Trang 76 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 26667475767778 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 751 đến 760 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #751
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Thế nào là đàn ông chuẩn? by nguyen huy, on Flickr

    Mặc dù Hollywood ra sức tuyên truyền hình ảnh đàn ông Mỹ cùng với lối sống ăn uống, rượu bia, gái gú, ăn chơi vô độ, vai u thịt bắp mà họ coi là chuẩn men nhưng hình ảnh và lối sống tinh tế nhẹ nhang của đàn ông Pháp, Ý vẫn ko vì thế mà mờ nhạt...
    Đó còn chưa nói đến cánh đàn ông Châu Á thâm trầm, ngạo mạn.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #752
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Chùa by kachikun, on Flickr

    Khi biết rõ, kiếp này là cõi tạm
    Giữa nhân gian, ta là khách qua đường
    Thắng hay thua đều đến ngày nằm xuống
    Mới hiểu rằng đời này tựa khói sương.

    Khi ta biết mình không còn trẻ nữa
    Mới nhận ra năm tháng quá vô thường
    Bỗng bình thản giữa xô bồ cuộc sống
    Chốn hồng trần chẳng hạt bụi nào vương.

    Hạnh phúc vốn là điều bình dị nhất
    Biết sẻ chia, biết buông bỏ muộn phiền
    Sau giông bão, mây đen dần tan biến
    Vậy nên mình cứ thong thả, tuỳ duyên.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #753
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    note by nguyen huy, on Flickr

    Rốt cuộc giữa hàng ngàn, hàng vạn lí do để rời xa, chỉ cần người ta muốn, nhất định vẫn sẽ tìm được lí do để ở lại.

    Người đưa ra lí do để rời đi, chính là người không còn lòng muốn ở lại, đừng mất công níu kéo.

    Không có cuộc đời nào ép ai phải rời xa ai, cũng không có sóng gió nào đánh gục được chân tình. Chỉ có nền không đủ vững, tâm không đủ kiên định và lòng người không đủ sâu sắc để nỗ lực vì nhau.

    Đừng nói rằng vì sao phải rời xa nhau, hãy nói rằng do bản thân không đủ bản lĩnh để ở lại.

    Đừng nguỵ biện lí do tại sao phải buông tay, hãy bản lĩnh soi gương nhìn vào chính mình để biết bản thân kém cỏi đến nhường nào.

    Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề.

    “Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng”.

    Cuối cùng, gặp được nhau là do ý trời, có thể nỗ lực ở cạnh nhau hay không, vẫn là do ý người.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #754
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Shot diptychs by nguyen huy, on Flickr

    "Người phù hợp sẽ không khiến bạn nửa đêm suy nghĩ mông lung.
    Còn người xứng đáng sẽ không khiến bạn phải ngẫm lại xem có đáng hay không."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #755
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Đường lên sân bay. 2 by kachikun, on Flickr

    "Trong cuộc đời người, tình yêu không phải là hiếm. Gặp được người hiểu mình mới là hiếm."

    ---

    Tôi bay về sau chuyến công tác. Trên máy bay ngồi cùng một chị rất dễ thương. Khi máy bay hạ cánh chị có hỏi tôi "Có ai đón em không?" Tôi mới chợt nhớ đến chồng dặn "Lúc xuống sân bay em cứ bắt taxi về, đừng có gọi anh."
    "Không có ai ạ" - tôi trả lời.

    Xuống sân bay cậu em trai đến đón chị gái mình và cho tôi đi nhờ một đoạn, đến chỗ hai chị em phải rẽ hướng khác thì tôi xuống xe.

    Trời mùa đông gió rất buốt, tôi tay xách nách mang đột nhiên cảm thấy tủi thân quá. Tại sao lại không có ai đón mình, tại sao trước kia tôi cũng không để ý những chuyện như thế này. Đứng một hồi không thấy có chiếc xe taxi nào đi qua, tôi mới hiểu ở đoạn này không bắt được xe. Tôi đi bộ về phía trước có một trạm xe buýt, tôi chen lên chiếc xe đông đúc và về đến nhà. Mở cửa ra tôi chỉ kịp đẩy mấy vali vào rồi ngồi bệt xuống đất vì mệt. Chồng tôi đang ngồi máy tính bận cứu thế giới nên không thể ra đỡ đồ cho tôi, nhưng anh ấy có chút phản ứng vì tiếng động tôi gây ra: “Vợ yêu, em về rồi đấy à.” Tôi nằm bất động trên sàn “Tôi đang làm cái quái gì với con người này?” Tôi cũng biết anh ta sẽ nói đáng nhẽ em nên bắt taxi, đừng có tự tìm chuyện, anh ta sẽ nói là đêm hôm bắt anh ấy đi taxi ra tận sân bay để đón thật là đi|ên rồ, rằng nếu có xe riêng thì tất nhiên anh ta sẽ làm như vậy, và tôi chỉ đang kiếm cớ để cãi nhau thôi. Mọi thứ nghe có vẻ rất có lý, duy nhất chỉ trong tim tôi có cảm giác sai sai.

    Mấy tháng sau khi xem một chương trình thực tế về gia đình nhà Osborn, có cảnh mẹ bắt mấy đứa con vào xe taxi để đón bố đi công tác về, tụi nhỏ nghịch ngợm la hét đứa bé đứa lớn, đồ đạc lỉnh kỉnh, có một đứa nói phụng phịu “tại sao chúng ta cứ phải đi đón bố, sao bố không tự về?” thì mấy đứa kia nhại lại đúng giọng của bà mẹ “bởi vì chúng ta yêuuuuu bố” rồi cười khúc khích.

    Lúc đó tôi mới hiểu, chúng ta đi đón người thân không phải vì những chiếc túi chiếc vali to và nặng mà chỉ đơn giản là vì chúng ta muốn như vậy, chúng ta muốn đón họ để ôm chầm lấy và nói là chúng ta rất vui khi thấy họ về. Nếu suy nghĩ logic thì tất nhiên việc đưa đón nhiều khi rất phiền phức, nhiều lúc có cảm giác không nhất thiết, vì tắc đường, vì chúng ta đang bận chơi game. Chúng ta có thể không đến bênh viện để thăm người ốm, chỉ cần chuyển phát cân cam cũng được, có thể không tổ chức những ngày kỷ niêm vì như vậy rất tốn kém và không cần thiết. Nhưng thật là ngốc nghếch hy vọng nhận được sự quan tâm khi bản thân mình hờ hững.

    Bất kỳ một mối quan hệ nào cũng cần đến những nỗ lực và cố gắng để duy trì, bởi nếu cứ mặc kệ nó tự sinh thì nó sẽ tự d|iệt thôi. Chúng ta có người yêu người thân đâu phải để khi đi xa về “tự bắt taxi đi”, “tự tìm cách đi” hay "tự giải quyết đi, vì cái này đơn giản mà”. Ông bố Osborn trong chương trình kia là một người rất g|iàu, ông ấy có thể bảo xe riêng chở về đến tận nhà, nhưng mà sau một chuyến đi dài người đầu tiên ông ấy muốn gặp chắc hẳn không phải là ông tài xế mà là vợ con. Tôi tin chắc chúng ta ai cũng như vậy thôi, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng làm.

    Nếu đối với bạn đón người mình yêu là phiền phức, là lãng phí tiền của và thời gian thì đối với tôi, tôi thích như vậy, tôi biết cái cảm giác khi có người đợi mình, cảm giác có ánh mắt tìm mình giữa đám đông trong phòng chờ. Và người thân nhất định phải là người đầu tiên tôi nhìn thấy sau một chuyến đi dài. Sự khác biệt là ở đó.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #756
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cổ điển by nguyen huy, on Flickr

    Tôi thích đi chụp ảnh. Con trai tôi thích được đi chơi với bố nên cũng hay đi cùng với tôi.

    Có một hôm khi rủ nó đi chụp ảnh cùng, nó hỏi tôi :
    - Sao bố thích chụp ảnh thế? Chụp ảnh có gì vui?
    - Vì nó làm bố thoải mái và vui vẻ.

    Lúc đó tôi cũng không có nghĩ nhiều. Nay năm mới nói chuyện năm cũ chợt nhớ đến câu hỏi của con. Umh, tại sao mình thích chụp ảnh thế nhỉ? Tính thời gian cầm máy cũng đc gần hai chục năm rồi. Chẳng dài cũng chẳng ngắn.
    Chụp ảnh như là bản năng vậy. Cứ thích là cầm máy đi một vòng, nhìn ngắm phố xá, con đường để chụp. Mệt thì vào quán nước chè ven đường bất kỳ gọi cốc trà đá. Thậm chí đôi khi hấp lên, cả ngày đi làm rồi thì tối ngồi giữa trung tâm nhà hát lớn cả buổi chỉ để ngắm và chụp cảnh người ta yêu nhau.

    À, thì ra cái mình thích là cái khoảnh khắc cảm xúc đang dâng cao. Và chụp ảnh thì đóng băng lại được cái cảm xúc đó.

    Và nhận ra ảnh chụp khoảnh khắc đó không cần phải là máy ảnh đắt tiền, cứ là thiết bị ghi hình là được.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #757
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Tôi không dám bị ốm. by nguyen huy, on Flickr

    Thị lực suy giảm, đau dạ dày, cao huyết áp, u xơ tuyến vú,.. là “sự bất ngờ” mà kết quả kiểm tra sức khoẻ tổng thể của tôi đem đến.
    Vốn dĩ tuần trước đã có kết quả rồi nhưng tôi vẫn luôn không muốn xem, nói thẳng thì là không dám xem. Cứ thế đến tối qua mới hạ quyết tâm mở ra, nhưng không ngờ rằng mở ra rồi mới phát hiện mình thế mà lại mắc nhiều bệnh đến vậy.

    *
    Hồi trước có nhìn thấy một bài đăng trên facebook, có câu nói như này: “Qua tuổi 25, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ tổng thể đều giống như đang độ kiếp”

    Hồi đó tôi mới có 20 tuổi vẫn không cảm thấy rằng nó đúng, luôn cảm thấy bản thân vẫn còn trẻ, cơ thể sẽ không gặp phải vấn đề gì, nhưng không ngờ sau 5 năm, tôi cũng có cảm xúc giống y như vậy.

    Bởi vì tôi biết bản thân làm việc, nghỉ ngơi đều không khoa học, đồ ăn thì toàn có hại cho sức khoẻ, thường xuyên thức đêm xem điện thoại, tóc rụng từng nắm một, cân nặng thì tăng vèo vèo, nói cơ thể khoẻ mạnh đến bản thân tôi cũng không tin.

    Tôi mới 25 thôi, tài khoản thì chả có bao nhiêu, cũng chẳng phải đang có một công việc không sợ bị đuổi, càng không có một gia đình giàu có hậu thuẫn.
    *
    “Tôi có thể bị bệnh được à?” “Trốn được việc kiểm tra sức khoẻ sao?” Hai cái vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu tôi cả tối.

    Đương nhiên, kết quả cuối cùng đã không làm tôi “thất vọng”, bệnh to bệnh nhỏ kín cả trang giấy.

    Tuy rằng chẳng phải bệnh nặng, nhưng cũng là đang cảnh báo tôi rằng “Cơ thể có vấn đề rồi kìa”.

    Nhớ hồi còn nhỏ quả thật không hề sợ bị ốm. Bởi vì so với tôi, bố mẹ càng lo lắng nhiều hơn, họ sẽ chủ động bận này bận nọ, bỏ tiền bỏ sức lực vì sức khoẻ của tôi mà cố gắng. Còn tôi lúc đó, ngoài việc thấy cơ thể khó chịu ra thì còn cảm nhận được sự an toàn, và sự yêu chiều của bố mẹ.

    Vì thế mỗi lần bị ốm, đều vô cùng muốn về nhà, muốn nhỏ lại để được bố mẹ nuông chiều.
    Nhưng ai rồi cũng phải lớn lên, còn tôi cũng đến cái tuổi phải chăm lo cho cái cơ thể này rồi.

    *

    Hồi kiểm tra sức khoẻ năm ngoái, cũng ra không ít vấn đề rồi, chỉ là lúc đó bác sỹ nói rằng đều là những triệu chứng nhẹ thôi, để tôi không phải lo chỉ nói chú ý một chút là được rồi.
    Chẳng ngờ mới đó 1 năm qua đi, mỗi một căn bệnh đều trở nên nghiệm trọng hơn rồi.
    Bác sỹ cũng không dám nói tôi chú ý nữa mà bắt đầu nói tôi nên bắt đầu tiến hành chữa trị dần đi vì để lâu nữa là sẽ trở nên khó chữa.
    Cái đêm xem hết tờ kết quả, tôi thức đến hơn 5 giờ sáng.
    Nhìn đi nhìn lại từng căn bệnh tôi mắc phải, sau đó lên mạng tra những thông tin liên quan, cuối cùng cũng rút ra một cái kết luận: “Nhất định phải xem lại cuộc sống của mình thôi”

    **

    Bộ phim Go Away Mr. Tumor có đoạn thoại như thế này:
    “Tại sao ông Trời lại để chúng ta mắc bệnh vậy?”
    “Bởi vì muốn nhắc nhở chúng ta rằng cuộc đời chỉ có một”
    Phải rồi, nếu như không bị bệnh, chúng ta sẽ không dừng lại để nhìn lại cuộc sống của mình, vẫn luôn cảm thấy cứ xuôi dòng là đúng rồi.

    Nhưng một ngày, một căn bệnh ngoài ý muốn đến mới phát hiện ra rằng chúng ta chưa thật sự từng vì bản thân mà sống.
    Năm ngoái một người đồng nghiệp sau khi có kết quả kiểm tra thì phát hiện bị ung thư dạ dày, mới giai đoạn 1. Sáng hôm sau cách miếng ván trong nhà vệ sinh tôi nghe được tiếng khóc thút thít của cô ấy.
    Tuy rằng rất muốn ra an ủi, nhưng cuối cùng vẫn âm thầm rời đi.

    Bởi vì có lúc, không làm phiền họ cũng là một cách an ủi.
    Chẳng ngờ chiều ngày hôm ấy, cô ấy thu dọn đồ đạc, từ chức rời khỏi công ty, cùng bố mẹ trở về quê, sau đó cũng không còn liên lạc nữa. Nhưng gần đây thấy cô ấy đăng bài lên trang cá nhân, có vẻ bệnh tình cũng đã thuyên giảm bớt.
    *
    Vẫn nhớ Schopenhauer có từng nói một câu như này: “Sai lầm lớn nhất của con người đó là lấy sức khoẻ đổi lấy những vật ngoài thân.”

    Tuy rằng rất có đạo lý, nhưng lại bỏ qua sự tàn khốc của hiện thực. Có bao nhiêu người thật sự đem mạng sống ra đổi lấy tiền của? Nếu như có thể lựa chọn, thì có ai đồng ý hi sinh sức khoẻ?

    Rất nhiều người trong chúng ta, đều chỉ là những con người bình thường vì vài viên bạc vụn mà xông pha, vì tiền, vì cuộc sống, không thể không vì “vật ngoài thân” mà đem sức khoẻ ra đánh đổi cả.

    Rõ ràng biết không nên làm nhưng lại không thể không làm, có lúc chỉ là một loại lựa chọn bất đắc dĩ. Nhưng kể cả cuộc đời khổ như vậy, tôi cũng hi vọng bạn có thể cố gắng mà yêu lấy cơ thể của mình, đều đặn kiểm tra sức khoẻ, cân đối giữa làm việc và nghỉ ngơi, trong khả năng mà đối đãi thật tốt với chính mình một chút.
    Được sửa bởi lionheart19239 lúc 02:17 PM ngày 03-03-2022
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #758
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Love by nguyen huy, on Flickr

    Anh đúng đấy, thì sao nào?

    Tôi kể cho bạn nghe chuyện.

    Buổi tối, về nhà thì quá bữa nên tôi ra ngoài ăn phở ở quán quen hay ngồi. Lúc chờ ông chủ làm cho mình, tôi nghe hai vợ chồng bàn bên cãi nhau ầm ĩ. Anh chồng đại khái trách móc cô vợ không nên làm chuyện gì đó. Anh ấy nói năng dõng dạc hùng hồn, nước miếng văng tung tóe. Dường như anh ấy thấy vợ đuối lý, cứ thế nói ra rả cho sướng miệng. Cô vợ lúc đầu còn giải thích, sau im lặng, chỉ nghe tiếng anh chồng. Khi anh chồng ngừng lại thì chị ta lên tiếng : Anh đúng, chuyện gì anh cũng đúng hết. Anh đúng đấy, thì sao nào? Sau đó cô vợ xoay người bỏ đi.

    Câu nói của cô vợ làm tôi ấn tượng rất mạnh. Ừ nhỉ, đúng đấy thì làm sao nào? Chúng ta có thấy vui không? Có thấy hả hê không? Hay chỉ làm cho mối quan hệ trở nên tồi tệ hơn. Chúng ta yêu thuơng nhau còn chưa đủ nữa là, sao phải cố gây tổn thương cho người mình yêu.

    Sau tối hôm đó, tôi hiểu ra rằng, thay vì dồn hết tâm trí vào phán đoán đúng sai, chi bằng mình chuyển sang giải quyết vấn đề. Đối phuơng làm không đúng, mình sửa lại, giải quyết luôn vấn đề thay vì chứng minh họ sai rồi tiện thể sỉ nhục họ đôi lời. Chẳng hạn người yêu bạn nấu ăn dở, thay vì trách móc thì bạn lăn vào bếp làm cùng cô ấy. Bạn cũng đâu muốn cả hai cùng ăn món dở tệ, đúng không nào?

    Và thú thật, tôi cảm thấy giải quyết vấn đề xong cảm giác thú vị hơn nhiều so với việc bới móc ai đúng sai. Bởi ai cũng thấy hạnh phúc.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #759
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Thế nào là lý tưởng sống? by nguyen huy, on Flickr

    Trong cuộc tranh luận mới đây ở trên Facebook, câu hỏi đưa ra là : Thế nào là lý tưởng sống? Một loạt các ý kiến và tranh luân đưa ra rất là hấp dẫn.

    Tôi tự dưng nhớ đến tác phẩm : Thép đã tôi thế đấy - nhà văn Nikolai A.Ostrovsky.

    "Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình. Để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời. Sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người..."

    Ðó là đoạn văn miêu tả tâm trạng của Pavel trong nghĩa địa quê hương, nơi những bạn bè bị quân thù treo cổ, khi anh vừa thoát khỏi cái chết do bệnh thương hàn ở công trường Bayarka.

    Pavel Corchaghin-ghin từ con nhà "mụ nấu bếp", nghịch ngợm, đầy tính tự phát, trong con mắt của con bé quý tộc hàng xóm là "du côn", đã trở thành một anh hùng trong nội chiến, anh hùng trong lao động. Cũng như bao thanh niên Liên Xô khác, anh cũng có người bạn gái chơi thân, cô tên là Tonya và sau này trở thành người yêu. Tonya là một cô gái xinh xắn, yêu Pavel với tất cả tình cảm ban đầu trong trắng ngây thơ của một thiếu nữ mới lớn.

    Tình cảm của hai người có lẽ sẽ rất đẹp và trọn vẹn nếu như không có chuyện Pavel đi theo tiếng gọi của lý tưởng giai cấp lúc đó, lý tưởng muốn cống hiến sức trẻ của mình phục vụ cho Tổ quốc, cho cách mạng, theo tiếng gọi của Đảng Cộng sản. Tonya rất yêu Pavel nhưng không thể đợi anh và theo anh, không dám yêu một lý tưởng. Nhà Tonya lại thuộc giai cấp tư sản. Pavel nói: "Anh trước hết là người của Đảng - sau đó mới là người của em và những người thân khác. Em có gan yêu một công nhân, nhưng lại không có gan yêu một lý tưởng".

    Cái nâng tầm cao của cuốn tiểu thuyết lên đỉnh điểm và trở thành sách gối đầu giường của bao thanh niên thế hệ 6x, 7x là đoạn đối thoại với Tonya khi gặp lại Pavel. Một bên sực nức mùi son phấn, giàu có, một bên là anh xúc tuyết (để làm đường sắt chở củi cứu thành phố khỏi cái rét mùa đông).

    "Tonya khó khăn lắm mới nhận ra cái người mặc rách rưới này là Pavel đứng ngay đó, trước mặt Tonya, mình khoác manh áo rách bươm, chân xỏ đôi ủng kỳ quái, cổ buộc cái khăn mặt cáu bẩn, mặt đã lâu không rửa. Chỉ độc có đôi mắt là vẫn như xưa, đôi mắt ánh lên một ngọn lửa không gì dập tắt được: đôi mắt Pavel... Tonya ngại ngùng không dám đưa tay ra bắt. Vasili, chồng cô, sẽ nghĩ thế nào, nếu cô bắt tay Pavel? Ðời Pavel đã xuống dốc đến thế thì mình cũng ngượng với mình thật ...

    - Chào Pavlusa. Nói thật với anh, tôi không ngờ thấy anh như thế này. Hóa ra chính quyền Xô-viết không có việc gì khác tốt hơn đáng giao cho anh hay sao mà lại để anh đi xúc đất như vậy? Tôi cứ tưởng đã từ lâu anh làm chính ủy hay là giữ một chức vụ gì đại khái như vậy rồi kia đấy"...

    Câu nói này xoáy tận tới tận bây giờ. Suy nghĩ của Tonya có thể coi là một suy nghĩ bình thường của tất cả mọi người, của cả thế hệ tư bản chỉ chăm kiếm lợi lộc cho bản thân mình vì Pavel có công trạng, đã từng cứu sống cán bộ cấp trên.

    Và với nhiều người, đó là nỗi đau, là sự gặm nhấm về tâm hồn khi nghĩ lại sự hi sinh của mình cho lý tưởng.

    Nhưng nếu đọc lại lý tưởng sống thì Pavel đi làm cách mạng để hiến dâng chứ không phải đi kiếm lợi lộc, chức vụ. Nếu như vậy, chỉ là từ thân phận hèn kém này sang thân phận hèn kém khác mà thôi. Giải phóng nhân loại, giải phóng cá nhân, trước hết là sự tiến lên về tư tưởng, nhân cách chính là ở chỗ đó.

    Lý tưởng cao đẹp nhất - sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người, không chỉ bó hẹp trong một giai đoạn lịch sử đấu tranh giành chính quyền, không chỉ ở phạm vi một quốc gia nào, mà càng ngày, chúng ta càng thấy rõ sự nghiệp ấy chỉ mới bắt đầu. Nó không chỉ là một sự lựa chọn của một cá nhân, một giai cấp mà là sự nghiệp thống nhất của nhân dân toàn thế giới. Sau cuộc đấu tranh chống áp bức là cuộc đấu tranh chống đói nghèo bệnh tật, chống sự kỳ thị, khủng bố..., cuộc đấu tranh để hoàn thiện bản thân và dân tộc. Chỉ khi đó từ "giải phóng" mới có một ý nghĩa thật sự.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #760
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Khác biệt by nguyen huy, on Flickr

    “Thế giới này không có sự công bằng chính trực, bạn cũng mãi mãi không có được cách thức vẹn cả đôi đường.

    Nếu muốn tự do, thì phải hy sinh an toàn. Nếu muốn nhàn tản, thì không được người khác đánh giá là thành đạt. Nếu muốn vui vẻ, thì đừng so đo thái độ của người xung quanh. Nếu muốn đi tới, thì phải rời khỏi nơi bạn đang dừng lại.

    Luôn là như vậy. Chúng ta lựa chọn gì đó, thì phải buông bỏ gì đó. Có được gì đó, thì phải mất đi gì đó. Phải có tiêu chuẩn thuần túy mà cứng rắn đối với chính mình, mới có thể đi theo trực giác và niềm tin.”
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 76 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 26667475767778 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 3 users browsing this thread. (0 members and 3 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •