Trang 72 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 2262707172737482 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 711 đến 720 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #711
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Đàm đạo. by nguyen huy, on Flickr

    “Phật là Phật, anh là anh, anh không cần thành Phật, Phật không cần thành anh".

    Tuệ Trung là tên hiệu của Trần Tung, con cả của Trần Liễu (tức anh của Hưng Đạo Vương và hoàng hậu Thiên Cảm sau này). Lớn lên được cử trấn giữ đất Hồng Lộ (Hải Dương bây giờ). Trong chiến dịch giải phóng Thăng Long, ông cùng Hưng Đạo Vương đem 2 vạn người đánh bại tướng nhà Nguyên là vạn hộ Lưu Thế Anh. Sau chiến tranh ông được thăng tiết độ sứ Thái Bình, nhưng chẳng bao lâu từ chức, lui về thực ấp mà tu niệm. Ông là người ảnh hưởng rất lớn và chỉ đường cho vua Trần Nhân Tông về thiền và đạo, người sau sáng lập và là tông chủ Thiền giáo Trúc Lâm.

    Ông tu hành mà vẫn ăn mặn, thê thiếp cũng có. Quả thật là xưa nay chỉ mình ông.

    Hồi em gái Tuệ Trung, hoàng hậu Thiên Cảm còn sống, một hôm ông được bà mời vào cung ăn tiệc. Trên bàn có những món mặn và món chay, ông đã gắp thức ăn một cách không phân biệt. Hoàng hậu hỏi: “Anh tu thiền mà ăn thịt cá thì làm sao mà thành Phật được?”. Ông cười đáp: “Phật là Phật, anh là anh; anh không cần thành Phật, Phật không cần thành anh. Em chẳng nghe cổ đức nói “Văn Thù là Văn Thù, giải thoát là giải thoát” đó sao?”. Vua Nhân Tông hồi đó cũng có mặt trong bữa tiệc, và vua không quên câu chuyện này, định một ngày kia sẽ hỏi Tuệ Trung cho ra lẽ.

    Năm vua 29 tuổi, mẹ mất. Vua Thánh Tông đang bối rối về cái chết của hoàng hậu lại còn bận tâm đối phó với một cuộc xâm lăng của quân Nguyên do Áo Lỗ Xích, Ô Mã Nhi và Phàn Tiếp chỉ huy, mới sai Nhân Tông đi đón Tuệ Trung, trước khi lên đường về cung, Tuệ Trung trao cho Nhân Tông, lúc ấy đã lên ngôi gần 9 năm, hai bộ ngữ lục Tuyết Ðậu và Dã Hiên, để đem về cung học tập những lúc rỗi rảnh. Vua nhớ lại chuyện ăn thịt cá và tính cách “hòa lẫn thế tục” của Tuệ Trung, liền làm bộ ngây thơ hỏi một cách gián tiếp:

    “Bạch thượng sĩ, chúng sinh quen cái nghiệp ăn thịt uống rượu thì làm thế nào mà thoát khỏi tội báo?”

    Tuệ Trung đã trả lời như sau về vấn đề tội báo:

    “Nếu có người đang đứng xoay lưng lại, thình lình vua đi qua sau lưng, người ấy không biết, cầm một vật gì ném nhằm vua. Thử hỏi: Người ấy có sợ không, ông vua có giận không? Nên biết hai việc ấy không dính líu gì với nhau vậy.”

    Rồi ông đọc hai bài kệ sau đây cho vua nghe:

    Vạn pháp vô thường cả
    Tâm ngờ tội liền sinh
    Xưa nay không một vật:
    Chẳng hạt, chẳng mầm xanh.

    Hàng ngày, khi đối cảnh
    Cảnh đều do tâm sinh
    Tâm, cảnh đều không tịch
    Khắp chốn tự viên thành.

    Nhân Tông thưa với Tuệ Trung rằng ông đã hiểu lời dạy về tội phúc. Nhưng Tuệ Trung biết là Nhân Tông còn thắc mắc. Ông đọc tiếp bài kệ sau đây:

    Có loài thì ăn cỏ
    Có loài thì ăn thịt
    Xuân về thảo mộc sinh
    Tìm đâu thấy tội phúc?

    Nhân Tông liền hỏi câu hỏi ông đã dành sẵn trong tâm tư lâu nay: “Như vậy thì công phu giữ giới trong sạch không chút xao lãng là để làm gì?”. Tuệ Trung cười không đáp. Vua cố nài. Tuệ Trung đọc hai bài kệ sau đây:

    Trì giới và nhẫn nhục
    Thêm tội chẳng được phúc
    Muốn siêu việt tội phúc
    Ðừng trì giới, nhẫn nhục.

    Như người khi leo cây
    Ðương yên tự chuốc nguy
    Nếu đừng leo cây nữa
    Trăng gió làm được gì?
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #712
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Tường ảnh by nguyen huy, on Flickr

    CHÚNG TA KIẾM TIỀN ĐỂ LÀM GÌ?

    1. Kiếm tiền - “tiên khí” giúp hôn nhân thêm tròn vẹn
    Năm 23 tuổi, lần đầu tiên tôi đến nhà bạn trai để thăm hỏi bố mẹ anh. Khi đó anh là giám đốc của một công ty chứng khoán có tiếng, lớn hơn tôi 6 tuổi.

    Tôi đã mất cả tháng lương để mua bốn món quà khác nhau (đây là truyền thống của quê tôi khi lần đầu đến thăm hỏi). Mặc dù đã sớm biết gia cảnh của anh không tồi, nhưng mà, khi đặt chân vào ngôi nhà xa hoa này, ngồi trước một bàn ăn thịnh soạn, tôi vẫn cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
    Lúc ăn cơm, mẹ của bạn trai vừa gắp đồ ăn cho tôi vừa cười híp mắt chuyện trò. Bà nói rằng gia đình đã chuẩn bị một ngôi nhà, rộng hơn 130 mét vuông, nếu như chúng tôi có thể sớm kết hôn thì sẽ chuẩn bị sửa sang.
    Sau đó, bà lại chuyển sang hỏi tôi: "Cô chú đã chuẩn bị nhà xong xuôi cả rồi, cháu về nhà bàn bạc lại với bố mẹ chuyện sửa sang nhé." Cũng có nghĩa là, bên nam sẽ lo nhà ở, còn bên tôi lo chuyện tu sửa.
    Tôi không biết nên trả lời thế nào mới đúng, chỉ đành lặng lẽ lùa cơm trong bát, trong đầu toàn là hình ảnh bố mẹ mình đang sống trong ngôi nhà nhỏ ở dưới quê.
    Vì để nuôi ba chị em chúng tôi ăn học, gia đình vẫn chưa trả dứt nợ, đừng nói là chuyện sửa sang, e rằng đồ cưới đẹp đẽ cũng không có. Sự im lặng của tôi khiến bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo. Tôi vội vã ăn xong bát cơm, sau đó viện một cái cớ ra về.
    Một tháng sau, tôi hẹn bạn trai dùng bữa, lần đó tôi bảo để tôi thanh toán, sau đó thì bình tĩnh nói lời chia tay với anh. Anh tiễn tôi đến trước cửa tàu điện ngầm, tôi cắn răng, kìm nén nước mắt đang chực trào, không hề quay đầu lại mà chen chúc vào đám đông trên xe.
    Không phải tôi không đau lòng, mà là tôi biết, tôi có thể dùng tình cảm để yêu đương, nhưng lại cần dùng việc kiếm tiền để sống qua ngày, kiếm tiền, là “tiên khí” của hôn nhân. Người có thể gả cho hoàng tử là công chúa, còn tôi lúc này, chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường đang bôn ba kiếm sống.

    2. Kiếm tiền - có thể cho bố mẹ một chỗ dựa vững chắc
    Năm 25 tuổi, tôi làm đến chức trưởng phòng. Tiền lương đã tăng lên không ít, ngày thường sống tiết kiệm và đi làm thêm nên cũng tích lũy được một khoản.
    Nhớ đến người mẹ đang sống trong ngôi nhà mái bằng vừa âm u lại ẩm ướt, tôi quyết định đi mua nhà.
    Tôi đã đến nhiều nơi, tham quan nhiều mẫu, nhưng năm đó giá nhà đất rất cao, tôi mua nhà trả góp, phải trả trước 30%, lại cộng thêm tiền thuế, chi phí tu sửa... Nhìn số tiền ít ỏi trong tay mình, cho dù có làm thế nào cũng không đủ, tôi chỉ biết trầm mặc.
    Sau chuyến đi thứ mười ba, tôi cuối cùng đã tìm được một ngôi nhà giá rẻ. Khoản phải trả trước khi mua chỉ 20%, bởi vì gặp một vài vấn đề không làm được giấy tờ nhà đất nên mới rẻ như thế.
    Trả tiền đặt cọc xong một tuần sau phải trả thêm 20%, nhưng tôi vẫn không đủ tiền, tôi đành cắn răng chạy đi vay mượn mới có thể nộp đủ.
    Ngày ký hợp đồng, tôi gọi điện cho mẹ, nói với bà: “Sau này mẹ đừng sống dưới quê nữa, lên thành phố ở với con!”
    Hôm chuyển nhà, mẹ tôi thuê một chiếc xe vận chuyển đồ đạc. Khi xe đỗ trước cửa nhà, mẹ tôi đốt pháo ăn mừng, không khí vui vẻ còn hơn cả năm mới. Có tiền thật tốt, có tiền, sẽ có thể cho bố mẹ một chỗ dựa vững chắc.

    3. Kiếm tiền - cách để thoát khỏi những bộn bề của cuộc sống và những phút xốc nổi
    Năm 27 tuổi, tôi chuyển sang làm cho một tập đoàn xây dựng, lương tháng vô cùng lý tưởng, nhưng mức độ bận rộn và áp lực cũng theo đó mà tăng lên. Ban ngày, tôi đeo một chiếc mặt nạ, hoặc thân thiện hòa nhã, hoặc nghiêm khắc quyết đoán, ban đêm, tôi liên tục gặp ác mộng. Tôi không tài nào phát tiết những cơn bực tức của mình trong lúc làm việc, nên đêm đến thường nằm mơ bản thân đang oán giận người khác, thường khiến bản thân tỉnh giấc giữa lúc đấm đá cãi vã trong mơ.
    Mỗi sáng thức dậy, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, tỉnh táo trở lại, tôi cắn răng tự nói với chính mình: “Tiền lương mới quan trọng.”
    Tôi tranh thủ từng giây từng phút, nỗ lực để trưởng thành, tích lũy của cải. Tôi dùng số tiền mình kiếm được để mua một chiếc xe, sau đó thì cảm thấy được xoa dịu không ít. Đó là chiếc xe với sắc đỏ nổi bật. Ngày đi nhận xe, tôi lạnh nhạt liếc nhìn chìa khóa xe, mắng mình một câu: “Mày rõ tầm thường!”
    Vào năm 29 tuổi, cuối cùng đã tích góp đủ một khoản tiền, tôi từ chức để khởi nghiệp. Mặc dù chỉ kinh doanh bình thường, nhưng cuộc đời lúc đó đáng sống và vô cùng tự do.
    Mùa xuân năm tôi 30 tuổi là thời điểm tôi đang ở Úc, tôi đứng hồi lâu trước bãi cỏ của đại học Sydney dưới ánh nắng ấm áp của Nam bán cầu. Kiếm tiền, giúp tôi thoát khỏi những chuyện vụn vặt bộn bề của cuộc sống, thoát khỏi những phút xốc nổi và bốc đồng.

    4. Kiếm tiền - điều kiện trước tiên để được tự do
    Mới chớp mắt mà tuổi 34 đã đến, tôi đã thuộc vào nhóm tuổi "nguy cơ" mà các bài viết thường hay nhắc đến.
    Tôi ra sức kiếm tiền, cuộc sống không tồi, công ty cũng đã phát triển đúng hướng. Nhưng vào lúc này, điều mà tôi khao khát hơn cả đó là một cuộc sống hoàn toàn tự do tự tại. Mùa thu vừa sang là tôi sắp xếp hành lý ngay, đi đến Bắc Âu.
    Kể từ đó tôi đã đi du lịch ở các nước Bắc Âu và các nước Baltic: Na Uy, Thụy Điển, Phần Lan, Đan Mạch, Estonia, Latvia và Litva đều có dấu chân của tôi.
    Một năm sau, tôi quyết định quay về nước để định cư. Nhìn thấy hết mọi mặt của cuộc sống, mới biết bản thân cần nhất là một cuộc sống như thế nào.
    Muốn sống tùy hứng thì cần dựa vào vốn liếng, mọi người đều khao khát được thăm thú đây đó, gia đình dư giả, trong lòng không âu lo. Tiền bạc đủ đầy là tấm vé đảm bảo cho sự tự do tự tại đó, nếu vừa nhắc đến tự do là bạn lại cảm thấy xa tầm với, vậy thì, bạn đã thua ngay từ khi vừa mở miệng rồi.

    5. Kiếm tiền - dũng khí để được sống ung dung
    Thế là hai năm lại trôi qua, tôi đã 36 tuổi. Ở tuổi này, tôi càng tự do hơn. Tôi không thích quản chuyện người khác, cũng không thích người khác quản mình, vậy nên tôi mở một văn phòng, dùng phương thức đi làm nhưng vẫn tự do để quản lý tốt bản thân là được.
    Một người bạn làm thiết kế thường hay ca thán với tôi rằng khách hàng quá khó tính, về việc này, tôi hoàn toàn vô cảm.
    Tôi rất kén chọn khi nhận đơn hàng, không phải của khách hàng nào tôi đều nhận. Với những người tôi cảm thấy không ăn ý, có khả năng xảy ra bất hòa, thường thì tôi sẽ từ chối.
    Tôi chỉ phục vụ cho những người tin tưởng và yêu thích mình, đó là điều kiện trước tiên để chúng tôi có thể hợp tác cùng nhau. Không có tiền đề này, cả hai hợp tác trong bất hòa, vậy còn có thể làm gì tiếp theo nữa?
    Tôi nói với bạn mình rằng: “Kiếm tiền là để bản thân được vui, không phải chuốc bực vào người.”
    Cô ấy trợn mắt với tôi: “Mỗi lần cậu nói câu này với vẻ đắc ý, tớ thật sự muốn xử cậu!”
    Tôi có dũng khí nói ra những lời như vậy là bởi vì lúc còn trẻ tôi đã nỗ lực kiếm tiền nên sau 35 tuổi mới không phải cúi đầu trước đồng tiền.
    Hồi tưởng lại chặng đường mà mình đã đi qua: Xuất thân từ nông thôn, trưởng thành ở thành thị, sống những ngày tháng với đồng lương ít ỏi, chiến đấu với lũ gián trong căn phòng tồi tàn, bị mẹ của bạn trai nhà giàu xem thường, xích mích với đồng nghiệp bụng đầy ác ý...

    Tôi đã trải qua cay đắng của cuộc đời, vì vậy rất thấm thía sự quan trọng của việc kiếm tiền.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #713
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Soi guơng by nguyen huy, on Flickr

    Phụ nữ không có sức hấp dẫn mới cảm thấy đàn ông trăng hoa.
    Đàn ông không có thực lực mới cảm thấy phụ nữ thực dụng.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #714
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Harley Quinn tomboy by nguyen huy, on Flickr

    Có một ngày bạn sẽ hiểu, lương thiện khó hơn thông minh nhiều. Thông minh là một loại tài năng thiên phú, còn lương thiện lại là một sự lựa chọn.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #715
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Xinh đẹp by nguyen huy, on Flickr

    "Chuyện xưa tích cũ và bài học vẫn thế.

    Bạch Tuyết vì xinh đẹp mới bị hoàng hậu đố kỵ, vì xinh đẹp nên mới được người thợ săn thả đi, cũng vì xinh đẹp nên mới được bảy chú lùn cho ở nhờ, và cuối cùng vì xinh đẹp nên mới được hoàng tử đánh thức bằng một nụ hôn.

    Bạn đã hiểu ra điều gì chưa? Lương thiện chả có tác dụng gì cả, bạn phải xinh đẹp, xinh đẹp và....xinh đẹp."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #716
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Boss by nguyen huy, on Flickr

    Mèo là loài động vật kỳ diệu. Dù bạn giàu hay nghèo, khoẻ mạnh hay bệnh tật thì nó vẫn luôn nhìn bạn bằng ánh mắt khinh thường :v :v
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #717
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Music in my life by nguyen huy, on Flickr

    Khi bạn không muốn làm anh hùng vì cái giá phải trả có khi chính là sinh mạng của chính mình và nỗi đau của người thân. Nhưng nếu không phải bạn hi sinh làm anh hùng thì còn biết bao nhiêu người chết nữa.

    Bức thư cuối cùng của bác sỹ Li Wenliang, người đầu tiên đưa ra cảnh báo về Virut Covid 19 ra khắp thế giới và chết không lâu sau đó.

    "Tôi không muốn trở thành anh hùng.
    Tôi vẫn còn có cha và mẹ
    Và các con thơ
    Người vợ đang mang thai sắp sinh,
    Và nhiều bệnh nhân trong phòng khám.
    Mặc dù sự trung thực không được tưởng thưởng,
    Mặc dù con đường đã đến ngõ cụt,
    Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục.
    Ai bắt tôi chọn đất nước này, và gia đình này,
    Biết bao nhiêu đau khổ,
    Khi trận chiến này kết thúc,
    Tôi sẽ nhìn lên trời mà lệ rơi như mưa.

    Tôi không muốn trở thành anh hùng.
    Tôi chỉ là một bác sĩ,
    Tôi không thể đứng nhìn những vi-rút này
    Làm tổn thương đồng nghiệp của tôi
    Và rất nhiều người vô tội,
    Mặc dù họ sắp chết,
    Nhưng luôn luôn nhìn vào mắt tôi,
    Với niềm hy vọng được sống.

    Ai có thể nhận ra rằng mình sắp chết?
    Linh hồn tôi ở trên thiên đàng,
    Nhìn xuống chiếc giường trắng,
    Với cơ thể của tôi nằm trên đó,
    Và khuôn mặt quen thuộc.
    Cha mẹ tôi ở đâu?
    Và người vợ yêu dấu của tôi nữa,
    Người mà tôi đã từng có một thời ráo riết theo đuổi.

    Có một ánh sáng ở trên trời!
    Và ở cuối sự sáng đó là thiên đường mà mọi người thường nói đến.
    Nhưng tôi không muốn đến đó.
    Tôi muốn trở về quê hương của tôi ở Vũ Hán.
    Tôi có ngôi nhà mới mua ở đó,
    Mà tôi vẫn đang phải trả tiền vay mỗi tháng.
    Làm thế nào tôi có thể sẵn sàng được
    Làm thế nào tôi có thể sẵn sàng được
    Khi đứa con duy nhất của cha mẹ tôi không còn
    Thật là buồn biết bao?
    Và người vợ yêu dấu không có chồng bên cạnh,
    Làm thế nào để đối mặt với những thăng trầm trong tương lai

    Tôi đã ra đi rồi.
    Tôi thấy họ lấy cơ thể của tôi,
    Đặt nó vào một cái túi,
    Ở đó có nhiều đồng bào.
    Cũng ra đi giống như tôi,
    Bị đẩy vào lửa trong lò thiêu
    Lúc bình minh.

    Xin tạm biệt những người tôi yêu mến.
    Xin chia tay Vũ Hán, quê hương tôi.
    Tôi hy vọng rằng sau cơn thảm họa,
    Có ai đó sẽ một lần nhớ đến,
    Có người đã cố gắng cho họ biết sự thật càng sớm càng tốt
    Cố gắng cho bạn biết sự thật càng sớm càng tốt.
    Tôi hy vọng rằng sau cơn thảm họa,
    Người ta học được đứng thẳng,
    Không còn để những người tử tế,
    Phải chịu đau khổ vô tận

    Tôi đã đánh trận tốt lành,
    Tôi đã giữ được đức tin.
    Hiện nay mão triều thiên của sự công bình đã để dành cho tôi.”
    Được sửa bởi lionheart19239 lúc 09:40 PM ngày 22-11-2020
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #718
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Fall in love by nguyen huy, on Flickr

    "Cậu bạn của tôi từng nói, cô gái ngốc có thể ngồi ăn cùng cậu ấy ở trên ghế công viên giữa đêm đông buốt giá, cũng chỉ có thể mãi ở lại trong tuổi 20 của cậu ấy mà thôi."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #719
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cột điện nở hoa by nguyen huy, on Flickr

    Trước nghe cột điện nở hoa mà không tin. Nay nó mọc lù lù ra trước mắt luôn )
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #720
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Bình Hương - Uông Bí by nguyen huy, on Flickr

    Sống là để lắng nghe...chứ không phải chỉ trích
    Sống là để thấu hiểu... chứ không phải soi mói
    Sống là để thương... chứ không phải để ghét.
    Đừng quá lưu luyến một khoảnh khắc nào đó.
    Bất kể là hạnh phúc hay đau khổ, giây phút ấy rồi cũng sẽ qua đi.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 72 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 2262707172737482 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •