Trang 69 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 1959676869707179 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 681 đến 690 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #681
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Chụp có tâm by nguyen huy, on Flickr

    Tên gọi.

    - Khi cần tài trợ - chúng tôi được tung hô là NGHỆ SĨ NHIẾP ẢNH

    - Khi gán trách nhiệm - họ gọi chúng tôi là NHIẾP ẢNH GIA

    - Khi cần đổ vạ - chúng tôi là NHÁY

    - Khi không vừa lòng - chúng tôi lại trở về THẰNG CHỤP ẢNH
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #682
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Du kích thời Cô Vi by kachikun, on Flickr

    Anh em cố gắng nằm vùng, chịu khó gian khổ. Sắp đến ngày cả nước được giải phóng rồi, còn tầm hơn 20 ngày nữa thôi.
    Trường kỳ kháng chiến mấy chục năm ta còn giành thắng lợi, huống chi có 1 tháng.

    (Hướng về ngày đất nước trọn niềm vui. 30/4 )
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #683
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Sad by kachikun, on Flickr

    Mọi người xung quanh thấy ta đẹp, ta có chút tài năng. Họ khuyên ta thế này, thế kia bắt đầu bằng câu : "họ cảm thấy rằng ..."

    Đều chỉ là thứ họ muốn ta làm để khoác lên người họ những mỹ từ, danh hiệu phù du.

    Họ chẳng có quan tâm cảm nhận của ta thế nào? Ta thích ra sao? Ta cần những gì.

    Ta thấy ta lạc lõng, cô đơn trong cái gọi là vòng tay yêu thương ấy ...

    ( Cô đơn )
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #684
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Ước mơ của mọi anh em. by kachikun, on Flickr

    Mong gì hơn khi tìm kiếm được một bạn gái xinh xắn rồi từ những buổi đi chụp trở thành người yêu. ^^
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #685
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Thấy mấy bài báo gần đây đăng vụ cây gạo ATM hay điểm phát gạo miễn phí quay clip những bạn không mặc quần áo rách, lam lũ, cũng không phải là những ông bà cụ già đến xin gạo cứu tế, bị nói này kia bằng những từ ngữ vũ nhục tinh thần.

    Những nơi đó, nói thẳng là họ không phát từ thiện. Họ làm theo kiểu rải nghiệp, khoe mẽ, đánh bóng tên tuổi của bản thân theo kiểu adua phong trào.

    Ghi bảng rõ to : "Nếu khó khăn, cứ lấy một phần. Nếu bạn ổn, xin nhường cho người khác". Thì tất nhiên, những người đến xếp hàng lấy đó, họ chưa ổn. Chưa ổn cả về vật chất và chưa ổn cả về tinh thần. Vậy cớ sao phải lăng nhục họ chứ?

    Chứ nói thẳng ra, vài cân gạo, vài gói mì cũng bằng bình thường của đa số người nhịn đi bữa sáng là xong . Đâu phải khổ đến độ phải mất nguyên buổi xếp hàng để được nhận tí bố thí đâu.

    Trước cũng thấy cái vụ làm từ thiện bằng cách cung cấp suất cơm cho người nghèo. Thấy bạn làm từ thiện mắng các bạn sinh viên là : sức dài vai rộng sao lại phải đi ăn suất cơm từ thiện. Sao không nhường cho ông bà già.

    Ai nghĩ đâu các bạn sinh viên đó cũng chỉ là mì tôm cầm hơi, bữa no bữa đói, sống bằng vài đồng tiền chắt chiu của bố mẹ ở quê bán được mớ rau quả trứng. Đi học đại học để ước mơ đổi đời, giúp cho mình, giúp cho xã hội. Biết đâu sau này các bạn thành đạt lại quay trở lại giúp đỡ người khác. Vòng tuần hoàn nhân quả, uống nước nhớ nguồn.

    Có bạn Công Sĩ làm từ thiện nói câu này, mà tớ thấy nó đúng ý nghĩa của việc làm từ thiện :

    "Khi chưa có điều kiện, chúng ta hạnh phúc với sự thụ hưởng việc nhận; khi có điều kiện, chúng ta nên biết hạnh phúc với sự thụ hưởng bởi cho đi".

    ( Ảnh là bữa cơm từ thiên giá 5k ngày trước mùa dịch ).

    Bữa cơm 5 ngàn. by kachikun, on Flickr
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #686
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Nghề bới rác by kachikun, on Flickr

    Cuộc sống đâu phải là có màu hồng, nó với nhiều người là màu của sình lầy, bùn đất.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #687
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Giải phóng Việt Nam by kachikun, on Flickr

    Ta đi trong muôn ánh sao vàng, rừng cờ tung bay
    Rộn ràng bao mê say những bước chân dồn về đây.
    Sài Gòn ơi!
    Vững tin đã bao năm rồi một ngày vui giải phóng.

    Ta nghe như vang tiếng Bác Hồ dậy từ non sông!
    Rạo rực sao hôm nay, Bác vui với hội toàn dân.
    Thành Đồng ơi!
    Sắc son đã vang khải hoàn.
    Ôi! Hạnh phúc vô biên!
    Hát nữa đi em, những lời yêu thương.


    ( Đất nước trọn niềm vui ).
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #688
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Camera film by kachikun, on Flickr

    Ta chụp không phải để được like sống ảo.
    Ta chụp để giữ lại những khoảnh khắc ta cảm thấy cần lưu giữ.
    Để sau này khi nhìn lại.
    Ta đã có một cuộc sống phong phú như thế.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #689
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Những thứ gây nghiện by kachikun, on Flickr

    Máy ảnh và thuốc lá. Nhìn tưởng không có điểm gì chung mà chung nhiều không tưởng.
    Liệt kê ra mới thấy :D

    - Dễ gây nghiện và rất khó cai.
    - Lúc lên cơn thì thèm, bấn loạn. Rủ cái là okie liền.
    - Chị em cũng có người dính.
    - Đều có âm thanh phát ra khi được sướng.
    - Gặp nhau đều phải uống nước.
    - Đều hại như nhau, cái hại thận, cái hại phổi.
    - Cảm giác rất là phê sau khi dùng.

    ^^
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #690
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Lọ hoa by kachikun, on Flickr

    Với người chụp ảnh, ống kính có thể là rất quý và rất nhiều tiền.
    Nhưng với người bình thường. Nó cũng chỉ giống lọ hoa mà thôi..

    ----

    Ngày mai, tôi phải đi viện dưỡng lão…

    Không phải bất đắc dĩ, thì tôi cũng không muốn đi viện dưỡng lão đâu. Nhưng mà từ khi sinh hoạt hàng ngày không còn có thể tự xoay xở, mà con gái vừa làm việc bận rộn vừa phải chăm sóc cháu trai, không rảnh để quan tâm mình, đây dường như là sự lựa chọn duy nhất đối với tôi.

    Điều kiện sống ở viện dưỡng lão không tệ: Một mình một gian phòng sạch sẽ, được lắp các đồ điện đơn giản thực dụng, đầy đủ các loại phương tiện giải trí; đồ ăn cũng ngon miệng; phục vụ rất chu đáo, bày trí xung quanh cũng rất đẹp.

    Tuy nhiên giá cả đắt đỏ, tiền hưu của tôi nhất định không đủ trả. Nhưng tôi còn có nhà riêng của mình, đem bán nó đi, tiền cũng không còn là vấn đề nữa. Nhưng tài sản còn lại, trong tương lai tôi muốn để dành cho con cái. Con cái lại rất hiểu chuyện, chúng nói: “Tài sản của mẹ thì mẹ tùy ý sử dụng, không cần lo cho bọn con”. Số tiền còn lại đúng là tôi muốn chuẩn bị để vào viện dưỡng lão.

    Sống trong nhà, kim chỉ cái gì cũng không thiếu, rương hòm, ngăn tủ, ngăn kéo đều đầy ắp các loại đồ dùng. Quần áo bốn mùa, đồ dùng bốn mùa, chồng chất như núi; tôi thích sưu tầm, tem sưu tầm đã thành từng chồng lớn, ấm tử sa cũng đã hơn mười cái. Còn có rất nhiều vật linh tinh cất giấu, nào là ngọc bích, hạt óc chó, vật trang sức. Đặc biệt là sách, cả một mặt tường là giá sách, chật kín đầy ắp; rượu ngon thì Mao Đài, Ngũ Lương, rượu Tây cũng phải mấy bình.

    Còn có nguyên bộ đồ điện gia dụng, dụng cụ nấu nướng, nồi niêu xoong chảo, củi gạo dầu muối, đủ loại đồ gia vị, nhét chật đầy phòng bếp; còn hơn chục cuốn album ảnh, nhìn một phòng tràn đầy đồ vật, tôi cũng thấy phát rầu !

    Viện dưỡng lão chỉ có một gian phòng, một cái tủ, một cái bàn, một giường, một ghế sô pha, một tủ lạnh, một máy giặt, một TV, một bếp điện từ, một lò vi ba, căn bản không có chỗ để lưu giữ của cải mà mình tích lũy.

    Trong chớp mắt, tôi đột nhiên cảm giác được, những của cải này đều là dư thừa, chúng cũng không thuộc về mình…

    Tôi chẳng qua là nhìn một cái, chơi một chút, dùng một lát, chúng trên thực tế chỉ thuộc về thế giới này, những sinh mệnh lần lượt lướt qua ta, cũng chỉ là quần chúng.

    Cố Cung là của ai, hoàng đế cho rằng là của trẫm đấy, nhưng bây giờ nó là của nhân dân, của xã hội, chỉ có thể trở thành lịch sử.

    Tôi bỗng nhiên hiểu ra: Tại sao Bill Gates muốn đem cho toàn bộ tài sản của mình; tại sao Jack Ma tuyên bố muốn tặng toàn bộ đồ cất giữ cho viện bảo tàng? Đó là bởi vì bọn họ hiểu rồi: Tất cả vốn dĩ không phải của họ !

    Bọn họ chẳng qua là nhìn một cái, chơi một chút, dùng một lát, sinh không mang theo, chết không mang đi, chi bằng tích đức làm việc thiện lưu lại phúc cho con cháu. Đó mới thật là sáng suốt!

    Một phòng đồ đạc của tôi, thật muốn đem hiến tặng, nhưng lại không nỡ. Phải xử lý chúng trở thành một vấn đề khó khăn, con cháu lại chẳng dùng được bao nhiêu.

    Tôi có thể tưởng tượng, lúc cháu mình đối mặt với những bảo bối tôi khổ tâm tích lũy thì sẽ đối xử thế nào: Quần áo chăn đệm toàn bộ đều vứt đi; hơn chục cuốn album quý báu bị đốt bỏ; sách bị coi như phế phẩm bán đi; đồ cất giữ không có hứng thú sẽ bị dọn sạch; đồ gỗ lim trong nhà không dùng, cũng sẽ đem bán giá rẻ. Giống như phần cuối Hồng Lâu Mộng: “Chỉ còn lại trắng xóa một mảnh, thật sạch sẽ !”

    Tôi quay lại nhìn đống quần áo như núi, chỉ lấy vài bộ thích mặc; đồ dùng phòng bếp chỉ chừa lại một bộ nồi niêu chén bát. Sách chọn lấy vài cuốn đáng đọc; ấm tử sa chọn lại một cái để uống trà. Mang theo chứng minh thư, giấy chứng nhận người già, thẻ y tế, hộ khẩu, đương nhiên còn có thẻ ngân hàng, vậy là đủ rồi!

    Đây chính là toàn bộ gia sản của tôi ! Tôi đi rồi, từ biệt hàng xóm, đem trả ngôi nhà này lại cho thế giới này !
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 69 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 1959676869707179 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •