Mỉnh chơi trống - không phải chơi mái nhá.
Cái trống rẻ hơn cái máy chụp hình, thế là mình sắm trống thật lẩn trống điện. Ba cái dụng cụ ồn ào này tìm trong báo Penny Saver có mấy chục đô cho bộ trống thật hiệu Ludwig (thứ trống của The Beatle chơi). Mấy bà mẹ có con thích chơi trống đòi mua cho được, học chơi nửa năm chán bỏ mặc không đụng tới, thế là bà mẹ thấy choán chổ bèn đem bán giá <100 đô để khỏi chật nhà, không phải điếc tai, lại êm ấm với hàng xóm.
Dân Việt có máu mê âm nhạc ca hát đàn dúm, rảnh rang là bày ra Karaoke ồn ào. Nhất là giới bình dân (đang nói ở Mỹ nha mấy bạn, không phải nói ở VN), giới này chỉ biết ca hát Karaoke, coi phim bộ là thú vui giải trí duy nhất.
Kể ra mình củng là thành phần Lower-class như họ nên củng tham gia vào cái việc xướng ca vô loại này.
Mình chưa phải là dân Higher-class nên không được thưởng thức loại giải trí tiêu khiễn cao cấp như nghe nhạc, thổi tiêu, chơi chim, chơi cá, chơi cây kiểng.
Lý do mình chọn trống vì đó là bộ môn giải trí rẻ tiền mà rất là thể thao. Mùa hè ở Cali mà đập trống 5 phút là mồ hôi ướt cả áo dù nhà có máy lạnh. Hobby phải có dính dáng tới thể thao cho sức khỏe thì mới hơp cho một ông già như mình.
Một ông già 67, một body 1DX, một ống 28-300
Hõi Ngả Bất Phân