Trang 35 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 25333435363745 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 341 đến 350 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #341
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Giấc mộng Nam Kha by kachikun, on Flickr

    Giấc mộng Nam Kha khéo bất bình
    Tỉnh lại vẫn thấy mình tay không.

    Chuyện kể rằng:

    Vào thời nhà Đường có một người tên Thuần Vu Phần, tính tình nghĩa hiệp hào phóng, mỗi tội ham thích uống rượu, từng làm đến chức phó tướng, nhưng vì đắc tội với trưởng quan mà bị giáng chức, từ đó về sau phóng túng bản thân, uống rượu quá độ đến mức sinh bệnh.
    Nhà của Thuần Vu Phần ở phía Đông quận Quảng Lăng, trong nhà có một cây hòe lâu năm, cành lá sum xuê tươi tốt. Một ngày, có hai người bạn dìu anh ta về nhà, nói: “Huynh hãy nghỉ ngơi một lát, chúng tôi đi cho ngựa ăn, rửa chân, chờ huynh khỏe lại rồi chúng ta đi tiếp”.

    Thuần Vu Phần tựa đầu vào gốc hòe, trong lúc mơ mơ màng màng thì trông thấy hai sứ giả áo tím đi tới bái kiến, nói: “Quốc vương nước Hòe An phái chúng tôi tới đây mời ngài đi một chuyến”.

    Thuần Vu Phần bất tri bất giác theo họ lên một cỗ xe màu xanh, hướng gốc cây hòe mà lao tới. Sau khi tiến vào bên trong, thấy 2 ven đường có sông có núi, con đường cũng giống như tại nhân gian, tuy nhiên, đó xác thực là một thế giới khác.

    Lúc tiến vào trong thành, trên cổng thành có đề 4 chữ “Đại Hòe An Quốc”. Một số quan viên đã chờ sẵn, nghênh đón Thuần Vu Phần vào nội cung.

    Ngồi phía trên đại điện là một vị Quốc vương cao lớn, uy vũ. Ông ta nói với Thuần Vu Phần: “Phụ thân của ngươi không chê đất nước chúng ta nhỏ bé, đã kết thông gia với ta, vậy giờ ta sẽ đem nhi nữ của ta gả cho ngươi”.

    Cha của Thuần Vu Phần tham gia chiến đấu tại biên cảnh, đã bị quân địch bắt đi từ lâu mà không có tin tức gì, trong lòng anh ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi thêm điều gì.

    Tối hôm đó, Thuần Vu Phần cùng công chúa đẹp như tiên cử hành hôn lễ long trọng. Hết thảy lễ nghi ở không gian đó cũng không khác biệt gì mấy so với tại nhân gian. Cứ như vậy, Thuần Vu Phần sống một cuộc sống hạnh phúc cùng với công chúa của Hòe An quốc.

    Một ngày, Thuần Vu Phần nói với Quốc vương: “Thần và cha đã 17, 18 năm không gặp nhau, nếu như đại vương biết ông ấy ở đâu, xin hãy cho thần được gặp ông ấy một lần”.

    Quốc vương nói: “Ngươi có thể viết thư, ta sẽ gửi cho ông ấy, ngươi không cần tự mình đi”.

    Thuần Vu Phần liền viết một lá thư gửi cho cha. Không lâu sau, anh đã nhận được hồi âm của cha, trong thư vẫn là những lời dặn dò ân cần, còn nói rằng bản thân đang ở một nơi xa xôi, không thể gặp mặt được. Cuối cùng cha anh nói một câu: “Đến năm Đinh Sửu, ta và con sẽ gặp lại nhau”.

    Về sau, Thuần Vu Phần làm chức Thái thú quận Nam Kha, quyền uy càng ngày càng lớn, thế nhưng, công chúa đột nhiên mắc bệnh mà qua đời. Có vị Thượng thư đã tâu với Quốc vương, nói rằng những tai ương này đều là do quyền thế của Thuần Vu Phần quá lớn mới tạo thành như vậy.

    Quốc vương trong tâm nảy sinh ngờ vực, liền nói với Thuần Vu Phần: “Ngươi rời quê hương đã lâu rồi, hãy trở về gặp thân tộc của ngươi đi”.

    Thuần Vu Phần nói: “Đây chính là quê nhà của thần, còn phải đi về nơi nào nữa chứ?”

    Quốc vương nói: “Ngươi vốn ở nhân gian, không phải ở chốn này”.

    Thuần Vu Phần đột nhiên cảm giác được chính mình đang ở trong mộng cảnh, mơ mơ màng màng thật lâu, nhớ tới sự tình trước đây, liền rớt nước mắt mà thỉnh cầu được hồi hương.

    Sau đó, anh ta cùng hai vị sứ giả lại đi dọc theo con đường ra khỏi gốc cây, thấy chính mình đang nằm tựa đầu vào cây, nghe thấy sứ giả hô lớn tên mình liền tỉnh dậy.

    Sau khi tỉnh lại, anh ta trông thấy bằng hữu đang ngồi trên giường ngâm chân, mặt trời còn chưa xuống núi, ly rượu chưa uống cạn vẫn còn đang dang dở ở cửa sổ phía Đông. Hóa ra, ở không gian kia đã trôi qua một đời, nhưng tại nhân gian mới chỉ trong chốc lát.

    Sau đó, Thuần Vu Phần nhìn thấy dưới gốc cây hòe có một hang động nhỏ, chặt đôi thân cây ra, phát hiện bên trong đó có hàng trăm con kiến, tập trung tại một nơi đang bảo vệ hai con kiến lớn. Hóa ra đây chính là Hòe An Quốc mà anh đã gặp trong giấc mộng.

    Thuần Vu Phần nhớ lại những sự tình trước đây, hết thảy dấu vết trong mộng đều tương xứng, vì thế bừng tỉnh ngộ về nhân thế hư ảo, cảnh đời là ngắn ngủi, từ đó về sau dốc lòng tìm đạo tu hành, tránh xa tửu sắc. Ba năm sau thì đột ngột qua đời, năm đó chính là năm Đinh Sửu mà phụ thân anh ta đã từng nói.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #342
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Mệt mỏi by kachikun, on Flickr

    Có những ngày chẳng muốn làm gì, chỉ muốn tìm một góc, ngồi đó ngắm mây trời bay, gió thổi. Mặc kệ mọi thứ ...
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #343
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Rỗng by kachikun, on Flickr

    Khi bạn không thích một ai đấy hoặc một sự gì đấy.
    Thông thường có 3 cách giải quyết:

    1. Làm nó biến mất khỏi mắt mình, nếu bạn đủ mạnh!
    2. Chấp nhận cùng tồn tại và không than vãn!
    3. Làm mình biến khỏi mắt nó. 😏

    Nhưng có một cách hiệu quả dài lâu hơn hết thảy là quay vào trong hỏi : Tại sao cái cớ sự ấy lại xuất hiện trong cuộc sống và gây phiền nhiễu cho bạn???

    Biết hỏi sẽ có được câu trả lời.

    Bởi đời sống chỉ là tấm gương phản chiếu những thứ bạn đang gieo trồng trong chính tâm bạn mà thôi.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #344
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cầu bến Bính by kachikun, on Flickr

    "Ai rồi cũng sẽ trải qua ba lần trưởng thành: Lần đầu tiên là khi phát hiện ra mình không phải trung tâm của thế giới. Lần thứ hai là khi nhận ra có một số việc, dù bạn cố gắng như thế nào, bạn vẫn không thể thay đổi. Lần thứ ba là khi biết rõ có một số chuyện rõ ràng là sẽ không có kết quả, nhưng vẫn bất chấp tất cả để theo đuổi.

    Thời gian sẽ dần bào mòn những xốc nổi ngây thơ, chậm rãi lắng đọng tất cả thành tự mình hiểu lấy. Ngày bé, ngay cả đa sầu đa cảm cũng phải khuếch đại thành kinh thiên động địa. Hiện tại, càng đau càng bình tĩnh. Càng khổ, càng trầm mặc. Cuộc sống biến trái tim bạn trở nên mạnh mẽ hơn, đem tất cả cảm xúc của bạn dần dần điều chỉnh thành chế độ im lặng.”
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #345
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Đơn sắc 2 by kachikun, on Flickr

    CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NGƯ DÂN

    Một ông chủ giàu có và đầy quyền lực của một ngân hàng đầu tư ở New York đi nghỉ mát ở một ngôi làng nhỏ yên tĩnh thuộc miền duyên hải Mexico. Gần trưa, khi đang thư giãn và chiêm ngưỡng vẻ đẹp của biển xanh, ông trông thấy một ngư dân trở về sau chuyến ra khơi. Khi người đàn ông Mexico xách hai con cá ngừ vây vàng khá lớn ra khỏi thuyền, vị khách người Mỹ liền tiến đến hỏi người đánh cá - có vẻ như cũng trạc bằng tuổi ông:

    - Chào ông, ông mất bao nhiêu thời gian để bắt được mấy con cá đó?

    Người ngư dân nhún vai:

    - Không lâu lắm, vì tôi có thể biết được ở đâu có cá, ở đâu không.

    Nghe vậy, vị khách người Mỹ hỏi người ngư dân là tại sao ông ta không đi lâu thêm nữa để có thể bắt được nhiều cá hơn.

    Người ngư dân đã giải thích đơn giản rằng:

    - Tôi chỉ bắt cá đủ cho gia đình tôi ăn thôi.

    Ông chủ ngân hàng bèn hỏi tiếp:

    - Vậy ông làm gì với thời gian rảnh rỗi trong ngày?

    Người đánh cá trả lời:

    - Ồ, buổi sáng thì tôi thường dậy trễ và ra khơi muộn hơn mọi người. Sau khi đánh được một ít cá, tôi trở về nhà, chơi đùa với mấy đứa con của tôi, ăn một chút gì đó và rồi nghỉ trưa với bà xã. Sau bữa ăn tối, tôi đi tản bộ ra khu thương mại, uống bia và chơi đàn guitar cùng những người bạn. - Và với nụ cười thật sảng khoái, người ngư dân rạng rỡ nói.

    - Tôi đã có một cuộc sống thật đầy đủ và hạnh phúc.

    Vị chủ ngân hàng tỏ vẻ ngạc nhiên:

    - Cuộc sống đầy đủ ư? Nghe này ông bạn ơi, tôi có thể giúp ông trở nên giàu có.

    Người ngư dân lúng túng hỏi:

    - Vâng, bằng cách nào?

    Ông chủ ngân hàng người Mỹ cao hứng:

    - Tôi có bằng MBA(*) ở trường Harvard. Hãy nghe cho kỹ nhé: Nếu mỗi buổi sáng ông dậy thật sớm, đi ra biển lâu hơn và bắt nhiều cá hơn thì chẳng bao lâu nữa ông sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, và rồi ông có thể mua được cả một đội tàu đánh cá.

    Người ngư dân Mexico lịch sự đứng nghe vị khách người Mỹ tỉ mỉ vạch cả một kế hoạch làm giàu:

    - Tiếp đó, ông có thể xây dựng một nhà máy chế biến cá rồi đem bán sản phẩm cho một công ty lớn và kiếm được nhiều tiền.

    Người ngư dân đáp lời với cặp mắt long lanh:

    - Vâng, và sau đó thì sao? Sau khi kiếm được nhiều tiền và trở nên giàu có?

    Đừng nói là ông sẽ khuyên tôi chuyển đến một ngôi làng nhỏ, yên tĩnh bên bờ biển, buổi sáng không cần phải dậy sớm, mỗi ngày chỉ cần bắt được một ít cá rồi về chơi đùa với mấy đứa con, nghỉ trưa với bà xã; đến tối lại đi bộ vào khu trung tâm thương mại, nhấm nháp vài ngụm bia với bạn bè, vừa chơi guitar vừa ca hát đấy chứ? "
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #346
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Sân bay by kachikun, on Flickr

    Phụ nữ luôn biết mọi thứ đang ở đâu; họ biết thứ bạn nghĩ mà không cần hỏi, hỏi những thứ bạn sẽ không có câu trả lời và trả lời một câu hỏi theo cách khác nhau qua từng ngày.

    Vậy nên đừng cố thể hiện hay chứng tỏ, cũng đừng cố tìm hiểu quá sâu vì họ là cuốn sách vĩ đại nhất nhân loại từng ghi lại được. Việc của bạn là đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội khen họ “đẹp”, vì đẹp mà không biết cũng tội. Nàng chưa chắc yêu bạn vì những lời khen, nhưng sẽ cố đẹp hơn vì những lời khen đó. Dù sao cũng tốt thôi …
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #347
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Ngôn tình 18+ by kachikun, on Flickr

    Đọc truyện ngôn tình, đa số là những nhân vật chính là những người bất đắc chí, được trùng sinh để làm lại cuộc đời. Làm thay đổi những điều mà họ cảm thấy hối tiếc vì đã bỏ qua với những người mình yêu, những người tri kỷ và cả những ước mơ hoài bão mà vì "ngờ nghệch" của trước kia mà họ đã bỏ qua.

    Phải chăng đó cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha để đến cuối truyện họ lại giật mình tỉnh giấc trước khi vào cõi hư vô.

    -----

    "Nhìn Khổng Nguyệt vừa xấu hổ vừa có chút vui mừng, Hắn ôm lấy eo Khổng Nguyệt, kéo cô sát vào mình. Khổng Nguyệt nhắm mắt ngẩng đầu lên đầy xấu hổ làm Triệu Quốc Đống không nhịn được cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô. Khổng Nguyệt chỉ thấy đầu mình ông ông lên như bị sét đánh, cả người cứng đờ lại. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, cô thậm chí còn chưa chính thức cầm tay một người đàn ông.

    Bình thường khi nữ đồng nghiệp trêu nhau thì cô đều đỏ mặt tránh đi, lúc này lại bị Triệu Quốc Đống cướp lấy nụ hôn đầu. Triệu Quốc Đống cũng nhạy cảm nhìn ra việc này. Ánh mắt mờ mịt và động tác ngây ngô của Khổng Nguyệt làm hắn biết đây là nụ hôn đầu của cô. Triệu Quốc Đống không khỏi vui mừng. Nụ hôn đầu của phụ nữ cũng có ý nghĩa quý giá với người đàn ông như đêm đầu của người phụ nữ. Có thể chiếm hữu nụ hôn đầu của cô gái chính là sự tự hào không nói thành lời của người đàn ông. Triệu Quốc Đống cũng vậy. Đường Cẩn khi yêu hắn thì cũng chưa có bạn trai, đây cũng là lý do mà Triệu Quốc Đống biết tại sao Đường Cẩn mãi vẫn không chịu chia tay hắn.

    Lưỡi nhẹ nhàng tách môi Khổng Nguyệt ra, Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi thơm của cô. Hắn nâng mặt cô lên rồi tham lam mút lấy hương thơm ngọt ngào trong miệng cô. Khổng Nguyệt đã mất đi lý trí, cô không còn nghĩ gì được nữa, chỉ vô thức ôm lấy eo Triệu Quốc Đống, điều này càng làm cho Triệu Quốc Đống thoải mái hưởng thụ tất cả. Triệu Quốc Đống rất nhanh cảm thấy hôn là không đủ, bàn tay bắt đầu giựt lấy chiếc dây lưng kết hình con bướm sau váy Khổng Nguyệt, sau đó nhấc váy cô lên, tay bắt đầu sờ lên lưng ngọc trơn bóng của cô. Khổng Nguyệt không nhận ra điều này, lúc này đầu óc của cô đã bị nụ hôn nồng nhiệt của Triệu Quốc Đống hấp dẫn. Triệu Quốc Đống hôn như vậy làm cô mất đi lý trí. Cô chỉ cảm thấy cả người mình muốn bay lên tận mây xanh, mà cái lưỡi kia đang tiến vào miệng cô mà lục lọi, nó cũng đang chiếm lấy trái tim cô, chút lý trí trong lòng đã mất hết. Chiếc móc áo lót sau lưng đã bị ngón trỏ và ngón cái của Triệu Quốc Đống linh hoạt mở ra. Có lẽ bị Triệu Quốc Đống ôm quá chặt nên Khổng Nguyệt không ý thức được áo lót mình đã bị cởi. Nghĩ tới cặt vú trắng nõn và đầy đặn bên dưới áo lót, Triệu Quốc Đống nhịn không được mà muốn hát.

    Hai tay Triệu Quốc Đống rất có kiên nhẫn vuốt ve bờ lưng của Khổng Nguyệt, từng chút từng chút một di chuyển về phía mục tiêu. Đến khi hắn khôn khéo tạo chút khoảng cách giữa mình và Khổng Nguyệt, hắn mới quyết đón đạt lấy thành quả. Vú trong trắng trước ngực Khổng Nguyệt bị Triệu Quốc Đống nắm trong tay, kích thích mãnh liệt làm Khổng Nguyệt mềm nhũn lại, Triệu Quốc Đống không thể không rút một tay về giữ lấy Khổng Nguyệt. Khổng Nguyệt cuối cùng đã ý thức được tình cảnh của mình bây giờ, nhưng cô đã không thể khiến nó ngừng lại. Động tác của Triệu Quốc Đống đã làm cháy lên ngọn lửa dục cất giấu trong lòng hơn 20 năm của cô. Khổng Nguyệt biết mình đang rất nguy hiểm nhưng không thể thay đổi. Các ngón tay của Triệu Quốc Đống lúc nắn lúc bóp ngực cô. Cấm địa chưa bao giờ cho người khác thấy thì bây giờ đã bị Triệu Quốc Đống chiếm đoạt. Triệu Quốc Đống rất sung sướng hưởng thụ thành quả thắng lợi. Vú cao vút của Khổng Nguyệt làm hắn thích không muốn rời tay. Cô gái chưa trải sự đời đúng là khác hẳn. Mặc dù không đầy đặn như Đường Cẩn nhưng lại hơn vì cứng rắn, cao vút. Sau đó tay hắn lướt xuống mông căng tròn của Khổng Nguyệt. Khổng Nguyệt vừa hưng phấn vừa mơ hồ có chút sợ hãi. Cô biết điều này có nghĩa gì. Hai tay Triệu Quốc Đống rất có tiết tấu vuốt ve mông cô. Mặc dù còn cách quần lót nhưng cô cũng cảm nhận được tay đối phương rất nóng bỏng. Khi ngón tay của Triệu Quốc Đống muốn tiến vào trong quần lót của Khổng Nguyệt. Khổng Nguyệt đã có thể khống chế được lý trí của mình, cô khóc mà nói: - Không được, Quốc Đống, không được, chúng ta không thể ở đây … Khổng Nguyệt khóc làm Triệu Quốc Đống tỉnh táo lại một chút. Ngón tay vừa mới chạm vào khu cấm địa mềm như nhung của cô làm hắn thấy sung sướng. Hắn hít sâu một hơi, một bên đỡ Khổng Nguyệt lên, sau đó móc lại áo lót cho cô, cuối cùng hôn thật sâu lên môi cô. - Anh xin lỗi. Khổng Nguyệt ngẩng đôi mắt đẫm lệ rồi nhào vào lòng Triệu Quốc Đống mà khóc."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #348
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Công lý của trái tim. by kachikun, on Flickr

    Rất nhiều khi trong cuộc sống, bạn hoàn toàn không có sự lựa chọn " tốt " mà chỉ có thể chọn lựa giữa " lựa chọn tồi " và " lựa chọn cực kì tồi tệ " mà thôi...

    Cayman là 1 thẩm phán, bà ta tìm ra thủ phạm 1 vụ cưỡng hiếp và không có bất cứ tang chứng nào kết tội được thủ phạm, bà biết ánh mắt của kẻ gian xảo đó khi bước ra ngoài tòa án là ánh mắt thách thức, tội ác sẽ còn diễn ra...

    Bà ta đã giết hắn, với 1 niềm tin vững như bàn đá vào nền công lý trong trái tim bà...

    Và rồi bà ta bị ra tòa...

    " tôi lựa chọn làm 1 kẻ ác vì nó cần thiết cho thế giới này...."

    Phiên tòa khép lại, Cayman được tự do....

    Bà ta đã tự tử sau khi kết tội chính mình !
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #349
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Sự khác nhau giữa cúc họa mi và xuyến chi by kachikun, on Flickr

    - Anh, có phải hoa này anh vẫn hay ví giống với em không?

    - Không, cô gái của anh. Chỉ là cùng giống nhau chút ít. Cũng cánh trắng, nhị vàng và bé tí xíu. Nhưng hoa này chỉ có mùa và phải cần sự chắm sóc mới tồn tại được. Còn em thì không cần ai chắm sóc, thậm chí bị vùi dập nhưng vẫn mạnh mẽ vươn lên.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #350
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Tường Vi - Nửa hồn thương đau. by kachikun, on Flickr

    Không hiểu sao nói tới Tường Vi là người ta nghĩ ngay tới Hoa Hồng. Và buồn khi bị phụ bạc : "người ta đã thích Hoa Hồng, Tường Vi dẫu đẹp còn gì liên quan." Để rồi chỉ còn là - Nửa hồn thương đau.

    "Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa.
    Cho tôi về đường cũ nên thơ.
    Cho tôi gặp người xưa ước mơ.
    Hay chỉ là giấc mơ thôi.
    Nghe tình đang chết trong tôi.
    Nghe lòng tiếc nuối xót thương suốt đời.

    Nhắm mắt ôi sao nửa hồn bỗng thương đau.
    Ôi sao ngàn trùng mãi xa nhau.
    Hay ta còn hẹn nhau kiếp nào.
    Em ở đâu?
    Anh ở đâu?
    Có chăng mưa sầu buồn đen mắt sâu.

    Nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt.
    Chỉ thấy lòng nhớ nhung chất ngất.
    Và tiếng hát và nước mắt.
    Đôi khi anh muốn tin.
    Đôi khi anh muốn tin.

    Ôi những người ôi những người.
    Khóc lẻ loi một mình ... "
    Được sửa bởi lionheart19239 lúc 10:21 PM ngày 04-07-2018
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 35 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 25333435363745 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •