Trang 82 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 327280818283 Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 811 đến 820 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #811
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Nếu như làm việc tốt không nhận được báo đáp, vậy sao bạn vẫn làm? by nguyen huy, on Flickr

    Nếu như làm việc tốt không nhận được báo đáp, vậy sao bạn vẫn làm?

    Không cầu người vừa ý, chỉ cầu không thẹn với lòng.

    ---

    Chúng ta cố gắng làm một việc gì đó, không nhất định phải vì kết quả cuối cùng, nhưng vì chúng ta tin chắc rằng, làm như thế là đúng. – Javer

    ---

    “Người tốt cả đời bình an!” Không biết câu này phổ biến từ bao giờ mà đã khiến rất nhiều người hiểu lầm, nhưng chỉ cần bạn suy nghĩ lý trí một chút thì “người tốt” và “cả đời bình an”. " là hai điều khác nhau. “Người tốt sẽ được báo đáp” chẳng qua là một câu chúc và mong ước hơn là sự thật, giúp đỡ người khác có thể nhận được lại sự giúp đỡ từ một người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn sẽ gặp luôn may mắn, và bạn sẽ tránh được những tai họa sắp xảy ra.
    Vậy tại sao phải làm người tốt? Nhiều người cho rằng làm người tốt chỉ đơn thuần là có lòng vị tha và cống hiến quên mình, nhưng thực ra, trong lúc làm người tốt, họ mong được người khác công nhận hoặc công nhận chính mình chứ không đòi hỏi điều gì.Sự báo đáp này là một cảm giác tâm lý khi mình làm một việc có ý nghĩa. Nhưng phần thưởng này bí mật đến mức người làm họ cũng không để ý nên cho rằng mình không đòi phần thưởng. Khi không đạt được loại thỏa mãn nội tâm này thì sẽ rất thất vọng, nhưng thường không tìm được nguyên nhân, bởi vì họ luôn cảm thấy ý định làm người tốt ban đầu của mình là không mong nhận được báo đáp. Tất nhiên, bởi vì mọi người phụ thuộc lẫn nhau, vì vậy nếu bạn tiếp tục làm một người tốt, bạn sẽ tăng xác suất được giúp đỡ, theo kinh nghiệm mà tổ tiên chúng ta truyền lại, thế hệ sau của chúng ta sẽ hiểu rằng trở thành một người tốt là một khoản đầu tư, và nó có thể giúp ta vào một ngày nào đó.
    Cũng có một số người vì không có lòng tin nên tự nguyện làm việc thiện mà không cần báo đáp, theo một nghĩa nào đó, loại người này rất thích kiểu "được nợ" để có cảm giác an toàn. Vì vậy, cá nhân tôi nghĩ rằng trạng thái tốt nhất của việc trở thành một người tốt không phải là vì muốn trở thành một người tốt, cũng không phải vì ai đó mà làm người tốt, mà là trở thành một phiên bản tốt nhất của chính mình.

    ---

    Nếu tôi không chọn làm người tốt, e rằng tôi đã làm như vậy 8 năm trước. Tôi không nhớ nổi mình đã bị nghi ngờ và tra hỏi bao nhiêu lần về việc này. Tuy nhiên, có hai lần mà tôi nhớ rất rõ. Vào một ngày năm 2006, trên đường về nhà, một nhóm người chạy về phía tôi. Tôi mơ hồ nghe thấy một người phụ nữ ở cuối đám đông hét lên: Bắt họ lại. Sau khi nhóm người chạy qua tôi, không chút nghĩ ngợi, tôi đã đá vào người cuối cùng. Người bị tôi đá loạng choạng, rõ ràng người đó đã bị đám đông bỏ lại, nhưng không ai đến giúp tôi cả. Ngay cả người phụ nữ bị cướp cũng trốn cách tôi mười mét và gọi cảnh sát. Về đến nhà, tôi bị ông mắng, tôi hiểu các cụ nói gì, nhưng tôi thực sự sẽ luôn vì người khác mà quên mình như thế Năm 2010,mưa lớn đổ xuống Vũ Hán. Thành phố bị ngập nặng. Suốt một tháng trời, ngày nào tan sở tôi cũng lái xe đi khắp nơi tìm kiếm những người bị lũ cuốn trôi. Có nhân viên văn phòng, sinh viên và người già. Sự cố này đã được đăng tải trên Dachu.com. Trong thời gian đó, tôi không biết bằng cách nào mà phóng viên có được số điện thoại của tôi. Vừa mở miệng liền hỏi tôi làm vậy với mục đích gì, tôi chưa kịp trả lời, đã hỏi ngay có phải tôi đang muốn thổi phồng mọi chuyện hay không. Họ làm sao hiểu được một người tự nguyện hiến dân cả bản thân để giúp mọi người. Ba nghề nghiệp mà tôi yêu thích nhất và muốn theo đuổi nhất chính là giáo viên, cảnh sát và lính cứu hỏa. May mắn thay, tôi đã có cơ hội dạy học trong ba năm.

    Sáng nay, tôi đã đăng một chuyên mục trên ZhiHu, nói rằng tôi muốn giúp đỡ những người mà tôi có thể giúp đỡ bằng những nỗ lực khiêm tốn của mình. Nhưng vẫn có người nghi ngờ, mắng mỏ, có người nói tôi là tự PR cho bản thân. Một người bạn nói với tôi rằng từ thiện là dành cho người giàu. Tôi nói đúng, nhưng tôi không cảm thấy mình đang làm từ thiện. Tôi chỉ đang cố gắng hết sức để trở thành người mà tôi muốn trở thành. Có người nói với tôi rằng 10% người theo dõi tôi chỉ để mắng chửi tôi. Tôi nói với người bạn đó rằng tôi sẽ làm phiên bản tốt nhất của chính mình cho 90% còn lại.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #812
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Friend with love? by nguyen huy, on Flickr

    Kiểu yêu thầm lí trí nhất, chính là nỗ lực biến yêu thầm thành tình yêu thật sự.

    Hồi tôi học cấp 3, có thầm yêu một cậu bạn.
    Lúc đó thật lòng có thể nói là, moi ruột moi gan ra mà thích, thích đến không thể diễn tả bằng lời được.

    Viết tặng cậu ấy đến hơn chục quyển thơ, văn, tiểu thuyết.
    Mỗi ngày đều đứng ở cửa sổ để trông ngóng cậu ấy.
    Lúc đó, tôi cảm thấy, cậu ấy đứng ở bất cứ đâu, cũng đều như đang tỏa sáng.
    Đời này của tôi, có thể mãi mãi đứng nhìn cậu ấy như vậy cũng đủ lắm rồi.
    Nhưng mà tôi cũng không biết tại sao, bản thân lúc đó rất bình tĩnh.
    Trong lòng sóng nổi từng cơn,
    Ngoài mặt lại không hề lay chuyển.

    Tôi lí trí thật ý, bởi vì trong tình cảnh tôi yêu cậu ấy đến như vậy, vẫn là cần nghiêm túc phân tích một chút nhé--

    1. Cậu ấy học lớp khoa học tự nhiên thực nghiệm, còn tôi chỉ là lớp khoa học tự nhiên bình thường. Tôi thua cậu ấy.
    2. Thành tích của cậu ấy tốt hơn tôi, tôi thua cậu ấy.
    3. Nhan sắc cậu ấy hơn tôi, tôi thua cậu ấy.
    4. Tôi thích cậu ấy trước, vì thế “Mức độ tôi cần cậu ấy” > “Mức độ cậu ấy cần tôi”, vẫn là tôi thua cậu ấy.

    Sau khi xem xét cục diện, tôi quyết định sẽ thay đổi :

    1. Lớp thực nghiệm có cơ chế thay đổi. Miễn là trong bài thi học kỳ cuối năm bạn có thể đứng trong Top 50 người có thành tích tốt nhất, học sinh lớp phổ thông có thể vào lớp thực nghiệm.
    Vì vậy, tôi đã chăm chỉ học hành suốt một học kỳ, kết quả thi đứng thứ 19 ~
    2. Thành tích của cậu ấy tốt. Để xứng với sự xuất sắc của cậu ấy, tôi cũng đăng ký tham gia cuộc thi toán cấp tỉnh;
    Cuối cùng còn vào được chung kết, và còn cùng cậu ấy đến Dương Châu để học bồi dưỡng.
    3. Làm cho mình trở nên tuyệt vời và giảm “Mức độ tôi cần cậu ấy”.

    -------

    Sau đó, tốt nghiệp cấp 3 lên đại học, tôi thi đỗ vào trường Top 10 một cách thuận lợi. Cảm thấy giá trị của bản thân cũng đã được nâng cao đôi chút.

    Nhưng có thể bày tỏ chưa? Chưa thể.

    Tôi và cậu ấy, một người ở Vũ Hán, một người ở Nam Kinh.
    Bày tỏ rồi thì sẽ thế nào?

    Bày tỏ rồi, có thể ở bên nhau không? Ở bên nhau rồi có thể sẽ không chia tay không? Có thể ở bên nhau một đời không?
    Không thể. Không thể. Không thể.
    Lúc đó tôi biết, thật sự, thật sự vẫn chưa phải lúc bày tỏ.
    Vì vậy, tôi đã đưa ra một quyết định lí trí nhất--
    Tiếp tục yêu thầm, giữ liên lạc, quan tâm cậu ấy, đổi xử với cậu ấy thật tốt.
    Do đó, từ năm nhất đến năm ba đại học, năm mới đến đều PHẢI gọi điện.
    Sinh nhật của cậu ấy, PHẢI chúc mừng.
    Chưng từng bỏ lỡ một lần. Chưa từng.

    -------

    Đại học năm ba có một bước ngoặt, cậu ấy đến Vũ Hán tìm tôi.
    Lúc đó chúng tôi đã hai năm không gặp nhau rồi.
    Khoảnh khắc tôi nhìn thấy cậu ấy, trái tim tôi như lỡ mất một nhịp.
    Cậu ấy không hề thay đổi. Đã hai năm trôi qua, vẫn là cái dáng vẻ mà tôi thích, mà tôi sùng bái lúc trước. Một chút thôi cũng không thay đổi.
    Bạn học của tôi đều nói, lúc tôi nhìn cậu ấy, nụ cười của tôi rất ngọt ngào.
    Ngày hôm đó, chúng tôi đi ăn ở Ngõ Hubu, sau đó đi dạo trên cầu sông Trường Giang.
    Buổi tối hôm đó, ánh đèn trên sông được thắp sáng, mưa phùn mù mịt. Hai chúng tôi đứng bên bờ sông, cầm ô che--
    Lắng nghe tiếng sông, tiếng mưa,
    Hai chúng tôi cứ im lặng đứng đó.
    Lúc đó tôi đặc biệt muốn nói với cậu ấy:
    Cậu biết không?
    Tới muốn thay mặt một cô gái, bày tỏ với cậu.
    Cô gái đó không phải là ai khác, chính là tớ lúc mười sáu tuổi.
    Bạn nghĩ cậu ấy có cảm động không? Sẽ cảm động.
    Nhưng cậu ấy có chấp nhận tình cảm của tôi không? Lí trí lúc đó nói cho tôi biết, chưa chắc.

    Tôi lại một lần nữa, đem ý định bày tỏ của mình cất giấu đi.
    Cho dù lúc đó tôi đã thích cậu ấy 5 năm rồi.
    Sau đó, lúc ăn xong đồ ăn nhẹ về, cậu ấy nói với tôi, cậu ấy muốn thi Nghiên cứu sinh trường Phục Đán. (chú thích của người dịch: Phục Đán là trường ĐH Top 5 của Trung Quốc)
    Cậu ấy đã dự tính tương đối rõ ràng, cậu ấy khá thích ngành tài chính, bản thân cũng có năng lực, sớm đã tìm hiểu các hướng đi, chuẩn bị thi vào ngành Tài chính trường Phục Đán.
    Cậu ấy vô cùng nghiêm túc phân tích triển vọng của ngành này với tôi, dựa vào những lợi thế của Thượng Hải, những ưu điểm và khuyết điểm trong cách tư duy của chính cậu ấy, và cuối cùng
    Nói với tôi, cậu ấy đưa ra quyết định này sau khi đã suy tính vô cùng cẩn thận.
    Năm ba đại học đó, tôi đã luôn cảm thấy bối rối mờ mịt về tương lai.
    Nhưng dường như trong khoảnh khắc chỉ một chớp mắt lúc ấy, tôi lập tức quyết định đi Phục Đán học Nghiên cứu sinh.
    Bới vì nếu tôi không đi đến đó, tôi thật sự không nghĩ ra, đời này tôi và cậu ấy sẽ còn điểm chung nào nữa đây.
    Lúc đó tôi đã nghĩ kỹ rồi.
    Tôi không cần gả cho cậu ấy, cũng không cần trở thành bạn gái của cậu ấy.
    Tôi chỉ cần đời này, có thể luôn nhìn thấy cậu ấy, nhìn thấy dáng vẻ ưu tú tài giỏi của cậu ấy, vậy là đủ rồi.
    Hơn nữa, tôi cũng đang muốn học Nghiên cứu sinh ở một trường danh tiếng nào đó. Vừa hay cậu ấy lại chọn luôn hộ tôi, việc của tôi chính là kiên định mà bước đi tiếp.

    -------

    Cuối cùng, giống như tất cả các câu chuyện máu chó khác, tôi thi đậu, cậu ấy cũng thi đậu.

    Quá trình thi Nghiên cứu sinh cũng là một câu chuyện vô cùng phức tạp ngoắt ngoéo. Nhưng mà tôi sẽ không kể nhiều về chuyện này.

    Tôi vẫn luôn nói với mọi người rằng, tôi trước nay chưa từng phải đau đầu với chuyện lựa chọn trường học.
    Mọi người đều cảm thấy tôi rất kiên định.
    Nhưng thật ra, nguyên nhân của tôi chính là cậu ấy.

    Máu chó chưa!

    Nhận được giấy bào nhập học, tôi bắt đầu cảm thấy, đã đến lúc bày tỏ với cậu ấy rồi.
    Tôi trước sau vẫn luôn nhớ ngày đó, ngày mà tôi tỏ tình với cậu ấy, tôi rất kích động nói :
    Có một câu, tớ luôn muốn nói với cậu, muốn nói từ rất lâu rồi, cậu không biết từ bao lâu đâu.
    Nhiều năm như vậy, tớ vẫn luôn thích cậu.
    Tôi cảm giác như ngày tôi tỏ tình hôm ấy, giống như đang say rượu vậy.
    Tôi dường như moi cả ruột cả gan ra, đem nói với cậu ấy tất cả những gì đã chôn giấu trong trái tim tôi suốt 7 năm.
    Tôi đã nói rất nhiều rất nhiều.
    Nghe xong tôi nói hết, cậu ấy nói với tôi.
    Tớ cũng vậy, vẫn luôn vẫn luôn thích cậu.

    ---------

    Lí trí nhất trong việc yêu thầm, chính là chôn giấu tình yêu trong lòng và chờ ngày nó đâm chồi nảy lộc.
    Chờ đến một ngày tu thành chính quả.

    ---------

    Đối với những lời chúc phúc của mọi người, chủ thớt bày tỏ lời cảm ơn.

    Vẫn có không ít bạn trẻ hỏi tôi, làm thế nào có thể kiên trì được lâu như vậy?
    Tôi xin trả lời chung ở đây :

    Không cần phải kiên trì.
    Mà hãy đem việc theo đuổi người ấy trở thành một phụ bản của con đường tiến bộ của bản thân.
    Đạt được phần thưởng cao nhất của phụ bản đương nhiên rất tốt.
    Thế nhưng, không đạt được cũng không sao.
    Bản thân bạn cũng đã không còn là con người ngây ngô ngốc nghếch của ban đầu nữa.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #813
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Thần giữ của by nguyen huy, on Flickr

    1. Nam hay nữ cũng phải đầu tư cho ngoại hình. Giờ là thời đại cần tốt gỗ, tốt luôn cả nước sơn.

    2. Ăn mặc không cần hàng hiệu, cái quan trọng nhất là học cách phối đồ.

    3. Không ăn không nói có, không ăn gian nói dối, không ăn bậy nói bạ.

    4. Không thùng rỗng kêu to, chém gió cũng cần có cơ sở, chả biết cái gì thì chém cũng không ra được gió.

    5. Vay tiền người khác, hãy trả đúng hẹn. Người khác vay tiền, ghi giấy rõ ràng.

    6. Không để lời ong tiếng ve của người khác át đi tiếng nói của bản thân.

    7. Thứ gì mình cần trên 2 lần thì tự đi mua lấy, không có mỗi lúc lại mượn đi mượn lại.

    8. Người khác dùng máy tính, điện thoại ở bên cạnh thì đừng có tò mò liếc nhìn.

    9. Gặp việc khó, nghiêm túc chứ đừng nghiêm trọng. Mọi việc đều có cách giải quyết, đừng làm phức tạp nó lên.

    10. Việc của mình thì làm cho gọn gàng, dù kết quả có không hoàn hảo thì tuyệt đối cũng không được để ai phải dọn rác cho mình.

    11. Đừng quyết định thay ai bất cứ điều gì. Họ không cảm kích đâu.

    12. Đừng hở tí là múa phím cãi nhau với người khác trên mạng. Rảnh rỗi thì kiếm việc có ích hơn mà làm.

    13. Thích thì nói là thích, không thích thì nói là không thích. Đi thì đi luôn, ở thì đừng có than phiền. Bớt ba phải nhập nhằng.

    14. Khi xảy ra chuyện, khăng khăng tìm người đổ lỗi không giải quyết được bất cứ chuyện gì cả. Hãy tập trung vào vấn đề.

    15. Không cầu xin vì tiền, không bi lụy vì tình.

    16. Đừng tin một thứ gì đó chỉ vì đã có một đám người tin nó.

    17. Đến đúng giờ là đến muộn, đến sớm 5’ mới là đúng giờ.

    18. Hứa ít nhưng làm tới nơi tới chốn. Không chắc chắn thì không bao giờ tự nhận làm con ma nhà họ Hứa.

    19. Chuyện của mình còn chưa lo xong, tội gì phải đi xen vào chuyện của người khác.

    20. Sống cho chính mình, đau khổ thì khóc rồi vượt qua, hạnh phúc thì cười rồi giữ gìn.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #814
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Nhà Kèn ở Hải Phòng by nguyen huy, on Flickr

    Nếu bạn không chịu cố gắng, một năm sau bạn sẽ vẫn là bạn như lúc này, chỉ già hơn 1 tuổi.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #815
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Gia tài của người vô gia cư by nguyen huy, on Flickr

    Nếu cho bạn tất cả những thứ có thể mang đi theo người để không quay lại nữa thì bạn mang được những gì?

    NHẬT KÝ SAU KHI CHẾT

    Vào một ngày, khi thân người không còn nữa, đứng cạnh thân xác đang nguội lạnh, cứng đờ ta đã nhìn thấy ... Người ghét ta, nhảy múa vui mừng, người thương ta, nước mắt rưng rưng.
    Ngày Động Quan...thân thể ta nằm sâu dưới lòng đất. Người ghét ta, nhìn nấm mộ niềm vui hiện rõ. Người thương ta, chẳng nỡ quay đầu nhìn lần cuối.

    Ba tháng sau, thân xác ta đang dần trương sình, bốc mùi hôi thối, thuở còn sống ta vô cùng ghét côn trùng, giờ đây giòi bọ đang nhăm nhi cái thân mà ta cả đời nâng niu, tàn sát sinh mạng để cung phụng cho nó đủ thức ngon, mặc đẹp, đắp vào bao nhiêu tiền của.

    Một năm sau: Thân thể của ta đã rã tan…nấm mộ của ta mưa bay gió thổi...ngày giỗ ta, họ vui như trẩy hội, mở tiệc hội họp ca nhạc, ăn uống linh đình. Người ghét ta, lâu lâu trong buổi trà dư tửu hậu nhắc đến tên ta...họ vẫn còn bực tức. Người thương ta, khi đêm khuya vắng lặng, khóc thầm rơi lệ tìm ai bày tỏ.

    Vài năm sau: Ta không còn thân thể nữa, chỉ còn lại một ít xương tàn. Người ghét ta, chỉ nhớ mơ hồ tên ta, họ đã quên mất gương mặt của ta. Người yêu thương ta, khi nhớ về ta có chút trầm lặng. Cuộc sống xô bồ dần dần làm phai mờ đi tất cả.

    Vài chục năm sau... nấm mộ của ta hoang tàn không người nhang khói, quan tài nơi ta nằm đã mục nát, chỉ còn một mảng hoang vu. Người ghét ta, đã già lú cũng quên ta rồi. Người yêu thương ta, cũng tiếp bước ta đi vào nấm mộ.

    Đối với thế giới này ... Ta đã hoàn toàn trở thành hư vô, không ai biết ta từng tồn tại, bạn bè, đồng nghiệp, người thân, mỗi người một nơi, kẻ già, người chết, những gì ta dùng đã mất, những gì ta để lại rơi vào tay kẻ khác. Ta phấn đấu, hơn thua, tranh giành cả đời, cũng không mang theo được nhành cây ngọn cỏ. Tiền tài, gia sản mà tôi cố giữ, cố thủ đoạn, mưu mô để có cũng không mang được một phần hư danh, vinh dự hão huyền nào.

    Ta nhận ra sống trên đời này, bất luận là giàu sang phú quý hay bần tiện nghèo nàn. Khi nhắm mắt, xuôi tay phải bỏ lại tất cả, trả hết cho đời. Cái ta mang theo được, chính là cái ta đã cho đi là đạo đức là sự lương thiện. Bất giác ta có chút ân hận, lòng lâng lâng một nỗi buồn khó tả, cứ da diết, da diết mãi không thôi. Bao nhiêu phồn hoa, thoáng qua phút chốc. Trăm năm sau, chỉ còn lại một nắm nấm mộ vô danh.

    Cuộc đời như nước chảy hoa trôi
    Lợi danh như bóng mây chìm nổi
    Chỉ có tình thương ở lại đời.
    Đã biết chốn này là quán trọ
    Hơn thua hờn oán để mà chi
    Thử ra ngồi xuống bên phần mộ
    Hỏi họ mang theo được những gì ...!!!
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #816
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Một đời yêu chỉ một người. by kachikun, on Flickr

    ĐẠO DIỄN LÀM GÌ TRƯỚC KHI LÀM ĐẠO DIỄN: CÂU CHUYỆN LÝ AN

    Có một thống kê của trang Stephen Follow cho biết độ tuổi trung bình của top 100 đạo diễn có box-office cao nhất Hollywood là 50 tuổi.

    Trong đó có 30% là từ 40-49 tuổi, và chỉ 2.6% dưới 30.
    Thể loại kinh dị có những đạo diễn trẻ nhất, trung bình 42 tuổi.
    U40 U50 họ mới thành công, vậy mấy chục năm trước đó họ ở đâu làm gì kiếm sống chịu đựng những gì, có phải chạy xe ôm nhân viên phục vụ chạy bàn làm bảo vệ.. để mưu sinh? Hay thất nghiệp ăn bám bố mẹ ngồi chờ thời?

    Mình có nghe James Cameron từng học nghiên cứu vật lý nhưng bỏ học sau một năm, rồi làm các công việc vặt như bảo vệ, lái xe .. trong lúc đó tập tành viết lách. Nhưng có một câu chuyện về một đạo diễn Châu Á làm mình nhớ mãi, mỗi lần nhớ lại là vừa cảm động vừa ngưỡng mộ: câu chuyện của Lý An.

    ______

    Năm 1979 Lý An 25 tuổi, sau khi đi nghĩa vụ quân sự ở Đài Loan xong, ông qua Mỹ học Cử nhân Sân khấu tại ĐH Illinois.
    27 tuổi Lý An tốt nghiệp. Lúc đầu Lý An mê diễn xuất muốn làm diễn viên nhưng tự ti tiếng Anh nên chuyển sang làm đạo diễn.

    Tại ĐH Illinois ông gặp Jane Lin đang học tiến sĩ ở đó, 2 năm sau đó hai người cưới nhau.

    Dù bộ phim ngắn Shades of the Lake (1982) và phim dài tốt nghiệp 43 phút Fine Line (1984) của Lý An đạt nhiều giải thưởng nhưng sau đó ông không nhận được bất kì job nào ở Mỹ nên đành quay về Đài Loan. 6 NĂM LIỀN SAU ĐÓ (1984-1990, Lý An 30-36 tuổi), ông hoàn toàn thất nghiệp ở nhà làm ông chồng nội trợ. Vợ ông Jane Lin làm việc cho một phòng nghiên cứu dược, cả hai có hai đứa con, sống chủ yếu dựa vào tiền lương khiêm tốn mà vợ ông kiếm được.

    Lý An chia sẻ vợ ông quán xuyến mọi thứ và không bắt ông phải đi làm. Ổng bảo mình như đứa trẻ thứ 3 trong nhà, chỉ việc nấu ăn, làm việc nhà, đưa đón con đi học, đọc sách xem phim, viết 30 kịch bản, và không kiếm ra được đồng nào. Lý An buộc phải chăm chỉ cố gắng viết viết viết kịch bản mỗi ngày vì ông không biết làm gì khác ngoài làm phim.

    Dù rất nhiều áp lực nhưng vợ ông luôn hiểu & động viên chồng không được từ bỏ ước mơ, thúc đẩy chồng viết thật nhiều kịch bản chuẩn bị trước.

    1986-1990, ông gửi hết kịch bản này tới kịch bản khác tới mọi nơi nhưng đều bị từ chối, từ chối và từ chối. "Đó là thời gian khổ nhất với Jane và tui. Cổ không biết sự nghiệp phim ảnh của tui sẽ như nào, tui cũng vậy”. Hàng trăm kịch bản đã bị từ chối hàng trăm lần.

    “Đến tui còn chẳng còn muốn ủng hộ bản thân mình. Làm gì đây? Chờ đợi tiếp hay từ bỏ giấc mơ làm phim? Tôi đã 37 tuổi rồi”.

    Bố mẹ vợ thấy vậy nên lo, cho tiền Lý An mở quán ăn. Lý An thấy có lỗi vì không giúp được gì cho vợ nên lấy tiền đi học ngành khoa học máy tính để kiếm tiền nhanh hơn.

    Ông kể "ngày ngày trôi qua, tôi càng ngập chìm trong lo lắng phiền muộn. Vợ tôi nhận thấy cách cư xử bất thường của tôi đã tìm thấy lịch lên lớp trong túi tôi.

    Sáng hôm sau trước khi đi làm, cổ quay lại đứng ở cửa và nói: "An à, đừng quên ước mơ của anh chứ, em luôn tin rằng anh chỉ cần một đặc ân, đó là được làm phim. Có rất nhiều người đi làm máy tính rồi, họ không cần một Lý An nữa làm cái việc đó. Nếu anh muốn làm phim, hãy theo đuổi ước mơ của mình. Gia đình đã có em lo.”

    Năm 1990, Lý An 37 tuổi, 2 kịch bản Pushing Hands & The Wedding Banquet ông gửi thi một cuộc thi biên kịch lớn trong nước và lần lượt thắng giải nhất & nhì. Từ đó dẫn tới cơ hội Lý An được đầu tư đạo diễn bộ phim dài đầu tay Pushing Hands vào năm 1991 (năm ông 37 tuổi).

    Pushing Hands (1991) được 8 đề cử tại LHP Kiêm Mã năm đó.
    Hai bộ phim sau đó của Lý An: The Wedding Banquet (1993) & Eat Drink Man Woman (1994) đều được đề cử Oscar Phim nước ngoài xuất sắc nhất, riêng The Wedding Banquet (1993) còn thắng giải Sư tử Vàng tại LHP Berlin.

    Và cả 3 bộ phim đầu sự nghiệp này của Lý An đều thành công lớn về mặt thương mại, như The Wedding Banquet (1993) budget 1 triệu đô nhưng kiếm về 26 triệu đô box-office.
    Phim thương mại hay phim art-house, với Lý An không có ranh giới đó, phim ông vừa chạm được khán giả đại chúng ở Đài Loan vừa chinh phục giới phê bình hàn lâm lẫn dân làm phim trên thế giới.

    Tất cả đều có một điểm chung: một tình yêu thương vô bờ bến giữa con người và con người xuất phát từ một người đàn ông hiền từ tử tế, ăn nói nhẹ nhàng, sâu sắc điềm tĩnh, chưa bao giờ thả thính phụ nữ khác ngoài vợ, chưa bao giờ khoe khang thành công phim mình trước công chúng.

    Trong toàn bộ sự nghiệp hơn 30 năm nghề tính đến nay, Lý An làm 14 phim, kiếm về 1.6 tỷ đô box-office, thắng 3 trong tổng cộng 9 đề cử Oscar, thắng Sư tử vàng tại LHP Venice 2 lần, và Gấu Vàng LHP Berlin cũng 2 lần (là đạo diễn duy nhất trong lịch sử LHP Berlin làm được điều này).
    _____

    Sau này khi Lý An đã thành danh nổi tiếng toàn cầu lúc giành giải Oscar Đạo diễn xuất sắc nhất với phim Brokeback Mountain, vợ ông Jane Lin được phỏng vấn.

    Bà bảo trong 6 năm Lý An thất nghiệp ở nhà nội trợ đó, bà chưa từng có ý nghĩa bỏ ông (dù xung quanh có rất nhiều người phụ nữ cưới chồng giàu rồi bỏ họ ngay khi họ thất thế), dù rất áp lực và vất vả nhưng bà luôn tin chồng có tài, rất giỏi, chỉ là chưa gặp thời.

    Khi được nghe người phỏng vấn kể về những lời có cánh của Lý An dành cho mình, bà chỉ cười nói: "Tui đâu có động viên gì ảnh, tui chỉ không nói gì và để ảnh làm việc của mình".

    P/s 1 :
    6 năm thất nghiệp Lý An viết 30 kịch bản phim (trong đó có 3 kịch bản được ông đạo diễn đã kể ở trên, 11 phim còn lại trong sự nghiệp của ông kịch bản là của người khác),
    vị chi 1 năm 5 cái, khoảng 2 tháng rưỡi 1 cái, ngày viết 1 trang rưỡi (chưa tính rewrite).

    Còn Stephen King mỗi ngày viết 6 trang, 2 tháng viết xong một cuốn 200 trang, đều đặn suốt sự nghiệp.
    Mình 1 năm vừa mưu sinh vừa viết lòi con mắt cũng chỉ được có 2 cái, chưa bằng một nửa cụ Lý An. Phải chăm hơn chăm hơn chăm hơnnnn.

    P/s 2: Bữa rồi nhìn Ke Huy Quan thắng Oscar xong khoe với mẹ đúng kiểu stereotype Asian son thấy cảm động relatable quá trời. Có hẳn cái clip "cảm ơn mẹ" của những người từng đoạt Oscar luôn nè.
    youtube.com/watch?v=LqI6XZwL0KY
    Và người thứ 2 được cảm ơn nhiều nhất sau mẹ là ai biết hông? Là Viện Hàn Lâm (đơn vị tổ chức Oscar)

    Còn người thứ 3? Tất nhiên là nóc nhà rồi.
    Kiểu làm đạo diễn mà không có một người phụ nữ hậu phương thúc đít thì sẽ bỏ cuộc hết hay sao á =)))))).

    Đời người ta chắc chỉ cần vậy: tìm được 1 công việc đam mê mơ ước và 1 người tri kỉ bạn đời để chia sẻ tin tưởng & ủng hộ mình vô điều kiện.
    Được sửa bởi lionheart19239 lúc 09:21 AM ngày 12-05-2023
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #817
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Bán chổi dạo. by kachikun, on Flickr

    Vợ hỏi làm nghề gì nhanh mua được biệt thự xe hơi.
    Mình nghe lời những người từng trải đi trước đã có nhà lầu siêu xe, con đi nước ngoài du học chỉ bảo nên đưa ảnh này ra bảo đây này thì bị đạp không trượt phát nào. 🥹🥹
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #818
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Thể dục by nguyen huy, on Flickr

    Gửi những người còn khỏe mạnh đang đọc thư của tôi.

    Ngay cả khi bạn không bị ốm, bạn có thể đi kiểm tra sức khỏe hàng năm, uống nhiều nước ngay cả khi bạn không khát, học cách rũ bỏ mọi điều phiền muộn. Cuộc sống cho đi và cho đi không có gì là xấu, vì vậy hãy sống đi.

    Nếu bạn có tiền và quyền lực, đừng tự hào.

    Hãy biết rằng bạn hài lòng với những điều nhỏ nhặt, ngay cả khi bạn không giàu, chỉ cần bạn biết cách nghỉ ngơi thì sẽ không mệt mỏi. Dù bận rộn đến đâu hãy vận động và tập thể dục trở lại.

    Biên lai chứng minh giá trị của bộ quần áo trị giá 3.000 won.
    Đối với một chiếc ô tô trị giá 30 triệu won, một tấm séc chứng minh điều đó.

    Giấy tờ căn nhà chứng minh căn nhà trị giá 500 triệu won
    Bạn có biết điều gì chứng minh giá trị của một người không?
    Đó là một cơ thể khỏe mạnh.

    Đừng gõ số tiền chi tiêu cho sức khỏe của bạn bằng máy tính.
    Số tiền bạn có khi bạn khỏe mạnh được gọi là tài sản.

    Số tiền bạn nắm giữ sau khi ốm chỉ là di sản.
    Có rất nhiều tài xế trên thế giới lái xe giúp bạn,
    Sẽ có ai đó trên thế giới này sẽ kiếm tiền cho bạn.

    Nhưng không ai có thể chịu tổn thương thay cho thân thể của bạn.
    Nếu bạn đánh mất thứ gì đó, bạn có thể tìm lại hoặc mua nó, Chỉ có một sinh mệnh vĩnh viễn không lấy lại được.

    Tiền có ích gì khi tôi ở đây?
    Việc theo đuổi sự giàu có vô hạn đã khiến tôi chỉ còn là một ông già tham lam.

    Khi tôi chết, biệt thự sang trọng của tôi sẽ dành cho người khác không phải tôi.

    Khi tôi chết, chìa khóa chiếc xe sang trọng của tôi sẽ rơi vào tay ai đó.

    Nhiều thứ mà tôi đã từng biết và tận hưởng một cách hiển nhiên ....

    Tiền bạc, quyền lực và chức vụ giờ chỉ còn là rác ...
    Vì vậy, những người sống trong nửa đầu.

    Đừng sống quá tệ,
    Những người sống trong nửa sau.

    Vì trò chơi vẫn chưa kết thúc, vì mọi năm vui vẻ,
    Yêu bản thân từ bây giờ.

    Tôi, người đã giành chiến thắng chói sáng trong hiệp một,
    Hiệp hai không thể vượt qua cơn bạo bệnh và kết thúc với thất bại,

    Tuy nhiên, tôi cảm thấy niềm vui ấm áp khi có thể gửi bức thư này cho bạn.

    Những người đang bận rộn sống trên thế giới .....
    Yêu và chăm sóc cho bản thân ...

    Bất lực của tôi bây giờ chỉ cầu chúc cho bạn may mắn...

    -Lee Kun-hee-
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #819
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Dream by nguyen huy, on Flickr

    ĐÊM TRỰC !!

    0 giờ

    Một người đàn ông đến cấp cứu vì đau quặn bụng. Khi mình đến khám, ông ta cứ luôn miệng nói : Tôi quen anh giám đốc A. Tôi có làm ăn với chị trưởng phòng B. Có lẽ do ông ta nghĩ rằng, khi nói ra những mối quan hệ ấy, mình sẽ làm việc chu đáo hơn. Mình đã đáp lời rằng :

    - Anh có thể thôi nói tên và chức vụ của người khác. Anh hãy nói về chính anh đi, tên, chức vụ và bệnh của anh.
    Ông ta trố mắt ra nhìn mình, phải mất vài phút sau ông ta mới có thể bắt đầu khai bệnh.

    Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta cũng hay như vậy, bạn nhỉ? Cứ vỗ ngực tự hào chứng tỏ với nhau rằng : tôi là con ông D, cháu bà C, tôi quen biết ông E và có mối quan hệ thân thiết với bà F, thay vì chúng ta nói về chính mình.

    Nhưng một người trưởng thành thật sự lại là người luôn tự đứng vững trên đôi chân mình, can đảm chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình, không dựa vào ai cả, không đổ thừa ai cả.

    ---

    0 giờ 30 phút

    Một người phụ nữ 70 tuổi, được đưa đến phòng cấp cứu trong tình trạng suy kiệt nặng, da xanh niêm nhạt, thở ngáp cá, toàn thân khai mùi phân dãi. Khi mình xử trí cấp cứu xong, mình hỏi hai người con gái ăn bận rất bảnh bao và thơm tho : Bệnh nhân bị bệnh gì trước đây, điều trị ở đâu, và diễn tiến nặng bao lâu rồi?

    Mình đã ngỡ ngàng khi nhận được một câu trả lời : Bệnh tim mạch và u hạch gì đó không rõ, mẹ tôi đã khó thở cả tháng nay rồi, nhưng tôi nghĩ không sao nên không đưa đi khám bệnh.

    - Hai chị là con ruột?
    - Ừ con ruột.

    Mình im lặng thở dài khi kết quả xét nghiệm và MSCT trả về là bệnh Lymphoma ác tính di căn não, di căn phổi, đái tháo đường, suy thận... Làm sao mà cứu chữa? Mẹ thì chỉ có một trên đời.

    Tuần trước mình có đi dự đám tang của một bệnh nhân rất thân. Và đã chứng kiến những giọt nước mắt ăn năn của người con út.

    - Bác sĩ biết sao không, cả bốn tháng nay tôi chưa gặp mẹ, dù nhà tôi và nhà mẹ cách có vài bước chân. Ai ngờ trưa hôm thứ 7, nhận điện thoại báo mẹ đã mất rồi... Giá như tôi ...

    Thật, càng lớn tuổi, mình càng sợ trực cấp cứu. Không phải vì sức khoẻ vì chuyên môn hay vì áp lực phải tiếp xúc phơi nhiễm với những bệnh lây nhiễm hay vì có thể bị hành hung bất cứ lúc nào. Mà vì cứ phải chạm vào thật sâu bên sau mỗi con người dù mình không muốn...

    1 giờ sáng

    Bệnh nhân nam 23 tuổi, cơ thể gầy teo, nấm trắng đầy miệng đến cấp cứu vì tiêu chảy. Khi mình giải thích tình hình bệnh và đề nghị nhập viện thì bệnh nhân không chịu vì không có tiền.

    - Em điện thoại kêu ba mẹ vào viện đi.
    - Ba mẹ em li dị hồi em còn nhỏ xíu. Em sống với bà, mà bà ở tuốt dưới Vĩnh Long, em nói thiệt, em bị nghiện ma tuý đá và bị nhiễm HIV.

    - Nhưng nếu em không nằm viện thì phải làm sao?
    - Em cũng không biết nữa.

    Nhìn cơ thể bệnh nhân chi chít những hình xăm, mái tóc nhuộm vàng khè ... sao mà khác quá với cách bệnh nhân trả lời.

    - Em chỉ nghĩ mình đau đến đây để bác sĩ cấp cứu...

    Mình lại thở dài, dù tiếng thở dài chẳng làm đêm ngắn lại. Phần lớn những người sa ngã và lầm lạc thường được lớn lên trong gia đình không có hạnh phúc, cha mẹ ly dị, hay nghiện rượu, cờ bạc và thuốc lá. Có bao giờ mỗi bước chân đi, mỗi quyết định trong cuộc đời, chúng ta đều cẩn trọng?

    Sinh con rất dễ, nhưng nuôi dưỡng con lại rất khó! Khó vô cùng.

    2 giờ sáng

    Một thanh niên sỉn rượu đến để may những vết thương vùng mặt và lưng do bị chém. Khi điều dưỡng hỏi phần hành chính, thì anh ta nạt nộ đập bàn : Sao không khâu liền đi, cứ hỏi mấy cái vớ vẩn làm gì?

    - Muốn khâu thì phải làm hồ sơ khai tên tuổi bị đánh ở đâu chứ, rồi còn phải kí tên yêu cầu khâu chứ.

    - Tao đ* khai. Bây giờ tao hỏi tụi mày có khâu không thì bảo? Tụi mày có tin tao chém tụi mày bây giờ không?

    Mấy anh bảo vệ nghe ồn ào, báo ngay cho công an. Và thanh niên sỉn rượu vừa thấy bóng công an lập tức bỏ chạy. Mới đó còn hùng hổ đòi đâm đòi chém ...

    Thật, những người có xu hướng hung bạo và dễ kích động thường là những người sống trong sự sợ hãi và yếu đuối.
    Vì sao khi đi trên phố mấy thanh niên trẻ hay nẹt bô rồ ga? Vì sao giữa đám đông mấy người trung niên kia ăn bận diêm dúa trang điểm cầu kì?

    Bởi vì trong sâu thẳm họ khát khao được chú ý, khát khao được công nhận... nhưng họ chẳng có gì đặc biệt, buộc họ phải hành động như thế. Họ lạc loài!

    3 giờ sáng

    Một người đàn ông, 50 tuổi được đưa vào cấp cứu vì đau đớn vùng hạ sườn phải. Ông ta la hét inh ỏi :

    - Bác sĩ đâu rồi? Tụi bây chết hết rồi hả? Tao vào bệnh viện cả tiếng rồi mà chẳng thấy tụi bây đâu...
    - Bác sĩ đây, anh mới vào mà, y tá còn chưa kịp lấy dấu hiệu sinh tồn...

    Người nhà vội nói bệnh nhân và quay qua nói với mình : Bác sĩ thông cảm, tại ảnh bệnh ung thư đường mật di căn gan, di căn hạch giai đoạn cuối rồi nên đau đớn và hay la hết. Bệnh Viện C đã cho về, khuyên gia đình, bệnh nhân muốn ăn gì thì cứ cho...

    Đêm dường như sâu hơn với tiếng thở dài.

    Nỗi đau niềm thống khổ là có thật, luôn hiện diện bên trong mỗi con người. Ai cũng đau cũng khổ, có người nhờ nỗi đau mà vượt lên được chính mình, tìm ra được con đường giải thoát và an lạc, nhưng cũng có người bị chết chìm trong đó.
    Lẽ thường, khi người ta gần đến bên kia con dốc cuộc đời, cận kề cái chết, người ta sẽ buông bỏ hết những sân si, người ta sẽ chấp nhận và mỉm cười... Đằng này ...

    Bốn giờ sáng

    Một người phụ nữ đến cấp cứu vì đau đầu ngủ không được. Trong khi mình đang viết bệnh án thì nghe bà ta kêu lên : Chú bác sĩ và cô y tá kia, mau trả điện thoại lại cho tôi.

    - Bà coi lại cẩn thận đi, tụi con đâu có lấy điện thoại của bà.
    - Cô nói gì? Chỉ có cô và chú bác sĩ kia lại gần tôi... Không cô thì chú kia lấy. Báo bảo vệ hay công an ngay đi.
    Bệnh nhân ngồi bật dậy, khác với lúc mới vào nhăn nhó khó chịu mệt mỏi.
    - Ôi mẹ ơi, mẹ nói cái gì kì lạ vậy? Con giữ điện thoại của mẹ đây. Tại con đi đóng tiền tạm ứng nhập viện nên mẹ không biết.
    - Vậy hả? Tao tưởng hai đứa này nó ăn cắp.

    Bé Khánh vừa định lên tiếng, mình vội ngăn lại và thì thầm : Thôi bỏ đi em.

    Mình nhớ một câu chuyện trong Phúc Âm, có người đến hỏi : Nếu ai đó tát vào má con thì sao? Chúa Giêsu đã trả lời : Con hãy đưa luôn má còn lại cho người ta tát. Và nếu có ai xin con cái áo khoác bên ngoài, con cũng hãy cởi luôn cái áo khoác bên trong mà cho.

    Thường chúng ta chỉ đến với Thượng Đế khi bị đau khổ, mất mát, muốn mà chưa được...

    Và khi chúng ta bị ức hiếp bị bắt nạt, chúng ta mong là luật công bằng, luật nhân quả được thực thi.

    Nhưng Thượng Đế luôn im lặng. Ngài dạy : Hãy tha thứ, hãy cho đi nhiều hơn.

    Bởi chỉ những người yếu đuối, thiếu thốn, bị bỏ rơi ... mới dùng đến bạo lực và đi xin.

    Ngài Đạt Lai Lạt Ma từng nói : Cây lúa nào hạt non hạt lép thì nó đứng thẳng vươn cao. Còn những cây lúa nặng trĩu hạt luôn oằn mình xuống dưới thấp.

    Cái Tôi của ai nhỏ bé thì tâm lượng người đó mênh mông!

    - Vô Thường -
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #820
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Tượng ở nhà thờ lớn by nguyen huy, on Flickr

    “Xét cho cùng, ở đời ai cũng khổ. Người khổ cách này, người cách khác. Bí quyết là biết tìm cái vui trong cái khổ. Vì chỉ sống thôi cũng đã quý lắm rồi. Người ta không bao giờ nên phí phạm cái sống, coi thường sự sống”.

    -Thạch Lam-
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 82 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 327280818283 Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 3 users browsing this thread. (0 members and 3 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •