Cám ơn bác đã xem ảnh và yêu thích :x.
--
Trà và sách by kachikun, on Flickr
"Một bóng người, một cuốn sách, một chén trà, một giấc mộng. Cũng chỉ có khoảnh khắc này, cô đơn lại khiến lòng người xao động như thế. Gió lạnh lật tung trang sách, mưa khói này khiến từ chương và câu chuyện trong cuốn sách ngập bụi, thấm đẫm hơi ẩm. Một mình dựa song cửa u vắng, ngắm ngõ nhỏ lát đá nơi góc ngoặt, một mái hiên cũ kỹ, che bóng nắng hắt xuống thềm”.
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Trà và Cúc họa mi by kachikun, on Flickr
Có người cố tình moi hết tim mình ra cho bạn, nhưng bạn lại giả vờ không biết là vì bạn không thích.
Có người cố tình moi hết tim bạn ra, nhưng bạn lại giả vờ không đau là bởi vì bạn yêu.
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
lãng quên by kachikun, on Flickr
“Thời còn trẻ chúng ta thường không hiểu thế nào là tình yêu. Lúc mới bước vào đời, tôi từng nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả. Khi đó tôi không biết trên đời này tồn tại một sức mạnh gọi là số phận, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà không thể thay đổi”
[ Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh – Thư Nghi ]
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
No game, it's fun. by kachikun, on Flickr
Chơi trò chơi mà không cần đến luật của trò chơi, đấy là bạn đang hưởng thụ niềm vui của trò chơi đó.
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Lại gần tôi by kachikun, on Flickr
"Bất kể đang làm gì, đừng bao giờ quên giấc mơ thời tuổi trẻ"
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Vũ điệu của cỏ by kachikun, on Flickr
Cô ngồi xuống, ngay cánh đồng cỏ lau đang nhảy theo vũ điệu của gió. Tôi chợt nhận thấy Em cũng giống như cỏ lau vậy, không cần sự chăm sóc, khác với huệ với lan. Huệ lan không có người chăm thì tàn lụi, xác xơ. nhưng cỏ lau có sức sống mãnh liệt, hoa cỏ lau như lay động đất trời.
Nó có màu trắng ngả vàng, màu của sự điềm tĩnh, không vội vàng khoe sắc để rồi chóng tàn phai. Nó không bon chen vào vườn thượng uyển, nó không màng danh lợi. có được sự tự tin như vậy là do nó đã thấm hiểu lẽ đời. Nó tồn tại trên cõi đời để cho mọi người biết rằng có vô vàn sự khác biệt, cứ sống hết mình vì bản thân trước mọi bão tố, để rồi thay vì bị dập vùi là lấy gió làm vũ điệu thăng hoa.
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Sắc màu dang dở by kachikun, on Flickr
Ngày hôm qua anh đã gặp lại một vài người bạn cũ. Có thể coi họ là bạn cũ nữa thôi. Vì anh không còn thấy một sự ăn nhập nào nữa. Anh lạc lõng giữa họ, để họ trêu đùa. Đó tất nhiên chỉ là chuyện bình thường, cũng có thể anh đã khác xưa, anh đã trưởng thành hơn để nhận ra điều như vậy. Anh không còn thấy nhiều niềm vui từ những cuộc gặp như vậy nữa. Anh đã trưởng thành hơn để thấy rằng điều gì mới là quan trọng. Anh chỉ muốn thoát ra khỏi đó để được gặp em.
Anh thấy nhớ những buổi tối đã qua khi ở bên em. Khi chúng ta bên ly trà sữa, hay ở bên hồ tận hưởng những cơn gió, hay vội vã về nhà trong cơn mưa tầm tã. Đó là những gì thật tĩnh lặng nhưng quý giá sau một ngày dài quay cuồng với công việc. Dù có nhưng nối buồn, giận dỗi và cả nước mắt nữa nhưng những ngày ấy thật đặc biệt và nó đang tạo nên cuộc sống của hai chúng ta ngày hôm nay. Ngày mà anh tìm thấy sắc màu riêng biệt của mình giữa thế giới rộng lớn đông đúc này. Sắc màu không quá tươi sáng hay nổi bật nhưng đó là sắc màu để em có thể nhận ra anh. Và cả những sắc màu để anh có thể nhận ra em.
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
Cúc họa mi by kachikun, on Flickr
Hết sạch by kachikun, on Flickr
Bởi cuộc đời là những lần gặp gỡ
"Quen" và "Quên" vốn cũng chỉ bốn từ
Nên đôi lúc ngỡ đúng người, thời điểm
Vẫn ngậm ngùi buông hai chữ "Tùy duyên"
Người chỉ thoáng qua đời ta chốc lát
Mà để quên, ta tốn cả một đời
Đành tự nhủ hai chúng mình không nợ
Đau đủ rồi, tim tự khắc buông thôi
Ta bước đến, bên đời, là cõi tạm
Tám mươi năm lại hóa kiếp bụi trần
Người đi ngang, gặp nhau là "Duyên phận"
Chịu vì mình, ở lại bởi " Do Tâm"
Kẻ săn tìm khoảnh khắc
There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)