Trang 37 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 27353637383947 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 361 đến 370 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #361
    Tham gia
    18-01-2010
    Bài viết
    2,783
    Bạn Lion heart giữ lửa hay thật! Cảm ơn bạn đã nuôi dưỡng topic.

    Ảnh "cơm nguội"

    Được sửa bởi samuelphilong lúc 01:43 PM ngày 24-07-2018

  2. #362
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Quote Được gửi bởi samuelphilong View Post
    Bạn Lion heart giữ lửa hay thật! Cảm ơn bạn đã nuôi dưỡng topic.
    Hợp đất nên định cư luôn thôi bác ^^

    --

    Suzy by kachikun, on Flickr

    Những người chưa bị say xe bao giờ luôn chẹp miệng nói, có gì ghê gớm đâu, lên xe ngủ một giấc là tới nơi rồi. Chỉ ai từng trải qua mới biết, mỗi phút đều như giày vò, mỗi chuyến đi đều trở thành khiếp sợ.

    Những người được yêu luôn mỉm cười bảo rằng, tình yêu là hi sinh, lỡ có thất tình thì thôi, tìm người mới đâu phải việc khó khăn gì? Chỉ ai từng dốc lòng ra yêu mới hiểu, việc thấy đời mình trống hoác và trơ trọi đem lại cảm giác khổ sở thế nào.

    Đáng tiếc, chúng ta lại luôn dễ dàng buông lời nhận xét về những chuyện mình chưa được tận mắt tỏ tường.

    Nên chúng ta luôn làm tổn thương nhau.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #363
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Lạc lối by kachikun, on Flickr


    Nhiều khi tôi vô cùng chán ghét cảm giác lặng ngồi một mình và lại suy nghĩ về đoạn đường đã đi qua. Ví dụ như tôi đang ở đâu? Tôi đã bao nhiêu tuổi? Đang có cuộc sống thế nào? Những người bạn cùng tuổi giờ có cuộc sống ra sao? Dường như chỉ cần lười biếng nằm trên sofa thả hồn suy nghĩ, nghĩ về lí tưởng cuộc đời, đều sẽ làm cho bản thân trở nên lo lắng.

    Hai ngày trước, một người bạn cấp ba của tôi gọi điện thoại hỏi về lĩnh vực tôi đã từng làm. Tôi bỗng thấy kỳ lạ, tôi nhớ rõ công việc của cậu ấy hoàn toàn không liên quan đến lĩnh vực này, hỏi qua hỏi lại, mới biết cậu ấy mới nghỉ việc ở doanh nghiệp nhà nước nọ.

    Cậu ấy nói đã do dự rất lâu, tự thấy mình đã 28 tuổi, luôn thấy thấp thỏm không yên, nhìn thấy những người bạn bên cạnh ngày một tốt lên, còn bản thân cứ dậm chân tại chỗ, cảm thấy sốt ruột vô cùng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mới quyết định nghỉ việc ở công ty đã gắn bó đến 6 năm để xin vào một công ty mới thành lập không lâu, lương cao hơn chút đỉnh, nhưng cậu muốn thử, cậu nói tránh để đến 30 tuổi lại hối hận.

    Tôi mặc dù rất đồng tình việc mọi người tích cực đi tìm kiếm khả năng tiềm ẩn của bản thân, nhưng thiết nghĩ cậu làm vậy có phải đã quá mạo hiểm rồi không, nhảy đến một lĩnh vực hoàn toàn không biết gì cũng không đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất là tự bản thân cũng không biết đây có phải lĩnh vực mình thích hay là sở trường của mình không?

    Cậu nói, sự không công bằng lớn nhất của tạo hóa chính là, có những người dù tìm kiếm cả đời cũng không tìm được thứ mình thích, nhưng có những người, mới sinh ra đã ở trước mắt.

    Câu nói này đã làm tôi suy nghĩ, cuối cùng tôi nói lại tất cả những kinh nghiệm mà mình có được cho cậu. Mặc dù tôi đã thất bại, có thể những kinh nghiệm này không có tác dụng nhưng tôi tin cậu có thể làm tốt hơn mình rất nhiều.

    Gần đây, mạng xã hội chia sẻ không ít những bức ảnh về "10 năm sau tốt nghiệp", "10 năm trở lại trường". Tôi nhận thấy mặc dù cùng tuổi, nhưng cuộc sống và thu nhập đã có sự khác biệt vô cùng lớn. Đương nhiên điều này còn phụ thuộc vào việc lựa chọn hướng đi của mỗi người sau tốt nghiệp, ở lại thành phố hay về quê, và đây cũng là chủ đề được đưa ra thảo luận ở mỗi cuộc gặp mặt, nhưng có một điểm chung, đó là mỗi chúng ta vẫn đang hướng về một cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.

    Không ít lần trò chuyện, chúng tôi thường đùa nhau rằng: thế hệ 9x chúng mình có lẽ là thế hệ sống mệt mỏi nhất. Sự mệt mỏi này không phải cuộc sống quá bi thảm, cũng không phải áp lực từ người khác mang lại, mà ngược lại xuất phát từ bản thân chúng ta, so với thế hệ 7X, 8X, chúng ta suy nghĩ nhiều hơn, tính toán nhiều hơn. Dường như từ những ngày đại học đã phải đối diện và quá quen với từ "lạc lối", chúng ta không ngừng suy nghĩ, kiếm tìm đáp án để thoát khỏi sự lạc lối của bản thân.

    Trước 28 tuổi, bạn bè tôi đã có không ít người thành công, một số từ những năm đầu đại học đã tự kinh doanh, đến lúc tốt nghiệp đã tự có thể mua được nhà, một số khác đi làm không lâu đã đứng ở vị trí cao, độc lập, dư giả về tài chính, một số tự thành lập công ty, đã có vị trí nhất định trong lĩnh vực họ theo đuổi.

    Mỗi lần nghĩ đến họ, nếu nói tôi không nôn nóng, lo lắng, không ngưỡng mộ chắc chắn là nói dối, có ai là không muốn thành công, để bố mẹ mình có thể hãnh diện trước họ hàng làng xóm. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, dù sao số người thành công cũng là số ít, trong hàng trăm triệu người tốt nghiệp rốt cuộc cũng chỉ có một vài người thành danh.

    Tôi có một người bạn học khác, cũng vừa nghỉ việc năm ngoái, đến nay vẫn chưa có bạn gái. Trước khi nghỉ việc, cậu làm tại phòng thí nghiệm cho một công ty hóa chất, làm được 3 năm, nếu lập bảng những công việc nhàm chán cậu từng làm, chắc chắn công việc này xếp số 1. Nghỉ tết, cậu có gặp tôi, nói, bất kể thế nào, năm nay cậu nhất định phải bỏ việc.

    28 tuổi rồi, lương vẫn 8 triệu, tiền tiết kiệm cũng không có một xu, chưa cần biết người khác nghĩ thế nào, thì bản thân đã thấy không bằng lòng với chính mình. Tiếp tục duy trì tình trạng này, bạn gái chắc cũng sẽ không có, giá trị bản thân cũng sẽ mãi trói buộc ở con số 8 triệu, đó là điều mà cậu không hề mong muốn.

    Thế nhưng, 28 tuổi, mọi sự bắt đầu ở tuổi này đều cảm thấy đã muộn. Cậu nói, 28 tuổi và 30 tuổi, tuổi nào muộn hơn? Cậu tìm hiểu ngành công nghệ thông tin là ngành có nhiều triển vọng trong tương lai, cũng là ngành có nhiều bấp bênh và tốc độ biến đổi nhanh nhất hiện nay. Cậu muốn thử.

    Vậy là cậu nghỉ việc ở công ty cũ, mượn tiền người nhà và đi học một chương trình học tập trung về công nghệ thông tin, bắt đầu từ con số 0. Lớp học đóng cửa vào 8h tối, cậu lại xách máy tính về kí túc xá học đến 1, 2 giờ sáng. Cậu nói những người học cùng lớp với cậu, nếu không phải mới tốt nghiệp cấp ba thì cũng là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, cậu lớn tuổi nhất, ngồi ở cuối lớp, nhưng cậu không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại, còn có cảm giác quay về những năm cuối cấp trung học, vì thi đỗ đại học mà sống chết ôn thi.

    Thực lòng, tôi cảm thấy vui thay cậu ấy. Khi đã 28 tuổi bạn cần phải như thế nào, tôi lúc này cũng chưa tìm được đáp án, nhưng nếu 28 tuổi có thể tìm lại được bản thân ở độ tuổi 18, tôi càng không tìm được một đáp án nào tốt hơn.

    Murakami Haruki (tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật) ở độ tuổi 30, dựa vào tác phẩm đầu tay "Lắng nghe gió hát" và giành được giải nhất, từ đó mới chính thức tiếp tục theo đuổi sự nghiệp cầm bút. Trước đó, quán bar của ông không ít lần đứng trước nguy cơ đóng cửa, mùa đông vì tiết kiệm mà không dám bật lò sưởi, hai vợ chồng ôm chú chó cưng cùng ngủ trên một chiếc giường.

    New York sớm hơn California 3 giờ, nhưng điều đó cũng không làm cho cuộc sống ở California bị chậm đi.

    Có người 22 tuổi tốt nghiệp, nhưng phải 5 năm sau mới tìm được một công việc tốt.

    Có người 25 tuổi đã trở thành CEO, nhưng lại ra đi ở tuổi 50.

    Có người đến 50 tuổi mới giữ chức vụ CEO, và họ đã sống đến 90 tuổi.

    Có những người bạn đã kết hôn, nhưng cũng có những người vẫn đơn thân.

    Obama về hưu ở tuổi 55, Trump 70 tuổi mới bắt đầu giữ chức vụ tổng thống.

    Trên đời này, vốn dĩ mỗi người đều có múi giờ riêng để phát triển bản thân.

    Bên cạnh dường như có những người đang đi ở phía trước bạn, cũng có những người dường như đang ở sau bạn.

    Nhưng thực ra là mỗi người ở trong múi giờ của chính mình.

    Đừng đố kị, cũng đừng chê cười, chỉ là họ đang đi trong chính múi giờ của mình thôi, bạn cũng vậy!

    Cuộc sống chính là chờ đợi cơ hội chính xác để hành động.

    Vì vậy, hãy thả lỏng, bạn không sớm, bạn cũng không muộn, chỉ là cuộc sống đang đặt cho bạn múi giờ thuộc về chính bạn, tất cả đều đúng giờ!

    Sự nghiệp của một con người rất dài, mấu chốt là, bạn cần biết hoàn thiện bản thân và không ngừng tự mở rộng con đường phía trước, không nản lòng trong mọi hoàn cảnh. Nếu chỉ tiếp tục so sánh với người khác và sinh ra lo âu, trốn tránh, an phận qua ngày, đó mới là điều tồi tệ nhất.

    28 tuổi đã làm được gì, tôi cảm thấy đều không cần thiết phải lo lắng, nếu không phải thiên tai nhân họa, vậy tại sao không dùng khoảng thời gian 10 năm từ 20 đến 30 tuổi để cho phép bản thân được nếm thử sai lầm. Trải qua sai lầm chính là quá trình không ngừng đối mặt với thất bại, giúp chúng ta trưởng thành hơn, cho dù sai lầm có lặp lại, thì hãy xem như bạn vẫn giữ nguyên sự trẻ trung năm đó của mình. Đối với tôi, 30 tuổi, trận chiến của cuộc sống mới thực sự bắt đầu!

    Mong cho có một cơ thể khỏe mạnh, một tinh thần khỏe mạnh, tất cả đều là sự sắp đặt tốt nhất!
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #364
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Thắng và thua by kachikun, on Flickr

    "Khi ngươi thắng ngươi không cần giải thích.
    Nếu ngươi thua ngươi cũng không nên giải trình!"

    Hitler
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #365
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Lạc by kachikun, on Flickr

    "Chúng ta từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ cá tính, từ bỏ cả cố chấp, chỉ bởi vì không thể buông bỏ được một người."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #366
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    kẻ săn khoảnh khắc by kachikun, on Flickr

    Có câu nói rằng: “Khoảng cách giữa con người hiện tại và nhân vật vĩ đại bạn sẽ trở thành chỉ cách nhau bởi lằn ranh là một lựa chọn”.

    “3 năm luyện tập để leo Everest”, “12 tháng luyện tập để 6 múi + đẹp trai”, “tập đàn mỗi ngày để 10 năm nữa trở thành nghệ sĩ tài năng”… Mọi thứ đều là những nguyên nhân và hệ quả rõ ràng. Chỉ có điều, đôi khi người ta vì vọng tưởng quá xa mà sớm nản lòng.

    Tuy vậy,

    Phàm mọi việc lớn trên đời đều có thể bẻ ra thành vô số việc nhỏ. Mỗi mục tiêu lớn đạt được cũng chỉ liên tiếp những cột mốc nhỏ được thực hiện thành công. Chia nhỏ mục tiêu để thực hiện, mỗi ngày dù công sức bỏ ra có mệt nhọc, ít nhất cũng có thể đi ngủ với cảm giác hôm nay mình đã chạm tới gần hơn với mục tiêu.

    Rồi sẽ đến một lúc, mỗi người sẽ tự thấy là từng khoảnh khắc trong đời mình đều là một sự đánh đổi. Đơn giản như chuyện ngã ba chia hai ngả đường thì bạn sẽ không thể cùng lúc rẽ trái mà lại rẽ phải vậy. Nếu hôm nay thứ bạn chọn là thành công, cái giá phải trả, sẽ là nhiều năm khổ cực, thậm chí là mất nhiều mối quan hệ, tình bạn lẫn cả tình anh em…

    Ngày hôm nay bạn chọn điều ấy, đến mai mệt mỏi quá, liệu thực sự có đủ quyết tâm để mà tiếp tục trả giá không?

    Đời người, đôi lúc nhìn lại chợt thấy mọi thứ chỉ giống như một bàn cờ bạn chơi với bản thân. Một bên là khát vọng, bên kia là việc hưởng thụ và những cảm xúc được nuông chiều. Quá nghe theo tình cảm nhất thời thì đừng trách sao bản thân mãi không đến được.

    Còn khi đã nếm nhiều thất bại đến mức chán ngán, rồi thắng được bản thân để mà quyết tâm, con đường ‘phải đi’ dù khó hay gian nan vẫn sẽ đi.

    “Cuộc đời thật ra vốn rất đơn giản, bạn ra lựa chọn và không quay đầu”.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #367
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Trong rừng by kachikun, on Flickr

    - Sao anh có thể bình tâm trước mọi việc thế?

    - Xưa nay anh không miễn cưỡng người khác, cũng không để người khác miễn cưỡng mình. Mọi chuyện nên thuận theo lẽ tự nhiên

    - Bao nhiêu năm qua, anh làm mọi chuyện cho cô ấy. Không cảm thấy mệt mỏi sao?

    - Trước đây, khi có nhiều người theo đuổi, có rất nhiều người sẵn lòng làm nhiều chuyện cho cô ấy. Nay cô ấy chỉ có mình tôi, nên tôi phải nỗ lực.

    - Anh tốt với cô ấy như vậy, cô ấy có biết không?

    - Có lẽ cô ấy không cần phải biết.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #368
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    oto by kachikun, on Flickr

    "Một đại gia kia,không may mất sớm, người vợ đem 19 tỷ thừa kế đi lấy anh lái xe của đại gia. Anh lái xe trong lúc hân hoan phát biểu :"Trước kia,tôi cứ nghĩ rằng mình làm thuê cho ông chủ, bây giờ mới biết ông chủ mới chính là người làm thuê cho tôi"

    Sự thật nghiệt ngã chứng minh: "Sống càng lâu,còn quan trọng hơn cả cao, to, đẹp giai, nhà giàu"

    Bạn có công nhận những điều dưới đây không ??
    Một chiếc máy smart phone cao cấp, 70% chức năng là dư thừa
    Một chiếc xe sedan hạng sang, 70% tốc độ là dư thừa
    Một căn biệt thự sang trọng, 70% diện tích là trống trải
    Một đội ngũ nhân viên phục vụ, 70% là kiếm cơm
    Một ngôi trường đại học, 70% giáo sư là chém gió
    Một đại đội hoạt động xã hội, 70% là nhàn rỗi trống rỗng
    Một căn phòng chứa đầy quần áo thời trang mỹ phẩm, 70% là không mấy khi dùng đến
    Một đời người , cho dù kiếm thêm nhiều tiền nữa, 70% là để lại cho người khác tiêu xài

    Cuộc sống vốn dĩ giản đơn, hưởng thụ cuộc sống trong khoảng 30% là ok
    Đại lý, tổng đại lý, cuối cùng vẫn là một ... lý
    Phó chủ tịch, chủ tịch, cuối cùng vẫn đều phải..."tịch"
    Cuộc đời như một cuộc đua
    Nửa hiệp đầu chạy đua với bằng cấp, quyền lực,địa vị, thành tích,lương bổng
    Nửa hiệp còn lại chạy đua với huyết áp, mỡ máu, đường huyết, acid uric, cholesteron
    Nửa hiệp đầu, nghe cấp trên mà phụng mệnh(mệnh lệnh)
    Nửa hiệp sau, vạn sự tuỳ duyên mà theo...số mệnh

    Một chiếc áo giá 2 triệu, giá niêm yết có thể chứng minh
    Một chiếc xe 1 tỷ, hoá đơn xuất kho có thể chứng minh
    Một căn hộ 5 tỷ, bất động sản có thể chứng minh
    Một con người , rốt cục đáng giá bao nhiêu tiền? Duy nhất chỉ có SỨC KHOẺ có thể chứng minh được điều đó
    Khoẻ mạnh là sự bảo trợ tốt nhất của bạn
    Do vậy, đừng lôi máy tính ra tính toán bạn tiêu bao nhiêu tiền cho SỨC KHOẺ
    BỞI VÌ...bạn không tiêu cho trước đó cũng phải tiêu cho ..sau đó
    Quyền lựa chọn là ở bạn, có SỨC KHOẺ gọi là TÀI SẢN, TƯ SẢN...
    không có sức khoẻ, cũng thành...DI SẢN

    Nguồn: Nguyễn Ngọc Ngạn
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #369
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Thu hút by kachikun, on Flickr

    Trăm ngàn sách báo cũng không bằng một cái máy tính bảng.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #370
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Độ pin, thay trái tim của xe đạp điện by kachikun, on Flickr

    Câu này đúng chuẩn trong mọi trường hợp : “Người mua lầm chứ người bán không lầm đâu anh ơi! Tiền nào của nấy cả thôi!

    Tôi theo lời một đồng chí trên mạng tìm về một đầu mối bán xe đạp điện trợ lực của Nhật vì đồng chí đó chỉ bán xe đạp thể thao. Mua 1 cái xe đạp mà nó đắt ngang cái xe máy mà không biết gì nên tôi cũng ngó nghiêng qua các trang web tham khảo qua giá. Thật là, nếu không tìm hiểu thì không biết, chứ biết rồi mới thấy trc nay mình toàn dùng hàng lởm @@ . Lởm đúng nghĩa đen luôn.

    Sau cuộc điện thoại, tôi đến cửa hàng bán xe đạp điện Nhật trên dãy phố nổi tiếng về mặt hàng này. Phải nói thật là chỉ đúng dân trong nghề giới thiệu mới biết trong rừng cửa hàng đấy có cửa hàng nào “được gọi là ổn”.

    Chủ cửa hàng khá trẻ, thanh niên nên tôi làm quen khá nhanh. Biết tôi có ý muốn mua xe đạp lại được gọi điện giới thiệu qua, chỉ hỏi tôi là cần loại xe gì. Tôi bảo luôn là “không biết gì về xe, yêu cầu đơn giản là nguyên bản, còn mới 1 chút là được”. Chỉ trong nửa phút, bạn chủ đã chỉ tôi một chiếc xe, giá cũng khá là cao ( lúc về tôi có check trên một số trang khác thấy giá rẻ hơn vài triệu ), nhưng được cái nhìn là ưng. Okie quất luôn. Chỉ nói vui một câu là không nguyên bản là đến ăn vạ.

    Thực sự thì sau này về ngâm cứu và ra cửa hàng nhìn cách bạn chủ làm thì tôi biết giá đấy không phải là chát, thậm chí là mềm hơn vì đc combo thêm bộ pin độ. Chỉ vì từ “nguyên bản”.

    Khi bạn nhìn nhiều đồ zin quen rồi thì khi nhìn đồ mông má sẽ nhận ra ngay, nhất là với đồ Nhật. Nhìn lại những trang tôi check xem xe giá rẻ trước đây, thấy được mỗi bộ khung, còn lại thay cả bằng hàng VN và TQ. Thứ mà mới lần đầu xem tí nữa tôi bị thuốc mua.

    Sau này trong câu chuyện vui, tôi có hỏi thì bạn chủ quán trả lời : “anh gọi đến, và cũng nói thẳng ngay là không biết nên em chọn chuẩn đc. Đâu cũng vậy thôi, chỉ người mua nhầm chứ người bán không nhầm đâu anh.”

    Đi xe điện, tôi chỉ lo về pin không có đồ thay. Khi hỏi cái này thì chủ quán cười và nói : cái này nhà em làm đc,anh mua bán thoải mái, em làm tặng anh cục nữa, chạy vô tư. ( Vấn đề này tôi tìm trên mạng khá nhiều người quan tâm nhưng chẳng ai ra cửa hàng hỏi cả ) )
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 37 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 27353637383947 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 4 users browsing this thread. (0 members and 4 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •