Trang 77 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 27677576777879 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 761 đến 770 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #761
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Những người bạn tui quen. by nguyen huy, on Flickr

    Tui quen bạn này. EQ của bạn cao cực.

    Có một hôm anh sếp đối tác cùng đi ăn, cầm nhầm cốc nước của bạn lên uống một ngụm.
    Uống xong, anh mới ngờ ngợ nhận ra. Anh xin lỗi rối rít.
    Bạn vui vẻ đáp, có nhầm gì đâu anh, cốc này em cố tình rót cho anh đấy mà.
    Ai cũng bớt ngượng.
    Sau này khi nói về câu chuyện đấy, anh sếp khen bạn “nhảy số nhanh thật”, cứu anh một pha mất mặt.

    Bạn bảo ngày xưa bạn đi thử việc chỗ ông sếp Nhật. Có một lần tương tự khách hàng cầm nhầm cái đĩa của bạn. Họ xin lỗi, bạn bảo không sao. Họ chu đáo lấy cho bạn cái đĩa khác.
    Mấy hôm sau, bạn bị cho nghỉ việc.

    Tui lại quen một bạn này.

    Trong túi bạn lúc nào cũng có kẹo. Kẹo ngon lắm.
    Thi thoảng bạn lại mang ra mời mọi người.

    Có một lần cô em ở bộ phận khác bị hạ đường huyết, bạn nhanh nhẹn móc túi kẹo ngọt của mình ra, xé vỏ rồi đưa cho. Bạn dặn cô bé nghỉ ngơi một tí đi công việc để anh hỗ trợ.
    Hôm sau bạn trở thành idol của cả công ty, con trai mà chu đáo quá thể.

    Bạn từng bị bạn gái chia tay vì vô tâm vụng về.
    Hai người đi chơi cùng nhau, cô ấy chóng mặt, bạn chỉ biết đứng như trời chồng mặc kệ, để cô ấy tự sang đường, tự vào siêu thị mua kẹo, rồi tự tới bệnh viện kiểm tra.
    Sau khi níu kéo cô ấy không thành, trong túi bạn lúc nào cũng có kẹo.


    Có bạn kế toán mới vào, ngay trong tuần đầu tiên đã tách xong chi phí doanh thu của cả chục bộ phận chồng chéo trong công ty.
    Lượng công việc này, trước đấy thuê kế toán ngoài, người ra báo một tháng làm việc và tiền công dăm chục triệu.
    Ngay tuần thứ hai bạn đã mở liên tiếp mấy buổi thuyết trình hướng dẫn sử dụng bảng biểu, để “anh chị em hạn chế điền sai số liệu”.

    Slide trình chiếu đẹp lung linh. Vừa hài hước vừa dễ thương, lại dễ hiểu. Đi học xong về mọi người làm bảng biểu nhàn hẳn.
    Mọi người thích lắm. Sếp bạn đề nghị cho bạn rút ngắn thời gian thử việc. Thử một tháng thôi chứ thử gì nhiều. Làm tốt thế này.

    Có một hôm nói chuyện xàm giờ nghỉ, bạn bảo, lúc mới ra trường bạn bị đuổi việc tận mấy lần.
    Lần nào không bị đuổi thì bị chê.
    Bạn làm bảng biểu từ 1 tỏi nhầm thành 100 nghìn. Báo cáo ngày 3 phải gửi cho đối tác để thanh toán kịp thời, ngày 5 bạn mới nhớ ra rồi vội vàng gửi. Sai bung bét.

    Sếp của bạn lúc ấy bảo cho bạn lên chính thức cho đúng luật. Nhưng nếu tháng sau vẫn làm ăn không ra gì thì tự xin nghỉ đi.

    Tui cũng quen một bạn. Bạn này ai cũng quý.

    Trong nhà bạn luôn đầy tủ hoa quả đồ ăn vặt. Chẳng bao giờ đói được. Nửa đêm buồn mồm vẫn có đồ ăn, thích gì ăn đó.
    Bạn không gầy nổi. Bạn bè bạn cũng không gầy nổi.
    Tui thích qua nhà bạn nhất trong đám bạn bè quen biết. Tại nhiều đồ ăn ngon.

    Có lần bạn kể, hồi xưa đi làm bán hàng, ông chủ nợ lương, nửa đêm về tới phòng trọ đói mờ mắt nhưng không có gì ăn được.
    Trong tủ lạnh chỉ còn mỗi hai quả mướp đắng với mấy thìa đường. Gas thì hết rau thì héo.

    Bạn ăn mướp đắng chấm đường, vừa ăn vừa khóc.

    Khát khao lớn nhất của bạn là kiếm thật nhiều tiền để có hẳn một tủ đựng đồ ăn. Không còn phải đói thêm lần nào nữa.


    Những bạn ấy, đi ra đường ai cũng khen tháo vát chỉn chu. Giỏi giang.
    Thi thoảng còn được người này người nọ lấy làm tấm gương để noi theo.
    Nhưng họ từng ngu ngốc. Từng kém cỏi vụng về.
    Cũng từng sống cuộc đời không thể vô dụng hơn được nữa.

    ( Chà )
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #762
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Yêu bản thân by nguyen huy, on Flickr

    Đừng quá khắt khe với chính mình. Sẽ có rất nhiều người sẵn sàng làm điều đó với bạn. Hãy yêu lấy bản thân mình và tự hào về mọi thứ bạn làm. Thậm chí những sai lầm đã qua cũng có nghĩa là bạn đang cố gắng.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #763
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Bàn làm việc. by nguyen huy, on Flickr

    Mình ít khi chia sẻ quan điểm cá nhân lên facebook, nhưng năm nay đặc biệt quá. Từ thế giới, đến Việt Nam, đến bản thân đều có những thay đổi, nên làm bài tổng kết này.

    Bài viết mình public cho bạn bè của mình, cũng dành cho những người đang muốn bước khỏi vùng an toàn, hoặc cũng dành cho những người đã từng có suy nghĩ như mình hoặc đang chuẩn bị giống mình hoặc đang như mình thời điểm hiện tại.

    Bài viết này những anh em thuộc giới thượng lưu hoặc đang hài lòng với cuộc sống hiện tại thì đọc xong đừng để bụng mình nhé 😀

    Hôm rồi, đi ngang qua cổng ngôi trường mình đã từng học thấy trường vắng hoe sinh viên. Mình càng củng cố thêm quan điểm mà mình cũng đã vẫn coi đó là chân lý : đại học không phải con đường duy nhất để vào đời.

    Mình bắt đầu công việc làm Nhân viên văn phòng - chính thức - của mình ngay khi mình chưa tốt nghiệp Đại học. Mình được tuyển vào do một số cơ duyên từ cơ hội tham gia cuộc thi “Tay nghề giỏi thành phố HP” năm 20 mười mấy, mình cũng chẳng nhớ nữa. Đó thực sự là công việc mơ ước của mình: lương ngon, ổn định, làm dân văn phòng, tay cầm bút chân đút gầm bàn…. Bla bla.

    Sau nhiều năm (khoảng 7 năm) phấn đấu, mình lên Trưởng phòng Thiết kế, rồi sang Trưởng phòng Điều hành… Và vì không mất thời gian tìm kẽ hở của tổ chức để làm giàu cho bản thân, nên mình dành được rất nhiều thời gian để đóng góp cho nhà máy, xây dựng lý tưởng và tìm mọi cách build những con người cầu tiến, có năng lực nhưng kém may mắn hơn mình (chưa có cơ hội bằng mình, ít kinh nghiệm hơn mình…) Khi đó, thu nhập hàng tháng của mình khoảng gần 1000$. Mọi thứ diễn ra êm dịu và bình yên.

    Rồi mình đột ngột nghỉ việc, bước ra khỏi Vùng an toàn.
    Phần lớn thì trách mình. Phải thôi, lương đang ngon, công việc đang ổn định, đang là cái nọ, cái kia? Sao lại nghỉ?
    Nhưng mình thì lại nghĩ khác. Trình độ mỗi người một khác, tư duy mỗi người một khác, và Giới hạn hài lòng của mỗi người cũng một khác nhau. Ở một mức độ nào đó, thu nhập 1000$/tháng là ổn. Nhưng với mình, giới hạn đó không khiến mình hài lòng. Cụ thể, mình cần đạt 3 mục tiêu: Một là môi trường rộng mở, Hai là một người dẫn đầu có Tâm - Tầm - Tài và Ba là một mức thu nhập cao. Hiển nhiên, ở thời điểm gia đình mình khi đó 1000$ không phải là cao.

    Công việc sau, tổng thu nhập của mình được khoảng 30 triệu/ tháng. Nhưng nó mới đạt được mục tiêu thứ 3 của mình. Còn thiếu 2 cái nữa. Nó cũng chẳng khiến mình hài lòng.
    Mình thay đổi quyết định, chỉ cầm tìm người có Tâm - Tầm - Tài và bỏ ra 1 năm để đạt hai mục tiêu còn lại. Nhưng lần này, theo tính toán của mình thì mất nhiều hơn 2 năm để đạt mức thu nhập cao như mình mong muốn. Nên mình nghỉ và tìm cách tự làm chủ cuộc chơi.

    Có người ủng hộ, cũng có nhiều bất đồng, nhưng những năm tháng tôi luyện trong môi trường sản xuất cứng nhắc đã giúp mình rèn được cách đưa ra quyết định rất lạnh lùng và thường không bị ảnh hưởng bởi các ý kiến trái chiều xung quanh. Tính mình giờ thế, sau khi nghiên cứu kĩ thì làm. Làm là làm, không nói cũng như không trình bày nhiều. Mình thường không chừa lại đường lui chỉ để răn đe bản thân là buộc phải chiến thắng. ( Mình nghĩ là đàn ông thì nên thế, mình cho quan điểm đó là đúng)

    Con người ta thường sống trong những định kiến xã hội, sợ điều tiếng, sống - vì người khác muốn như thế mà quên mất đi việc cả một cuộc đời mình cuối cùng chẳng đạt được điều gì, chẳng có mục tiêu gì cho riêng mình và cũng chẳng phấn đấu gì cho lí tưởng của mình. Nhưng mình thì không thế bởi chẳng ai cho mình mấy chục triệu 1 tháng cả. Phải tự đi mà kiếm thôi.
    Mình có những người bạn, đã dám nghĩ dám làm trước mình rất nhiều năm. Những năm ấy cũng chính mình đã từng cười trong bụng rằng “Tại sao mày không đi học đại học, làm văn phòng như bọn tao mà lại đi học Chạy quảng cáo, học bán hàng online”… và giờ, những người ấy: người có công ty riêng chuyên bán hàng online, lúc đỉnh điểm 3 chục nhân viên văn phòng như mình. Người thì bán hàng Auth, thu nhập 9 con số lâu rồi.
    Đó là bạn thực của mình ấy, người thật, việc thật. Tuyệt nhiên không phải đa cấp hoặc lừa đảo gì cả.

    Hiện tại, mình không phải nhân viên văn phòng nào, tay chẳng cầm bút chân cũng chẳng đút gầm bàn.

    Có lúc bạn sẽ gặp mình thu tiền và cúi chào khách ở Tiệm cháo nhỏ của mình. Dù khách hàng đó có là một cậu nhóc cấp 1 vào mua cháo cho em thì bạn cũng thấy mình đưa tiền thừa cho cậu ấy bằng hai tay.
    Có lúc bạn sẽ gặp mình băng băng đi giao máy lọc không khí khắp thành phố.
    Có lúc bạn sẽ gặp mình mặc quần rách đội mũ vintage đi chụp ảnh tại phim trường.

    Cũng có lúc sẽ chẳng gặp mình mấy ngày vì mình còn đang bận chạy quảng cáo, nghĩ ý tưởng làm gì sắp tới hoặc viết content hoặc vài bài quảng cáo thuê trong phòng làm việc của riêng mình.

    Mình chẳng phải nhân viên văn phòng nữa, nhưng đừng cười mình. Mình đang rất vui vẻ bởi mình đã dám bước ra khỏi Vùng an toàn, dám nghĩ và dám làm. Hơn hết, mình làm chủ cuộc chơi và đang có mức thu nhập lớn hơn nhiều lần mức thu nhập của dân Văn phòng - một danh từ Mỹ miều mà mình đã từng đắm chìm trong nó.

    Đương nhiên, sẽ có những anh em vẫn làm văn phòng và chân trong chân ngoài kiếm trăm triệu/ tháng. Chỉ có điều, tuyệt nhiên mình không phải những siêu nhân ấy.

    Hiện, mình có các khoản thu nhập thụ động, mua một hợp đồng bảo hiểm tính mạng của Manulife. Mình đã dám ốm (những năm tháng làm sản xuất mình thậm chí còn KHÔNG dám ốm đau vì công việc quá lôi kéo), mình đã dám thương bản thân hơn khi thỉnh thoảng thưởng cho mình chuyến du lịch ngắn ngày và có nhiều thời gian hơn để tính toán về những kế hoạch kiếm tiền.

    Với nhiều dự định mới - mình có thể thành công cũng có thể thất bại, chẳng dám khẳng định điều gì. Nhưng mình vẫn luôn cố kiến tạo cho mình thật nhiều năng lượng tích cực để còn chinh chiến bởi mình biết một điều rằng chẳng có gì ngon ăn mà tự nhiên lại có cả. Mà nếu có thì miếng pho mát chỉ nằm trong cái bẫy chuột mà thôi.

    List friend trên facebook này gần hết là bạn ngoài đời thực của mình. Hi vọng những chia sẻ trên sẽ giúp ích được ai đó hoặc ít nhất cũng giúp mọi người có thêm tinh thần để khởi đầu năm mới hứng khởi hơn.

    Chúc mọi người một năm toàn thắng nhé.

    (FB Đinh Ngọc Toàn)
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #764
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Buồn by nguyen huy, on Flickr

    Thì ra không phải cứ nói những lời phũ phàng như dao cứa, bị xua đuổi, bị chối bỏ lạnh lùng...mới là chịu tổn thương. Có những người ngày nào cũng nói những lời yêu thương ngọt ngào, nhưng khi em cần họ chứng minh điều đó bằng hành động, thì cái em nhận được chỉ là sự vô tâm và im lặng, em đã bị gạt ra rìa cuộc sống của họ từ bao giờ không biết. Cảm giác rất sợ hãi nhưng vẫn chọn tin tưởng và hi vọng vào một cái kết hạnh phúc, cuối cùng thứ nhận về vẫn chỉ là thất vọng và xót xa, rất đau lòng.

    "Muốn tốt cho em" thường là cái cớ để một người rời bỏ em khi họ không còn thương em nữa. Vì không thương em nữa nên họ chọn buông thay vì cố gắng. Có thể trước mặt có khó khăn, thử thách, nhưng một người biết nghĩ cho em sẽ không vì bất cứ lý do gì lại đẩy em xa vòng tay của họ, bởi họ biết cái em cần là một người đàn ông vì em mà gánh vác, che chở, em chỉ cần một người thương yêu mình đủ nhiều. Nhưng họ không làm được điều đó, họ chọn người khác để nắm tay, để lo lắng và coi là cả cuộc đời mất rồi, cô gái ạ.

    Khi một người mang tình cảm chân thành của em ra làm trò đùa, mang yêu thương của em ra để vứt bỏ, chắc là em mất niềm tin nhiều lắm. Vậy mà em đã từng mong họ sẽ làm chú rể của riêng mình, đã từng đợi đến ngày mình với họ sống chung một mái nhà. Tất cả hóa ra chỉ là giả dối! Đừng buồn, cuộc sống này thật giả trắng đen lẫn lộn, ai cũng sẽ phải có lúc như em, chọn sai một con đường, nắm sai một bàn tay và khóc vì những điều không đáng.

    Nhưng không ai chết vì mất đi một người, họ chỉ chết khi để mất đi chính bản thân mình. Em còn gia đình, bạn bè ở bên cạnh, em còn một sự nghiệp để cố gắng, một thanh xuân để tận hưởng. Em có mất gì ngoài một kẻ không còn cần mình nữa? Chẳng phải đó cũng là cơ hội để em gặp người khác xứng đáng với mình hơn hay sao?

    Vậy thì khóc cũng được, bỏ cơm cũng được, thậm chí bức bối quá thì đập phá một chút cũng không sao. Cô gái nào sau tổn thương rồi cũng trưởng thành và vững vàng hơn nhiều lắm.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #765
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648


    Nay FB nhắc lại kỷ niệm của 10 năm trước, cái thời mà trừ lúc ở nhà trọ ra, còn đâu lúc nào cũng balo con cóc sau lưng. Cả gia tài lúc đó chỉ có em máy ảnh 350d cùng len fix 50 đời 2 và lap cùi để sửa ảnh, phương tiện đi lại chỉ có xe của bộ với buýt, ấy vậy mà chạy đc khắp đất HN.

    Tự dưng nhớ ra một đoạn trong truyện đã từng đọc :

    "Cô từng hỏi, năm tháng nào với anh là tuyệt vời nhất?
    Năm tháng nào là buồn nhất?

    Anh nói đó là tuổi trẻ, năm tháng ấy anh chưa từng lo sợ mất bất cứ thứ gì, anh không gượng ép bản thân cố gắng gìn giữ một mối quan hệ hay bất cứ ai. Mọi thứ cuộc đời anh đến bây giờ có lẽ đó là lúc anh thấy mình được sống tự nhiên nhất, không đắn đo, không do dự, dám vì một người mà bất chấp cũng dám sẵn lòng từ bỏ thứ mình không nắm chắc trong tầm tay…

    Cuộc đời này, sợ rằng có lẽ sẽ chẳng khi nào anh còn được thấy mình dũng cảm như thế nữa.

    Năm tháng buồn nhất cũng chính là tuổi trẻ, anh chưa học được thế nào là hết lòng vì một người hay làm một việc gì, anh không nhớ mình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu điều tốt đẹp, bỏ lỡ biết bao nhiêu người đã từng trân trọng mình mà đến mãi sau này khi cánh cửa thanh xuân đã đóng sầm lại anh mới giật mình nhận ra điều đó.

    Điều anh muốn giữ lại nhất bây giờ vẫn là tuổi trẻ năm ấy, chẳng phải anh ham muốn níu giữ thanh xuân, mà anh muốn giữ lại những mối quan hệ từng rất đẹp và những người anh từng rất nhớ, để mai này mỗi khi bất chợt nhớ lại biết mình không mất ai, sống mũi chẳng cay mà day dứt cũng chẳng còn.

    Có thể vài năm sau vẫn câu hỏi đó nhưng thứ anh muốn giữ sẽ không riêng gì những hồi ức đẹp, hay những người anh vô tình đánh mất, không riêng gì niềm vui, còn có cả những nỗi buồn, cả những trang sách cuộc đời từng muốn xé đi."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #766
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cấp 3 by nguyen huy, on Flickr

    Tôi ghé sát vào lỗ tai cậu ấy nói nhỏ :
    - Tớ thích cậu!
    - Cái gì, tớ nghe chẳng rõ?
    - Humm, tớ …thích cậu
    - Cậu nói rõ to hơn nữa xem nào? Sao nói nhỏ thế? Tớ chẳng nghe gì cả.
    - Tớ thích cậu, nói lần cuối rồi đấy nhé. Có bắt tớ nói lại, tớ cũng không nói đâu.

    -----

    Cậu ấy là một cậu bạn mà mình thích cũng kha khá lâu. Trong câu chuyện này, mình là người bắt đầu trước, mỗi đêm trước khi đi ngủ, mình đều tìm kiếm những cách để có thể chúc cậu ấy ngủ ngon. Đổi lại, cậu cũng rep tin nhắn mình rất nhanh, điều đó khiến mình vui hết cỡ.

    Cứ thế, dần dần đều đặn mỗi ngày, mình đều chúc cậu ngon giấc, và dường như điều đó đã trở thành một thói quen trong mối quan hệ của cả hai.

    “ Tùng tùng tùng” mới đó mà đã 6h55, mình quay sang thấy cậu đang cười rất vui vẻ với một bạn nữ khác. Bỗng, trong lòng có chút chạnh lòng. Lên bảng ghi lại sỉ số lớp, và kí sổ đầu bài. Mình đi sát lại bàn cậu, gằn giọng:
    - Này cậu kia, không lo học bài mà ngồi đùa giỡn được hả?
    - Tớ đùa giỡn khi nào?
    - Chắc do tôi nhìn nhầm…
    - Mà nè, cậu nói, sau khi thi HSG xong, cậu có một bí mật nói với tớ mà. Sao tớ chưa thấy cậu nhắc đến thế? Hay cậu ghẹo tớ?
    - Tôi đây mà thèm ghẹo cậu á?
    - Vậy thì bí mật gì, nói xem nào.
    - Đã là bí mật, sao tôi có thể nói ở lớp được cơ chứ?
    - Thì cậu ghé sát rồi nói nhỏ vào tai tớ nè.

    Khi ấy, cậu kéo mình lại gần cậu, trong tim như có điện chạy qua. Run bần bật. Mình ghé sát rồi nói nhỏ:
    - Tớ thích cậu!
    - Cái gì, tớ nghe chẳng rõ?
    - Humm, tớ …thích cậu
    - Cậu nói rõ to hơn nữa xem nào? Sao nói nhỏ thế? Tớ chẳng nghe gì cả.
    - Tớ thích cậu, nói lần cuối rồi đấy nhé. Có bắt tớ nói lại, tớ cũng không nói đâu…

    Trong phút chốc, mình chẳng biết mình vừa buộc miệng nói to cho đủ cả lớp nghe được. Cả lớp nhìn mình, với ánh mắt trầm trồ, sững sốt. Sau ít phút, trong lớp lại nổi lên vô số những tiếng cười, nói của các bạn “Nè, lớp trưởng thích cậu đấy. Liệu mà xem sao cho vừa với tấm lòng của người ta”, “ Tụi tao đợi tin mày đấy, đừng để anh em thất vọng”, “Giờ lớp trưởng đã là hoa có chủ rồi, nay con gái nhà người ta còn học được cách tỏ tình nữa kia, hahaha”… Còn cậu, ánh mắt như sáng lên, cậu đứng bật dậy, nói:

    - Được, tớ nghe rõ lắm rồi đấy.
    - Cậu im đi, rõ ràng đã nói là bí mật sao cậu lại khiến tôi để mọi người biết thế kia. Biết sớm hơn, tôi thà giữ kín cho rồi. Không thèm nói chuyện với cậu nữa!
    Mình đỏ mặt, chạy về chỗ ngồi. Trống đã đánh vào tiết.

    Kết thúc giờ học, mình vẫn rất ngại ngùng, đeo tập sách, mình chạy phóng ra ngoài cửa lớp. Đằng sau, có tiếng gọi:
    - Nè lớp trưởng, cậu đi đâu mà sao vội vậy?
    - Không thấy sao, ra về thì đi về chứ còn gì nữa.
    - Cậu nói,...lúc nãy cậu nói vậy là thật đúng không?
    - Còn hỏi, do ai mà tôi lại mất mặt trước cả lớp như vậy chứ. Dẫu cho tôi không có ngoại hình , học hành cũng không tốt như cậu. Nhưng xưa này, chưa hề có chuyện con gái lại đi chủ động như tôi lúc sáng.
    - Vậy, cậu đang ngại vì chuyện đó ư?
    .....

    Bỗng nhiên, cậu hét thật lớn “Lớp trưởng, tôi thích cậu, thích nhiều nhiều lắm. Cậu đồng ý làm người yêu tôi nha!”
    Lần này, không phải sỉ số 40 của lớp học, mà là toàn trường, ai cũng thấy.
    - Lần này, xem như tôi tỏ tình cậu nhé. Xí xóa lúc sáng.
    - Được thôi, xem như cậu còn chút đáng là nam nhi.

    --------------------------------------------------

    Đến tối, cậu nhắn sớm hơn mọi ngày.

    -Lớp trưởng, cậu nhớ ngủ sớm mai lên lớp gặp nhau nhé!
    - Được. Nhưng, sao hôm nay cậu chủ động nhắn tin cho tớ?
    - Vì hôm nay, tớ chính thức theo đuổi cậu. Nè cậu có đồng ý làm người yêu tớ không?
    -…. Chưa biết.
    - Vậy, tớ bắt đầu theo đuổi đó nhé.


    (Đinh Thị Thu Thủy - Viết Lách Mỗi Ngày - GenZ )
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #767
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Final Fantasy by kachikun, on Flickr

    Ai cũng từng có một giấc mơ để theo đuổi, một người thuơng ngóng chờ, một con vật trung thành theo cùng trên hành trình phiêu lưu.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #768
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Nhìn lại by nguyen huy, on Flickr

    Có rất nhiều chuyện, trước khi kịp quý trọng thì đã thành chuyện xưa. Có rất nhiều người, trước khi kịp để tâm thì đã thành người cũ.

    Cuộc sống không bán vé khứ hồi – mất đi vĩnh viễn không có lại được. Chúng ta đều già quá nhanh – nhưng sự thông minh lại đến quá muộn…
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #769
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    AEG lab. by nguyen huy, on Flickr

    Em biết không?

    Muốn biết một người nào đó có thật sự quan tâm đến mình không thì “Không phải là họ chi cho mình bao nhiêu tiền, thể hiện bao nhiêu tình cảm khi gặp mặt mà là họ dành cho mình bao nhiêu thời gian trong ngày”.

    Con người ta dù có bận tối tăm mặt mũi nhưng luôn có khoảng thời gian rảnh cho người mà họ yêu thương.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #770
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Show by nguyen huy, on Flickr

    Tôi gặp em lần đầu ở quán trà tôi thi thoảng ghé qua. Em là mẫu ảnh ở đó.

    Tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh em trong chiếc sườn xám màu hồng với đường xẻ cao táo bạo. Đến bây giờ tôi vẫn đỏ mặt, hai tai ngứa ran như bị côn trùng đốt.

    Em 21 tuổi. Là sinh viên năm ba. Chân dài không một nốt muỗi đốt. Da trắng mong manh như cánh hồng. Em biết mình ngon nên chảnh đến mức khó chịu.

    Sau vài lần tình cờ gặp ở quán trà, tôi và em có tiếng qua lại xã giao nhau. Rồi một Chủ Nhật tôi tiến tới làm quen rồi hẹn em đi ăn. Em lắc đầu từ chối. Quả quyết và không do dự.
    Em hỏi đi ăn dựa trên lý do gì, bạn bè hay tán tỉnh. Tán tỉnh thì em không rảnh. Còn làm bạn thì em chẳng có nhu cầu làm bạn.

    “Thì vì đồ ăn ngon đi”. Tôi mỉm cười. “Món vịt đó cả Hà Nội đều kháo nhau đi ăn. Mà đồ ăn ngon thì đi ăn một mình chán lắm”.
    “Đồ ăn ngon hay em ngon?”. Em thả một câu chí mạng.
    “Cả hai nhìn đều ngon nhưng đồ ăn ngon hơn chứ”.
    “Cái gì cơ? Tại sao lại ngon hơn em được?”. Em ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi.
    “Đồ ăn thì anh nếm được còn em thì không”.
    “Hợp lý”. Em bật cười. “Để em xem rảnh lúc nào đã. Nhưng không hứa trước gì đâu đấy”.

    ———

    Hơn tháng sau, khi chính tôi quên đi lời hẹn thì em nhắn tin kêu tôi qua nhà đón.
    Tôi nhắn tin hỏi em muốn ăn gì. Em đáp những quán em hay ăn thì tôi không trả được đâu. Thế là chúng tôi đi ăn vịt mà hôm đó tôi gợi ý.
    Trên đường qua đón em thì em nhắn tin. Mua thuốc lá đi. Em muốn hút mấy điếu. Hôm đó em mặc quần yếm đen, sơ mi trắng, đi giày thể thao cũng màu trắng. Mái tóc đen buộc cao. Em toả nét ngây thơ và đáng yêu như trẻ con.
    “Tiền ăn em chịu, anh mời em cà phê là được rồi”. Em ra điều kiện.
    “Tại sao?”. Tôi ngơ ngác hỏi.
    “Vì em nhiều tiền hơn anh”.

    Trong lúc ăn, điện thoại em rung lên liên hồi. Em không nghe. Em cũng không muốn đi cà phê nữa. Em nói muốn tìm một chỗ nào để nằm và hút thuốc.

    “Công việc của em mệt mỏi lắm. Em cần phải sạc lại pin gấp”. Em nói. Tôi không hỏi gì vì biết có hỏi em cũng chẳng trả lời. Cứ vậy mà đi.
    Em chỉ tôi tới một homestay rất đẹp. Có sân vườn và nội thất tinh tế. Giá thuê rất cao. Em
    Nói tôi đừng bận tâm. Hôm nay em khao.
    “Chả biết anh có công năng gì trong ngày hôm này ngoài rước em đi vậy?”. Tôi hỏi.
    “Có. Nhiều là khác. Em muốn anh là công cụ giải trí của em”. Tôi biết em không đùa.

    ———

    Khi tới homestay. Em cởi từng món đồ một. Quần và áo vương khắp sàn nhà.
    Em hút liền hai điếu thuốc. Em kéo tôi lại giường. Tôi nằm ngửa. Em ở trên tôi. Em bật cười nói “Giờ thì anh sẽ biết em ngon tới mức nào nhé”.
    Lúc tôi và em làm tình. Điện thoại reo. Em mặc kệ.
    Khi tôi và em lăn ra ngủ. Điện thoại reo. Em bật dậy ném thứ chết tiệt ấy ra hành lang.
    Tôi và em nằm ôm nhau. Điện thoại vẫn reo. Em nói rằng tôi và tình đầu của em giống nhau. Đẹp trai. Nhẹ nhàng. Biết cách làm tình. Và Không xu dính túi.
    Tôi hỏi sao em không nghe điện thoại. Em nói sao phải nghe. Đều là những cuộc gọi đó chỉ là những kẻ em dùng đầu môi chót lưỡi để lấy tiền của họ.
    Họ cần em. Xin lỗi tôi bận. Em cần tôi. Ít nhất là trong ngày hôm nay.

    ———

    “Em không cần tình yêu. Tình yêu là thứ dễ dàng nhất em muốn lúc nào cũng được. Em cần tiền. Nhiều tiền là khác”.
    Em châm đưa điếu thuốc lên môi châm lửa. Lúc sau khi hôn em, tôi nhận thấy vị đắng, thơm và ngọt.
    “Nhiều đến mức độ nào”. Tôi hỏi.
    “Em muốn mua nhà ở Hà Nội. Đó là thứ bồ cũ em và anh không thể cho em được. Có nhà rồi thì em thích yêu ai chẳng được. Muốn ngủ với ai bao lâu cũng được”. Em phũ phàng nhưng đúng quá.
    Em vuốt má tôi nói nếu vì tình yêu chắc chắn em sẽ không chọn tôi. Em ngủ với tôi vì tôi là công cụ giúp em thư giãn. Sau những ngày em đi kiếm tiền. Em mệt và em muốn ở cạnh người em chọn. Em hỏi tôi có giận em không.
    Không. Tôi hôn lên đôi môi đỏ của em. Đây là may mắn của anh. Anh hoàn toàn tự nguyện.
    Em nằm ngửa ra khi tôi hôn xuống cổ em.“Người tử tế như anh thì không khá được đâu”. Nàng thì thầm những lời dự đoán về số phận của tôi.
    Hoàng hôn buông xuống tôi đưa em về. Đó là lần cuối cùng tôi gặp em. Sau đó em và tôi thi thoảng tương tác nhau qua Instagram.

    ———

    Mấy năm trôi qua nhanh chóng. Như em tiên đoán, tôi vẫn chẳng có gì trong tay. Tiền chỉ đủ sống. Thi thoảng đổi xe máy hoặc điện thoại.

    Tôi cũng hẹn hò với mấy cô gái khác. Có ngủ với người nọ và kết thúc chóng vánh với người kia. Nhưng không ai đẹp và chảnh bằng em. Cũng không ai tranh trả tiền với tôi như em.
    Còn em thì đã mua được một căn hộ giữa trung tâm. Đã mua xe hơi. Đã đi nghỉ dưỡng ở những chỗ xa hoa. Và đã sống một cuộc đời em mong muốn.

    Duy có một điều tôi không biết em đã tìm được tình yêu của đời mình hay chưa.
    Tôi chưa bao giờ thấy em có một tấm ảnh nào chụp chung bạn trai hay chồng của em.
    Tôi tự hỏi không biết người đàn ông của em là số ít hay số nhiều.

    Và liệu em có vui vẻ, có mãn nguyện như buổi chiều ngày hôm đó không?

    (Đức Nhân - Viết Lách Mỗi Ngày - GenZ )
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 77 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 27677576777879 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •