Trang 36 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 26343536373846 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 351 đến 360 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #351
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Thế nào là tình yêu đích thực? by kachikun, on Flickr

    Buổi tối hôm đó, em hỏi tôi làm sao phân biệt 1 tình yêu đích thực và bất cứ thứ gì na ná nó...

    "Trên đời này mọi sự vốn đều có thể nhìn nhận như 2 loại trò chơi, trò chơi hữu hạn và vô hạn !

    Trò chơi hữu hạn là loại trò chơi hướng tới việc có người chiến thắng !
    Còn trò chơi vô hạn hướng tới việc làm sao để luôn luôn chơi được tiếp !

    Vậy nên bất cứ thứ gì na ná tình yêu, nó luôn là trò chơi hữu hạn, nó sẽ dừng lại khi ai đó thực sự đạt được cái mình muốn và chủ động hoặc bị động dừng trò chơi...

    Còn tình yêu. Nó là trò chơi vô hạn vì người chơi sẽ luôn tìm ra cách để tiếp tục chơi với nhau một cách đầy thú vị và vui vẻ."


    Chúng ta có rất rất nhiều trò chơi hữu hạn. Và không phải ai cũng chơi được trò chơi vô hạn.

    (Nguyễn Thế Nam )
    Được sửa bởi lionheart19239 lúc 08:52 PM ngày 08-07-2018
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #352
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Thời gian hạnh phúc by kachikun, on Flickr

    Đó là khoảng thời gian dù có vụn vặt, chắp vá bởi những ghép xiên, lệch nhưng mỗi khi nhớ lại đều làm cho ta mỉm cười.

    -
    Sáng nay, mình đi bộ đến trường như thường lệ. Khi chờ sang đường ở một ngã tư, mình lơ đãng đưa mắt nhìn xung quanh, và rồi mình sững lại. “Là cậu, có phải không?”

    Sau lớp kính cửa sổ quán cà phê nhỏ, cậu ngồi bên bàn, hí hoáy viết. Nắng sớm chiếu xiên lên gương mặt chăm chú của cậu, chạm đến vài sợi tóc lười biếng rủ trước trán. Vào một ngày mùa thu năm năm trước, nắng cũng đẹp như hôm nay, cậu ngồi bên cửa sổ, cũng nghiêng đầu chăm chú như vậy.

    Đột nhiên, "cậu" ngẩng đầu, vươn tay lấy cốc cà phê. Mình nhận ra, người ấy không phải cậu, chỉ là một anh chàng có góc mặt nghiêng giống cậu mà thôi. Đèn xanh dành cho người đi bộ nhấp nháy, mình bước vội theo dòng người. “Cậu, có còn nhớ mình không?”

    ...

    15 tuổi, chúng ta trở thành bạn cùng bàn. Cậu ít cười, ít nói, đồng phục không bao giờ chỉnh tề, đi học không bao giờ đem đủ sách. Thỉnh thoảng giữa những giờ học, cậu kéo sách mình sang xem mà không thèm nói một lời nào. Mình không thích cậu.

    17 tuổi, chúng ta vẫn là bạn cùng bàn. Cậu vẫn ít cười, ít nói, đồng phục vẫn lôi thôi và thiếu sách giáo khoa như vậy. Thỉnh thoảng chúng ta thảo luận một vài bài tập, một vài câu hỏi khó trong bộ đề vừa ôn. Thỉnh thoảng cậu hỏi mình cách làm bài trong giờ kiểm tra môn Sử, môn Địa, môn Văn mà cậu ghét. Chúng ta vẫn chẳng có gì nhiều để nói với nhau. Rồi một ngày nắng đẹp, cậu như thường lệ cắm cúi giải đề. Nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu nghiêng nghiêng lên gương mặt góc cạnh của cậu, chiếu lên trang vở loang lổ vết mực. Đột nhiên, cậu ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười ngốc nghếch. Chính khoảnh khắc ấy, hình như nắng chiếu cả vào tim mình. Hình như, mình thích cậu.

    Những tháng ngày sau đó, mình luôn giằng xé giữa việc giấu kín và nói ra. Mình sợ cậu biết, lại sợ cậu không biết. Một lần, tay chúng ta vô tình chạm nhau trên bàn học. Mình để tay ở đó, cậu cũng không rút tay về. Tay mình và tay cậu chạm vào nhau suốt một tiết học. Mình thấy vui vẻ, rồi mình bối rối, và mình sợ. Cứ như vậy, chúng ta không nói chuyện với nhau nữa. Mình vẫn ngồi cạnh cậu, vui vẻ len lén nhìn cậu và làm như mình ghét cậu lắm.

    Tiết học cuối cùng của năm lớp 12, bạn bè vội vàng viết lưu bút, vội vàng chụp ảnh cùng. Ai cũng vội vàng níu giữ những khoảnh khắc biết chắc rằng sẽ không bao giờ quay trở lại. Mình dè dặt đề nghị cậu chụp với mình một tấm hình. Cậu từ chối. Chắc cậu ghét mình lắm.

    Hôm tốt nghiệp, mình đợi cậu suốt ba tiếng đồng hồ, mình chỉ muốn gặp và nói với cậu một lời chia tay. Cậu không đến.

    18 tuổi, mình vui vẻ biết tin chúng ta cùng đỗ vào một trường đại học, cùng ở trong một khu kí túc xá. Nhưng rồi, mình chưa lần nào gặp lại cậu.

    22 tuổi, mình đã đến một đất nước khác. Ở thành phố này, ở ngôi trường này, mình tin chắc sẽ không bao giờ có thể gặp lại cậu nữa. Mình đã thôi không ngoái đầu nhìn quanh, hi vọng tình cờ nhìn thấy cậu giữa sân trường hay khuôn viên kí túc xá. Mình cũng đã thôi không nghĩ nhiều về cậu, đã thôi nuối tiếc vì ngày đó cư xử quá trẻ con. Mình chấp nhận rồi, rằng mình đã bỏ lỡ cậu.

    Cảm ơn cậu, đã đến trong những tháng năm khờ dại của mình, đã cho mình biết thương mến một người dưng cũng có thể vui vẻ như vậy.

    ( Lê Huỳnh Trúc Ly )
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #353
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Nắng và lau by kachikun, on Flickr

    "Sau này tôi mới biết, bông hoa đó được trồng không phải cho tôi, chẳng qua là tôi đã đi ngang qua vào đúng mùa hoa nở đẹp nhất.

    Sau này tôi mới biết, người đó không phải yêu tôi, chẳng qua là tôi đã đi ngang qua vào đúng lúc người cô đơn nhất…”
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #354
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Nhìn sách by kachikun, on Flickr

    "Nếu như không bỏ công học tập thì cho dù đi vạn dặm đường cũng chỉ là một người đưa thư."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #355
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Hướng dương mùa hè 2 by kachikun, on Flickr

    "Nếu có thể, anh hãy cảm thông người phụ nữ kể về tủi thân và đau khổ bằng thứ ngôn ngữ lặng im. Hãy bao dung người phụ nữ mà khi đối diện với họ, anh biết rõ cõi lòng họ tan nát như thế nào, nhưng họ vẫn mỉm cười với anh"
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #356
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Khóa tình yêu by kachikun, on Flickr

    “Mỗi lần cãi nhau tôi đều nghĩ, nếu mất đi cô ấy thì tôi sẽ thế nào. Cho nên tôi rất trân trọng, chủ động nhận sai, chủ động làm hòa với cô ấy. Bởi vì tôi trân trọng từng ngày được ở bên cô ấy. Đàn ông mà. Nhận sai thì làm sao chứ, điều sợ nhất là mất đi rồi có hối hận cũng không kịp”"
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #357
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    xanh rêu 1 by kachikun, on Flickr

    "Khí chất của một người, không nằm ở dung nhan hay vóc dáng, mà là vì trải qua bao chuyện, trong lòng lưu lại nhiều vết tích, làm người ta thâm trầm mà an tĩnh. Cho nên, ưu nhã không phải là trang phục bề ngoài, mà là một loại lịch duyệt ngưng tụ, lạnh nhạt không phải là một kiểu ngụy trang, mà là lắng đọng một đoạn nhân sinh."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #358
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Creep by kachikun, on Flickr

    "Không ai muốn lựa chọn cô độc cả. Nhưng đôi khi chỉ có cô độc mới cho bản thân cảm giác an toàn…"
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #359
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Theo dòng sự kiện: trận lụt lịch sử.

    Sau tất cả, khi đối mặt với thiên nhiên thì những vật dụng thô sơ lại là vật hữu hiệu nhất.

    Trận lụt lịch sử 3 by kachikun, on Flickr
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #360
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    BW 1 by kachikun, on Flickr

    "Khi tôi hấp hối trong những giây phút sau cuối của cuộc đời, tôi không nghĩ tôi sẽ nhớ đến đôi giày đẹp mình từng có hay ngôi nhà xinh xắn của tôi. Mà lại là một buổi chiều tối tôi từng trải qua với người mà tôi yêu, vào cái thời tuổi 20 ..."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 36 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 26343536373846 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •