Trang 11 / 25 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011121321 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 101 đến 110 / 249

Chủ đề: Cái khó của người Việt ở nước ngoài

  1. #101
    Tham gia
    17-02-2006
    Bài viết
    7,235
    1. Trước khi em viết tiếp thì em cám ơn anh minhnhut, dragonfly anh chủ topic và anh laoong đã bỏ thời gian chia sẻ kinh nghiệm cá nhân với mọi người.

    2. Phần tham gia tiếp theo của em gồm hai phần. Phần đầu em gửi riêng cho anh petrpm và phần sau là anh chủ topic với anh dragonfly.

    Gửi anh petrpm

    3. Hôm nay là em rất may mắn. Lúc em viết em mời anh ở lại em nghĩ anh chắc như anh oldman gặp phải bài nói về nail là bỏ luôn forum vì bực. Trong tình hình hiện tại, em không muốn thấy thành viên lâu năm bỏ đi chỉ vì những vấn đề tranh luận.

    4. Sau khi anh giải thích thêm bài cuối cùng anh viết thì em đã hiểu và em muốn nói đến bài viết đó.

    5. Cái mà anh đã định bỏ đi em có học nó gọi là emotional trigger nghĩa là một sự kiện đối với người khác là bình thường nhưng với anh tạo ra một cảm xúc mạnh và anh không kiềm chế được. Anh phải phán ứng lại mạnh mẽ. Khi anh nhận ra được điều này, trong cuộc sống anh sẽ phản ứng tốt hơn.

    6. Trong bài anh viết, em thấy anh không yêu nghề và tự hào là chủ tiệm nail của anh. Em cho rằng điều đó không đúng. Lẽ ra phải là ngược lại. Nhưng em hiểu tại sao. Em nghĩ có lẽ chưa ai giải thích việc này với anh. Em mong là em giải thích xong anh sẽ suy nghĩ lại trong tương lai.

    7. Để em so sánh em với anh. Khi mẹ anh sinh anh ra, anh không có quyền lựa chọn là anh tự nhiên có kỹ năng học tốt tiếng Anh hoặc học giỏi đại học chẳng hạn (gọi là academic smart). Đó là trời cho. Em may mắn hơn em được trời cho. Ở mặt khác, em đã từng nói, VN mình có nhiều bạn rất thông minh, nhưng họ không may mắn như em không được đào tạo tốt chứ không phải họ dở hơn em. Cho nên em không lấy cái may mắn của mình để coi thường những người lao động khác. Nếu họ có quyền chọn lựa, họ không bao giờ chọn lựa như vậy.

    8. Anh chỉ nên cảm thấy hổ thẹn với nghề anh làm khi nào (giả sử như) anh làm việc không lương thiện đi lừa đảo người khác. Việc em giả sử như anh nói anh không có kỹ năng đi học đại học không phải là một cái tội cho nên anh không vì đi làm nail mà anh tự hạ mình và mặc cảm với nghề khác như luật sư bác sĩ.

    9. Anh đọc bài của em, hãy tĩnh lặng suy nghĩ và nếu thấy hợp lý từ đây trở đi anh phải tự hào nghề của anh đang làm. Anh tạo ra tiền bằng chính khả năng của anh, anh nuôi dạy con anh tốt (thế hệ F2 sau này lỡ nó thành luật sư bác sĩ) đó là điều rất đáng tự hào.

    10. Em nghe nói nghề nail hay bị hóa chất. Anh thử xem về lâu dài có ảnh hưởng sức khỏe không. Em không biết rõ. Nếu giả sử là vậy, và giả sử anh không phòng được, thì anh mới nên đổi nghề. Anh đừng nên bước vào nghề nào mà anh không có khả năng làm tốt. Tại sao anh đã làm tốt 15 năm rồi lại phải đổi?

    11. Khi anh không cảm thấy tự hào về điều anh đã làm, anh sẽ bị người khác hoặc xung quanh tấn công hoài. Phải đối diện với nó, xử lý nó. Không né tránh nó. Nếu như anh không làm được điều đó, sau này anh gặp trường hợp ai "trigger" anh trở lại về nghề nail, anh email sự kiện đó cho em biết. Em sẽ giải thích bằng lý lẽ cho anh hiểu.
    Hình đại diện là mình chụp mái tóc Serena Williams năm 2019

  2. #102
    Tham gia
    17-02-2006
    Bài viết
    7,235
    1. Phần hai của topic em gửi hai anh dragon và anh chủ topic cukhoaicodon. Anh minhnhut, em đã đọc hết bài của anh rồi.

    2. Anh dragon, khi hai người tranh luận với nhau, nếu họ chưa hiểu rõ nhau rất dễ dàng họ hiều lầm ý kiến của nhau và họ cho rằng người kia tấn công họ cho nên họ tấn công lại. Bỏ bóng đá người. Kết quả là vấn đề cần nói không nói, chỉ chuyên chửi nhau hành hạ cái xấu của nhau bởi vì ai lại không có cái xấu. Muốn hiểu nhau phải bỏ qua việc bị tấn công và quay trở lại chủ đề cần nói.

    3. Với anh, phải tốn một thời gian dài mới hiểu được điều anh muốn nói. Nhưng em cho rằng cũng tại vì chưa hiểu nhau (do xa lạ) cho nên các anh khác mới nghĩ rằng anh nằm mùng chống muỗi.

    4. Nếu như cả hai anh dragon và anh chủ nói rằng đừng ngộ nhận Mỹ là thiên đường, em đồng ý 100%. Những chuyện mà anh chủ nói về những cái chưa thành đạt của người Việt bao gồm cả việc không hội nhập được vào xã hội mới là hoàn toàn chính xác. Bên Úc hay Mỹ đều như nhau không khác. Nhưng em đã lý giải cho điều này chi tiết trong bài trước vì hai điều:

    - tuổi đã lớn thế hệ F1 đã vượt khỏi tuổi học đại học

    - không may mắn có khả năng học được tiếng Anh cho nên khó hội nhập văn hóa mới

    5. Đó không phải là một cái tội, không phải họ muốn như vậy mà do khả năng không làm được. Mà khả năng tự nhiên là do trởi ban cho.

    6. Xã hội tư bản không phải là thiên đường, em đã nói là nó không tạo ra triệu phú cho mọi người. Nhưng nó tạo ra cơ hội rất nhiều cho anh trở thành triệu phú nếu anh có khả năng đó. Nếu anh có khả năng đi học, nó sẽ cho anh cơ hội đi học cao cỡ nào cũng được. Cái đó là cái tưởng nhỏ nhưng rất khác biệt với xã hội VN. Nó tạo ra xã hội có luật pháp bình đẳng tương đối mọi người ai cũng như ai. Nó làm cho anh cảm thấy yên tâm khi anh làm ăn lương thiện. Anh được tòa án bảo vệ quyền lợi hợp pháp của anh. Cái đó rất quan trọng. Anh mở cơ sở làm ăn, anh không cần phải lo lắng hối lộ cho anh nào có quyền thế. Anh không phải quan tâm đến việc phải tặng bao thư cho cục thuế xuống hỏi thăm sức khỏe anh. Nhưng anh phải nỗ lực lao động. Là một người di dân, anh sẽ phải nỗ lực và mạnh mẽ hơn dân bản xứ. Nếu anh làm được điều đó, tương lai rất tốt đẹp sẽ đến với anh. Và ngược lại.

    7. Ngược lại, nếu em không có khả năng hoặc không biết tận dụng cơ hội American Dream thì kết quả như anh cukhoaicodon đã nói, kết quả là em sống ở xã hội văn minh nhưng em không học được cái mới và mang theo những văn hóa của thế giới thứ ba rồi có thể là tính xấu trong mắt của xã hội văn minh.

    8. Để em tóm lại nhe, em xác nhận những việc hai anh nói là có thật băng đảng, chém giết, tội phạm, lao động phổ thông, không hội nhập tốt là hoàn toàn thật sự. Nhưng đó chỉ là một bộ mặt. Bên cạnh đó, vẫn có những người Việt dù là F1 vẫn lao động tốt và vẫn có tương lai rất tốt đẹp do may mắn tiếp thu được American Dream tạo ra.
    Hình đại diện là mình chụp mái tóc Serena Williams năm 2019

  3. #103
    Tham gia
    17-02-2006
    Bài viết
    7,235
    1. Trong post này em gửi đến anh colourblind về sự so sánh giữa xã hội Úc và Mỹ. Bạn nào có cái nhìn khác hơn thì bạn viết bổ sung giúp.

    2. Hai thằng này điều có mặt tốt và xấu như em nói bên dưới và phải tùy thuộc vào bản thân anh muốn điều gì thì anh sẽ chọn một trong hai.

    3. Anh sẽ chọn Mỹ khi nào anh muốn kinh tế thật mạnh, cạnh tranh thật nhiều và kết quả là cơ hội kiếm tiền (từ đi làm thuê hoặc kinh doanh) nhiều hơn. Chính vì khả năng cạnh tranh quá cao cho nên đồ đạc của nó rẻ hơn và bất cứ thứ gì cũng có thể mua dễ dàng không cần phải đi kiếm ở nước khác mua nhập vào. Đại học nhiều hơn, cuộc sống tấp nập và đông hơn vui hơn. Tất cả những đại học hàng đầu thế giới đều nằm ở Mỹ.

    4. Tuy nhiên, cái nó không bằng Úc là an ninh tệ hơn một phần do tự do sở hữu súng phần khác là do dân số quá đông và nhiều sắc dân nhiều văn hóa khác nhau. Cái không bằng thứ hai là an sinh xã hội. Bảo hiểm y tế phải tự mua nhà nước không cho đối với người đi làm bình thường. Con của anh học đại học phải đi vay một số tiền khổng lồ học xong rồi nhất là học mấy ngành dữ như bác sĩ luật sư thì tiền bỏ ra như núi.

    5. Ở Úc, xã hội do ít dân và không tạp chủng nhiều cho nên rất an ninh. An sinh xã hội của Úc cực kỳ tốt. Tất cả các chế độ xã hội dành cho người già và trẻ em cực kỳ xuất sắc. Bảo hiểm y tế tuyệt vời không đi làm vẫn được bảo hiểm y tế. Đại học không bằng Mỹ nhưng không thua Mỹ bao xa không phải khoảng cách như đại học Mỹ và và đại học Việt Nam. Môi trường học tập tốt. Xã hội ít kỳ thị hơn Mỹ. Khi anh đi học đại học, nhà nước bỏ tiền ra cho anh vay hoàn toàn bất kể anh học đại học nào miễn là anh có khả năng được đại học đó nhận vào. Sau này đi làm trả lại không lấy lãi và chỉ trả một phần nhỏ trong lương cho đến khi hết. Xã hội Úc rất vắng vè và thanh bình. Cuộc sống nhàn hạ thích hợp cho sự hưởng thụ.

    6. Sau khi em đã giải thích xong, anh sẽ cần phải suy nghĩ anh muốn gì. Từ đó anh sẽ chọn dễ dàng. Nếu anh muốn cực mạnh về kinh tế là anh phải chọn Mỹ. Nếu anh muốn thanh bình, an ninh, xã hội chênh lệnh giàu nghèo thật nhỏ ai cũng sướng như ai thì anh chọn Úc. Chính phủ Úc chăm lo cho dân của họ về mặt xã hội cực tốt. Quan điểm của xã hội Mỹ là tự do, anh phải lao động cật lực. siêng năng và chịu khó thì anh sẽ có nhiều cơ hội trở thành triệu phú. Và ngược lại, anh làm biếng là anh ra đường ăn xin. Họ không chi ra một ngân sách khổng lồ cho an sinh xã hội.
    Được sửa bởi Nikonian2006 lúc 07:42 PM ngày 07-03-2014
    Hình đại diện là mình chụp mái tóc Serena Williams năm 2019

  4. #104
    Tham gia
    28-11-2010
    Bài viết
    289

    Bản chất của người Việt Nam?

    Trước tiên tôi giải thích tại sao tôi lập cái thớt này? Sau khi xem phát biểu của một bạn trẻ đặt câu hỏi “đây có phải là bản chất của người Việt Nam?” từ những chuyện không đáng vào đâu. Làm cho tôi có 1 sự bức xúc nhẹ. Liệu bản chất người Việt sống tại Mỹ hay nước khác có gì khác với bản chất ng Việt sống trong nước? ở môi trường tốt hơn điều kiện tốt hơn thì như thế nào, họ có trở thành người Mỹ thực thụ để phán xét lại người cùng nguồn gốc k?
    Cân nhắc và lập thớt này để cho mọi người tự câu trả lời cho vấn đề đó. Khi viết tôi cố tình không viết cái tốt của cộng đồng Việt tại Mỹ và rào trước đón sau bằng cách nói “Mỹ có nhiều cái hay nên tôi xin phép bỏ qua không nói cái hay đấy?” để các bác bực mà không trách được và tránh tuyệt đối k nêu vấn đề chính trị (vì nó dễ xảy ra mâu thuẫn lớn) và xoáy vào những gì nhức nhối còn tồn đọng tại Mỹ, chỉ có như vậy mối tạo được sức hút mời 1 số bạn việt kiều vào tranh luận, và qua 1 số tranh luận, có cái tiêu cực, có cái tích cực, và tâm sự cởi mở của các bác dragonfly39, minhnhut, Văn Khoa, kevinle4230, Nokian2006, và cả bác pterpm và nhiều bác khác… cho đến post 106 thì tôi nghĩ tôi và các bác cũng đã tìm được câu trả lời khách quan nhất cho mình.
    Cho dù ở đâu bất kỳ ở đâu trên thế giới mang bất kỳ quốc tịch nào, cho dù thừa nhận hay không thừa nhận chúng ta vẫn là người gốc Việt, bản chất Việt và hãy làm vinh danh cho nó, chà đạp nó, sĩ nhục cố tình quên lờ nó đi thì cũng không thay đổi được bản chất Việt trong mỗi con người. cố làm người Mỹ mà hành xử không xứng Mỹ cũng chả thành ng Mỹ được vậy chỉ là người nửa vời. lợn cợn mất gốc.
    đất lành chim đậu, hoặc hoàn cảnh khiến chim đậu lung tung cũng có sao, miễn sống tốt với nó là được. đừng vì cái được hơn người mà quên cội nguồn..
    P/s Viết xong tôi như vứt được cục đá trong lòng trở về với box Sony êm ả (tranh thủ pr nó tí ) mong rằng thớt này sẽ được các bác duy trì làm cầu nối, chia sẽ những cái khó thật sự. tôi dừng vì cảm thấy mình đã tìm thấy cái mình cần. nếu có ý kiến và thấy cần thiết tôi sẽ xóa tất cả cmt, để dành 1 thớt sạch và cởi mở hơn cho các bác.
    Cảm ơn và xin lỗi những người có thể buồn vì bài viết nhạy cảm của tôi
    Trân trọng
    Được sửa bởi cukhoaicodon lúc 08:41 PM ngày 07-03-2014

  5. #105
    Tham gia
    19-11-2007
    Bài viết
    452
    Lúc đầu em đọc bài của bác chủ thì thấy lời văn của bác hơi nghiên về đả kích nhưng khi đọc đến phần cuối thì hiểu được bác ấy muốn nói gì cho nên em chỉ trả lời ngắn ngọn chủ ý là đã hiểu rồi. Sau này định viết chia sẽ nhưng thấy tranh cãi nhiều cho nên thôi.

    Quốc gia Canada thì chắc ai cũng đã được nghe qua. Cho nên em không nói nữa. Bản thân thì cũng giống anh Nikonian2006 mồi cồi từ nhỏ etc.

    Cho nên em chỉ nói về hiện tại

    -Về vấn đề đi tìm việc làm thì Canada cũng rất là bình đẳng. Họ muốn tìm nhân viên tận tình là chính. Khuyến khích và nâng đở thiểu số. Nếu hai người (1 người tây và 1 người á) có bằng cấp giống nhau, kinh nghiệm giống nhau thì khi interview họ sẽ chọn theo phong cách, và cá tính của người đó. Vì người không được chọn có quyền khiếu nại là kỳ thị cho nên họ cân nhắc kỹ lắm.

    -Vấn đề quen biết rất quan trọng vì người được giới thiệu sẽ dễ kiếm việc hơn.

    -Ông chủ em có nói "I am not very smart but I am surrounded by smart people". Vì câu này cho nên em muốn giới thiệu điểm khác biệt giữa public school (trường công) và private school (trường tư). Không phải cho con đi học private school là con mình sẽ giỏi hơn đứa đi học trường công. Nhưng cái lợi là số học sinh ít hơn cho nên cô giáo có nhiều thời gian cho con bạn. Đa số những người cho con đi học trường tư là rất quan tâm đến việc học của con mình (gần mực thì đen gần đèn thì sáng) và là người thành đạt. Cái lợi chính là sự quen biết. Cách dại con bên này khác với mấy cậu ấm bên vn là có tiền rồi làm cho con hư hỏng. Món quà lớn nhất mà bạn có thể tặng cho con bạn đó là sự học hành. Vì khi thành công trong vấn đề học vấn thì không sợ nó không có tương lai.

    Tiếng việt em mới lớp sáu cho nên viết văn không hay lắm mong cách anh chị thông cảm

  6. #106
    Tham gia
    11-06-2006
    Location
    USA
    Bài viết
    1,994
    Hội nhập

    Hàng triệu người thuộc hàng trăm sắc dân đổ về nước Mỹ hàng năm,ngoài việc mang tới nước Mỹ nguồn lực lao động, kiến thức , tài chính , nguồn sinh lực mới, dĩ nhiên cũng mang tới nước Mỹ không ít những điều xấu ( đó là chưa kể tới hơn 30 triệu di dân bất hợp pháp trên nước Mỹ). Điều này giống như dòng người lao động ngoại tỉnh đổ xô về Sài Gòn, làm việc, học hành, buôn bán , kiếm sống. Họ mang tới cho cái “ Hòn ngọc Viễn Đông 1 thời” cả điều tốt lẫn điều xấu.

    Tôi cũng vậy, tôi mang tới Mỹ những thói hư tật xấu hình thành từ lúc còn sống ở VN.

    Xã rác nơi công cộng


    Lúc mới qua, tôi được đứa cháu vợ chở đi chơi đây đó cho biết nước Mỹ ( vợ tôi thì không có thời gian vì phải đi làm ). Ngồi trên xe ăn kẹo xong tôi vo tờ giấy keo lại cầm trên tay, đến khi xe dừng lại trong khu shopping mall tôi xuống xe và bỏ tờ giấy kẹo xuống đất. Đứa cháu vợ la lên : “dượng đừng làm như vậy, có cái thùng rác ở đằng kia kìa.”. Hiện nay ở các parking lot trong khu shopping của người Vn tại Little Saigon cũng dơ, rác rến, tàn thuốc, ly cốc nhựa vương vãi hơn so với khu shopping mall ở khu vực có đa số người Mỹ trắng sinh sống. Có lẽ bà con chúng ta , giống nhu tôi cũng mang theo thói quen xấu hìnhb thành ở VN.

    Những chiêu trò ăn cắp


    Lúc tôi mới qua, thì tôi vẫn thường mua báo Người Việt ở những thùng bán báo tự động, tôi bỏ đồng 25 cent vào khe, cửa thùng sẽ mở ra và tôi lấy 1 tờ báo , xong đóng nắp thùng lại. Tự dung khoãng 3 năm nay, báo Người Việt không còn được đặt trong thùng nữa, mà đưa vào trong quầy bán hàng của siêu thị. Hỏi ra thì mới biết, có 1 số người việt xấu, bỏ chỉ 1 đồng 25 cent , mở nắp thùng ra rồi quơ hết toàn bộ chồng báo ( mấy chục tờ) trong thùng đi. Không biết họ lấy nhiều như vậy để làm gì? Bán lẽ lại chăng?

    Gian lận trong học hành


    Lúc gần ra trường college 2 năm, tôi phải hoàn thành 1 lớp ngoại ngữ để transfer lên trường đại học 4 năm. Tôi đã ăn gian một cách trơ trẻn bằng cách chọn lớp Tiếng Việt ( Vietnamese) làm lớp ngoại ngữ. Lúc tôi bước vào lớp học, thì ngoài học sinh Mỹ và Mễ ra cũng có 1 số em học sinh người Việt, nhưng là sinh tại Mỹ, các em này nói tiếng Việt bập bõm và hoàn toàn không biết viết. Các em này hỏi tôi: sao chú lấy lớp này, chú rành tiếng VIệt quá mà! Tôi chỉ biết trả lời là lấy cho đũ lớp để transfer thôi. Tôi tự lý luận bào chữa với lòng mình là: tôi đã phải học toàn bộ chương trình bằng tiêng ANh trong khi tụi Mỹ học bằng tiếng mẹ đẻ, thì tôi ăn gian 1 lớp lại có sao đâu? Thật ra cũng là 1 điều gian lận
    Được sửa bởi mimhnhut lúc 10:25 PM ngày 07-03-2014
    Nothing.

  7. #107
    Tham gia
    11-06-2006
    Location
    USA
    Bài viết
    1,994
    Mức độ quan trọng của ngoại ngữ ( tiếng Anh ) trong hòa nhập vào cuộc sống


    Vợ tôi kể lại, lúc chuẩn bị sang Mỹ định cư , cô ấy rất tự tin vào khả năng tiếng Anh của mình, bởi vì cô ấy đã có bằng C tiếng Anh, từng giao tiếp với người nước ngoài trong thời gian làm việc tại nhà hàng nổi của Úc ( đậu dưới bến Bạch đằng, Sài Gòn). Thế nhưng khi sang Mỹ , trong tuần lể đầu tiên, cô ấy đã phải muốn khóc khi ngồi trước TV nghe mà không hiểu rõ người ta đang nói gì. Có thể cô ấy đã cường điệu, tôi cũng không rõ…

    Thằng bạn tôi ( sau này là anh vợ) lúc về VN có nói đùa với tôi rằng : “ tiếng Anh của mày, sang Mỹ đi mua thuốc lá cũng không xong”. Lúc đó tôi không tin, nhưng quả thật sau này sang Mỹ tôi mới thấy rằng tiếng Anh chính là rào cản lớn nhất cho tôi khi muốn hòa nhâp vào nước Mỹ . Đáng lẽ tôi đã có thể có những job ngon lành, lương cao hơn hiện nay hơn nếu tôi nói tiếng Anh tốt hơn. Trong quá trình đi phỏng vấn xin việc, tôi rất thấm thía điều này.

    Lớp trẻ hiện nay ở VN ( đặc biệt là ở 2 nơi Sài Gòn và Hà Nội) có điều kiện hơn thế hệ chúng tôi rất nhiều trong việc học tiếng Anh. Các bạn này có thể học trực tiếp với người Mỹ, hoặc học online…. Khác xa với thời chúng tôi phải học chay với bộ “Streamline English” với những cuộn băng cát –xét .

    Đầu năm ngoái tôi vừa bảo lảnh đứa trai con riêng 17 tuổi (cháu là con ngoài giá thú, tôi và mẹ cháu không lấy được nhau vì một lý do riêng của gia đình 2 bên) sang Mỹ. (Cháu tự động thành công dân Mỹ ngay từ khi bước xuống phi trường), 3 ngày sau tôi dắt cháu tới trường cấp 3 để xin đi học. Cháu phải qua phần test Toán và English để xếp lớp. Sau buổi test, thầy giáo người Mỹ bước ra nói với tôi : chúc mừng mày, con trai của mày tiếng Anh rất giỏi, tao rất ngạc nhiên, nó được xếp vào lớp English cao nhất của trường ( lớp English ở Mỹ giống như là lớp Văn ở Việt Nam). Hỏi ra thì cháu đã được mẹ cho đi học lớp Anh văn từ khi mới 6 tuổi, cháu đã từng đi thi học sinh giỏi Anh văn cấp thành phố.

    Cháu học lớp 12 ở trườngmột cách nhẹ nhàng, tham gia các hoạt động ngoại khóa của trường 1 cách thoãi mái, làm chủ tịch Chemistry Club của trường,… và hiện đã được 4 trường đại học, trong đó có trường Đại học UCLA nỗi tiếng nhận vào học niên học sau. Chìa khóa thành công của cháu đã được mẹ cháu chuẩn bị từ lúc cháu lên 5 tuổi, đó là tiếng Anh.

    Trái ngược lại, hàng xóm tôi, cũng có đứa con sang đây hồi 15 tuổi, cháu ở dưới Bến Tre, không có điều kiện học thêm tiếng Anh, kết quả là cháu học ở đây rất mệt ( do không có đũ tiếng ANh đễ theo kịp các bạn cùng trang lứa), kết quả là cháu tốt nghiệp trung học xong, phải xin đi làm công nhân trong hảng , mà không chịu đi học tiếp lên đại học vì cháu đã cảm thấy mệt mõi với việc học hành.

    Do vậy, các bạn nào dự định cho con em sang nước ngoài, thì tôi chỉ có ba chữ : tiếng Anh, tiếng Anh và tiếng Anh.

    Thậm chí nếu bạn sang làm Nails, nếu cùng 1 tay nghề thì người thợ giỏi tiếng Anh cũng kiếm được nhiều tiền hơn người thợ kém tiếng Anh.
    Được sửa bởi mimhnhut lúc 11:41 PM ngày 07-03-2014
    Nothing.

  8. #108
    Tham gia
    04-05-2005
    Bài viết
    195
    Tôi ở Canada hơn 30 năm, tôi nhận thấy đa số người Việt Nam mình ở đây có một điều thiếu sót hơn dân da trắng ở chỗ là vấn đề giao thiệp, ăn nói hoạt bát khi ở trong một group , không phải vì là tiếng anh không thôi mà là con người VN của mình lớn lên trong sự giáo dục, con cái không đuợc cãi lại cha mẹ, cũng không dám tự do phát biểu ý kiến, làm cho mình nhút nhát.
    Ở nơi tôi làm có nhiều đứa cũng không hơn gì mình , nhưng nó hoạt bát, cười nói lung tung, như vậy nó có nhiều cơ hội để tiến thân hơn, gần với chủ hơn và biết nhiều hơn.
    Ngoại trừ thế hệ trẻ VN sanh ở Canada sau này thì tôi thấy khá hơn ,như mấy đứa con tôi , lúc mà nói chuyện với tôi, nếu nó không thích một vấn đề gì là nó nói thẳng ra, nhiều khi nó còn chỉ trích mình nữa.
    Được sửa bởi Kacap lúc 12:18 AM ngày 08-03-2014

  9. #109
    Tham gia
    07-12-2006
    Bài viết
    268

    Smile

    Quote Được gửi bởi pterpm View Post
    Em hoàn toàn đồng ý với anh về chuyện này. Vì khi tiếp xúc với khách hàng, thỉnh thoảng họ có đem con cái họ tới và chúng nói chuyện rất khôn, tỏ ra thông thạo, hiểu biết nhiều chuyện hơn đối với những đứa trẻ đồng lứa tuổi Châu Á. Cha mẹ chúng thường ít không áp đặt con cái, cho nó một ý nghĩ tự lập, sáng tạo cho chính bản thân mình ngay từ nhỏ. Em có dự một vài buổi học trong trường con em học và thấy cô giáo chỉ đứng một bên và khuyến khích học sinh giơ tay phát biểu những ý kiến khác nhau về bài học cô đang dạy, khác hẳn với cách học lúc trước em còn ở trường.

    Nhưng cũng vì thế nên một tin đang rất sốt dẻo hiện nay sau đây , con gái kiện bố mẹ không chịu quan tâm tới khi đã qua 18 tuổi

    http://www.cnn.com/2014/03/04/justic...ts-new-jersey/
    , em cũng chẳng biết nhận xét thế nào nữa
    Nhắc nhẹ, Kacap là "chị" nhe !

    Riêng tôi thấy nền văn hóa nào cũng có cái hay của nó. Bạn bè nước ngoài rất thích một số nét của người Việt mình, nhất là trong nền tảng gia đình (và dĩ nhiên có một số nét họ không thích lắm). Cho nên tôi tin là mình có điều kiện cho con cái được hưởng hết những nét hay của cả hai văn hóa, tại sao không làm. Con gái út tôi sanh bên này, cũng thuộc loại "lý sự" ghê lắm, tranh luận với bố mẹ rất là bình đẳng, tự chọn lựa lấy hướng nghề nghiệp cho mình ... nhưng mà gặp họ hàng vẫn biết cúi đầu "chào bác ạ!" cho dù có hơi lơ lớ ...

    Đây là cách người Nhật thay đổi văn hóa của họ, chỉ có điều họ đã làm nấy thế kỷ trước. Nhiều bậc cha me bảo thủ, bo bo giữ lề thói gia trưởng bên nhà, thấy thất bại cầm chắc. Các bạn tưởng tuơng có một ông kia tôi biết cấm hoàn toàn con cái không có party sinh nhật gì hết, vì theo ổng sẽ làm tụi nó "hư" . Ổng có chăc ổng canh tụi nó 24/24 đuơc không hay là tụi nó sẽ nói láo hoặc trốn đi, còn hư lẹ nữa !

    Nói về những cái "hay" mà tôi học được (và vẫn còn đang học) từ khi ra nước ngoài sống thì nhiều lắm kể không hết nhưng mà cũng ráng kê ra thử:

    - Tôn trọng phụ nữ, trẻ em và ... chó mèo hơn !
    - Tôn trọng môi trường, cơ sở vật chất công cộng, kỷ cương xã hội, luật lệ hơn
    - Bớt nhậu, hút thuốc, la cà trà lá , thêm đi du lịch, thể thao, đọc sách báo xem phim va trau dồi nghề nghiệp
    - Gia đình dân chủ hơn
    - Giữ gìn sức khỏe hơn

    Riêng về lãnh vực làm việc, tôi ý thức và cố gắng bỏ thói sĩ diện tự ái, kiểu nói vòng vo, che dấu cái dốt, hùng hổ phô truơng quyền hành, mặc cảm tự ti tư tôn vốn có của người mình. Tôi cư sử với ông giáo sư viện trưởng cũng giống như cư xử với người cô cleaner (nói nhỏ chơi, cô cleaner còn được đặc biệt hơn đó !)
    Được sửa bởi lao_ong lúc 03:29 AM ngày 08-03-2014
    Creativity is a Matter of Perspective [Dewitt Jones]

  10. #110
    Đâ từ giả VNphoto mấy tháng nay , nhưng vài mục tán gẫu gần đây làm mình không thể lặn thinh không lên tiếng được.Phãi bỏ thời giờ
    buổi chiều thứ sáu vào đây góp ý kiến cùng anh em.
    Tôi sinh ra và lớn lên ở Đalat ,nam Việt Nam.Mười tám tuổi đậu tú tài 1973 thì lên đường đi du học Canada.Đến nay là đúng 41 năm sống ở nước ngoài . Nhận xét của tôi về người Việt mình ,có thể làm một số bạn cảm thấy không hài lòng , trái ngược ,khó chịu và tự ái nhưng tôi phải nó ra .vì nhân sinh quan thay đổi theo từng lứa tuổi.

    -Tất cã những người Việt đang sinh sống ở Âu Châu , Bắc Mỹ và Úc Châu các bạn là những người rất có phước ,những quốc gia đã được xếp hạng cao về mọi mặt từ văn minh,sinh hoạt ,đời sống và văn hóa ....Dỉ nhiên khó khăn về ngôn ngữ ,phong tục , thời tiết thì ở đâu cũng có .Ở đâu thì mình cũng phải thích ứng thôi. Những kẽ nào đang sống những vùng trên mà chê bai , moi móc cái xấu và còn xài danh từ thiếu nhã nhặn như " hoa cầy " là những kẽ có vấn đề.
    -Khó khăn hội nhập vào một xã hôi mới dĩ nhiên là khó, và đối với người Việt Nam mình thì càng khó hơn vì chúng ta khác biệt, khôn không
    hơn ai , trình độ ngôn ngữ thì zero, giao thiệp thì e dè , trình độ chuyên môn thì không nhiều . Làm chưa tới đâu thì đã muốn tìm việc khác
    cao. Sao kỳ vậy ? Dân Việt mình cứ cho mình là khôn hơn thiên hạ ? Ngu mà cứ tưởng là mình khôn. Các bạn có bao giờ nghe 1 người VN
    mình đặt 1 stupid question chưa ? dĩ nhiên là không ? dân mình tự ái ,ít khi đưa cái ngu của mình ra public.

    -Người da trắng hay có câu hỏi thế này " I have a stupid question for you ? " và câu trả lời của họ là " there is no stupid question ,but there is a stupid answer " Chưa bao giờ thấy một ông thầy hoặc ông cha VN nào hỏi người con một câu hỏi ngớ ngẩn ( stupid).Bởi vì khi đã là thầy là cha mẹ thì "tao luôn luôn khôn hơn tụi bây." Từ 1 tính xấu trên của người Việt mình mà làm cho xã hôi kém phát triển. Bạn vào google search thử " How to make lacquer painting ?" sơn mài là đồ chuyên môn của VN mà tìm không ra một tài liệu nào ,ngay đến bạn tìm bằng tiếng Việt. . Trong khi đó search " how to make a violin ? " bạn sẽ tìm thấy vô số cách làm. Ông thầy VN mình phãi là master thì mới viết sách cho mọi người thán phục luôn.Trong khi đó dân da trắng ,they don't care..Tao biết gì tao viết cái nấy , ai đọc thì đọc. Chĩ mới 1 đặc tính xấu như vậy đã làm cho nước mình chạy sau người ta ...
    Được sửa bởi NguyenLang lúc 04:44 AM ngày 08-03-2014

Trang 11 / 25 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011121321 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •