Trang 29 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 1927282930313979 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 281 đến 290 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #281
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Giá trị của bản thân by kachikun, on Flickr

    "Tiểu tử à, cuộc đời ngươi có giá trị lớn ngần nào, cũng giống như cái cốc kia vậy. Nếu ngươi đem mình ra chợ bán cho người trồng cây cảnh, ngươi chỉ có giá 20 nghìn; nếu ngươi đem mình vào trong cửa hàng bán đồ uống trà, ngươi liền có giá trị 200 nghìn. Nhưng nếu ngươi đem mình đặt ở tiệm đồ cổ, ngươi có giá 20 triệu!
    Hiểu biết khác nhau, sẽ đặt định vị trí khác nhau, giá trị bản thân ngươi cũng sẽ vì đó mà hoàn toàn khác biệt!”.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #282
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cô ba Hải Phòng :v by kachikun, on Flickr

    Đôi khi chính sự phá cách, hơi khùng khùng chính là ưu điểm để một nửa kia tìm ra bạn trong thế giới này. ^^
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #283
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Một đời chỉ đủ yêu một người. by kachikun, on Flickr

    Tình yêu của thế hệ trước, thật ra thì chính là đơn giản như vậy:

    Tại một phương diện khác sinh ra tâm linh tương thông và nhận thức chung,

    Đã nhận định một người thì tôi nhất định sẽ tìm được người đó,
    Sau đó sẽ tương nhu dĩ mạt cùng một chỗ cả đời.
    Hồi trước xe ngựa thì rất chậm, thư thì rất xa, cả đời chỉ đủ yêu một người.

    01

    Ông nội là một người rất ghét phong kiến và mê tín, ngay cả trở về nhà tổ để tế bái tổ tông đều là đứng, cho tới bây giờ cũng chưa quỳ lần nào. Sau này, có một lần bà nội bị té gãy chân, phải nằm viện. Lúc ông nội trở về nhà tổ để bái tế, không nói hai lời, liền phịch một tiếng quỳ xuống.

    02

    Ông nội lúc đi lính viết nhật ký, trang đầu tiên đã viết: “Thứ nhất không thể quên nước, thứ hai không thể phụ em.”

    03

    Bà nội bệnh nặng qua đời vào một đêm, thời điểm bà nội cấp cứu cả nhà không có cho ông nội biết, ông nội rạng sáng 3, 4 giờ liền một mình vào bệnh viện. Thang máy trong bệnh viện lúc đó bị hư, ông leo hết thảy 32 lầu để đến phòng giải phẩu của bà. Ông lúc đó 86 tuổi.

    04

    Bà nội lớn hơn ông nội hai tuổi, lúc còn trẻ tính khí của ông nội rất không tốt, bà nội bị rất nhiều ủy khuất. Có một lần bà nội không chịu nổi, liền rời nhà ra ngoài, cũng không có đi xa lắm, nhưng lại khiến ông nội bị dọa sợ. Từ hôm đó trở đi, bà nội chỉ cần vừa đứng lên, ông nội sẽ lập tức ngậm miệng, đi ra ngoài cửa.

    05

    Ba tôi làm bà nội tức giận, bà nội không chịu ăn cơm, ông nội mắng ba một trận. Sau đó ông khóc nói với bà nội: “Bà gả cho tôi mấy thập niên rồi, tôi cũng chưa từng tức giận với bà lần nào, bây giờ con trai lại như vậy tức giận với bà.” Năm đó tôi 21 tuổi, lần đầu tiên thấy ông nội khóc.

    06

    Sau khi ba mẹ kết hôn, qua hai năm, ba tôi đem chìa khoá két sắt đưa cho mẹ tôi. Ba nói, bây giờ tôi không còn là trai tân nữa, tiền giao hết cho bà quản.

    07

    Bà nội và ông nội năm trước là hôn nhân vàng, qua nhiều năm như vậy, bọn họ cũng già rồi. Ông nội đã già, bệnh tình càng ngày càng nặng, ông quên mất tên của con cháu, thậm chí luôn tên của mình, nói cũng không còn rõ ràng. Nhưng là, khi chúng tôi chỉ vào bà nội và hỏi ông đây là ai, ông nội liền có thể nói chính xác với chúng tôi là “Bạn tình của ông”.

    08

    Tôi không biết chuyện xưa của ông bà nội. Nhưng có một lần khi tôi xem ti vi, bà nội nằm trên ghế sa lon bên cạnh. Lúc ông nội muốn đi ra ngoài đến báo với bà một tiếng, ông cúi người xuống, sát vào bên cạnh lỗ tai của bà nói “Tôi ra ngoài nhé”, sau đó hôn bà nội một cái. Năm đó ông nội đã 70 tuổi rồi, tôi đang học phổ thông, trong nháy mắt ngay lúc đó tôi đã hiểu sau này muốn tìm tuýp đàn ông như thế nào rồi.

    09

    Ông bà nội tôi không có chuyện tình xưa gì. Mấy ngày trước tôi bị gãy xương, bà nội tới nhà để chăm cho tôi. Mới bốn ngày bà liền không ở nỗi nữa, cả ngày nói thầm: “Ông nội con khẳng định đem hết bánh bao bà để lại ăn hết rồi, bà đã chuẩn bị bánh đủ năm ngày cho ông đó. Cái lão già đó không biết nấu cơm, cũng không biết ngủ có ngon không nữa. Không được rồi cháu gái, bà phải trở về đây, bà không an tâm.”

    10

    Ba tôi nấu cơm rất khó ăn, duy chỉ có nấu món gan heo là đặc biệt ngon. Có một lần, trong lúc vô ý tôi nói ăn gan heo rất tốt cho bổ máu, sực nhớ tới mẹ tôi bị bệnh thiếu máu bẩm sinh, tôi lập tức nhận ra rằng cái gì gọi là tình yêu.

    11

    Thời điểm ba tôi hôn mê, mẹ tôi nói ông đi rồi có người khi dễ tôi phải làm sao bây giờ. Sau đó ba tôi đột nhiên tỉnh lại, dùng hết khí lực nói: “Ai dám, tôi cùng người đó liều mạng.” Ngày hôm sau ba tôi ra đi, mẹ tôi giống như phát điên vậy, chỉ lập đi lập lại một câu nói : “Ông là tên lừa gạt.”

    12

    Thời điểm bà ngoại chết não, ông ngoại ngồi ở bên cạnh bà, giúp bà chải lại tóc. Vừa khóc vừa nói với bà, đừng lo lắng tôi, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, bà yên tâm đi. Lúc ông nói xong, bà ngoại liền chảy nước mắt.

    13

    Bà ngoại qua đời năm 2003, trong tang lễ ông ngoại không nói một lời, cũng không nhỏ một giọt nước mắt. Lúc đi đến chỗ chôn cất, ông ngoại đứng bên cạnh phần mộ, chỉ nói một câu: “Đi chậm một chút !” Sáng ngày thứ ba, ông ngoại ngồi dựa ở trên giường, cầm trong tay một chiếc áo của bà ngoại, lẩm bẩm “Bà đi thật rồi.” Ông ngoại cùng bà ngoại kết hôn đã hơn 60 năm, tôi chưa từng nghe ông ngoại đối với ngoại bà nói qua một câu “Anh yêu em”.

    14

    Ông nội luôn ngoài miệng chê bai bà nội, bà nội luôn trả lời một câu “Lão già chết dẫm”. Vài năm sau, bà nội bị ung thư phổi phải nằm viện, ông nội trong một đêm liền già đi rất nhiều. Ông luôn nằm bên giường bà nội nói: “Bà già chết dẫm……bà xem bà lại có thêm nhiều nếp nhăn rồi.” Bà nội đi rồi, chúng tôi ai cũng không tìm được ông nội, ngày thứ hai mới phát hiện ông đang nằm bên cạnh chỗ an táng của bà.

    15

    Có một ngày bà nội nấu cơm xong, đứng ở trong sân gọi ông nội đi ăn cơm, gọi rất nhiều lần. Cuối cùng hô lớn “Ông xã, ăn cơm thôi!”, sau đó vừa cười vừa nói “Thiệt buồn nôn!”.

    Lại có một ngày lúc nghỉ trưa, bà nội tôi đột nhiên nói với ông nội tôi: “Sau này ông hãy đi sau tôi đi, nếu không khi tôi có một mình, nhất định sẽ nhớ ông phát sợ luôn.” Đó là lần đầu tiên tôi thấy ông nội rơi lệ.

    16

    Ngày đó tôi lên đại học, một lần ba tôi uống say, ba ngồi trên ghế sa lon một mực khóc. Ba hỏi tôi: “Con biết trên đời nay ba thích ai nhất không?” Tôi cho rằng ba sẽ nói là tôi, bởi vì khi đó tôi phải học xa nhà, ba rất là lo lắng. Nhưng ba lại nói: “Ba thích nhất là mẹ của con, rất nhiều người đều là chỉ thích con cái chứ không thương vợ, nhưng ba không phải như vậy, ba là quá yêu mẹ con nên mới như vậy yêu thương con.”

    17

    Lễ tình nhân ngày đó tôi ở trên xe buýt, nhìn thấy một bà lão vẻ mặt rất gấp gáp luôn hướng phía ngoài cửa kính mà nhìn. Cửa xe mở ra, một ông lão đầu tóc trắng liền bước lên xe. Bà lão liền tức giận: “Ông làm gì, xe muốn chạy rồi ông làm sao về nhà.” Ông lão cười cười, từ phía sau lưng lấy ra một đoá hồng nói “Cho bà”.

    18

    Bà ngoại theo đạo hồi, ông ngoại lại theo đạo công giáo.

    Từ sau khi ông ngoại cưới bà ngoại, cả đời ông cũng không ăn thịt heo nữa.

    19

    Bà nội qua đời rồi, có một ngày ông nội mua rất nhiều giấy tiền, chúng tôi liền hỏi ông muốn làm gì, ông nội mắt đỏ hoe nói với chúng tôi, ông mơ thấy bà nội ở dưới bị người khác khi dễ.

    20

    Có một lần ba tôi uống say, nói với bạn của ba: “Nhà chúng tôi chuyện lớn đều do tôi làm chủ, chuyện nhỏ đều do vợ tôi làm chủ. Nhưng đời này của tôi cũng chỉ làm có một chuyện lớn duy nhất, đó chính là cưới vợ tôi.”

    21

    Một buổi trưa, tôi đến phòng bố mẹ tìm đồ, phát hiện hai người đang ngủ trưa mà mười ngón tay đều đan chặt nhau.

    22

    Năm 2009, ông ngoại bị bệnh rất nghiêm trọng, bác sĩ khuyên chúng tôi từ bỏ, nói rằng nếu tiếp tục nữa sẽ khiến bệnh nhân càng đau khổ thêm. Cuối cùng, bà ngoại tự tay tháo ống dưỡng khí của ông xuống. Sau đó bà ngoại liền rời khỏi phòng bệnh, mẹ liền kêu tôi đi theo xem chừng bà một chút. Lúc đi ra tới khúc quanh, tôi thấy bà ngoại cầm tấm hình lúc trẻ của ông và bà, khóc như một đứa trẻ.

    23

    Sau khi bà tôi qua đời, ông tôi bị đả kích rất nghiêm trọng, dẫn đến mất trí nhớ. Có một lần tôi đi thăm ông, ông chỉ vào tấm hình của bà đặt ở đầu giường và hỏi tôi: “Cô gái này là ai vậy? Ông có thể gặp cô ấy không? Ông muốn cô ấy gả cho ông.”

    24

    Có một lần tôi thi không tốt nên bị mời phụ huynh, giáo viên phê bình tôi rất nhiều với ba. Khi trở về tôi liền đem hết tiền tiêu vặt cho ba kêu ba lấy đi mua thuốc hút, để ba đừng nói lại với mẹ. Kết quả ngày hôm sau mẹ tôi vẫn biết được, tôi bị mẹ mắng cho một trận. Sau đó tôi chạy đi tìm ba hỏi ba tại sao lại phản bội tôi! Ba liền nói, không được, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của mẹ con, ba không chịu nỗi mà lừa gạt mẹ được.

    25

    Có một lần ba mẹ gây gổ, bởi vì mẹ tôi không đúng, cho nên tôi đã nói giúp ba mấy câu. Không nghĩ tới mẹ tôi chịu không được khó chịu, bắt đầu khóc. Ba tôi lập tức quay sang nói với tôi: “Sau này khi ba và mẹ gây gổ, bất kể ai đúng ai sai, con đều phải nói giúp cho mẹ, mẹ con là phụ nữ, không thể chịu được tổn thương.”

    26

    Tình cảm của ba mẹ tôi không có hoa hồng cũng không có tình thoại, tôi chỉ biết là ba tôi mỗi ngày đều sẽ mua một trái táo cho mẹ ăn, thói quen này đã có hơn mười năm rồi.

    ……………………………..

    Tình yêu ở niên đại đó,

    Không có hoa tươi, cũng không có chiếc nhẫn kim cương,

    Không có thề thốt lãng mạn, cũng không có cao lương mĩ vị.

    Có thì chẳng qua là bất ly bất khí, tương nhu dĩ mạt.

    Tôi hỏi bà tôi, điều gì khiến cho bọn họ duy trì một đoạn tình cảm dài đến 60 năm?. Bà tôi nói, “Ở thời đó cái gì hư cũng đều muốn đem sửa lại, còn bây giờ cái gì hư cũng đều muốn đem đổi đi.”

    Thật ra tình yêu chỉ đơn giản như vậy,

    Tới lui cũng không quá 3 chữ:

    “Gả cho anh! ”

    “Anh cùng em! ”

    “Cực khổ rồi! ”

    “Có anh đây! ”

    “Thật xin lỗi! ”

    Tình yêu tốt nhất, không phải là hoàn mỹ đến không tì vết. Mà là sau khi anh đến, thủy chung ở bên cạnh em, không rời đi nữa. Một lần dắt tay, chính là cả đời.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #284
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cây gaọ có ma, cây đa có thần by kachikun, on Flickr

    Truyền kỳ mạn lục.

    Chuyện cây gạo

    Trình Trung Ngộ là một chàng trai đẹp ở đất Bắc Hà, nhà rất giàu, thuê thuyền xuống vùng nam buôn bán. Chàng thường đỗ thuyền ở dưới cầu Liễu Khê rồi đi lại vào chợ Nam Xang (1). Dọc đường, hay gặp một người con gái xinh đẹp, từ Đông thôn đi ra, đằng sau có một ả thị nữ theo hầu. Chàng liếc mắt trông, thấy là một giai nhân tuyệt sắc. Song đất lạ quê người, biết đâu dò hỏi, chỉ mang một mối tình u uất trong lòng. Một hôm khác, chàng cũng gặp lại, muốn kiếm một lời nói kín đáo để thử khêu gợi, nhưng người con gái đã xốc xiêm rảo bước, và bảo với con hầu gái:
    - Ta lâu nay rượu xuân quá chén, mê mệt nằm dài, hầu nửa năm trời, không lên chơi cầu Liễu Khê lần nào cả, chẳng biết giờ phong cảnh ra sao. Đêm nay nên thăm qua cảnh cũ, để được khuây giải chút tình u uất ở trong lòng, vậy em có đi theo ta không?
    Con hầu vâng lời.
    Trung Ngộ nghe lỏm lấy làm mừng lắm. Tối hôm ấy, chàng đến bên cầu chờ sẵn. Đêm khuya người vắng, quả thấy người con gái cùng ả thị nữ mang theo đến một cây hồ cầm, đi tới đầu cầu, thở dài mà nói rằng:
    - Nước non vẫn nước non nhà, cảnh còn như cũ người đà khác xưa, làm sao khỏi cảm động bùi ngùi cho được!
    Bèn ngồi tựa vào bức lan can trên cầu, ôm đàn gẩy mấy bài Nam cung, mấy điệu Thu tứ. Một lúc nàng bỏ đàn đứng dậy nói rằng:
    - Giải niềm u uất, muốn mượn tiếng đàn; song điệu cao ý xa, đời làm gì có kẻ tri âm hiểu được cho mình, chẳng bằng về cho sớm còn hơn.
    Trung Ngộ liền bước rảo tới trước mặt nàng, vái chào mà rằng:
    - Chính tôi là người tri âm mà nương tử đã không biết đấy.
    Người con gái giật mình nói:
    - Vậy ra chàng cũng ở đây ư? Thiếp đã từng nhiều lần được chàng đoái tới, ơn ấy thật vẫn ghi lòng. Chỉ vì ở đường sá vội vàng, không tiện tỏ bày chung khúc. Giờ nhân đêm vắng, dạo bước nhàn du, không ngờ chàng lại đã đến trước ở đây. Nếu không phải duyên trời, sao lại có sự gặp gỡ may mắn như vậy. Song hạt châu hạt ngọc ở bên, thiếp chẳng khỏi tự xét thấy mình nhơ bẩn, thực thấy làm e thẹn vô cùng.
    Chàng hỏi họ tên và nhà cửa. Nàng chau mày nói:
    - Thiếp họ Nhị tên Khanh, là cháu gái của ông cụ Hối, một nhà danh giá trong làng. Hai thân mất sớm, cảnh nhà đơn hàn. Mới đây bị người chồng ruồng bỏ, thiếp phải dời ra ở bên ngoài lũy làng. Nghĩ đời người ta, thật chẳng khác gì giấc chiêm bao. Chi bằng trời để sống ngày nào, nên tìm lấy những thú vui. Kẻo một sớm chết đi, sẽ thành người của suối vàng, dù có muốn tìm cuộc hoan lạc ái ân, cũng không thể được nữa.
    Hai người bèn đưa nhau xuống dưới thuyền, người con gái sẽ bảo chàng rằng:
    - Thân tàn một mảnh, cách với chết cũng chẳng bao xa. Ngày tháng quạnh hiu, không người săn sóc. Nay dám mong quân tử quạt hơi dương vào hang tối, thả khí nóng tới mầm khô, khiến cho tía rụng hồng rơi, được trộm bén xuân quang đôi chút, đời sống của thiếp như thế sẽ không phải phàn nàn gì nữa.
    Bèn cùng nhau ân ái hết sức thỏa mãn. Nàng có làm hai bài thơ để ghi cuộc hoan lạc như sau:
    I
    Cùng diêm cửu khốn ngọ miên trì,
    Tu đối tân lang ngữ biệt ly.
    Ngọc duẩn chỉnh tà châu xuyến tử,
    Hương la thoát hoán tú hài nhi.
    Mộng tàn bán chẩm mê hồ điệp,
    Xuân tận tam canh oán tử quy.
    Thử khứ vị thù đồng huyệt ước,
    Hảo tương nhất tử vị tâm tri.
    Dịch:
    Giấc xuân mê mệt chốn hoang liêu,
    Bỗng sượng sùng thay cuộc ấp yêu.
    Măng ngọc (2) vuốt ve nghiêng xuyến trạm,
    Dải là cởi tháo trút hài thêu
    Mộng tân gối bướm bâng khuâng lạc,
    Xuân hết cành quyên khắc khoải kêu.
    Đồng huyệt chưa tròn nguyền ước ấy,
    Vì nhau một thác sẵn xin liều.
    II
    Giai kỳ nhẫn phụ thử lương tiêu
    Túy bão ngân tranh bát phục khiêu...
    Ngọc yến nhiệm dung trâm trụy kế,
    Kim thuyền kỳ phạ thúc tiêm yêu.
    Yên thư đường ngạc hồng do thấp,
    Hãn thối mai trang bạch vị tiêu.
    Tảo vãn kết thành loan phượng hữu,
    Phong thần nguyệt tịch nhiệm chiêu yêu.
    Dịch:
    Đêm đẹp này đâu nỡ bỏ hoài,
    Ôm tranh nhẹ bấm một đôi bài.
    Đầu cài én ngọc (3) hình nghiêng chếch,
    Lưng thắt ve vàng (4) dáng ỏe oai.
    Đường (5) lúc nở rồi hồng đượm ướt,
    Mai khi rã hết trắng chưa phai.
    Phượng loan sớm kết nên đôi lứa,
    Gió sớm giăng khuya thỏa cợt cười.
    Trình vốn là lái buôn, biết ít chữ nghĩa nên nàng giải nghĩa rõ ràng cho hiểu. Trung Ngộ rất khen ngợi mà rằng:
    - Văn tài của nàng, không kém gì Dị An (6) ngày xưa.
    Nàng cười mà rằng:
    - Người ta sinh ở đời, cốt được thỏa chí, chứ văn chương thời có làm gì, chẳng qua rồi cũng nắm đất vàng là hết chuyện. Đời trước những người hay chữ như Ban Cơ, Sái Nữ (7) nay còn gì nữa đâu. Sao bằng ngay trước mắt, tìm thú vui say, để khỏi phụ mất một thời xuân tươi tốt.
    Trời gần sáng, nàng từ biệt ra về. Từ đấy đêm nào họ cũng đến với nhau. Trải hơn một tháng, bọn bạn buôn có người biết chuyện bảo với Trung Ngộ rằng:
    - Bác ở chỗ đất khách quê người, nên biết giữ mình thận trọng, xa lánh những sự hiềm nghi. Chớ nên giở nết gió trăng quyến phường hoa liễu. Như người con gái ấy chẳng tường duyên do gốc gác, nếu không là cô ả nũng nịu ở chốn buồng thêu, thì tất cũng dì bé yêu chiều ở nơi gác gấm. Nay bác cứ như vậy, lỡ một sớm cơ sự khó giấu, thanh tích lộ ra, trên thì bị hình pháp lôi thôi, dưới không có họ hàng cứu giúp, bấy giờ thì bác tính thế nào. Chi bằng đã trót gian díu thì nên tìm đến gốc tích nhà cửa, rồi hoặc ruồng bỏ như Xương Lê với nàng Liễu Chi (8) hoặc đèo bòng, như Lý Tĩnh với nàng Hồng Phất (9), thế mới là kế vạn toàn được.
    Trung Ngộ khen phải, rồi một hôm chàng bảo với nàng:
    - Tôi vốn là một người viễn khách, tình cờ kết mối lương duyên, nhưng đối với giai nhân, cửa nhà chưa rõ, tung tích không tường, trong bụng rất lấy làm áy náy.
    Nàng nói:
    - Nhà thiếp vốn không phải xa xôi là mấy. Nhưng nghĩ chúng mình gặp gỡ, chẳng qua là một cuộc riêng tây. Chỉ thuyền quyên ghen ghét, tai mắt nghi ngờ, đánh vịt mà kinh uyên, đốt lan mà héo huệ. Cho nên thà mang sao mà đến, đội nguyệt mà về, khỏi để mối lo cho lang quân đó thôi.
    Song Trung Ngộ cố nài; nàng cười mà rằng:
    - Chỉ vì nhà thiếp xấu xa, nên hổ thẹn mà muốn giấu giếm. Nhưng nay chàng đã cố muốn biết, vâng thì thiếp xin đưa về.
    Rồi đó canh ba, đêm hôm ấy, nhân lúc đêm đen trời tối, hai người cùng đi đến Đông thôn. Khi đến một chỗ, chung quanh có bức hàng rào bằng gióng tre, thỉnh thoảng chen lẫn vào vài khóm lau khô, trong có túp nhà gianh nhỏ lụp sụp, dây bìm leo đầy lên vách và lên mái, nàng trỏ bảo chàng rằng:
    - Đây, nhà của thiếp đây, cứ đẩy cửa vào ngồi chơi để thiếp đi kiếm cái lửa.
    Trình cúi đầu qua dưới mái gianh, vào tạm ngồi ở chỗ bờ cửa. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi, chàng thoáng thấy một mùi tanh thối khó chịu. Đương kinh ngạc không biết mùi gì, bỗng trong nhà có bóng đèn sáng. Chàng trông vào, thấy ở gian bên phía tả kê một chiếc giường mây nhỏ, trên giường để một cỗ áo quan sơn son, trên quan phủ một tấm the hồng, dùng ngân sa đề vào mấy chữ "Linh cữu của Nhị Khanh". Cạnh cữu có người con gái nặn bằng đất tay ôm cây hồ cầm đứng hầu.
    Trung Ngộ thấy vậy, sởn gai, dựng tóc, tất tả nhảy choàng ra khỏi cái nhà ấy. Song chàng vừa chạy thì người con gái đã cản đường mà bảo:
    - Chàng đã từ xa lại đây, quyết không có lý nào còn trở về nữa. Phương chi trong bài thơ bữa nọ, thiếp chả đã từng lấy cái chết mà hẹn hò nhau. Xin sớm theo nhau đi, cho được thỏa nguyền đồng huyệt. Nằm vò võ một mình như vậy, lẽ đâu nay thiếp lại để cho chàng về.
    Nói rồi nàng sấn lại nắm vạt áo chàng. Nhưng may vạt áo cũ bở, chàng giật rách mà chạy được thoát; về đến cầu Liễu Khê, hầu như kẻ mất hồn không nói được nữa.
    Sáng hôm sau nhân đến Đông thôn hỏi thăm, quả có người cháu gái của ông cụ Hối, mới 20 tuổi, chết đã nửa năm, hiện quàn ở ngoài đồng ngay bên cạnh làng. Từ đấy Trung Ngộ sinh ra ốm nặng. Còn Nhị Khanh cũng thường qua lại, có lúc đứng trên bãi sông gọi eo éo, có lúc đến bên cửa sổ nói thì thào. Trung Ngộ cũng vẫn thường ứng đáp với nàng và muốn vùng dậy để đi theo. Người trong thuyền phải lấy dây thừng trói lại thì chàng mắng:
    - Chỗ vợ ta ở có lâu đài lộng lẫy, có hương hoa ngạt ngào, ta phải đi theo chứ không thể luẩn quẩn trong chốn bụi hồng này được; can dự gì đến các người mà dám đem dây trói buộc ta thế này.
    Một đêm, người trong thuyền ngủ say, đến sáng thức dậy thì thấy mất Trung Ngộ. Họ vội đến Đông thôn tìm, thấy chàng đã nằm ôm quan tài mà chết, bèn phải thu liệm chôn ngay ở đấy. Từ đó về sau, phàm những đêm tối trời, người ta thường thấy hai người dắt tay nhau đi dạo, khi thì hát, khi thì khóc. Hai người thường bắt người ta phải khấn cầu lễ bái, hễ hơi không được như ý thì làm tai làm vạ. Người làng đấy không thể chịu được mọi nỗi khổ hại, họ bèn đào mả phá quan tài của chàng, rồi cùng cả hài cốt của nàng, vứt bỏ xuống sông cho trôi theo dòng nước.
    Trên bờ sông ấy có một cái chùa, chùa có cây gạo rất cổ tương truyền là đã sống được hơn trăm năm. Linh hồn của hai người bèn nương tựa vào cây gạo ấy làm yêu làm quái, hễ ai động đến cành lá cây gạo thì dao gẫy rìu mẻ, không thể nào đẵn phạt được.
    Trong năm Canh Ngọ (1330) niên hiệu Khai Hựu nhà Trần, có vị đạo nhân một đêm vào nằm ngủ trong cái chùa ấy. Giữa lúc sông quạnh trăng mờ, bốn bề im lặng, đạo nhân thấy một đôi trai gái, thân thể lõa lồ mà cùng nhau cười đùa nô giỡn, một lát, đến gõ thình lình gọi hỏi trong chùa. Đạo nhân cho là đôi trai gái lẳng lơ đêm trăng dắt nhau đi chơi, khinh bỉ cái phẩm cách của họ, nên cứ đóng cửa nằm im, không thèm đánh tiếng. Sáng hôm sau, đạo nhân đem sự việc trông thấy thuật chuyện với một ông già trong thôn mà phàn nàn sao dân phong tồi tệ như vậy. Ông già nói.
    - Ngài không biết, đó là giống yêu quỷ, chúng đến ở nay trên cây gạo đã mấy năm nay; ước sao có thanh kiếm trừ tà, để trừ cho dân chúng tôi giống yêu quỷ ấy.
    Đạo nhân trầm ngâm một lúc lâu rồi nói.
    - Ta vốn lấy việc cứu giúp mọi người làm nhiệm vụ, cái việc mắt ta trông thấy, nếu chẳng đem pháp thủ ra tức là thấy người chết đuối mà không cứu vớt.
    Rồi đạo nhân vời họp người làng, lập một đàn tràng cúng tế, viết ba đạo bùa, một đạo đóng vào cây gạo, một đạo thả chìm xuống sông, còn một đạo đốt ở giữa trời, đoạn quát to lên rằng:
    - Những tên dâm quỷ, càn rỡ đã lâu, nhờ các thần linh, trừ loài nhơ bẩn, phép không chậm trễ, hỏa tốc phụng hành.
    Một lúc, mây gió nổi lên đùng đùng, người đứng cách mấy thước không trông thấy nhau, dưới sông thì sóng tung cuồn cuộn vang trời động đất. Sau một hồi, gió lặng mây quang, thấy cây gạo đã bị nhổ bật, cành cây gẫy nát và bị tước như tước dây vậy. Kế nghe thấy trong không có tiếng roi vọt và tiếng kêu khóc. Mọi người ngẩng lên trông có sáu bảy trăm lính đầu trâu gông trói hai người mà dẫn đi.
    Người làng đem rất nhiều tiền của để tạ ơn vị đạo nhân, nhưng đạo nhân phất áo đi vào non sâu, không lấy một tí gì cả.

    ------------------------
    (*) Nguyên văn: Mộc miên thụ truyện.
    1. Chợ Nam Xang: chợ ở huyện Nam Xang tức huyện Lý Nhân, nay thuộc tỉnh Hà Nam.
    2. Măng ngọc: ngón tay.
    3. é ngọc: chiếc thoa cài đầu chạm hình con chim én.
    4. Lưng thắt ve vàng: lưng mỹ nhân thon, chẽn lại như lưng con ve.
    5. Đường: hoa hải đường, thường ví với vẻ đẹp của thiếu nữ.
    6. Dị An: Lý Thanh Chiếu, vợ của Triệu Minh Thành, Lý Cách Phi, người đất Tế Nam, có tài văn thơ, đặc biệt là thể từ, được coi là một đại thi gia đời Tống. Dị An cư sĩ là tên hiệu, bà có tập Thấu ngọc từ còn truyền ở đời.
    7. Ban Cơ: tên là Chiêu, em gái Ban Siêu đời Hán, có tài học, triều vua Hòa đế được triệu vào cung để dạy học; các hoàng hậu, quý nhân đều phải thờ làm thầy. Có làm ra 7 thiên Nữ giới và làm tiếp sách Hán thư.
    Sái nữ : là nàng Sái Diệm, con gái Sái Ung đời Hán, có văn tài và hiểu âm luật, làm ra 18 khúc hát Hồ già.
    8. Hàn Dũ là một văn hào làm quan đời Đường được phong là Xương Lê bá. Hàn có hai người nàng hầu là Giáng Đào và Liễu Chi. Khi Hàn đi vắng, Liễu Chi bỏ trốn, người nhà đuổi theo bắt về được. Sau Hàn về, chỉ yêu dấu Giáng Đào và ruồng bỏ Liễu Chi.
    9. Hồng Phất: phất trần đỏ, tên thật là ứng Trần hầu thiếp của Dương Tố đời Đường. Nàng có nhan sắc và hay chữ; khi đứng hầu thường cầm phất trần đỏ nên thành tên. Một lần Lý Tĩnh vào thăm Dương Tố, Hồng Phất đưa mắt nhìn quyến luyến. Đêm đó nàng mặc áo tía, đội mũ trốn đến nhà Lý Tĩnh gõ cửa. Tĩnh mời vào nàng cởi bỏ áo mũ nói: "Thiếp là người cầm phất trần đỏ ở nhà họ Dương đây mà, xin đem thân cát đằng nương bóng tùng quân". Rồi hai người đưa nhau lên Thái Nguyên kết làm vợ chồng
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #285
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cuộc sống nhìn từ ô cửa Thiền by kachikun, on Flickr

    "Gặp được Người Sâu Sắc, được đi chung với họ một họ một đoạn, luôn là điều rất quý. Thấy lòng can đảm hơn khi đi ngang qua sự bình thản của họ. Nghe tâm bớt động hơn khi tránh xa được những điều thường thấy ở những kẻ nông nổi bình thường".

    Ai cũng có con đường, bỗng một ngày, thấy ngại đi ngang qua đó, sợ tâm mình lại động; và có con đường, đi đâu về, phải ngang qua đó mới chịu, để nghe lòng bình yên.

    Đi qua cuộc đời này không phải chỉ là việc của đôi chân, nếu chỉ là việc của đôi chân, con đường nào cũng như nhau, đi cạnh ai cũng giống nhau.

    Có những bão giông va vào nhau rồi lớn.
    Có những bình yên nương vào nhau để tồn tại.

    Ai cũng chất chứa trong lòng thật nhiều hạt giống bình yên và bão giông, chờ ngoại cảnh gọi đúng tên mà đứng dậy, như những hạt cỏ dại chờ mưa về nảy mầm…
    Ai cũng phải đi qua rất nhiều người, dù muốn hay không, có thể họ sẽ quên mình, và mình cũng sẽ quên họ, nhưng không sao, ta chỉ đừng quên mất mình là ai.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #286
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Anh có thích một bộ trang phục cổ điển không? by kachikun, on Flickr

    "Anh có thích một bộ trang phục cổ điển không?
    Em thì rất thích một bộ như thế này này.

    Cô bất chợt quay lại nói với anh khi đi ngang qua cửa hàng bán quần áo trên phố. Ánh mắt cô long lanh, đầu hơi nghiêng nghiêng ngắm nhìn bộ áo váy đó qua lớp kính trong suốt.

    Bất chợt, ánh nhớ lại hình như mình cũng đã nghe câu nói đó tương tự ở đâu đó rồi. À, là trong phim Me Before You, có một cảnh khi Will (nam chính) đang ốm nặng phải nằm bẹp trên giường, không thể cựa quậy, Will nói với Lou (nữ chính) rằng hãy kể điều gì đó thú vị cho anh nghe đi. Cô hát cho anh nghe một bài hát trẻ con và kể về món đồ yêu thích nhất của cô khi còn nhỏ, đó là chiếc quần tất với những sọc đen và vàng xen kẽ như ong nghệ.

    Với tính cách hồn nhiên của mình, Lou nhanh chóng quên đi câu chuyện đó, nhưng còn Will thì không. Anh vẫn nhớ như in nụ cười hạnh phúc của cô khi cô nói về chiếc quần tất ấy. Bẵng đi một thời gian, ngay trong sinh nhật của cô, anh đã tặng cô món quà khiến cô phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên và phải chạy đi thử ngay lập tức. Món quà đó chính là đôi tất ong nghệ với kiểu dáng cổ điển như cô đã từng mặc lúc còn bé. Món quà tuy không mắc tiền nhưng lại rất có ý nghĩa đối với cô, khiến cô phải thốt lên đó là “đôi tất tuyệt vời nhất trên đời". Trong khi cũng ở buổi sinh nhật đó, Patrick - người bạn trai lâu năm của Lou lại tặng cô một món quà đắt tiền hơn, nhưng đó lại là món quà mà cô không mấy hào hứng, thậm chí còn có phần cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #287
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Món ăn đam mê. by kachikun, on Flickr

    Mỗi người có những cách thể hiện niềm đâm mê nhiếp ảnh của mình khác nhau. Nó cũng giống như bạn thưởng thức một món ăn vậy. Có người thích món đấy hơi ngọt một chút, nhưng có người lại thích cho tí ớt cay vào. Không sao hết, miễn là bản thân thấy nó ngon là đc ^^
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #288
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Create & destroy by kachikun, on Flickr

    Một công ty của Campuchia vừa đưa ra thị trường loại xe ô tô Angkor EV 2013 chạy bằng điện với giá 5.000 USD làm nhiều người “sốc”. Trước đó, Ấn Độ còn đưa ra một loại xe còn “khủng” hơn với giá chỉ có 2.000 USD.

    VN mình có thể làm được cái xe rẻ như vậy không? Tất nhiên là làm được. Người VN mình vẫn ngầm thỏa thuận với nhau rằng chúng ta thông minh nhất thế giới còn gì.

    Vậy tại sao không có xe hơi siêu rẻ made in Vietnam nhỉ?

    Vì mọi chuyện nó như thế này:

    Một bác tên Nguyễn Văn Kinh ở TP. HCM đam mê cơ khí, công nghệ, bia, thịt chó và nhiều thứ khác bỗng một ngày đặt ra một câu hỏi rất hâm triết: “Tại sao chỉ có những người nhiều tiền mới được đi xe hơi?” và một câu hỏi còn hâm hơn nữa: “Có thể làm ra một chiếc xe hơi rẻ tiền đến cả một người nghèo cũng mua được hay không?”

    Với tính chiến đấu rất cao, bác ấy lập một kế hoạch hoành tráng, thuê 5 kỹ sư mới ra trường của đại học bách khoa tạo nên cái xe 2.000 USD với đa số là linh kiện Tàu. Xe làm ra chạy ngon lành cành đào.

    Vấn đề bắt đầu xuất hiện.

    Một nhà báo nghe tin bác Nguyễn Văn Kinh làm ra chiếc xe siêu rẻ liền làm 4 kỳ liên tục về “Doanh nhân Kinh làm xe siêu rẻ”. Khổ nỗi loạt bài này rất ít nhắc đến các từ như “đam mê”, “liều lĩnh”, “dũng cảm”, “sáng tạo”,… mà lại có rất nhiều chi tiết như “ai cũng bảo bác ấy hâm”, “bạn bè bảo bác ấy dở hơi”, “Vợ bác ấy nói bác yêu xe hơn yêu vợ”,…

    Sau đó là hàng trăm tờ báo khác lao vào xâu xé, khai thác bác Nguyễn Văn Kinh với các đề tài tương tự, có điều là với cường độ hâm hơn nhiều. Nhiều nhà báo còn khai thác đời tư của bác ấy một cách không cần thiết ví dụ như phát hiện ra bác ấy là “người dân tộc nhưng rất kinh”.

    Vì bác ấy HÂM nên bác ấy vẫn đem xe ra đường thử nghiệm. Nhưng đúng ngày đó thì đùng một cái, cảnh sát giao thông tuyên bố: “Thằng cha Nguyễn Văn Kinh đó chạy thử trong sân nhà hắn thì được chứ mang xe ra đường mà chạy là chúng tôi bắt”.

    Báo chí lại sôi sục ầm ầm: sao bắt, luật có cấm đâu, hâm à, dở hơi à, điên à? Cảnh sát GT trả lời: “Cái gì ra đường có nguy cơ gây nguy hiểm cho người dân là chúng tôi bắt”.

    Nghe có lý không và có quen không? Nó cũng giống như giải thích của mấy bác quân đội khi cấm ông Hải ở Tây Ninh thử nghiệm máy bay trực thăng tự chế. Hay gần đây nhất là công an Thái Bình không cho ông Hòa thử nghiệm tàu ngầm vậy. Lý do rất nhân đạo, nhân văn và nhân dân: “Cái gì đưa xuống nước có thể nguy hiểm cho ngư dân là chúng tôi bắt”.

    Ơ, hay nhỉ. Cái tàu ngầm này mà đưa ra biển nó cũng chỉ ra xa được 100m, lặn sâu 5-10m là cùng, chắc chẳng chết ai. Còn ngoài biển có những thứ nó ngang nhiên cắt cáp của tàu lớn, đâm vỡ tàu nhỏ, ăn cướp hải sản, bắt bớ đánh đập ngư dân sao các bác không bắt hết hốt hết đi?

    Thôi quay trở về với cái xe siêu rẻ. Nó không được đưa ra thử nghiệm để sản xuất hàng loạt, tất nhiên rồi. Vì người ta luôn quan niệm làm ra cái xe hơi, cái máy bay, cái tàu ngầm phải là công việc của các bác giáo sư có mấy chục cái bằng hay của một cơ quan bí mật đó của nhà nước cơ, người dân sao làm nổi.

    Thế là cấm! Đấy, thay vì dùng “sự phá hủy sáng tạo” của ông Schumpeter thì VN mình lại sáng tạo thành “phá hủy sự sáng tạo”.

    Khi được hỏi có nghiên cứu thị trường trước khi sản xuất xe 4 bánh chạy bằng động cơ hay không thì Henry Ford nói rằng: “Nếu hỏi người tiêu dùng muốn gì họ sẽ nói muốn một con ngựa chạy nhanh hơn”. May mà khi ông Ford đem xe ra chạy thử, chẳng có ai cấm. Nếu nước Mỹ cũng có tư tưởng cấm đoán này thì hẳn rằng đến năm Ngọ này họ vẫn còn cưỡi ngựa.

    Và sau này khi IBM thử nghiệm bộ xi xử lý, Microsoft bán hệ điều hành, Google đưa công cụ tìm kiếm mọi thứ mà người ta cố giấu hay Facebook cho người ta cơ hội thể hiện cảm xúc cá nhân cũng chẳng ai cấm cả.

    Thay vì thịt con gà ngay khi mới lớn, người ta nuôi dưỡng, khuyến khích con gà đẻ trứng vàng. Còn ở VN thì đến con chim nó mới đập cánh vài cái đã bị bóp chết bởi những dọa nạt bản quyền với truy thu thuế.

    Ở đâu mà người ta để cho sự sáng tạo được tự do, ở đó sẽ có những phát minh thay đổi thế giới.

    Thôi thì “hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ”
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #289
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Khi tình yêu rực cháy. by kachikun, on Flickr

    Năm 1912, cả thế giới chấn động trước tin tàu Titanic gặp nạn. Suốt một thời gian dài sau đó, giai thoại về con tàu cùng những vị khách xấu số trên đó đã trở thành cảm hứng của không ít tác phẩm văn học và điện ảnh thời bấy giờ.

    Sau đêm định mệnh ngày 14, rạng sáng ngày 15/4/1912, trong số các hành khách đi trên con tàu Titanic, con số sống sót ghi nhận được chỉ có 710 người, còn 1514 hành khách xấu số khác hoặc là đã mất tích, hoặc đã xác nhận thiệt mạng.
    Khi ấy, phó thuyền trưởng Charles Lightoller (38 tuổi) là người cuối cùng lên thuyền cứu sinh, cũng là người có chức vụ cao nhất trong đội ngũ thuyền viên làm việc trên tàu Titanic may mắn còn sống sót.

    Sau nửa đời chôn giấu những ám ảnh về đêm định mệnh ấy, trong những năm cuối cùng, Charles đã viết 17 trang hồi ức thuật lại chi tiết nhiều mẩu chuyện xảy ra trong đêm gặp nạn của con tàu Titanic.
    "Đối mặt với sự thật là con tàu sắp chìm, thuyền trưởng đã phát thông điệp ưu tiên cho phụ nữ cùng trẻ em xuống thuyền cứu sinh. Trước lời đề nghị ấy, không ít hành khách chẳng mảy may lay động, vì họ không muốn chia cắt cùng thân nhân của mình.
    Khi đó, tôi ra sức hét lớn: 'Phụ nữ và trẻ em hãy tới đây!' Nhưng tôi thấy nhiều người không tình nguyện từ bỏ người thân để nhìn phụ nữ và trẻ em bước lên thuyền cứu sinh…"
    Nhắc về những ký ức trong đêm hôm đó, Charles vẫn không khỏi cảm thán:
    "Chỉ cần tôi còn sống, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được cái đêm ấy…"
    Cũng theo hồi ức của Charles, khi chiếc thuyền cứu hộ thứ nhất được hạ xuống, ông có hỏi một phụ nữ đang đứng trên boong tàu có tên là Straw rằng:
    "Quý bà có muốn cùng tôi lên chiếc xuồng cứu nạn kia hay không?" Điều khiến Charles không ngờ là bà Straw cương quyết lắc đầu và đáp: "Không, tôi nghĩ rằng ở trên tàu vẫn tốt hơn".
    Bấy giờ, chồng của Straw hỏi: "Vì sao em không muốn lên thuyền cứu nạn?" Straw mỉm cười: "Không, em chỉ muốn ở bên anh".
    Từ đó về sau, Charles vĩnh viễn không còn được nhìn thấy đôi vợ chồng ấy, nhưng câu chuyện về tình yêu của họ chưa bao giờ phai nhạt trong ký ức Phó thuyền trưởng…

    Trong những thập kỷ đầu năm 1900, Astor đệ tứ (John Jacob Astor IV) đã liên tục giữ danh hiệu người giàu nhất thế giới.
    Và khi chuyến hành trình của Titanic được bắt đầu, ông đã không ngần ngại chi một khoản tiền khổng lồ để đưa vợ mình đi nghỉ trên con tàu sang trọng ấy mà không biết rằng bi kịch đang chờ họ ngay trước mắt…
    Trong đêm Titanic gặp nạn, ở vào khoảnh khắc những chiếc thuyền cứu sinh được thả xuống, Astor đã đưa người vợ mang thai 5 tháng của mình lên thuyền.
    Sau đó, ông đứng ở boong tàu cùng chú chó trung thành bên cạnh, châm một điếu xì gà, nhìn chiếc thuyền cứu hộ cuối cùng đang dần khuất xa và nói lớn: "Anh yêu em!"
    Với quyền lực và số tài sản của mình, Astor từng được Phó thuyền trưởng Charles đặc biệt dành một vị trí trên chiếc thuyền cứu sinh đầu tiên. Nhưng ông đã cự tuyết một cách cương quyết và nói: "Đây chính là giải pháp mà tôi thấy hợp lý nhất".
    Sau đó, người đàn ông giàu nhất thế giới ấy đã đem tặng vị trí của mình cho một bé gái người Ireland.
    Vài ngày sau tai nạn, vào một buổi sáng sớm ở Bắc Đại Tây Dương, thuyền viên đã phát hiện thi thể của Astor đệ tứ. Khi đó, phần đầu của ông thậm chí đã biến dạng vì bị ống khói của con thuyền đè vào…
    Vì người thân mà kiên cường chiến đấu, đó chính là lựa chọn duy nhất của một người đàn ông vĩ đại.

    Cũng trong đêm định mệnh ấy, người giàu thứ hai thế giới và cũng là nhà sáng lập thương hiệu bách hóa Macy nổi tiếng, ông Isidor Straus đã hết lòng khuyên vợ mình bước lên chiếc thuyền cứu sinh số 8.
    Nhưng mọi nỗ lực của ông đều không thành, bởi phu nhân Ida Straus đã dứt khoát cự tuyệt: "Bao nhiêu năm qua anh đi đâu em luôn theo đó, em sẽ đi cùng anh đến bất kỳ nơi đâu anh muốn".
    Người phụ trách chiếc thuyền cứu sinh ấy cũng đã dành một vị trí tốt cho quý ông đại gia này và ra sức thuyết phục: "Tôi tin rằng sẽ không có ai phản đối một người lớn tuổi như ngài xuống thuyền cứu hộ".
    Nhưng Straus chỉ nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không bước xuống thuyền cứu sinh như những người đàn ông khác".
    Và sau nhiều lần thuyết phục vợ không thành, người đàn ông 67 tuổi ấy đã nắm tay phu nhân 63 tuổi của mình, tập tễnh đi tới boong tàu và ngồi xuống ghế, bình thản chờ đợi thời khắc sinh tử.
    Ngày nay, tại Bronx thuộc New York (Mỹ), một đài tưởng niệm những cặp vợ chồng qua đời cùng nhau trong thảm họa Titanic đã được dựng nên và khắc trên mình dòng chữ: "Nước biển dù nhiều tới đâu cũng không thể nhấn chìm được tình yêu".

    Đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, tất cả mọi thứ giữa chúng ta đều trở nên ngang hàng. Ở vào thời khắc ấy, gia tài bạc triệu hay quyền lực tối cao cũng chẳng còn mang ý nghĩa vốn có.
    Nếu một tỷ phú lại tình nguyện buông tay vợ mình, liều mạng chen chúc lên chiếc thuyền cứu sinh đầy phụ nữ và trẻ em chỉ để ôm tiền của sống nốt nửa đời còn lại, liệu cuộc sống ấy có thực sự còn ý nghĩa?

    Có lẽ, nếu sự thực diễn ra như vậy, chúng ta đã chẳng có nhiều câu chuyện cảm động về con tàu Titanic tới thế.
    Khi đuôi con tàu bắt đầu chìm xuống nước, ở vào giây phút sinh ly tử biệt, câu nói người ta hét lên trong thảng thốt không phải là tiếng kêu cứu mà là thông điệp ngắn ngủi nhưng ý nghĩa: "I love you".

    Hãy tin rằng, cho dù đứng trước hiểm nguy hay bất kỳ khó khăn gì trên cuộc đời này, những người yêu nhau chân chính sẽ không bao giờ buông tay…


    ( Bài dành cho ngày 14/2 :D )
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #290
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Anh hận anh yêu em by kachikun, on Flickr

    "Điều đáng buồn nhất trong tình yêu không phải là người chưa từng yêu mình, không phải là chúng ta không thể ở bên nhau, lại càng không phải bởi vì khoảng cách hay ly biệt. Mà là năm tháng qua đi chợt phát hiện, rất nhiều thứ đã từng kiên trì, tất cả đều không đáng…"
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 29 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 1927282930313979 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •