1. Trong bài viết này em nói đến hai đoạn. Một em giải thích vì sao có người Việt đi ra nước ngoài sống vẫn không thành công và hai em dùng kinh nghiệm của chính em để chứng minh cho anh dragon thấy cái hay của xã hội phát triển kể cả Mỹ về việc nó tạo ra cơ hội bình đẳng cho mọi người. Vấn đề còn lại là mỗi người đó có nắm được cơ hội để phát triển hay không. Ở phần "nắm" đó, xã hội phát triển không ép buộc được.
Tại sao có người Việt không thành công ở xã hội phát triển?
1. Thứ nhất, xã hội phát triển tạo ra cơ hội chứ không tạo ra triệu phú. Chuyện này em đã giải thích ở trên. Việc mà tạo ra cơ hội đó VN chưa làm được, em nghĩ không cần phải giải thích.
2. Thứ hai, muốn học giỏi phải có tiếng Anh. Thế hệ F1 (em là thuộc F1) rất khó khăn học tiếng Anh. Cái xui của mình so với Phillipines là ngôn ngữ mẹ đẻ của mình là nguồn gốc tiếng Hán. Nên học tiếng Anh rất khó. Cái đó không phải là cái tội. Cái đó là không may mắn so với nước khác. Hãy giả sử ngược lại đi, giả sử một anh Mỹ sang Việt Nam sống, muốn vươn lên anh ta phải học nói tiếng Việt. Có bạn nào đọc bài của em mà hơn 30 tuổi trở lên mới thấm thía lời em nói. Rất khó học. Đi sang nước người ta tiền bạc không có, tuổi đã cao rất khó đi học lại, thì làm sao đây? Thế là dẫn đến vẫn phải chịu là thành phần thấp kém trong xã hội.
3. Thứ ba, là do giáo dục từ nhỏ. Khi họ từ nhỏ em giả sử ở nông thôn VN, giáo dục chưa tốt. Họ chưa ý thức được thế nào là gian dối. Những cái mà họ sống từ nhỏ ở VN là bình thường là văn hóa thì đi ra xã hội phát triển là không bình thường. Bởi vì từ hai điểm ở trên họ không được cơ hội giáo dục lại cho nên họ vẫn làm cái mà họ cho là bình thường. Từ cái đó dẫn đến những tính xấu.
4. Tiếp theo, vì họ không may mắn không giỏi tiếng Anh cho nên họ không chỉ dạy con của họ về bài làm ở nhà từ trường được. Họ rất muốn, nhưng khả năng không có. Vì không có, đứa bé không được dạy tốt ở nhà. Nếu giả sử đứa bé đó nó không tự ý thức và nỗ lực cá nhân phải học để thoát nghèo, thế là nó lớn sẽ sản sinh ra tệ nạn. Lúc đó, tác dụng phụ side effect của xã hội tự do sẽ hại nó là nó dễ dàng tiếp xúc với cái xấu -> tệ nạn trong cộng đồng.
5. Tuy nhiên, khi nói chung, đa số con của người Việt thế hệ thứ hai F2 trở đi (sinh ra ở Mỹ hoặc sang khi còn 1-2 tuổi) đa số rất thành công. Thứ nhất, nó có tiếng Anh như người bản xứ. Chỉ bao nhiêu đó là hơn cha mẹ nó rất nhiều ở mặt hội nhập. Thứ hai, giáo dục tốt sẽ ít nhất làm cho nó tốt. Thứ ba, nó biết quý trọng cơ hội American Dream tạo ra cho nó.
Kinh nghiệm nỗ lực vươn lên của chính em là đại diện cho tầng lớp F1
6. Em phải nói trước việc này. Khi em nói ra, em chỉ muốn dùng kinh nghiệm chính bản thân để chứng minh cho thấy về cơ hội mà xã hội tư bản tạo ra bình đẳng cho mọi người. Nó cho phép bạn muốn vươn lên đến bất cứ tầm cao nào mà bạn muốn chỉ là khả năng của bạn đến đâu. Ở điểm này, xã hội phát triển khác xa với xã hội đang phát triển. Em hoàn toàn không có ý định lăng xê bản thân. Em cũng không vì đó em cho rằng mình ở trên những người không làm được như em và miệt thị họ. Thứ hai, em tin rằng có rất nhiều người thông minh ở VN mà nếu cho họ cơ hội như em thì họ cũng trở thành luật sư như em. Nếu bạn muốn và nếu bạn đang ở thế giới thứ nhất, bạn sẽ học được giỏi từ đại học và kiếm dư tiền để sống và chơi máy ảnh.
7. Em là đại diện cho tầng lớp F1 ở nước ngoài nghĩa là những người đã trưởng thành ở VN nói tiếng Việt lưu loát và dở tiếng Anh khi đi. Khi ra đến nước ngoài, không có tiền không địa vị không quyền lực. Hai bàn tay trắng. Sau năm 1975 gia đình em mất tất cả lúc đó em còn rất nhỏ. Cha mẹ em lần lượt ra đi và em mồ côi từ nhỏ.
8. Chính vì điều trên, trong lúc em học đại học em phải đi làm để nuôi sống bản thân (không ai giúp em) và kiếm đủ tiền đi học. Em không đầu hàng với số phận. Em học bằng đại học đầu tiên ra làm kỹ sư ở mức đó em đã trở thành người có tay nghề chuyên môn cao. Bằng đại học này em tốt nghiệp loại xuất sắc. Chính vì cơ sở đó, em tiếp tục đi làm để nuôi sống mình quay ngay trở lại đại học học tiếp ngành luật và ra trường với bằng đại học thứ hai. Ngành luật rất khó, đa số học là phải nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ. Em không có, cho đến bây giờ vẫn không. Quá muộn rồi. Nhưng em không đầu hàng số phận. Và tất nhiên là em ra trường và trở thành luật sư. Ở bằng này thì do quá khó cho nên em không phải là top 10% sinh viên hàng đầu. Em chỉ ở mức 2/3.
9. Trong thời gian đó, em vẫn dành ra em đi học tiếp nhiếp ảnh ở trường lớp đàng hoàng và trong năm năm vừa qua em vẫn có thể chụp ảnh như là một phóng viên thể thao chuyên nghiệp. Như vậy, sau thời gian nỗ lực, em trang bị cho mình ba tay nghề cùng một lúc.
10. Em thành thật xin lỗi nếu có bạn nào cho rằng em pr bản thân. Em chỉ muốn chứng minh cho thấy, nếu bạn nỗ lực cá nhân bất chấp nghịch cảnh nghèo hèn, cho dù bạn không có tiếng Anh khi mới sang bạn vẫn có cơ hội vươn lên mà không cần phải COCC. American Dream chính là chỗ đó.
12. Nhưng để làm được, vì không may mắn có tiếng anh như dân sinh ra ở đó, bạn phải nỗ lực hơn họ để bằng họ. Và cộng thêm may mắn. Số tiền học đại học mà em phải bỏ ra bằng người ở VN mua căn nhà thật đẹp.
Hình đại diện là mình chụp mái tóc Serena Williams năm 2019