Trang 73 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 23637172737475 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 721 đến 730 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #721
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Shadow by nguyen huy, on Flickr

    Bạn không thể gặp được người chân thành nếu bản thân hay lừa dối.
    Không thể gặp được người tử tế nếu bản thân nhỏ nhen.
    Không thể gặp người thành công nếu bản thân chẳng có thành tựu gì.

    Gió tầng nào sẽ gặp mây tầng ấy.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #722
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    love book by nguyen huy, on Flickr

    Tương truyền rằng con người sau khi tạ thế sẽ phải đi qua một con đường tên gọi Hoàng Tuyền để đi tới Quỷ Môn Quan. Cát Hoàng Tuyền đỏ au như máu ,đất Hoàng Tuyền đen tựa màn đêm. Xung quanh trồng đầy giống hoá Bỉ Ngạn bung nở một dáng vẻ yêu kiều như nuốt trọn bi ai của nhân gian. Vậy sau khi bị phu quân phản hội, vua cha chém đầu, hồn Mị Châu sẽ đi về đâu? Không rõ nữa, có lẽ là Hoàng Tuyền.

    Truyện xưa kể lại, sau khi Mị Châu qua đời không lâu, Trọng Thủy cũng đột ngột ra đi. Triệu Đà xót thương con trai, ngày đêm mời pháp sư về cúng chiêu hồn, nhưng kì lạ là gọi mãi không thấy hồn chàng hiện lên. Có người nói: hồn Trọng Thủy đã ra thành cát bụi, cũng có người nói, chàng đang đi tìm Mị Châu,... Lời đồn thì vô kể nhưng sự thực thì mấy ai hay?

    "Nhân duyên" - cái gọi là nhân duyên xem ra cũng chỉ là món nợ phải trả cho người.

    Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan, nhân sinh như kịch, người tan kịch tàn. Chớp mắt đã qua ngàn năm. Hàng năm, số lượng người chết đi qua sông Vong Xuyên lại nhiều vô kể . Lão quỷ sai lái đỏ ở đây đã bao năm, lại luôn trông thấy một năm tử lạ kì ngồi dựa vào đá Tam Sinh, tay ôm chậu hoa Bỉ Ngạn, ngồi thẫn thờ nhìn về phía trước, thi thoảng lại vô lực mỉm cười nói với đóa hoa đỏ rực trong tay:
    - A Châu, lại một mùa hoa nở rộ, khi nào nàng mới trở về bên ta?

    Nói đến đây, hẳn các người cũng biết hẳn nam nhân đó là ai rồi chứ?

    Hồn Trọng Thủy sau khi lìa khỏi xác đã lang thang dưới âm phủ bốn mươi chín ngày đêm để tìm Mị Châu, nhưng đáp lại hắn là những cái lắc đầu đầy tiếc nuối. Trọng Thủy tìm gặp Mạnh Bà, xin không uống nước sông Vong Xuyên, nguyện không đầu thai, ở lại đây chờ thê tử quay về.

    Mạnh Bà là người cai quản Vọng Hương đài, nếu muốn đến thập điện chuyển sinh, phải uống canh từ bảy giọt lệ do bà điều chế để quên đi mọi sự ở nhân gian. Mạnh Bà giao cho Trọng Thủy một bông hoa và nói rằng:

    - Tình ái, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, nếu nó úa tàn thì còn có thể cứu chữa. Nhưng nếu nó chết rồi, thì phải làm sao đây? Mị Châu vì không muốn quên đi người mà nguyện hoá thành Bỉ Ngạn. Bỉ Ngạn hoá, vốn dĩ đau thương đến cùng cực, vẫn còn nở rộ dể mê hoặc chúng sinh. Trăm năm ra hoa một lần, diệp sinh vô hoa, hoa khai vô diệp. Lá và hoa mãi mãi không có cơ hội nở chung một lúc.

    Đợi qua ngàn năm, khi lá và hoa có duyên nở cùng, ngươi sẽ gặp lại thê tử của mình, chỉ trong một canh giờ thôi, nàng ta sẽ đi tới một thế giới khác. Một thế giới mà nàng ước mong. Và rồi, rốt cục đã đến kì hạn một nghìn năm, Trọng Thủy ngồi bên Tam Sinh thạch, chỉ sợ rời đi nửa bước sẽ vụt mất nàng. Hắn đợi một ngày, nhưng không thấy nàng đâu, trời tối đen như mực và hi vọng của hắn. Giữa trời đất này, giữa dòng sông này, thứ còn sót lại chỉ còn là nước mắt.

    - A Châu, nàng có thể nhẫn tâm như vậy sao? Nguyện không chuyển sinh ngàn năm, nhưng lại không muốn gặp mặt tướng công của mình. Là nàng lạnh lùng hay vốn không hề có trái tim?

    Lời vừa dứt, một giọt lệ lăn xuống phiến lá mỏng, một đạo hồng quang bay quanh đóa Bỉ Ngạn lồ bung nở một dáng vẻ yêu kiều. Sau cái nhoè nhoẹt của nước mắt, thấp thoáng một nhân ảnh gầy mòn. Một nghìn năm, hắn đã chờ nàng một nghìn năm rồi, hắn lo sợ sau khi tỉnh dậy, nàng có chê hắn già không?

    Đáp lại sự kích động đến trào nước mắt của Trọng Thủy, Mị Châu bình thản như người xa lạ. Ai đó từng nói với hắn, con người có ba cảnh giới của đau khổ: thấp nhất là gào thét, cao hơn là điên loạn, đau nhất là bình thản. Nàng nhìn xa xăm và trả lời nhẹ bẫng:

    - Sao có thể không có trái tim? Ta đã để nó ở chỗ chàng rồi nhưng Trọng Thủy, chàng để nó ở đâu?

    Trọng Thủy trân trân nhìn nàng, cổ họng như có một hòn thân nóng rực chèn lại. Chàng đã hi vọng biết bao, có thể ôm nàng vào lòng và nói:

    - Đi cùng ta, tới một nơi không ai hay biết. Chúng ta tứ hải, tam san, lưỡng nhân, một đời.

    Nhưng thật bi thương biết bao, "chúng ta" của trước đây bây giờ chỉ còn là "ta và nàng."
    Trọng Thủy những muốn tiến lên nhưng lại không thể, sợ rằng nàng sẽ ghê sợ mà bỏ hắn đi. Mùi Bỉ Ngạn thơm ngát che đi dáng vẻ của đau thương nhưng lại làm tim cả hai tê tái đến thấm nhuần vào tận cốt tủy. Bao nhiêu năm nay, thứ gặm nhấm chàng không chỉ có cô đơn.

    Mãi lúc lâu sau, hắn mới có thể lên tiếng:

    - Là ta sai, ta luôn vì Nam Việt, luôn vì con dân, nhưng ta chưa bao giờ vì nàng. Ta không phụ Nam Việt, không phụ con dân, nhưng ta lại phụ nàng. Nhưng A Châu, ta yêu nàng là thật, thương nàng là thật, lúc trước nói muốn ở bên nàng cũng là thật. Nàng rất quan trọng với ta

    Khẽ thấy Mị Châu mỉm cười nặng nề, nàng cười, nhưng nước mắt lại rơi:

    - Quan trọng, thế nào là quan trọng?

    - Là khi trời nổi giông bão, ta không đi tìm nến, ta đi tìm nàng.

    Trọng Thủy ôm lấy nàng, sợ rằng hai tay sẽ không đủ sức giữ nổi người mình yêu. Nhưng siết chặt thì sợ nàng đau, nới lỏng lại sợ vuột mất, thâm tình khổ, một đời khổ, si tình chỉ vì vô tình mà khổ.

    Trái tim như bị đâm thủng, có cái gì trong nàng vừa mới chết. Lòng nàng như gào thét rằng: "Vậy khi bão tới rồi chàng ở đâu?" Thế nhưng vẻ ngoài của nàng lại lãnh đạm hết sức. Bởi trong cuộc sống, có những nỗi đau không nói lên lời, có những nỗi lầm phải trả giá bằng cả kiếp người, nhưng nỗi lầm nàng lại phải trả giá bằng máu của cả dân tộc.

    Nàng khoác lên mình lớp áo bình thản mà trong lòng dậy sóng :

    - Trọng Thuỷ, chàng không sai, ít nhất với con dân Nam Việt. Nhưng ta là công chúa Âu Lạc, chàng và ta vĩnh viễn không thể đi tới vĩnh viễn. Mà hai từ "vĩnh viễn", thực chất chỉ là một loại ảo tưởng được sinh ra từ nỗi cô đơn.

    Trọng Thuỷ dùng hai tay ôm trọn khuôn mặt nàng, sau cùng phát hiện ra những giọt lệ của nàng chỉ là ảo giác :
    - A Châu, tại sao nàng lại không có nước mắt ?

    Mị Châu mỉm cười nhắm mắt lại, từng lời khi xưa An Dương Vương hiện về trong tâm trí nàng : "Mị Châu, ta chém con, không phải vì ta hận, mà vì ta thà để con một đao chết trong vòng tay cha còn hơn là bị kẻ thù giày xéo. Đá không đầu vô tri cô giác, không có đầu lấy đâu lệ mà rơi".

    Bao lời muốn thốt ra chung quy lại vẫn chỉ là sự bất lực, một canh giờ sắp hết, nàng cần một lời giải thích từ Trọng Thuỷ :
    -Hãy cho thiếp một lí do để tiếp tục yêu chàng.

    Trọng Thuỷ nhìn người con gái trong tay, hạ giọng thật thấp :

    - Vào ngày cuối cùng ta còn ở Âu Lạc, ta nhận được thư của vua cha ở phía Nam. Người nói rằng, ta là một đứa con bất hiếu, vì chuyện nhi nữ tình trường mà quên đi trọng trách quốc gia. Quả thực, ta có ý lừa dối cha để bảo vệ Âu Lạc cho nàng. Ta nghĩ, nàng chỉ đi ngang, gieo vào tim ta một hạt mầm nhỏ bé, ban đầu cứ nghĩ là cỏ dại, đến khi ngoảnh lại thấy một rừng hoa.
    Thế nhưng ta là một hoàng tử, cha nói, muốn làm kẻ mạnh thì phải giết, bao gồm cả sự thiện lương trong tâm hồn. Nhưng A Châu, Trọng Thuỷ ta nào đâu muốn làm kẻ mạnh, ta chỉ muốn cùng người ta thương sống bách niên giai lão. Nếu năm đó, ta yêu nàng sớm hơn một chút, ta không phải hoàng tử, nàng không phải công chúa, chúng ta cùng nhau cao bay xa chạy thì tốt biết bao?"

    Trọng Thuỷ ngừng lại, nhìn về phía Mị Châu đang đờ đẫn trong nước mắt :
    - Nhưng với ta, hạnh phúc và bình yên là hai từ quá xa xỉ. Cha ta uy hiếp ta...

    Mị Châu ngước mắt nhìn chàng, âm điệu pha lẫn bi ai :
    -Một người mạnh mẽ như chàng cũng có điểm yếu để bị uy hiếp sao ?

    Khẽ thấy Trọng Thuỷ cười khổ :
    - A Châu, cho dù người đời có nói ta mạnh mẽ thế nào. Rốt cuộc ta vẫn có ba điểm yếu. Một : nàng. Hai : yêu nàng. Ba : ta yêu nàng. Đó là những gì ta đánh đổi để giữ lại tính mạng của nàng. Thế nhưng trời xanh cho ta bao năm quên lãng, lại không cho ta được một đời quên. A Châu, nàng có thể tha thứ cho ta không?

    Nhìn vào ánh mắt tràn đầy niềm tin của Trọng Thuỷ, Mị Châu cứ nắm duỗi bàn tay, cánh hoa bỉ ngạn đã bắt đầu héo úa, bóng nàng thấp thoáng rồi mờ dần. Trọng Thuỷ vội vã chạy đến giữ chặt nàng, nhưng nàng đã sắp tan thành mây khói, nước mắt chàng rơi chỉ một khắc là vỡ oà, là giải thoát, là một đời cô đơn.

    - Tướng công, với thân phận là công chúa Âu Lạc, thiếp không thể tha thứ cho chàng, nhưng với thân phận là A Châu, thiếp nguyện ý. Hãy cứ coi đoạn tình này là một giấc mơ. Giấc mơ của chàng là thiên hạ thống nhất, giấc mơ của ta là một gia đình nhỏ. Giấc mơ của chàng không có ta, vì ta không thể giúp chàng bình định thiên hạ, giấc mơ của ta không có chàng, vì chàng chẳng thể cho ta những điều ta ước mong. Giấc mơ của hai ta quá ngắn ngủi, một giấc mơ trưa. Nhưng nếu kiếp sau, nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ, ta vẫn sẽ yêu chàng như ngày đầu ta yêu".

    Dứt lời, nụ cười của nàng cũng tan biến, bỉ ngạn úa tàn, chỉ có Trọng Thuỷ ngồi giữa đơn côi. Bởi vậy, "yêu" và "đồng hành" là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

    Mạnh Bà múc chén canh đi đến cạnh Trọng Thuỷ nãy giờ vẫn ôm đoá hoa, nhẹ hỏi một câu môt câu : -Người muốn đầu thai hay chờ đợi
    Chỉ thấy chàng vân vê cánh hoa nhỏ, mỉm cười nói một chữ "đợi" rồi trông về phương xa. Chàng tin rằng ở một thế giới khác, thế giới của những con người bình thường, chàng sẽ gặp lại Mị Châu. Chàng đợi hết kiếp này, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa. Gặp nàng sớm một chút, yêu nàng nhiều một chút, sẽ có ngày Mị Châu đứng trước mặt chàng và mỉm cười nói rằng : "Ta đã về".

    • Nguồn: Trần Cẩm Anh
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #723
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Bình an. by nguyen huy, on Flickr

    Em ạ, đừng đặt nhiều thứ vào sau này quá...

    Nhiều lúc rảnh rỗi anh cứ nghĩ, sau này về già nhất định mình phải tận hưởng cuộc sống thật đẹp :

    Một căn nhà nhỏ, mảnh vườn nhỏ. Một vài con vật nuôi, sáng sáng thức dậy pha trà đọc sách, chăm cây. Chiều chiều thong dong đi dạo hết ngày...

    Để có cái an nhàn như vậy, tuổi trẻ mình phải cố gắng thật nhiều, hi sinh cũng nhiều. Tất nhiên là vậy.

    Cho tới một lần nọ anh bị ốm. Nằm nhà mất mấy hôm. Sau đấy sức khoẻ giảm hẳn, sáng dậy hay mệt mỏi, ngày làm việc không tập trung, hay buồn ngủ sớm.

    Ngày mới lớn, có thể đi chơi tới 2 3 giờ khuya, mà sáng vẫn 6h dậy đi học, đi làm được. Nhưng giờ thì gần như không thể, mệt mỏi thấy rõ.

    Lúc đó anh mới tỉnh ra...

    Bản thân mình cứ đặt nhiều thứ vào sau này quá, hi sinh cho sau này nhiều quá, mà quên đi chính ta hiện tại, quên rằng, bất kể là ta của sau này hay ta của bây giờ, đều xứng đáng được hưởng hạnh phúc như nhau.

    Thi thoảng anh cứ cậy tuổi trẻ nên lao đi làm việc, lo cho “tương lai” quá, mà bỏ bê bản thân, một ngày nghỉ ngơi, một bữa ăn ngon chút cũng tặc lưỡi để dành “hôm nào đó”... Thế rồi bận vẫn hoàn bận, cuộc sống cứ trôi đi...

    Rồi, đó, anh chợt nhận ra chúng ta là những sinh vật bé nhỏ tới mức không biết điều gì sẽ xảy ra với mình sau 5 phút nữa. Lấy gì đảm bảo rằng sau này ta sẽ được như ta muốn đây??
    Nhiều người chẳng kịp hưởng cái an nhàn tuổi già mà đã đi khi còn trẻ.

    Nhiều người yêu nhau cứ bảo sau này sẽ đi chơi, sẽ hạnh phúc, sẽ dành thời gian cho nhau nhiều hơn, thế rồi chia tay lỡ làng, chỉ kịp cho nhau những tiếc nuối khôn cùng...

    Đâu đó thì lại có người bảo sau này sẽ làm, sau này sẽ đi, sau này sẽ ăn, sau này sẽ mua... chả biết sau này là bao giờ, chỉ biết sao bây giờ chúng mình sống tệ thế, chả biết sau này mình có còn vui thú, còn sức lực tận hưởng mấy cái đó không nữa...

    Nhiều người hay có câu cửa miệng khi nhìn thấy thứ gì đẹp đẽ: “như thế mới đáng sống chứ”, “như thế mới là yêu chứ”...
    Anh thấy không hiểu, nếu vậy thì cái cuộc sống họ đang sống, cái tình yêu họ đang yêu, gọi là gì? Không đáng ư? Sao lại phải như thế chứ?

    Vậy nên anh đã sống khác một chút. Hạnh phúc, tận hưởng anh chia làm hai nửa. Một của bây giờ, một cho sau này. Chính là việc anh hiện tại vẫn cố gắng cho tương lai, nhưng cũng phải chăm sóc mình thật tốt, phải biết nghỉ ngơi, biết tận hưởng một chút ...

    Hàng tuần hàng tháng, nhất định phải tặng cho mình cái gì đó. Một bữa thịnh soạn, một cái áo mới, một ngày lười nằm nhà đọc sách, hay một chuyến đi chơi xa... Lấy niềm vui từ điều nhỏ nhặt để tiếp sức mạnh xây tương lai, như vậy mới đúng là sống trọn vẹn...

    Vì chẳng biết ngày mai mình có gì trong tay.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #724
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Mờ by nguyen huy, on Flickr

    Tết về bạn sẽ vô tình gặp lại nhiều bạn cũ. Nhiều người trong số họ muốn biết bạn dạo này ra sao, công việc làm ăn thế nào. Không phải họ quan tâm tới bạn đâu, mà họ đang so sánh đánh giá họ có thành công hơn bạn không. Rồi cân nhắc xem là tôn trọng hay xem thường.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #725
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Mảnh ghép thiếu? by nguyen huy, on Flickr

    20 tuổi,
    Em gặp người mình muốn kết hôn.

    20 tuổi, em cãi nhau với mẹ vì mẹ cứ cằn nhằn em ở nhà suốt ngày ôm điện thoại.
    Nhưng lời của mẹ rõ là vô ích.
    Em vẫn cầm điện thoại cười ngốc nghếch, còn người ở màn hình bên kia dường như cũng vui vẻ giống em.
    Người ấy nói: Đợi vào học, tớ mời cậu đi ăn.
    Em bảo: Tớ không chờ được đến lúc ấy mất.
    Mùa hè sao dài đến vậy.
    Mấy tháng sau, hai người nắm tay nhau đi quanh sân tập thể thao, cứ đi mãi, đi mãi, dường như chẳng có điểm dừng.
    Trong lòng bàn tay mình, em cảm nhận được mồ hôi của hai người hòa vào nhau, ấm áp.
    Em nghĩ, cả đời này ở bên người ấy, hẳn cũng chẳng phải việc gì khó khăn.

    22 tuổi,
    Hai người sắp tốt nghiệp.
    Em chẳng còn cười vui tâm sự cùng anh ấy chuyện vặt vãnh trong phòng ký túc.
    Anh ấy cũng không còn kể với em thật nhiều về cầu thủ mà mình hâm mộ.
    Ở nơi tuyển dụng, những tập hồ sơ chất đống, trên mỗi tấm hình là từng khuôn mặt như hoa.
    Nhưng rồi thì hai người vẫn không thể về chung một chỗ.
    Anh ấy đi một tỉnh vùng ven biển
    Em thi đỗ công chức ở quê nhà,
    trở về thành phố nhỏ nơi sinh ra.
    Em không thích làm công chức, nhưng ai cũng bảo phụ nữ như thế là tốt nhất.
    Còn anh ấy nói, hai người xa nhau vài năm cũng chẳng sao.
    Chỉ cần chúng ta còn yêu và tin nhau là được.

    25 tuổi,
    Anh ấy ba lần chuyển việc, nhưng vẫn không có gì khởi sắc.
    Em vẫn đi làm như bình thường, thỉnh thoảng bận rộn, đôi khi nhàn rỗi.
    Cuộc sống xa cách đôi nơi khiến hai người rất khó tìm được chủ đề nói chuyện chung.
    Dù rằng em đã rất cố gắng tìm lời để nói...
    Nghỉ lễ Quốc khánh, em đến thăm anh ấy.
    Anh ấy đến đón em, bộ quần áo nhàu nhĩ xen lẫn mùi mồ hôi.
    Nhưng em đâu có bận lòng.
    Vì cũng đã mấy hôm rồi em chẳng gội đầu.
    Em chợt nhớ tới thời đi học, trước mỗi cuộc hẹn đều phải chọn quần áo hơn một tiếng đồng hồ.
    Nhưng thoáng nhớ ấy chỉ vụt qua trong phút chốc rồi lụi tan.
    Em và anh ấy chia tay.
    Không hiểu lầm, không cãi vã, không có người thứ ba xen vào.
    Chỉ là hai người nói chuyện tương lai, nói mãi nói mãi rồi không nói nổi nữa.
    Em hỏi, sao chúng ta chia tay lại thản nhiên như thế?
    Anh ấy trả lời, có lẽ vì chúng ta vốn chỉ là những con người tầm thường bé nhỏ mà thôi.

    26 tuổi,
    Thất tình không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em.
    Em vẫn đi làm và tan tầm như quy luật.
    Nhưng chia tay rồi, em chẳng có lý do gì để từ chối những cuộc hẹn do bố mẹ sắp xếp.
    Em gặp rất nhiều người, cao và thấp, mập và gầy, xấu và đẹp, giống anh ấy và không giống anh ấy.
    Đôi bên lưu số điện thoại của nhau, thử tán gẫu chuyện trò.
    Em cầm điện thoại di động, mặt không biểu cảm, lòng không gợn sóng.

    28 tuổi,
    Em kết hôn. Chú rể là một bác sĩ.
    Mẹ em rất hài lòng, mẹ anh ấy cũng rất hài lòng.
    Trời cao tác hợp, trăm năm bạc đầu.
    Lời nguyện trong hôn lễ như lời nói cho người khác.
    Em còn chưa sẵn sàng để làm nhân vật chính của ngày hôm nay.
    Em nhìn chú rể cầm hoa đi đến, quỳ trước mặt mình nói,
    “Em bằng lòng làm vợ anh không?”
    Cả hộ trường reo vang, ánh đèn rực rỡ.
    Em nói, em bằng lòng.
    Phải, em bằng lòng.
    Người đàn ông trước mắt có việc làm ổn định, thu nhập khá cao, hoàn cảnh gia đình tốt, ngoại hình cũng ổn.
    Nhưng từ đầu đến cuối, em không hề nói một câu “Em yêu anh”.

    29 tuổi,
    Em mang thai, mọi chuyện đều cực kỳ cẩn thận.
    Không dám chơi điện thoại, cũng chẳng dám xem TV.
    Bạn cũ đến nhà thăm, nói cho em những kinh nghiệm nuôi con dạy trẻ.
    Cô ấy đã làm mẹ từ hai năm trước.
    Em cẩn thận nghe, lòng tràn ngập hạnh phúc khi nghĩ về đứa con trong bụng.
    Bạn đột nhiên hỏi, còn liên lạc với anh ấy không?
    Em bảo, quên lâu rồi.
    Bạn trả lời: Tớ còn chưa nói anh ấy là ai.

    35 tuổi,
    Em chưa bao giờ tin vào “lời nguyền bảy năm”.
    Nhưng một vài lời đồn về chồng em, ít nhiều em cũng đã nghe được.
    Một tin nhắn được gửi đến di động, người gửi tin là cô gái trong lời đồn.
    Chồng em mua cho em dây chuyền, mua cho em túi.
    Còn thề thốt, hứa hẹn rất nhiều.
    Người xung quanh và cả bố mẹ đều khuyên nhủ:
    “Chồng biết sai là được rồi.”
    “Vẫn phải sống tiếp mà.”
    “Nghĩ xem ly hôn xong thì phải làm sao?”
    “Con đã lớn thế rồi.”
    Em liền nghĩ về nhà, về xe, về khoản tiền tiết kiệm.
    Và nhìn đứa con trai sắp lên Tiểu học.
    Em tự nhủ, bên nhau bao năm như thế cũng chẳng dễ dàng.
    Trên đời này, ai mà không từng một lần phải cúi đầu trước cuộc sống.

    42 tuổi,
    Lớp đại học họp lớp kỷ niệm tròn hai mươi năm tốt nghiệp.
    Em gặp lại người cũ thời đại học.
    Khi ấy tuổi trẻ hăm hở, giờ thì phong nhã hào hoa.
    Bạn bè nâng chén kể chuyện xưa, chợt có người bày trò, để hai người ngồi chung một chỗ.
    Thoáng chốc, em thấy ngượng ngùng.
    Anh ấy nói, em có ổn không?
    Đôi ba lần rượu, anh ấy bắt đầu không còn tỉnh táo.
    Bạn bè trêu cười, nói bao năm qua rồi, anh ấy vẫn còn căng thẳng lúc thấy em.
    Chỉ có mình em biết, ánh mắt anh ấy nhìn em đã chẳng còn lung linh sáng.
    Cũng đúng thôi, đã bao nhiêu năm như vậy.
    Anh ấy cố gắng sống.
    Em nỗ lực tồn tại.
    Đến bây giờ, cuộc đời hai người đã không còn điểm giao nhau nữa.

    45 tuổi,
    Con gái nói với em, con thích một bạn nam trong lớp.
    Em ngẩn người.
    Con hỏi, sau này con có thể hẹn hò với cậu ấy không?
    Em ngẫm nghĩ, rồi trả lời
    “Việc học quan trọng, không được yêu sớm.”
    Đêm ấy mất ngủ, em bất giác nhớ tới rất nhiều chuyện.
    Đương nhiên cũng nhớ cả người em từng thương vô cùng ở tuổi 20.
    Tai nghe phát bài ca của Trương Học Hữu:
    “Đứa bé hỏi nàng, vì sao mẹ khóc
    Người đàn ông bên cạnh đã sớm thiếp đi.”

    50 tuổi,
    Con gái không còn cần em dỗ dành trước khi đi ngủ.
    Cũng chẳng còn chia sẻ với em về những tâm tư.
    Thậm chí con còn cảm thấy em nói quá nhiều, quá dông dài.
    Đúng thế, em đã nói quá nhiều.
    Em nói, còn mấy ngày nữa mới vào học, sao con đi vội thế?
    Em nói, món mì cay trước cổng trường có gì ngon?
    Em nói, con ngày ngày cầm di động cười ngốc nghếch gì vậy?
    Em nói, ở trường phải chăm chỉ học, đừng có ra sân tập thể thao đi lung tung.
    Nói mãi, nói mãi
    rồi thinh lặng.
    Thì cũng là một mùa hạ nóng bức, em gặp người đó.
    Gặp người em nghĩ sẽ bên cậu ấy cả đời.
    Em cũng sẽ trốn tiết đi xem cậu ấy chơi bóng.
    Em cũng ngày ngày cầm điện thoại cười ngây ngô.
    Thuở ấy, món mì cay trước cổng trường ngon hơn mọi sơn hào hải vị.
    Thuở ấy, em có rất nhiều ước mơ.
    Nhưng sau tuổi 25, em đã không còn sống vì mình nữa.
    Và rồi, em đẩy cửa vào phòng con gái.
    Em nói:
    “Yêu đi con, trải nghiệm đi, để rồi hối hận.
    Làm những gì con muốn.
    Chọn lấy điều con yêu, chứ không phải thứ người khác cho là đúng đắn.
    Hãy sống cuộc đời của con.”
    Nhưng khi ấy, con gái em không hiểu.
    “Sao con lại phải hối hận?”
    “Tất nhiên là con phải sống cuộc đời của mình rồi.”
    “Mẹ ơi, hôm nay sao mẹ lạ quá.”


    Nhưng thôi, em đừng tự trách mình.
    Vì nếu thời gian quay trở lại, có lẽ hết thảy vẫn không thay đổi.
    Bởi vì đây là cuộc đời.
    Mấy ai dám bất chấp đâu em.

    • Nguồn: weibo
    • Dịch: Cìu (fb/ Tạ Thu Ngân)
    Được sửa bởi lionheart19239 lúc 10:28 PM ngày 11-02-2021
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #726
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Gia đình by nguyen huy, on Flickr

    "Càng lớn, càng hiểu rõ, thứ duy nhất không thể từ bỏ nhất chính là người nhà. Thứ gọi là hạnh phúc thực sự hoàn toàn không phải đến từ danh vọng, tiền tài mà là đến từ nơi gọi là Gia đình."
    Chụp tết năm Cô vi thứ 2
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #727
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Tĩnh by nguyen huy, on Flickr

    - Nhân quả không đổi thay, tự gieo nhân thì tự nhận quả, người khác không thể nhận thay.

    - Trí tuệ không thể cho, bất kỳ ai muốn có trí tuệ thì phải tự mình tu dưỡng.

    - Diệu pháp không thể diễn tả, chân tướng vũ trụ dùng ngôn ngữ không thể cắt nghĩa mà hiểu, chỉ có thể dựa vào thực chứng thôi.

    - Không có duyên thì không thể độ, người đã không có duyên thì họ không bao giờ nghe những lời nói chúng ta chân thành chia sẻ.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #728
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Idol by kachikun, on Flickr

    Thì ra chỉ cần trái tim rung động thì mọi tiêu chuẩn thước đo về vẻ đẹp đều trở thành vô nghĩa.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #729
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Tỉnh giấc by nguyen huy, on Flickr

    Có ba giai đoạn khi con người đối mặt với thực tế:

    - Nhận ra rằng cha mẹ của bạn là người bình thường.

    - Nhận ra rằng bạn là người bình thường.

    - Nhận ra rằng con cái của bạn là người bình thường.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #730
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cafe trừu tượng by nguyen huy, on Flickr

    Vào giây phút cuối cùng, điều chúng ta nhớ không phải là những lời lẽ của kẻ thù, mà là sự im lặng của những người bạn.
    -Martin Luther King-
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 73 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 23637172737475 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •