Trang 60 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 1050585960616270 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 591 đến 600 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #591
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Hoa phượng thắm. by nguyen huy, on Flickr

    Người trao ta bông hoa phượng mà ta ngỡ đấy cả mùa hè tuổi trẻ.

    ---

    MỐI TÌNH ĐẦU

    Là cô bé Bình Định tập kết ra Bắc, Hoài lớn lên trong các trường học sinh miền Nam. Chị học cấp 3 ở trường nữ sinh số 8 Hải Phòng. Trường toàn con gái, ăn ngủ, học tập, chơi thể thao, xem phim... tất tần tật toàn gái với nữ.

    Hồi đó không cấm yêu đương nhưng có con trai đâu mà yêu, dù chỉ là tình yêu học trò đơn phương ngây ngô mơ hồ.

    Trong một dịp giao lưu thể thao văn nghệ giữa học sinh nhà trường với tổ chức đoàn địa phương chị gặp anh. Anh không có gì nổi bật. Chị sẽ không để ý đến anh nếu quả bóng chị đập rơi vào sân mà không rơi trúng đầu anh đang ngồi xem thi đấu bóng chuyền. Hết trận đấu chị tìm anh hỏi có đau không và thế là hai người quen nhau.

    Các nhà khoa học mải miết tìm quy luật cuộc đời, tìm mãi rồi cũng thấy quy luật chung nhất là ngẫu nhiên. Trường hợp Hoài cũng vậy, vô tình quen anh rồi vô tình thương, thương lúc nào không hay.

    Thi thoảng lắm Hoài mới được ra khỏi trường nội trú, mà phải đi cả nhóm mấy người. Chị tìm cách gặp anh, hai người nói những điều vu vơ không đầu không ngọn rồi vội vã chia tay nhau để thắc thỏm chờ đến lần gặp sau.

    Hết phổ thông, chị chuyển lên Hà Nội học Kinh tế. Chia tay nhau chẳng biết nói gì, chị tặng anh chiếc khăn mù xoa có hai con chim bồ câu ngậm bông hoa hoà bình chị tự tay thêu không được đẹp lắm.

    Còn anh tặng chị cuốn sổ tay, bảo để bạn ghi nhật ký, trang đầu anh chép câu nổi tiếng của nhà văn Liên xô Nikolai Oxtrovski:

    “Cái quý nhất của con người là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: Tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người."

    ❤️ Không một lời tỏ tình, không một lời hẹn ước.

    Trường chị đi sơ tán. Lâu lâu mới có một thư của anh, toàn là động viên chị học tập tốt, phấn đấu thành đảng viên, xứng đáng với cha mẹ đang chiến đấu ở miền Nam.

    Lá thư cuối cùng anh báo đã nhập ngũ, chuẩn bị đi B. Từ đó Hoài mất hoàn toàn liên lạc với anh.

    Năm 1973 trên đưa cán bộ vào tham gia các cơ quan bộ của Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam đóng tại Tây Ninh. Chị xung phong đi. Một phần muốn gặp cha mẹ, phần nữa biết đâu gặp được anh.

    Những năm tháng ở rừng chị bị một trận sốt rét kinh hoàng. Chồng chị sau này lúc đó là cán bộ Ngân hàng, đóng quân cách bộ Tài chính một cánh rừng, ngày nào cũng lặn lội sang chăm sóc chị. Từ ân nên nghĩa, từ nghĩa nên tình. Sau 30 tháng Tư năm 75, họ cùng về tiếp quản Sài Gòn và làm đám cưới.

    *****

    Công việc cơ quan, gia đình, con cái làm chị quên hẳn anh. Thực ra giữa hai người đã có gì đâu, ngoài tình bạn mà lúc đó cứ nghĩ là yêu và phải giấu diếm bạn bè và nhà trường. Nói là quên nhưng chị cũng tìm hỏi và biết anh bị thương nặng, giải ngũ về lại Hải Phòng sinh sống.

    Năm 1995 công ty chị tổ chức cho đoàn cán bộ đi tham quan phía Bắc. Là giám đốc, chị bắt lên chương trình phải có mục đi Đồ Sơn. Ăn cơm chiều xong chị nói ngày xưa chị học ở Hải Phòng, nay tranh thủ đi thăm mấy người bạn cũ.

    Chị đi taxi đến nhà anh. Ngôi nhà một tầng mái ngói vẫn thế, chỉ cũ hơn thôi. Ngoài hiên, trên vỉa hè, anh đang ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp vá săm xe đạp. Một chân duỗi và chân còn lại không có gì, ống quần bộ đội bạc màu cắt cụt lên quá đầu gối.

    Thấy đôi giày nữ ngay trước mắt mình, anh ngước nhìn lên và nhận ra chị ngay, chỉ thốt một tiếng Hoài!

    Anh gọi thẳng con trai ra làm nốt cái săm, chống nạng dẫn chị vào nhà mời nước. Chiến tranh đã lùi xa hai mươi năm, lần gặp gỡ cuối cùng của hai người cũng lùi xa, rất xa. Ba mươi năm đã qua!

    Anh sửa xe đạp kiếm sống. Vợ bán quán nước và vài thứ lặt vặt. Hoài đặt chục xoài lên bàn bảo chả biết mua quà gì. Họ nói chuyện vu vơ, không đầu không ngọn y như ba chục năm trước.

    Hoài chỉ về phía thằng bé đang lắp cái săm đã vá vào lốp hỏi nó mấy tuổi, học hết gì rồi. Anh buồn bã kể nó học hết phổ thông, dốt không vào đại học được, ở nhà phụ bố sửa xe.

    Hoài quyết rất nhanh:

    * Đây là bộ hồ sơ xin việc, ngày mai anh chị khai rồi lên phường xác nhận, ngày kia em qua lấy hồ sơ. Em sẽ nhận cháu vào công ty em học nghề rồi làm công nhân trong Sài Gòn. Cháu sẽ ở nhà em, anh chị không lo.

    Một tuần sau Hoài cho người mang vé tàu Thống nhất và một ít tiền để thằng con anh, bây giờ là con nuôi Hoài, vào Sài Gòn.

    Thằng bé làm việc được 5 năm thì Hoài cho nó đi đại học. Nó không hề dốt, chỉ là trước đây không ai bày vẽ. Rồi Hoài cưới vợ cho nó. Hai đứa mua được căn hộ nho nhỏ ở Gò Vấp.

    Hoài mất năm 2017, ba tháng sau khi phát hiện bị ung thư gan.

    Đám tang Hoài có ông thương binh cụt một chân từ Hải Phòng bay vào, chống nạng đứng từ đầu đến cuối.

    Phút mặc niệm, người thương binh già lấy khăn mù xoa chấm nước mắt.

    ❤️ Chiếc khăn ngày xưa đã từng trắng nay ố vàng, chỉ thêu hình hai con chim bồ câu cũng đã phai màu.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #592
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Khoảng cách giàu nghèo by nguyen huy, on Flickr

    Người ta nói ở thành phố, khoảng cách giàu nghèo thu hẹp tối đa. Tôi không tin đến khi chụp ảnh này. Đúng là gần nhau chỉ cách 1 căn nhà cúng.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #593
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Giá trị của kiến thức. by nguyen huy, on Flickr

    Ngày xưa cấp 3 mua rất nhiều sách đọc về khoa học và kỹ thuật, từ những quyển Vạn câu hỏi vì sao, Vật lý thường ngày, hóa học vui đến những quyển sách cổ từ năm 80-90 như kể chuyện kim loại, sổ tay toán học sơ cấp ... bằng bìa cứng in từ Liên Xô. Thậm chí những bộ truyện sách khoa học viễn tưởng của Jules Verne cũng đủ bộ, nhớ nhất là tác phẩm Hai vạn dặm dưới biển và cuộc thám hiểm dưới lòng đất.

    Lúc đi làm bẵng 1 thời gian, ít đọc sách nên cân ve chai vì nghĩ không bao giờ dùng nữa. Giờ nghĩ lại đúng là dốt dại.

    Bởi vì Sách không bao giờ mất giá trị qua thời gian.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #594
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Những thứ đã cũ by nguyen huy, on Flickr

    Tất cả rồi cũng sẽ qua đi.

    ---

    Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cần thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông: "Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ và ta cho ông sáu tháng để tìm chiếc vòng đó".

    Benaiah trả lời: "Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?".

    Nhà vua đáp: "Nó có những sức mạnh kỳ diệu. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn nhìn vào nó sẽ thấy vui". Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.

    Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.

    Vào đêm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi: "Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?". Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng ngời một nụ cười.

    Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mùa lễ hội. "Nào, ông bạn của ta - vua Salomon hỏi - ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa?". Tất cả cận thần có mặt đều cười lớn và cả chính vua Salomon cũng cười.

    Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: "Nó đây, thưa đức vua". Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó có khắc dòng chữ: "Tất cả rồi cũng sẽ qua đi.".

    Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi vì một ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi...
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #595
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Tranh thật by nguyen huy, on Flickr

    - Làm thế nào để có được bức tranh giống thật nhất?
    - Đơn gian, làm cái khung và để mọi người nhìn qua đó. Chẳng ai nói cảnh nhìn qua khung là giả cả.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #596
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Ngắm cá by nguyen huy, on Flickr

    Chỉ cần 30 con cá nhỏ bơi trong bể nước nhỏ có đá và cây rong rêu là bạn dù có mất cả buổi cũng khó có thể đếm chính xác được số lượng. Chứ đừng nói là tạp nham như trong ao hồ.

    Nhưng bạn bắt hết chúng hoặc chụp ảnh chúng lại rồi đếm thì chẳng có gì là khó cả.

    Nghe và nhận thông tin cũng thế, chỉ cần bạn bình tâm suy nghĩ, ghi mọi thứ ra giấy thì chẳng có gì làm khó hay đánh đố được bạn.

    ----

    Một giảng viên tài chính đã trò chuyện với nhiều sinh viên tại một buổi giao lưu như sau:

    - Sinh viên hỏi: "Thưa thầy, em muốn được thành công như Bill Gates thì phải làm thế nào?"

    - Giảng viên hỏi lại: "Em có biết ông ấy thành lập công ty nào không?"

    - Sinh viên: "Em biết, đó là Microsoft ạ."

    - Giảng viên: "Vậy em có biết Bill Gates đã học trường nào không?"

    - Sinh viên: "Ông ấy từng học Harvard, nhưng đã bỏ học giữa chừng. Cho nên người có năng lực thì không nhất thiết phải học đại học nữa đúng không thầy?"

    - Giảng viên: "Vậy em có biết ai là người hợp tác đầu tiên với Bill Gates hay không?

    - Sinh viên: "Dạ... "

    - Giảng viên: "Là IBM. Em có biết tại sao IBM hợp tác với một công ty nhỏ bé vừa thành lập hay không? Vì mẹ của Bill Gates là Chủ tịch ủy ban điều hành United Way toàn quốc, người đã trực tiếp giới thiệu con trai với Giám đốc IBM."

    Sau khi bạn sinh viên đó ngồi xuống suy ngẫm, một người khác lại đứng lên hỏi giảng viên nọ rằng:

    - "Thưa thấy, vậy còn Warren Buffett thì sao ạ?"

    - Giảng viên cười: "Em có biết tỷ phú Buffett bắt đầu đầu tư chứng khoán từ năm bao nhiêu tuổi không?"

    - Sinh viên: "Là 11 tuổi ạ."

    - Giảng viên: "Đúng thế, vậy em nghĩ tại sao một đứa trẻ 11 tuổi có thể mua cổ phiếu ở sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ?"

    - Sinh viên: "Dạ... "

    - Giảng viên: "Đó là bởi vì cha ông ấy là thượng nghị sĩ Hoa Kỳ."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #597
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Đơn phương by nguyen huy, on Flickr

    "Sai lầm đôi khi là đánh giá bản thân mình trong lòng người khác quá cao, nên thất bại là chuyện không tránh khỏi.

    Người cần đến sẽ đến… người cần đi cũng đã đi. Nếu đã sống không thẹn với lòng thì những thứ còn lại cứ giao phó cho số phận."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #598
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cos by nguyen huy, on Flickr

    Hóa trang và diễn xuất giúp cho ta trở thành giống như người nổi tiếng và ai ai cũng hâm mộ.

    Nhưng đó là ta đang sống cuộc đời người khác, không phải cuộc đời của bản thân ta.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #599
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Sửa khóa by nguyen huy, on Flickr

    Trước đây có một ông lão làm nghề sửa chữa khóa ở địa phương nọ. Cả đời, ông đã sửa chữa vô số chiếc khóa, kỹ thuật cao siêu, chi phí hợp lý nên rất được mọi người kính trọng. Đặc biệt, ông là người rất chính trực.

    Sau khi sửa xong mỗi một bộ khóa, ông đều đưa cho họ tên và địa chỉ của mình rồi nói: “Nếu như nhà của anh bị trộm, chỉ cần là do dùng chìa khóa mở cửa thì hãy đến tìm tôi, tôi sẽ thay anh bắt trộm mà không cần thu phí.“

    Ông lão sửa khóa cũng đã tuổi cao sức yếu, nhưng vì không muốn tài nghệ bị thất truyền nên ông đã tuyển chọn hai đồ đệ. Hai đồ đệ mà ông tuyển chọn đều còn trẻ tuổi lại có khả năng nhận thức cao. Ông vô cùng ưng ý nên cũng tận tâm tận sức truyền lại những kỹ năng, kinh nghiệm mà cả đời ông tích lũy được cho họ.

    Sau một thời gian ngắn, hai người đệ tử của ông đều đã học xong rất nhiều bí quyết. Tuy nhiên, trong hai người họ, ông lão sửa khóa chỉ có thể tuyển chọn một đồ đệ để truyền lại bí quyết trọng yếu nhất. Thế là, ông quyết định khảo nghiệm họ một lần.

    Hôm đó, ông lão sửa khóa chuẩn bị hai cái két an toàn và đặt ở hai phòng khác nhau. Sau đó ông nói với hai người: “Các con hãy đi vào phòng của mình và mở chiếc két sắt an toàn mà ta đã khóa sẵn trong đó. Ai mở được két ra trong thời gian ngắn nhất thì người đó là người chiến thắng.“

    Kỳ thực, khảo nghiệm này đối với hai người học trò đã thành thạo công việc thì không có gì là khó, chỉ là so sánh về thời gian mở giữa hai người.

    Kết quả là, người đồ đệ lớn của ông lão sửa khóa chưa đến 10 phút đồng hồ đã mở xong chiếc két. Còn người kia phải mất đến 30 phút mới mở được ra. Ai cũng nghĩ rằng, đồ đệ lớn là người chiến thắng, bởi vì thời gian mở của anh ta cách quá xa so với người đồ đệ thứ hai. Nhưng mọi người chờ mãi vẫn không thấy ông lão sửa khóa tuyên bố, ông vẫn ngồi im lặng mà không có động tĩnh gì cả.

    Đang lúc mọi người còn nghi hoặc thì ông lão sửa khóa hỏi người đồ đệ thứ nhất: “Con là người mở ra trước, con nhìn thấy trong két sắt có cái gì ở trong?“

    Đôi mắt của vị đồ đệ sáng lên và trả lời với vẻ mặt rạng rỡ: “Thưa thầy! Con nhìn thấy bên trong két có rất nhiều tiền. Số tiền ấy có khi phải đủ dùng cho nửa đời người ấy ạ! Con thực sự chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế bao giờ.“

    Ông lão sửa khóa lại quay sang hỏi đồ đệ thứ hai: “Thế còn con? Con nhìn thấy trong két sắt có gì?“

    Đồ đệ thứ hai bối rối trả lời: “Thưa thầy! Con lại không để ý đến điều này, bởi vì thầy chỉ bảo con mở khóa két nên con chỉ tập trung vào việc đó thôi. Cho nên, con không để ý xem bên trong tủ có chứa vật gì!”

    Ông lão sửa khóa mừng rỡ tuyên bố đồ đệ thứ hai mới là người ông lựa chọn để truyền lại bí quyết trọng yếu nhất. Vị đồ đệ thứ nhất và cả những người chứng kiến đều không phục, khó hiểu.

    Lúc này, ông lão sửa khóa mới nói: “Bất kể là làm việc gì, ngành nghề nào đều phải coi trọng chữ “Đức”. Đặc biệt là nghề của chúng ta thì yêu cầu đạo đức nghề nghiệp phải rất cao. Một người có được một tâm linh tốt đẹp thì thế giới trong mắt của họ sẽ trở nên trong sáng, thanh tịnh và họ cũng sẽ trở thành một người có đạo đức cao thượng. Điều quan trọng hàng đầu của một người chính là xây đắp tâm hồn của mình, dựng lập nhân cách cao thượng. Một người thợ khóa thì trong tâm chỉ nên có khóa, còn đối với tiền tài của cải phải coi như không thấy. Nếu không, trong lòng mà có ý nghĩ cá nhân, hơi có lòng tham, khi đến nhà người ta mở két lấy tiền sẽ dễ như trở bàn tay, cuối cùng chỉ có thể hại người hại mình mà thôi. Chúng ta là thợ khóa thì trong lòng cũng phải có một chiếc khóa không thể mở, chính là chiếc khóa “không lợi mình, chỉ lợi người, giúp người khác mở khóa của họ mà thôi!“
    Được sửa bởi lionheart19239 lúc 09:09 AM ngày 23-08-2019
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #600
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Sen by nguyen huy, on Flickr

    "Khi MÊ ta thấy đầm chỉ là bùn.
    Khi NGỘ ta thấy trong bùn còn có sen."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 60 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 1050585960616270 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 3 users browsing this thread. (0 members and 3 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •