4/2013 bác viết:
Và 6/2014 bác viết tiếp:
Có nhiều bác chưa hiểu đã vội kết luận:
1. Lý thuyết cơ bản để mô tả sự việc qua ảnh
Giống như đầu cấp I ta học văn chủ yếu là đọc và hiểu,
đến gần cuối cấp ta học văn để làm bài tập làm văn mô tả
Chưa hiểu thì phải học từ cái lý thuyết cơ bản: Mở bài - Thân bài - Kết luận. Theo trình tự thời gian
Sau đó, ta mới vác máy đi chụp theo chủ đề thầy (bạn bè) sắp đặt sẳn, AS + bố cục sẳn có, về xem ảnh mới biết là ảnh này đẹp hay xấu, khoảnh khắc bấm máy đúng hay không...
2. Sau đó, ta mới có thể viết văn, khi có cảm xúc ta viết theo cảm xúc ta muốn truyền tải.
Bài văn có ngô nghê hay gì ... đi nữa miễn nó tả thực, nó lay động tâm hồn người xem, thế là OK, chưa cần phải chỉn chu, phải súc tích, phải văn hoa bay bướm ...
(Khi chưa có cảm xúc, ta viết văn cũng chỉ như học sinh làm bài tập làm văn mà thôi)
Khi đó, ta mới tự vác máy đi chụp, chụp theo ý thích, chụp theo cảm giác ...
3. Cuối cùng ta mới đúc kết tất cả các kinh nghiệm viết văn đó thành một mớ lý luận, khi đó ta mới sáng tác truyện (cực ngắn, ngắn, vừa, dài ...)
Lúc đó, ta:
- Có thể hư cấu,
- Có thể viết bất kể thứ tự thời gian (viết thời gian thực trước, quá khứ viết sau), đan xen hiện tại, quá khứ và tương lai,
- Có thể viết bất kể thứ tự không gian ...
- Có thể bỏ bố cục, không viết mở bài, hoặc không cần kết luận (để cho người đọc kết luận)
Tương tự trong chụp ảnh ta có thể phá bố cục, ảnh không cần trau chuốt, nét căng, tả thực, phản ảnh sự kiện, đối lập, .... , túm lại là không cần lý luận, lý thuyết hay nguyên tắc cơ bản cuả ảnh ...
Chỉ cần ảnh đi vào tâm hồn người xem.
Đến giai đoạn này, ta có thể sắp đặt sẳn ý tưởng trước khi khởi hành, nhưng thực tế nơi ta đến có dủ điều kiện để thực hiện ý tưởng đó hay không còn phụ thuộc vào nhiều thứ mà ta không thể kiểm soát được, sắp đặt được.
Nhưng trên hết vẫn là cảm xúc. Muốn có cảm xúc thì phải như thế nào bác tự biết rồi đấy:
- Lý Bạch uống rượu đến say mèm rồi làm thơ, nhưng Lý Bạch lúc đó đã là nhà thơ nổi tiếng rồi, ông ta uống rượu để tạo cảm xúc.
- Bước vào và sống cùng thực trạng, ta cảm nhận và xúc động trước sự việc, lúc đó ta mới có thể viết được.
- Chống chỉ định: Có nhiều người viết bài dựa trên thông tin trên bàn nhậu, nghe kể... hậu quả ra sao bác có thể hiểu được - em gặp dạng này khá nhiều.
Kết: Ta hãy tự lượng mình đang ở gai đoạn nào để biết mình cần học cái gì. Có người giỏi, có kinh nghiệm sống, giàu cảm xúc... có thể bỏ qua bước 1, bước 2, nhưng họ đã có vốn sống và đã hòa mình vào cuộc sống, hiểu rõ cuộc sống phản ảnh qua ảnh
Nhiếp ảnh cũng thế, chưa biết gì mà đòi hỏi LÝ LUẬN SÁNG TÁC NHIẾP ẢNH.