Trang 68 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 1858666768697078 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 671 đến 680 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #671
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Sách và coca by nguyen huy, on Flickr

    Lời cha dặn

    Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.
    Có ai bảo con ngoan. Hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn nữa.

    Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang. Con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy.
    Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ. Con hãy đến bên và kề vai gánh giúp.
    Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng họ hai đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu. Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.

    Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ.
    Lời chê bai con hãy giữ riêng mình.
    Nụ cười cho người. Con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm,.
    Nỗi đau. Con hãy nén vào trong.
    Nỗi buồn. Hãy biết chia cho những người đồng cảm.
    Đừng khóc than - quỵ lỵ - van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến - có bầu trời, gió lộng thênh thang.

    Con hãy đưa tay. Khi thấy người vấp ngã.
    Cần lánh xa. Kẻ thích quan quyền.
    Bạn. Là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang có.
    Thù. Là người quặn đau với niềm vui mà con đang có.
    Chọn bạn sai. Cả đời trả giá.
    Bạn hóa thù. Tai họa một đời.

    Con hãy cho. Và quên ngay.
    Đừng bao giờ mượn. Dù chỉ một que tăm, sợi chỉ.
    Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản chỉ có ở người vô tâm.

    Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.
    Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn.
    Đừng quá buồn. Sẽ có lúc vui.
    Tiến bước mà đánh mất mình. Con ơi, dừng lại.
    Lùi bước để hiểu mình. Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa. Chẳng sao.
    Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp.
    Nhìn xuống thấp. Để biết mình chưa cao.

    Con hãy nghĩ về tương lai. Nhưng đừng quên quá khứ.
    Hy vọng vào ngày mai. Nhưng đừng buông xuôi hôm nay.
    May rủi là chuyện cuộc đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may.
    Hãy nói thật ít. Để làm được nhiều - những điều có nghĩa của trái tim.
    Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.
    Những điều cha viết cho con - được lấy từ trái tim chân thật. Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời. Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vưởng long đong.
    Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha. Những bài học một đời cay đắng.
    Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa lòng con. Để khi con cất bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy. Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải tủi hờn.

    Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ.
    Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn.
    Con hãy chậm bước dù là người đến muộn.
    Dù phần con chẳng ai nhớ để dành !

    Hãy vui lên trước điều nhân nghĩa.
    Hãy buồn với chuyện bất nhân.
    Và hãy tin vào điều có thật :
    Con người - sống để yêu thương.

    (ST)
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #672
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Búp bê bị bỏ rơi by nguyen huy, on Flickr

    "Đau lòng thì ăn, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, bực tức xong thì nở nụ cười.
    Vì cuộc đời này không vì bạn giận dữ mà an ủi. Cuộc đời này càng bạc bẽo bao nhiêu, bạn càng phải tự yêu lấy bản thân mình. Rồi sẽ có một lúc nào đó bạn nhận ra rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, tất cả nỗi bực dọc và băn khoăn ấy chẳng quan trọng bằng chính bản thân mình, cũng chẳng quý giá bằng chính bản thân mình.
    .
    Càng lớn, những cảm xúc càng ít thể hiện ra ngoài. Ngày bé, ngã một cái là khóc rống gọi mẹ, chỉ sợ không thể chia sẻ nỗi đau đớn của mình với người khác, chỉ sợ người xung quanh không biết mình đau thế nào. Lớn rồi, bị ngã, thì không khóc nữa, không đợi chờ một bàn tay ai khác vươn ra cứu vớt mình nữa, mà tự đứng dậy, điềm nhiên phủi bụi trên quần áo, rồi cố bước tiếp mạnh mẽ hơn. Thời gian bào mòn những xúc cảm ngây thơ của con người, lắng đọng thành cái cảm giác “tự mình thấu hiểu”. Có lẽ vì vậy, mà người lớn hay cô đơn, hay nghĩ ngợi.
    .
    Cho dù tối hôm nay bạn đau đớn và buồn bã thế nào, ngày mai nắng vẫn lên, mặt trời vẫn mọc ở phía đằng đông, và thời gian chẳng mảy may để tâm đến nỗi đau lòng vẩn vơ của bạn. Thành phố vẫn nhộn nhịp tiếng còi xe, dòng người nối đuôi nhau chạy mãi không ngừng. Vội vã. Vội vàng lướt qua. Thế giới này sẽ không vì bạn buồn mà dừng lại, không vì bạn yếu đuối mà nâng đỡ. Thế giới này chỉ coi bạn là một phần tử bé nhỏ, mà phần tử bé nhỏ ấy chẳng thể ảnh hưởng đến guồng quay chung của thế giới.
    .
    Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nếu như chưa ổn, thì đó chưa phải là cuối cùng.
    .
    Bởi vì rồi sẽ có một ngày, bạn nhận ra rằng có thứ quan trọng hơn nỗi buồn ấy, và bạn thì chẳng thể nào sống cả đời với nỗi buồn ấy được."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #673
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cafe cốt dừa by nguyen huy, on Flickr

    Một doanh nhân đã mua một viên đá quý khổng lồ ở Nam Phi, kích thước của nó bằng lòng đỏ trứng gà. Viên đá quý rất to nhưng có một vết nứt bên trong viên đá quý này. Ông ta đưa viên đá quý cho một thợ kim hoàn gần nhà xem với hy vọng được tư vấn sẽ làm gì với cái vết nứt đó.

    Ông thợ lắc đầu và nói:
    - Viên đá quý này có thể chia ra làm 2 phần, và mỗi phần sẽ đắt hơn chính viên to này. Nhưng vấn đề là chỉ cần một nhát đập bất cẩn là ta có thể sẽ làm vỡ viên đá quý kỳ diệu của thiên nhiên, biến nó thành hai cục đá sứt mẻ. Những viên đá quý ta nhận được sẽ rẻ hơn viên to này rất nhiều, và có thể sẽ chẳng có giá trị gì. Tôi sẽ không liều mà nhận làm việc này đâu. Và những người thợ ở các nước khác nhau cũng kể cho ông những điều có thể xảy ra và cũng không dám giúp ông.

    Sau đó doanh nhân được mọi người giới thiệu một ông thợ có bàn tay vàng ở Amsterdam. Và doanh nhân này ngay lập tức bay đến Amsterdam để tìm người thợ cao tuổi đó. Ông thợ ngắm nghía viên đá quý qua kính lúp với vẻ mặt thích thú, và bắt đầu cảnh báo về những nguy cơ có thể xảy ra. Ngắt lời ông thợ, doanh nhân nói rằng ông đã nghe về câu chuyện này quá nhiều rồi và đã thuộc nó làu làu. Ông thợ đồng ý giúp và ra giá dịch vụ. Khi ông chủ viên đá quý đồng ý, người thợ gọi cậu học nghề trẻ tuổi đang ngồi ở phía sau chăm chú công việc của mình.

    Cầm viên đá quý, cậu dùng búa đập một nhát dứt khoát, chia viên đá quý ra làm đôi mà không chút rụt rè, rồi đưa cho ông thợ.

    Doanh nhân quá đỗi bất ngờ hỏi:
    - Cậu bé đó làm chỗ ông lâu chưa?
    - Mới có 3 ngày. Nó vẫn chưa biết giá trị của viên đá quý này cho nên tay nó không run và rất dứt khoát.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #674
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Dựa vào nhau by nguyen huy, on Flickr

    Tớ thích cái tình yêu rung động của mấy nhóc cấp 3, nó trong sáng, dễ thương, nhè nhẹ. Chưa bị vẩn đục vì những thứ cơm áo gạo tiền. Đơn giản chỉ là ngồi dựa nhau, cùng ngắm hoàng hôn trước khi về nhà sau buổi chiều ở trường..

    Thứ tình yêu đúng chuẩn là cả bầu trời và có thể sống chết vì nó.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #675
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Fail in Love by nguyen huy, on Flickr

    Hihi, cũng đã từng có cảm giác này rồi nên rất thích. ^^

    "Từng giây phút trôi ánh mắt rạng ngời
    Cầm tay bước đi tiếng yêu cất lời
    Và anh cám ơn cuộc đời này
    Đã mang em về bên mình để rồi
    Mỗi sớm mai khi thức dậy
    Anh nói rằng: "Hãy yêu anh và bên anh người nhé!...

    Nắm tay anh thật chặt
    Giữ tay anh thật lâu
    Hứa với anh một câu
    sẽ đi trọn tới cuối con đường
    Đến khi tim ngừng đập và đôi chân ngừng đi"
    Vì em yêu ơi xin em hãy cứ tin..."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #676
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Hồng gai by nguyen huy, on Flickr

    Người ta ghét 1 ai đó là vì người đó va chạm vào lợi ích của họ hơn là việc họ là người xấu.

    Thế nào là xấu chứ ? Và cái đó giải thích việc vì sao một kẻ xấu trong nhận thức của anh đôi khi có rất nhiều bạn bè và thực chất anh ghét là vì đố kị với người ta... hoặc anh không đối diện được với sự nhỏ nhen và ích kỉ của mình...
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #677
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    không bận tâm by kachikun, on Flickr

    "Anh từng nói : Người ta có thể mỉa mai, xúc phạm em. Nhưng em không được quyền tự đánh mất lòng tin của mình. Khi chúng ta gặp phải sự đối kháng từ những kẻ xấu tính, hãy hiểu rằng họ buộc phải như vậy vì họ rất thiếu thốn niềm tin vào bản thân nên mới chăm chăm vào chỗ khiếm khuyết của người khác.

    Em không cần phải trả đũa, cũng chẳng cần phải chửi bới ngược lại họ, vì điều đó sẽ xếp chúng ta vào ngang hàng với họ.

    Em chỉ cần thành công với điều mình mơ ước là đủ rồi. Thời điểm có người đố kỵ với em, cũng chứng minh rằng em sống rất thành công”
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #678
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Hoa Ban vùng quê by nguyen huy, on Flickr

    Chuyện ngày nay.
    Có những tin bạn chưa từng nghe.

    Cuộc đối đáp giữa Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng với Hồ Cẩm Đào về đường lưỡi bò.

    Tháng 10/2011, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng và Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc Hồ Cẩm Đào có cuộc gặp tại Bắc Kinh. Trong một buổi nói chuyện Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc khi đó là Hồ Cẩm Đào đã nói rất rõ với đại ý:

    “Chúng tôi không thể bỏ đường 9 đoạn được vì đường chín đoạn là cái “lịch sử” để lại, nếu chúng tôi bỏ nó thì người dân Trung Quốc không theo chúng tôi”.

    Đáp lại câu này Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam – Nguyễn Phú Trọng nói:

    “Các đồng chí nói sai rồi, cái đường đó đâu phải là đường lịch sử để lại. Đường đó là của Tưởng Giới Thạch. Chúng tôi và các đồng chí đều không công nhận Tưởng Giới Thạch vì thế làm sao có thể công nhận sản phẩm của họ? Nếu các đồng chí nói lịch sử thì lẽ ra phải nói đến “Nhị thập tứ sử” hay “Hoàng triều trực tỉnh địa dư toàn đồ” chứ?”

    (Đại ý Cụ Tổng nhắc khéo anh Đào là nếu công nhận Tưởng Giới Thạch thì tức là công nhận Đài Loan không còn thuộc Trung Quốc)

    Đến đây, Tổng thư ký Đảng Cộng sản Trung Quốc Hồ Cẩm Đào chỉ còn biết im lặng… Từ đó về sau không bao giờ thấy người đứng đầu Trung Quốc, kể cả Tập Cận Bình chủ động nhắc đến vấn đề này đối với Đoàn Công tác TW nào của Việt Nam.

    Xin nói thêm:
    – “Nhị thập tứ sử” là bộ chính sử được các triều đại Trung Quốc thừa nhận. Bộ sử ký này ghi chép từ Thượng cổ đến thời nhà Thanh. Trong đó các mục Địa lý đều không đề cập đến các hòn đảo ở xa hơn đảo Hải Nam.

    – “Hoàng triều trực tỉnh địa dư toàn đồ” – Tập bản đồ Địa dư toàn đồ tới các tỉnh của TQ được thực hiện dưới thời nhà Thanh, xuất bản năm 1904 trong đó ghi rõ cực Nam của Trung Quốc là đảo Hải Nam.

    – Một lần khác trong chuyến thăm Trung Quốc, Tập Cận Bình nói với TBT Nguyễn Phú Trọng: “Vừa rồi Việt Nam khai thác của Trung Quốc mấy chục triệu thùng dầu mà không ý kiến gì với Trung Quốc” – ý Tập muốn nắn gân thử xem phản ứng của phía ta ra sao.

    Đáp lại TBT Nguyễn Phú Trọng điềm đạm thong thả nói: “Việt Nam khai thác dầu trên thềm lục địa của Việt Nam, nếu các đồng chí nói đó là lãnh thổ Trung Quốc thì cứ đệ đơn ra tòa quốc tế mà kiện, tòa phán sao Việt Nam chấp hành vậy”.

    Câu nói này của TBT Nguyễn Phú Trọng như là miếng băng keo dán mồm Tập khiến Tập cứng lưỡi phải làm ngơ lơ sang chuyện khác, đúng là dù có lắt léo nham hiểm đến đâu đi nữa thì “Danh không chính ắt ngôn cũng chẳng thuận”.
    Các cụ nhà ta thâm thúy như thế đấy .
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #679
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cafe mèo 2 by kachikun, on Flickr

    "Đời người không có hoàn mỹ, chỉ có hoàn thiện.
    Năm tháng không có thập toàn, chỉ có cố gắng”
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #680
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Ngôi nhà nhỏ by kachikun, on Flickr

    "Có một cậu bé mới 13 tuổi, một hôm cha cậu đưa cho cậu một chiếc áo cũ rồi hỏi:

    "Con nghĩ chiếc áo này đáng giá bao nhiêu tiền?"
    "Khoảng 1 đô la", cậu bé trả lời.

    "Con có thể bán nó với giá 2 đô la không?" Cha cậu bé vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn cậu bé.

    "Thưa cha, con nghĩ chỉ có kẻ ngốc mới mua chiếc áo này", cậu bé trả lời.

    Người cha nhìn con với ánh mắt khích lệ: "Sao con không thử xem? Con biết không? Gia đình mình đang gặp khó khăn, nếu con bán được chiếc áo này, nó có thể giúp được chúng ta rất nhiều".

    Sau khi nghe cha mình nói vậy, cậu bé gật đầu đồng ý: "Con sẽ thử xem, nhưng không chắc là có thể bán được".

    Cậu bé đem chiếc áo đi giặt rất cẩn thận, vì không có bàn ủi để ủi áo cho thẳng thớm, cậu dùng bản chải để giặt chiếc áo, sau đó phơi khô trên một miếng gỗ phẳng trong bóng râm. Sáng ngày hôm sau, cậu bé đem chiếc áo đến một ga tàu điện đông người qua lại. Sau 6 tiếng đồng hồ không ngừng chào mời, cuối cùng cậu bé cũng bán được chiếc áo với giá 2 đô la. Cậu vội vàng cầm số tiền bán được chạy một mạch về nhà đưa cho cha.

    Sau đó, mỗi ngày cậu đều đi tìm xin quần áo cũ mang về nhà giặt sạch đem đi bán.

    Một hôm cha cậu bé lại đưa cho cậu một chiếc áo cũ khác:
    “Con có thể bán chiếc áo này với 20 đô la không?“
    "Cha ơi, làm sao có thể bán được cơ chứ? Một chiếc áo cũ làm gì có giá trị cao như vậy được, cùng lắm là 2 đô la.”
    “Sao con không thử nghĩ cách xem, nhất định là có cách”, cha cậu bé khích lệ.

    Cuối cùng cậu bé nghĩ ra một cách, cậu nhờ anh họ của mình, một người rất đam mê hội hoạ và vẽ rất đẹp, vẽ cho cậu một con chim đại bàng và một chú chuột nhắt đáng yêu lên chiếc áo. Sau đó cậu chọn một ngôi trường học, nơi có nhiều thiếu gia con nhà giàu theo học ở đó, cậu đứng ở cổng trường chào mời người mua. Vừa mới chào mời một lúc liền có một người quản gia cùng thiếu gia của mình đến mua chiếc áo. Cậu thiếu gia đó đã vô cùng thích thú khi có được chiếc áo liền bo thêm cho cậu 5 đô la, tổng cộng cậu bán được chiếc áo 25 đô la.

    Đây là một số tiền khá lớn đối với gia đình cậu, số tiền này có thể tương ứng với gần một tháng lương của cha cậu khi ấy. Sau khi về nhà, cha cậu lại đưa cho cậu một chiếc áo khác và nói: “Con có thể bán chiếc áo này với giá 200 đô la được không?”, cha cậu nhìn cậu với một ánh mắt đầy tin tưởng. Lúc này, cậu bé không hề do dự, cậu đón nhận chiếc áo bằng cả hai tay mình, bắt đầu suy nghĩ…

    Hai tháng sau, cuối cùng thì cơ hội cũng đã đến. Hôm đó, nữ diễn viên chính của bộ phim đang nổi tiếng “Những Thiên Thần của Charlie” đến thành phố cậu bé để quảng bá phần tiếp theo của bộ phim. Sau khi buổi họp với ký giả kết thúc, cậu bé mạnh dạn chen lên phía trước, chạy đến bên cạnh nữ diễn viên Farrah Fawcett – Majors, đưa chiếc áo cũ ra rồi xin cô ký tên lên đó. Farrah Fawcett – Majors thấy vậy ngẩn người ra một lúc nhưng rồi vẫn vui vẻ tươi cười ký lên chiếc áo, không ai có thể nỡ từ chối một cậu bé dễ thương với ánh mắt hồn nhiên trong sáng như vậy.

    Sau khi ký xong, cậu bé hỏi cô: “Cháu có thể bán chiếc áo này được không ạ?”
    “Đương nhiên là có thể được rồi, đây là áo của cháu, cháu có thể bán nó nếu cháu muốn"

    Cậu bé đứng trên bục hô to một tiếng: “Đây là chiếc áo do đích thân nữ diễn viên xinh đẹp Farrah Fawcett – Majors ký tên, giá nó là 200 đô la”. Sau khi qua cuộc đấu giá, cuối cùng chiếc áo đã bán được với số tiền không tưởng, 1200 đô la.
    Về đến nhà, cậu thấy cha mình cùng một người khác đang ở nhà. Cha cậu bé cảm động mà ôm cậu vào lòng, hôn lên trán cậu: “Cha vốn dĩ dự tính, nếu con không bán được, cha sẽ nhờ người mua nó lại, thật không ngờ con lại giỏi đến thế! Con thực sự rất giỏi…”

    Buổi tối hôm đó hai cha con cậu bé đã ngồi nói chuyện với nhau rất lâu. Cha cậu hỏi: “Con trai, từ sự việc của 3 chiếc áo này, con có hiểu được ra điều gì không?”
    “Con hiểu rồi, cha đã khích lệ con”, cậu bé cảm động nhìn cha rồi nói tiếp: “Chỉ cần chúng ta động não suy nghĩ, không việc gì là không thể làm được, việc khó đến đâu cũng có cách giải quyết của nó”.

    Cha cậu bé gật đầu đồng ý, nhưng rồi lại lắc đầu nói: “Con nói cũng rất đúng nhưng đó không phải là ý định ban đầu của cha”.
    “Cha chỉ muốn nói với con rằng, một chiếc áo cũ chỉ đáng giá 1 đô la vẫn có cách để tăng giá trị của mình, còn chúng ta cớ sao phải bi quan với cuộc sống này đúng không con? Chúng ta tuy nghèo một chút, nhưng có sao đâu, chúng ta có nhiều hơn một chiếc áo 1 đô la và con thấy không, một chiếc áo 1 đô la cũng có thể làm nên điều kỳ diệu”.

    “Đúng vậy, một chiếc áo cũ còn có thể tự làm cho mình cao quý hơn, vậy chúng ta còn có lý do gì mà không yêu cuộc sống của chính mình hơn cơ chứ!”

    20 năm sau danh tiếng của cậu bé đó đã lan toả khắp thế giới, qua từng ngóc ngách các con phố nhỏ, mọi người vẫn thường nhắc tới cậu. Cậu bé đó chính là Michael Jordan, một tỷ phú giàu có, là chủ tịch hội đồng quản trị, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Charlotte Hornets.

    Cuộc sống vốn không hoàn hảo và chúng ta có thể sống trong một hoàn cảnh khốn khó, bất lợi. Nhưng, hoàn cảnh chỉ là phép thử để mỗi người thể hiện giá trị của mình.
    Chúng ta bỏ cuộc hay chiến thắng nghịch cảnh phụ thuộc vào việc chúng ta nhìn điều đó bằng con mắt như thế nào."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 68 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 1858666768697078 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •