốn thấy tận mắt cứ lên youtube, gõ phobolsa tv vào và xem các video clips sống động để thấy thực tế.


    Quote Được gửi bởi cukhoaicodon View Post
    ở Mỹ có 3 chính sách hỗ trợ food stamp, medicare, trợ cấp thất nghiệp

    Với người Việt Nam thì food stamp quan trọng đến nỗi nhiều gia đình chỉ để 1 người đi làm, 1 người ở nhà chăm con để thu nhập dưới 2000 USD. Và cũng tréo ngoe khi có người chạy Lexus mới cáu cạnh nhưng vẫn được cấp Food stamp vì rất đơn giản là người ta "chứng minh" mình thu nhập thấp. Chuyện thu nhập thấp mà ăn tôm hùm, tôm càng, cua, ghẹ là điều bình thường bởi luật nó thế. Ai hưởng được thì hưởng, ai lách được thì lách.
    Đáng buồn như vậy đấy. Chưa nói tới việc câu kết với bác sĩ, giả bệnh, giả tâm thần để ăn tiền S.S.I (Sau đó thì dùng thời gian rảnh đi hò hét xuyên tạc chửi bới quê hương).

    Tuy nhiên cần nói thêm: kiểu hành xử luồn lách để lấy thẻ thực phẩm xảy ra ở nhiều sắc dân, không riêng gì một số người Việt Nam. Tôi chứng kiến một gia đình người Mỹ gốc Phi Châu, lái xe "mẹc" mới cáu cạnh mà đi tìm mướn nhà theo diện "housing" (được chính phủ trợ giá).

    Bạn còn thiếu một việc: đó là nạn mê đi sòng bài! Một số người "ăn" thẻ thực phẩm, ở housing, xe hơi không biết lái nhưng vẫn cố ngồi xe bus để đi "casino" ăn thua đủ với sòng bài.

    Quote Được gửi bởi cukhoaicodon View Post
    Tới đây có nhiều người sẽ đặt dấu hỏi là chính phủ nó ngu đến mức để cho dân Việt Nam qua mặt sao? Tôi nghĩ, nếu nó ngu thì không phải là cường quốc. Anh được nhận food stamp đồng nghĩa anh phải có nghĩa vụ khai báo hàng tháng về thu nhập của anh, thu nhập phát sinh ngoài thu nhập chính cũng phải khai, thuê nhà cũng phải khai, khai tất tần tật. Nếu thu nhập của anh lên đến mức 2001$, không cần biết như thế nào, anh sẽ nhận được một bức thư sẽ cắt food stamp anh đang nhận, từ cắt bớt số tiền hiện tại cho đến cắt toàn bộ.
    Cho nên có nhiều người Việt Nam vì để giữ cái food stamp này mà làm đủ mọi cách để thu nhập thấp hay đơn giản là yên phận kiếp nghèo để khỏi mất food stamp.
    - Họ không yên phận kiếp nghèo đâu. Vẫn muốn làm giàu, một mặt "ăn" food stamp, một mặt đi làm tiền mặt, đi làm chui để kiếm thêm tiền. Việc này xảy ra ở mọi sắc dân và cộng đồng mà tôi từng gặp. Không riêng gì người Việt Nam cả. Những người Mễ tây cơ, và người Mỹ gốc Phi Châu tôi từng gặp là "sư phụ" trong khoản này.

    - Chính phủ họ không ngu đâu. Tôi có lần bực dọc vì thấy sao một số anh chàng/chị chàng người Mỹ gốc Phi châu không chịu đi kiếm việc làm, tối ngày ở không được cấp thẻ thực phẩm, rồi còn cấp tiền cho xài. Được giới thiệu việc làm cố tình chọc cho chủ đuổi để ăn tiền trợ cấp tiếp, luôn được ưu tiên và dễ xét duyệt cho tiền trợ cấp, cho housing (nhà cho người có thu nhập thấp) hơn các đối tượng khác. Tôi hỏi và sau đó được câu trả lời (chưa chắc là đúng): Không cho thì mấy người này họ có thể vác súng ra đường cướp, chi phí để nhốt vào tù còn cao hơn tiền trợ cấp!


    Quote Được gửi bởi cukhoaicodon View Post
    Với chính sách hỗ trợ này, mặt tốt của nó là điều hiển nhiên nhưng ở khía cạnh khác nó làm người Việt hèn đi, gian xảo đi và gây ấn tượng xấu với người Mỹ cũng chỉ vì muốn giữ được 3 chính sách này. Nhưng điều đáng sợ nhất là làm người ta bạc nhược, dựa dẫm và thu mình. Không dám bung, phá vì sợ mất food stamp, medicare hay thất nghiệp.
    Bởi thế có 1 câu chua chát do 1 người bạn lâu nói thế này : Ở Mỹ, giàu thì giàu hẳn, nghèo thì nghèo hẳn, dở dở ương ương sẽ dần thành dở hơi.
    Tôi đồng ý ở câu in đậm.


    Quote Được gửi bởi cukhoaicodon View Post
    Chính từ 1 bộ phận người Việt như vậy tạo thành sự ác cảm cho dân bản địa, nói thật ng bản xứ chả ưa gì cái đám khác màu da nhập cư, bộ phận này chỉ nghĩ cách có tiền và hoàn toàn không có 1 trách nhiệm bổn phận công dân với đất nước họ đang sống…
    Đa số mọi người đều nghĩ đi Mỹ cho con cái học hành điều kiện tốt hơn, nhưng chưa chắc nhé, với trình độ thấp, tiếng bản xứ (Mỹ)không rành bố mẹ chỉ có khả năng lao động phổ thông như làm hãng xưởng, thu nhập thấp thì chưa chắc con được vào trường tốt. lúc đấy học chung với Mễ hay đen thì thôi rồi… và văn hóa Mỹ không can thiệp vào con cái như ở VN, nếu may mắn con nó chịu học thì tốt, còn không thì… 1 bước chân thôi, gia nhập băng nhóm ngay
    - Kinh nghiệm cá nhân của tôi thì những người nước ngoài tôi gặp (Mỹ gốc Hàn, Nhật, Ấn, châu Âu, da trắng bản địa) họ thường rất khinh bỉ và coi thường những kẻ ưa nói xấu chính quê hương và dân tộc, phủ nhận nguồn gốc của mình.

    - Họ vô cùng ghét và tức giận về tình trạng một thiểu số chuyên ăn không ngồi rồi (ăn bám tiền trợ cấp chính phủ), sau đó dùng thời gian này đi hò hét gây rối, làm mắc công cảnh sát phải giải quyết và giữ trật tự, trong khi họ phải đi làm full-time.

    Vì vậy mới xảy ra cái sự việc là một số người Việt mình phải lo dặn nhau "xuống tới San Jose đừng có chọc cảnh sát Mỹ nhe, tụi cảnh sát Mỹ ở đây nó ghét người Việt lắm" ! Thực tế qua báo chí bạn có thể thấy cảnh sát San Jose khá "nặng tay" mỗi khi có vụ việc xảy ra tới người Việt ở đây (vụ việc Bích Câu chẳng hạn, và nhiều vụ bắn chết người Việt Nam bị tâm thần v.v..).

    - Còn lại thì vì Hoa Kỳ được hình thành từ nhiều sắc dân di cư khác nhau (hợp chủng quốc), nên những người ngoại quốc tôi gặp và làm việc chung, hầu như họ không có ác ý hay có khái niệm phân biệt chủng tộc. Trái lại họ còn thích thú khi biết bạn là người "nước ngoài" đối với họ, và thích học hỏi về văn hóa của bạn. Ví dụ khi họ biết tôi là người Việt gốc Hoa, họ lập tức hỏi tôi về "cha gio", rồi về "mooncake", về "Tet" của Việt Nam.

    Họ thừa biết là Hoa Kỳ có thể trở thành cường quốc là nhờ vào sự đóng góp của đa sắc tộc. Cái hay và cái tinh hoa của nhiều dân tộc, chủng tộc khác nhau góp lại, tạo nên sức mạnh vô địch đó. Cái tốt luôn song hành với cái xấu, vì vậy cùng với cái hay, cái giỏi, thì cái dở cái ác cũng là ở mức "đỉnh cao"!

    Bắc ghế ngồi hóng hớt chờ bạn viết tiếp.
    When you talk, you repeat what you already know. When you listen, you often learn something

  3. #3
    Tham gia
    28-11-2010
    Bài viết
    289

    chuyện làm nail,

    lang man chuyện làm nail
    có thể nói người Việt kinh doanh thành đạt ở Mỹ bằng nghề nail rất nhiều 1 người thợ làm nail có thể kiếm 50-80 ngàn $/năm và chủ tiệm thì vài trăm ngàn $/ năm là bình thường. qua đó mới thấy mức độ nghề nail do người Việt thống trị thật kinh khủng, có nhưng nơi phải gọi là phố nail mới đúng. Cửa hàng cửa hiệu người Việt làm chủ sáng choang, sang trọng, ghế ngồi làm nail to như cái ghế massge êm và xịn vật vã do thấy vậy tôi cứ nghĩ nghề kiếm ngon vậy sao chả thấy mấy dân khác làm mà chỉ thấy toàn người Việt, lúc cứ nghĩ chắc do người Việt khéo tay, người Việt tỉ mỉ nhưng ở lâu rồi mới hiểu, nghề đó các dân khác nó không.... muốn làm
    dân Phi dân Mễ dân Tàu thà đi làm osin hay nghề khác chứ không muốn cái nghề “ôm chân thiên hạ”, phần lớn thợ nail là người Việt, còn dân bản xứ chỉ làm chủ tiệm.
    ngồi một lúc xem làm việc tôi mới hiểu tại sao dân khác k muốn làm, chân thì có chân đẹp chân xấu, chân già chận trẻ và thậm chí cả chân ghẻ chân thúi hoắc, nhưng họ là khác bước vào tiệm thì phải phục vụ không có quyền từ chối. lấy da chết, cạo da chai, cắt móng, móc khóe sơn ….mang giày cho người ta... tả ra thì nhiều lúc muốn ói. Camera trên tay tôi không thể bấm được hình nào vì nghĩ lỡ may có bác nào có người thân ở làm nghề này xem được chắc buồn chết.
    Thành công và kiếm được tiền nhiều như vậy nhưng tôi thấy cái xí nghiệp làm nail này chả giúp đở gì nhau mà toàn tố nhau, tiệm nào cũng có lao động chui (làm không đóng thuế) hoặc thợ không có bằng, hai ba hôm lại thấy cảnh sát đến xét rồi phạt hết tiệm này đến tiệm khác, nó nói: “tao đâu có muốn xét hoài, tại người Việt tụi bay tố thì tao phải làm" còn thợ làm móng rất chán làm cho chủ Việt, ép giá, giờ giấc k rỏ ràng, sau thời gian cứng nghề thường kiếm tiệm chủ là ng bản xứ làm việc
    Có chuyện cười ra nước mắt, 1 cô bảo lãnh chồng từ VN qua làm cũng làm nail, ông này cắm cúi ngồi làm cho 1 bà, xong trả tiền ok đàng hoàng, 10 phút sau cảnh sát lại tiệm hỏi, ông này tiếng Mỹ chưa rành, hỏi gì cũng yes – yes đại thế là nó đưa về bót luôn, bà vợ te tái lên lãnh thì cảnh sát nói: “con hồi nãy làm móng, nó đến thưa chồng mày, làm móng mà cứ nhìn hàng nó hoài, tao không tin, xuống hỏi chồng mày có nhìn không, chồng mày yes, yes hoài thì tao phải bắt” thật ra bố này có nhìn ngó gì đâu, chẳng qua bị tiệm kế bên nó gài chơi cho bỏ ghét, báo hãi bà vợ tốn mấy chục ngàn đóng tiền bảo lãnh.. rồi chờ ra tòa xữ.
    nếu có thời gian tôi sẽ chia sẻ nhứng cái khó của ng Việt tại Mỹ qua các việc lao động khác như làm nông trại, làm hãng xưởng, làm phục vụ....
    Nhưng thôi nghề gì cũng được miễn là kiếm được tiền và nhiều tiền 1 cách lương thiện. Con cái của các gia đình người Việt tại Mỹ nhờ đó mà có điều kiện tốt hơn. Thế hệ thứ hai thứ ba…chuyển sang những công việc trí thức giờ đã trở thành một phần trong tầng lớp trí thức trung lưu ở Mỹ, Và để con cái được nên ông nên bà đấy là sự cay đắng của 1 thế hệ đi trước lao động và làm việc hi sinh cho con cái với bản chất rất VN nên bác nào ăn bơ Mỹ xong quẹt mỏ chửi bản chất VN thì nên nhìn mình và gia đình mình…

    P/s đây chỉ là cảm nhận khách quan của cá nhân nói về những khó khăn của ng Việt tại nước ngoài, có thể tôi chỉ là người đi thoáng qua chưa am hiểu thật sự. nếu có gì không đúng các bác cứ góp ý tôi sẽ nhận gạch đá 1 cách cầu thị
    chúc các bác tán vui

  4. #4
    Tham gia
    04-07-2010
    Bài viết
    2,657
    Chủ đề của bác chủ topic nói về người VN, hầu như đúng cả. Chúng ta là người VN và chúng ta phải thừa nhận, 1 nước được gọi là lớn khi trong lòng có 1 dân tộc lớn.

    VN có gọi là nước lớn ko? Lớn về dân số, nhưng chưa trưởng thành. 1 nước lớn chúng ta có thể ví dụ như Sin, Đài Loan, Nhật, Mỹ, Anh Quốc...Có nước đông dân vài chục triệu, có người chỉ vài triệu, và có nước chỉ vài trăm ngàn dân, vẫn lớn vô cùng.

    Các quốc gia Tây âu có quá trình phát triển lâu đời, có các cuộc cải cách quan trọng để thay đổi, ví dụ cải cách về luật pháp. Họ đi sớm, vậy họ lớn là hẳn nhiên?
    Nhưng có những nước lớn nhưng đi trễ. Ví dụ Đài Loan, Sin, Hàn Quốc...Họ xuất phát chậm, nhưng họ lớn nhanh. Cốt lõi là họ có 1 dân tộc lớn.

    Các bác ngồi đây, dân trong nước thì chê dân nước ngoài ăn bám, ko biết hòa nhập... dân ở nước ngoài thì chê dân trong nước tham lam, bo bo cắt xén. Cái nào cũng đúng hết. Có đúng như vậy, mới tạo nên 1 dân tộc chưa thể lớn. Chứ mọi người nói vậy mà sai, thì phước cho dân VN rồi.
    Vì có nhiều nhược điểm, cho nên dù ở đâu, thì cái nhược điểm đó cũng bộc lộ. Vậy nên ngồi ở 2 phía chỉ trích nhau là chuyện vô ích. Vì sp cùng 1 lò mà ra, bị cùng lỗi là thường.

    Cá nhân em thấy người VN có 1 nhược điểm chung là cái tôi quá lớn, rất nóng nảy và bảo thủ. Những ai có ý trái chiều thì họ dè bĩu chê bai, dùng những cụm từ để thấy rằng ta là số 1, còn lại ko hiểu biết gì. Đó cũng là sự kỳ thị, nhưng họ ko hiểu, họ cứ nghĩ kỳ thị nghĩa là Mỹ đen chê Mỹ trắng mới là kỳ thị.

    Tiếp theo xin nói về người Vn ở nước ngoài (Mỹ, Nhật, Nga, Pháp...)

  5. #5
    Tham gia
    19-11-2007
    Bài viết
    452
    Cũng như anh nói phía cuối nghề gì cũng là nghề. Tui thì khâm phục, họ hai bằng tay trắng cũng làm nên sự nghiệp.


    Quote Được gửi bởi cukhoaicodon View Post
    lang man chuyện làm nail
    có thể nói người Việt kinh doanh thành đạt ở Mỹ bằng nghề nail rất nhiều 1 người thợ làm nail có thể kiếm 50-80 ngàn $/năm và chủ tiệm thì vài trăm ngàn $/ năm là bình thường. qua đó mới thấy mức độ nghề nail do người Việt thống trị thật kinh khủng, có nhưng nơi phải gọi là phố nail mới đúng. Cửa hàng cửa hiệu người Việt làm chủ sáng choang, sang trọng, ghế ngồi làm nail to như cái ghế massge êm và xịn vật vã do thấy vậy tôi cứ nghĩ nghề kiếm ngon vậy sao chả thấy mấy dân khác làm mà chỉ thấy toàn người Việt, lúc cứ nghĩ chắc do người Việt khéo tay, người Việt tỉ mỉ nhưng ở lâu rồi mới hiểu, nghề đó các dân khác nó không.... muốn làm
    dân Phi dân Mễ dân Tàu thà đi làm osin hay nghề khác chứ không muốn cái nghề “ôm chân thiên hạ”, phần lớn thợ nail là người Việt, còn dân bản xứ chỉ làm chủ tiệm.
    ngồi một lúc xem làm việc tôi mới hiểu tại sao dân khác k muốn làm, chân thì có chân đẹp chân xấu, chân già chận trẻ và thậm chí cả chân ghẻ chân thúi hoắc, nhưng họ là khác bước vào tiệm thì phải phục vụ không có quyền từ chối. lấy da chết, cạo da chai, cắt móng, móc khóe sơn ….mang giày cho người ta... tả ra thì nhiều lúc muốn ói. Camera trên tay tôi không thể bấm được hình nào vì nghĩ lỡ may có bác nào có người thân ở làm nghề này xem được chắc buồn chết.
    Thành công và kiếm được tiền nhiều như vậy nhưng tôi thấy cái xí nghiệp làm nail này chả giúp đở gì nhau mà toàn tố nhau, tiệm nào cũng có lao động chui (làm không đóng thuế) hoặc thợ không có bằng, hai ba hôm lại thấy cảnh sát đến xét rồi phạt hết tiệm này đến tiệm khác, nó nói: “tao đâu có muốn xét hoài, tại người Việt tụi bay tố thì tao phải làm" còn thợ làm móng rất chán làm cho chủ Việt, ép giá, giờ giấc k rỏ ràng, sau thời gian cứng nghề thường kiếm tiệm chủ là ng bản xứ làm việc
    Có chuyện cười ra nước mắt, 1 cô bảo lãnh chồng từ VN qua làm cũng làm nail, ông này cắm cúi ngồi làm cho 1 bà, xong trả tiền ok đàng hoàng, 10 phút sau cảnh sát lại tiệm hỏi, ông này tiếng Mỹ chưa rành, hỏi gì cũng yes – yes đại thế là nó đưa về bót luôn, bà vợ te tái lên lãnh thì cảnh sát nói: “con hồi nãy làm móng, nó đến thưa chồng mày, làm móng mà cứ nhìn hàng nó hoài, tao không tin, xuống hỏi chồng mày có nhìn không, chồng mày yes, yes hoài thì tao phải bắt” thật ra bố này có nhìn ngó gì đâu, chẳng qua bị tiệm kế bên nó gài chơi cho bỏ ghét, báo hãi bà vợ tốn mấy chục ngàn đóng tiền bảo lãnh.. rồi chờ ra tòa xữ.
    nếu có thời gian tôi sẽ chia sẻ nhứng cái khó của ng Việt tại Mỹ qua các việc lao động khác như làm nông trại, làm hãng xưởng, làm phục vụ....
    Nhưng thôi nghề gì cũng được miễn là kiếm được tiền và nhiều tiền 1 cách lương thiện. Con cái của các gia đình người Việt tại Mỹ nhờ đó mà có điều kiện tốt hơn. Thế hệ thứ hai thứ ba…chuyển sang những công việc trí thức giờ đã trở thành một phần trong tầng lớp trí thức trung lưu ở Mỹ, Và để con cái được nên ông nên bà đấy là sự cay đắng của 1 thế hệ đi trước lao động và làm việc hi sinh cho con cái với bản chất rất VN nên bác nào ăn bơ Mỹ xong quẹt mỏ chửi bản chất VN thì nên nhìn mình và gia đình mình…

    P/s đây chỉ là cảm nhận khách quan của cá nhân nói về những khó khăn của ng Việt tại nước ngoài, có thể tôi chỉ là người đi thoáng qua chưa am hiểu thật sự. nếu có gì không đúng các bác cứ góp ý tôi sẽ nhận gạch đá 1 cách cầu thị
    chúc các bác tán vui

  6. #6
    Tham gia
    04-07-2010
    Bài viết
    2,657
    Người VN ở NN ko có lịch sử lâu đời, (ví dụ so với người TQ). Người VN ở Mỹ đông nhất, có thể chia làm 3 dạng chính
    1. Quân nhân chế độ miền nam di cư.
    2. Người đi vượt biên
    3. Người được thân nhân ở Mỹ bảo lãnh.

    Điểm chung của cả 3 dạng là ra đi ko chủ động. Ý cụm từ chủ động là nói về nhóm di dân do nghề nghiệp (skilled workers). Nhóm di dân SW họ được trang bị đủ kỹ năng phù hợp thì mới đi được. Do đó họ hòa nhập rất dễ, nhiều cái thuận lợi.
    Còn dân VN khi xưa gặp nhiều khó khăn, ngôn ngữ hạn chế, trình độ hạn chế. Cho nên so sánh với dân bản địa, đó là bất công vì suất phát điểm khác nhau.

    Dĩ nhiên trong vài triệu dân Vn di cư, sẽ có những nhân tài nổi bật. Nhưng họ ko phản ánh gì nhiều. Ở đâu cũng có, và ở dân tộc nào cũng có.

    Vì chưa được trang bị đầy đủ kỹ năng nên thế hệ đầu của người Việt di dân gặp nhiều khó khăn, và họ ko nổi trội trong cộng đồng là điều dễ hiểu. Họ phải làm nail, làm công nhân, vì nghề nghiệp đó ít đòi hỏi cao.
    Nhưng bắt đầu từ thế hệ 2,3...con cái họ đã có những thành công vì được sinh ra ở NN, được giáo dục ở NN.
    Cá nhân em coi đây là sự thành công vì người VIệt dù ở đâu, họ đều lấy chuẩn mực học hành đề cao. Nhà nghèo bao nhiêu cũng ráng cho con đi học. Và nếu ở NN, có đk tốt hơn thì sự thành công dễ đến hơn.

    Nói tóm lại được lớn lên ở NN, có đk tiếp thu nhiều cái hay là 1 lợi thế cho người VN, có điều họ có chịu học hay ko, đó là sự lựa chọn của họ. Ko thể đổ lỗi cho quốc gia họ đang sống chỉ vì họ ko hạnh phúc.
    Nói về cơ hội (học tập, nghề nghiêp, tu thân)...thì ở NN thuận lợi hơn hẳn, chẳng có gì để phủ nhận được.

  7. #7
    Tham gia
    06-02-2011
    Location
    USA
    Bài viết
    2,669
    Phải công nhân bác cukhoai codon Nổ hay thiêt di qua mỷ choi mà rành hết rraats có bản lỉnh và hoc thức sâu rông quá,
    roi viết tiếp về ngành nails thât quá hay va quá châm biếm ngành nails ,
    tôi tuy mới sông ơ đất Mỷ moi có 22nẳm mà toi chưa biêt mấy vấn đề va sư hiểu biết của bác về vấn dề bác nêu trên , tôi chỉ biết la nhưng ngưoi VN ở NN phỉ làm viêt Cân lưc để có tiền mưu sinh cho cuôc sống thoải mái và có chút tiền dư để gửi vê VN cho thân nhân

    Nói về nghê nail mà bác bêu xấu thât là tức cưoi nghề nào cùng có cái khó khăn của nó nhưng ko nhuc chỉ nhuc là nhửng ngưoi ăn cắp , hôi lô, noi láo và bố láo

    tôi từng đi làm hãng vói chưc quèn Manager lương năm 50000 + bonus năm 2005 mà tôi bỏ mà đi làm cái nghể mà bác che bai hâhhhaah

    làm chủ tiêm nails từ nảm 2000 đến giò mà tôi chưa đươc thấy cái mà bác nói về nghề nails
    tôi hi vong các bác chém gió tán ngẩu noí bóc phet như bác đưng nên phỉ báng moi ngành nghê và dân tôc và nước khác trên cái diển đàn nầy
    Người đi một nửa hồn tôi mất .
    Một nửa hồn kia đứng chửi thề .

  8. #8
    Tham gia
    04-07-2010
    Bài viết
    2,657
    Đang rảnh xin mạn đàm luôn về cái tốt-cái xấu ở NN. Vì hôm qua đọc lướt cái topic của bác BOW, thấy ai đó viết đại khái: ở Mỹ muốn có học bổng cũng phải lót tay, xin điểm cũng có, cảnh sát hối lộ cũng từng gặp mãi, nói chung cái xấu gì cũng có.
    Nói vậy là đúng ko sai. Vì chỗ nào lại ko có tiêu cực. Nhưng quan trọng là nhiều hay ít?

    Em ko rõ người viết đó học trường nào bên Mỹ mà lại nói xin học bổng cũng lót tay, xin điểm cũng lót tay...Đây là chuyện chưa từng có ở ngôi trường làng quê em học, chả có tiếng tăm gì. Em chỉ biết chuyện có người quay cóp mà họ đuổi 1 năm. Còn copy 1 vài đoạn trong bài tiểu luận mà bị đánh rớt môn học luôn.
    Được đi du học mà chưa thấy cái hay của nền giáo dục đó, thì thật là uổng tiền và thời gian. Em nói thật lòng đó.

    Nói về cuộc sống thường nhật. KHi lần đầu tiên thấy cái nhà ở NN, bao quanh là lớp kính ko có song sắt, điều đầu tiên nghĩ đến là tụi trộm chỉ cần 1 hòn đá là vào được nhà. Ở SG thì nhà phải 2 lớp cửa sắt, lan can phải rào như chuồng cọp, cửa kính mà ko có song sắt thì gọi là mời trộm vào chơi.
    Điều này nói lên cái gì? Nó ko nói rằng ở Mỹ ko có thằng ăn trộm nào. Nó chỉ nói lên, dù có trộm, nhưng chưa đủ nguy hiểm đến mức phải trang bị chuồng cọp cho ngôi nhà.

    Nói đi nói lại cũng quay về cái bài đầu em viết. Chỗ nào cái xấu nhiều, thì chỗ đó sẽ chậm lớn. Giống như vi khuẩn vậy. Có ít vi khuẩn thì chỉ ho cảm, có nhiều vi khuẩn thì sẽ phải nằm viện. Ko ai dám nói trong cơ thể họ sạch trơn, ko hề có vi khuẩn.

    Vì vnphoto chuyên về nhiếp ảnh, nên nói thêm cái ví dụ về nghề ảnh. Cái hãng Keh đó ai cũng biết. Nó bán hàng như vậy, có phổ biến ko? Tự các bác trả lời nó có cái gì hay? Bao giờ Vn sẽ có 1 cửa hàng như vậy?

  9. #9
    Tham gia
    05-12-2011
    Location
    Seattle, WA
    Bài viết
    5,184
    Bác cukhoaicodon chắc chỉ quanh quẩn ở khu nào đó, nói chuyện với 1 số người nên thông tin hơi bị thiếu nha.

    1. 1 gia đình sống ở Mỹ mà income dưới $2K/tháng thì phải nói là rất khó sống, do đó bác nói là 1 người ở nhà để lãnh trợ cấp và ráng làm dưới $2k/tháng là phi lý. Đúng ra là có phần đông người vợ, người chồng hy sinh ở nhà nuôi con, để đảm bảo cho cuộc sống con cái sau này. Theo em nghĩ đó là hy sinh, chứ không phải người ta muốn vậy đâu ạ.

    2. Bác dragonfly39 nói là có nhiều người rảnh rỗi ra làm chính trị, chính em gì đó. Em thì không tham gia, nhưng cũng thông cảm với họ. Muốn biết tại sao thì bác PM cho em, cái đó thuộc về chính trị, ăn cướp và mạng sống, em không tiện nói ra ở đây.

    3. Làm nail, bác quá mâu thuẫn khi nói 1 bộ phận lớn người Việt ở Mỹ nghèo, nhưng lại nói thợ làm nail kiếm tám chín chục ngàn 1 năm và phần lớn người Việt ta làm nail. Vậy đối với bác tám chín chục ngàn là nghèo sao? Và họ làm cực khổ, kiếm tiền bằng chính mồ hôi, công sức lao động của họ thì làm sao nói là nhục nhã? Bác có biết 1 nhân viên đổ rác cũng kiếm cả trăm ngàn 1 năm không. Đó là cái nghề mà người Việt ở vn hết sức chê bai đấy thôi. Và cái vụ thưa kiện, đấu đá gì đó thì em chưa thấy, nhưng nếu bác qua vài lần mà thấy được thì quá là tài. Còn nữa, chắc là bác không biết chứ ở Mỹ mình có quyền từ chối phục vụ bất cứ ai, đó là pháp luật cho phép đấy. Nên không có vụ chân ghẻ lở vô làm nail mà bắt buộc phải làm đâu ạ.

    4. Bác nên đọc thêm thông tin, kiểm chứng gần đây nhất là điều tra dân số năm 2011. Người Việt chúng ta ở Mỹ có thu nhập bình quân của 1 gia đình là hơn người da trắng, da đen và Mỹ gốc Latin. Tất nhiên là có người nghèo, người giàu, nhưng em dám chắc với bác là nếu đem 1 gia đình bình thường của người Mỹ trắng, Mỹ đen, Mễ ra so với người Việt, đa số chúng ta sẽ hơn họ.

    5. Phần lớn những người gian lận foodstamp, wellfare đều là những người mới nhập cư, điều đó cho thấy trình độ của họ đem sang rất ít, nhưng đem sang thói lọc lừa, gian lận từ 1 xã hội khác tới thì rất cao.

    6. Em thấy back Dragonfly39 rất không thích nước Mỹ và rất thích cuộc sống ở Vn. Nên em tự hỏi hoài, tại sao bác ấy không về Vn sống nhỉ, vé máy bay bây giờ đâu có mắc. Em đảm bảo là mất bác, nước Mỹ và cộng đồng Vn ở Mỹ sẽ vẫn tiếp tục sống tốt, vẫn hằng ngày hít thở cái không khí trong lành mà bác không thích. Vẫn đi trên những chiếc xe giá rẻ hơn gấp 2,3 lần Vn trên những con đường thơ mộng, sạch sẽ, to lớn. Vẫn cầm máy lên đi chụp những nơi vắng người mà không sợ cướp của, giết người. Em xin bác đấy, nếu bác không thích thì cứ việc dọn đi, em không biết tại sao bác qua Mỹ lúc đầu. Nhưng em nghĩ chắc nước Mỹ đã còng tay, bịt mắt bắt buộc bác sang đây nên giờ bác mới cay cú như vậy.

    Nói tóm lại, cuộc sống của người vn mình không có khó khăn như bác cukhoaicodon nói đâu. Đó chỉ là 1 thành phần nhỏ, rất nhỏ trong số 1 triệu 700 ngàn người Việt sống ở Mỹ (theo US Census 2012). Chúng ta dẫn đầu về số người có bằng cử nhân hoặc cao hơn so với sắc dân khác. Thu nhập chúng ta cao hơn, theo thống kê chính thức (không kể gian lận thuế vì sẽ chắc chắn sẽ còn cao hơn nữa). Em đúng là có gặp duy nhất 1 người mới được bảo lãnh qua Mỹ thì chê đủ thứ vì sống ăn chơi quen ở vn. Cuối cùng đốt hết tiền bạc vô vị, đòi về vn sống và đã về. Nhưng mới đây nhất lại phải làm thủ tục để xin qua Mỹ lại vì nhận ra là sống không được với cái xã hội mà ra đường phải đề phòng tất cả những người chung quanh, mất hết niềm tin vào con người cũng như xã hội.
    Gear còn đang thiếu vài món.

  10. #10
    Tham gia
    05-05-2012
    Location
    Hoa Cầy
    Bài viết
    198
    Quote Được gửi bởi cukhoaicodon View Post
    ..
    nếu có thời gian tôi sẽ chia sẻ nhứng cái khó của ng Việt tại Mỹ qua các việc lao động khác như làm nông trại, làm hãng xưởng, làm phục vụ....
    Nhưng thôi nghề gì cũng được miễn là kiếm được tiền và nhiều tiền 1 cách lương thiện...
    Tôi đồng ý đoạn tôi in đậm. Xin chia sẻ lời tâm tình của một nhạc công trong ban nhạc Mây Lang Thang ở Bôn xà:

    "Khi mình không còn gì nữa hết, người ta nhìn mình như thế nào không quan trọng. Điều quan trọng là mình không làm gì trái với lương tâm, và tâm hồn mình bình an."

    Không biết để link "nguyên xi" vào trang có gây tốn băng thông của VNphoto không, link bên dưới tôi để khoảng trắng giữa h và t, bạn nào muốn xem copy lại link và nhớ bỏ khoảng trắng giữa "h" và "t" đi sẽ xem được lời tâm tình khá thú vị của anh này và nữ ca sĩ được gọi vui với biệt danh "Nữ Hoàng Bôn Xà".

    Nghe lời tâm tình của hai anh chị để thấy người Việt Nam mình dù ở đâu thì đại đa số đều rất là tốt, rất là tình người, yêu thương và đùm bọc lẫn nhau. Xen giữa là các đoạn ca hát của hai anh chị, không có thời gian nghe các bạn cứ "bấm tới" để cho qua đoạn ca hát.

    h ttp://www.youtube.com/watch?v=i8ELi3I38lo


    Link này là tâm sự của ông Vinh, năm nay 58 tuổi, ở ngay trung tâm Bolsa (Little Saigon) một người Mỹ gốc Việt:

    h ttp://www.youtube.com/watch?v=qDqerwWSpJ8

    Xem link trên các bạn chú ý xem đoạn "mua một tờ báo, nhưng ủng hộ thêm 5 đô la" để thấy tình yêu thương đùm bọc lẫn nhau của người Việt Nam mình là có ở khắp mọi nơi (Đương nhiên không có gì là thập toàn, vẫn tồn tại một thiểu số đã mất gốc)
    When you talk, you repeat what you already know. When you listen, you often learn something

Trang 1 / 25 12311 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •