Trang 82 / 82 Đầu tiênĐầu tiên ... 3272808182
Hiển thị kết quả từ 811 đến 815 / 815

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #811
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,638
    Nếu như làm việc tốt không nhận được báo đáp, vậy sao bạn vẫn làm? by nguyen huy, on Flickr

    Nếu như làm việc tốt không nhận được báo đáp, vậy sao bạn vẫn làm?

    Không cầu người vừa ý, chỉ cầu không thẹn với lòng.

    ---

    Chúng ta cố gắng làm một việc gì đó, không nhất định phải vì kết quả cuối cùng, nhưng vì chúng ta tin chắc rằng, làm như thế là đúng. – Javer

    ---

    “Người tốt cả đời bình an!” Không biết câu này phổ biến từ bao giờ mà đã khiến rất nhiều người hiểu lầm, nhưng chỉ cần bạn suy nghĩ lý trí một chút thì “người tốt” và “cả đời bình an”. " là hai điều khác nhau. “Người tốt sẽ được báo đáp” chẳng qua là một câu chúc và mong ước hơn là sự thật, giúp đỡ người khác có thể nhận được lại sự giúp đỡ từ một người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn sẽ gặp luôn may mắn, và bạn sẽ tránh được những tai họa sắp xảy ra.
    Vậy tại sao phải làm người tốt? Nhiều người cho rằng làm người tốt chỉ đơn thuần là có lòng vị tha và cống hiến quên mình, nhưng thực ra, trong lúc làm người tốt, họ mong được người khác công nhận hoặc công nhận chính mình chứ không đòi hỏi điều gì.Sự báo đáp này là một cảm giác tâm lý khi mình làm một việc có ý nghĩa. Nhưng phần thưởng này bí mật đến mức người làm họ cũng không để ý nên cho rằng mình không đòi phần thưởng. Khi không đạt được loại thỏa mãn nội tâm này thì sẽ rất thất vọng, nhưng thường không tìm được nguyên nhân, bởi vì họ luôn cảm thấy ý định làm người tốt ban đầu của mình là không mong nhận được báo đáp. Tất nhiên, bởi vì mọi người phụ thuộc lẫn nhau, vì vậy nếu bạn tiếp tục làm một người tốt, bạn sẽ tăng xác suất được giúp đỡ, theo kinh nghiệm mà tổ tiên chúng ta truyền lại, thế hệ sau của chúng ta sẽ hiểu rằng trở thành một người tốt là một khoản đầu tư, và nó có thể giúp ta vào một ngày nào đó.
    Cũng có một số người vì không có lòng tin nên tự nguyện làm việc thiện mà không cần báo đáp, theo một nghĩa nào đó, loại người này rất thích kiểu "được nợ" để có cảm giác an toàn. Vì vậy, cá nhân tôi nghĩ rằng trạng thái tốt nhất của việc trở thành một người tốt không phải là vì muốn trở thành một người tốt, cũng không phải vì ai đó mà làm người tốt, mà là trở thành một phiên bản tốt nhất của chính mình.

    ---

    Nếu tôi không chọn làm người tốt, e rằng tôi đã làm như vậy 8 năm trước. Tôi không nhớ nổi mình đã bị nghi ngờ và tra hỏi bao nhiêu lần về việc này. Tuy nhiên, có hai lần mà tôi nhớ rất rõ. Vào một ngày năm 2006, trên đường về nhà, một nhóm người chạy về phía tôi. Tôi mơ hồ nghe thấy một người phụ nữ ở cuối đám đông hét lên: Bắt họ lại. Sau khi nhóm người chạy qua tôi, không chút nghĩ ngợi, tôi đã đá vào người cuối cùng. Người bị tôi đá loạng choạng, rõ ràng người đó đã bị đám đông bỏ lại, nhưng không ai đến giúp tôi cả. Ngay cả người phụ nữ bị cướp cũng trốn cách tôi mười mét và gọi cảnh sát. Về đến nhà, tôi bị ông mắng, tôi hiểu các cụ nói gì, nhưng tôi thực sự sẽ luôn vì người khác mà quên mình như thế Năm 2010,mưa lớn đổ xuống Vũ Hán. Thành phố bị ngập nặng. Suốt một tháng trời, ngày nào tan sở tôi cũng lái xe đi khắp nơi tìm kiếm những người bị lũ cuốn trôi. Có nhân viên văn phòng, sinh viên và người già. Sự cố này đã được đăng tải trên Dachu.com. Trong thời gian đó, tôi không biết bằng cách nào mà phóng viên có được số điện thoại của tôi. Vừa mở miệng liền hỏi tôi làm vậy với mục đích gì, tôi chưa kịp trả lời, đã hỏi ngay có phải tôi đang muốn thổi phồng mọi chuyện hay không. Họ làm sao hiểu được một người tự nguyện hiến dân cả bản thân để giúp mọi người. Ba nghề nghiệp mà tôi yêu thích nhất và muốn theo đuổi nhất chính là giáo viên, cảnh sát và lính cứu hỏa. May mắn thay, tôi đã có cơ hội dạy học trong ba năm.

    Sáng nay, tôi đã đăng một chuyên mục trên ZhiHu, nói rằng tôi muốn giúp đỡ những người mà tôi có thể giúp đỡ bằng những nỗ lực khiêm tốn của mình. Nhưng vẫn có người nghi ngờ, mắng mỏ, có người nói tôi là tự PR cho bản thân. Một người bạn nói với tôi rằng từ thiện là dành cho người giàu. Tôi nói đúng, nhưng tôi không cảm thấy mình đang làm từ thiện. Tôi chỉ đang cố gắng hết sức để trở thành người mà tôi muốn trở thành. Có người nói với tôi rằng 10% người theo dõi tôi chỉ để mắng chửi tôi. Tôi nói với người bạn đó rằng tôi sẽ làm phiên bản tốt nhất của chính mình cho 90% còn lại.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #812
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,638
    Friend with love? by nguyen huy, on Flickr

    Kiểu yêu thầm lí trí nhất, chính là nỗ lực biến yêu thầm thành tình yêu thật sự.

    Hồi tôi học cấp 3, có thầm yêu một cậu bạn.
    Lúc đó thật lòng có thể nói là, moi ruột moi gan ra mà thích, thích đến không thể diễn tả bằng lời được.

    Viết tặng cậu ấy đến hơn chục quyển thơ, văn, tiểu thuyết.
    Mỗi ngày đều đứng ở cửa sổ để trông ngóng cậu ấy.
    Lúc đó, tôi cảm thấy, cậu ấy đứng ở bất cứ đâu, cũng đều như đang tỏa sáng.
    Đời này của tôi, có thể mãi mãi đứng nhìn cậu ấy như vậy cũng đủ lắm rồi.
    Nhưng mà tôi cũng không biết tại sao, bản thân lúc đó rất bình tĩnh.
    Trong lòng sóng nổi từng cơn,
    Ngoài mặt lại không hề lay chuyển.

    Tôi lí trí thật ý, bởi vì trong tình cảnh tôi yêu cậu ấy đến như vậy, vẫn là cần nghiêm túc phân tích một chút nhé--

    1. Cậu ấy học lớp khoa học tự nhiên thực nghiệm, còn tôi chỉ là lớp khoa học tự nhiên bình thường. Tôi thua cậu ấy.
    2. Thành tích của cậu ấy tốt hơn tôi, tôi thua cậu ấy.
    3. Nhan sắc cậu ấy hơn tôi, tôi thua cậu ấy.
    4. Tôi thích cậu ấy trước, vì thế “Mức độ tôi cần cậu ấy” > “Mức độ cậu ấy cần tôi”, vẫn là tôi thua cậu ấy.

    Sau khi xem xét cục diện, tôi quyết định sẽ thay đổi :

    1. Lớp thực nghiệm có cơ chế thay đổi. Miễn là trong bài thi học kỳ cuối năm bạn có thể đứng trong Top 50 người có thành tích tốt nhất, học sinh lớp phổ thông có thể vào lớp thực nghiệm.
    Vì vậy, tôi đã chăm chỉ học hành suốt một học kỳ, kết quả thi đứng thứ 19 ~
    2. Thành tích của cậu ấy tốt. Để xứng với sự xuất sắc của cậu ấy, tôi cũng đăng ký tham gia cuộc thi toán cấp tỉnh;
    Cuối cùng còn vào được chung kết, và còn cùng cậu ấy đến Dương Châu để học bồi dưỡng.
    3. Làm cho mình trở nên tuyệt vời và giảm “Mức độ tôi cần cậu ấy”.

    -------

    Sau đó, tốt nghiệp cấp 3 lên đại học, tôi thi đỗ vào trường Top 10 một cách thuận lợi. Cảm thấy giá trị của bản thân cũng đã được nâng cao đôi chút.

    Nhưng có thể bày tỏ chưa? Chưa thể.

    Tôi và cậu ấy, một người ở Vũ Hán, một người ở Nam Kinh.
    Bày tỏ rồi thì sẽ thế nào?

    Bày tỏ rồi, có thể ở bên nhau không? Ở bên nhau rồi có thể sẽ không chia tay không? Có thể ở bên nhau một đời không?
    Không thể. Không thể. Không thể.
    Lúc đó tôi biết, thật sự, thật sự vẫn chưa phải lúc bày tỏ.
    Vì vậy, tôi đã đưa ra một quyết định lí trí nhất--
    Tiếp tục yêu thầm, giữ liên lạc, quan tâm cậu ấy, đổi xử với cậu ấy thật tốt.
    Do đó, từ năm nhất đến năm ba đại học, năm mới đến đều PHẢI gọi điện.
    Sinh nhật của cậu ấy, PHẢI chúc mừng.
    Chưng từng bỏ lỡ một lần. Chưa từng.

    -------

    Đại học năm ba có một bước ngoặt, cậu ấy đến Vũ Hán tìm tôi.
    Lúc đó chúng tôi đã hai năm không gặp nhau rồi.
    Khoảnh khắc tôi nhìn thấy cậu ấy, trái tim tôi như lỡ mất một nhịp.
    Cậu ấy không hề thay đổi. Đã hai năm trôi qua, vẫn là cái dáng vẻ mà tôi thích, mà tôi sùng bái lúc trước. Một chút thôi cũng không thay đổi.
    Bạn học của tôi đều nói, lúc tôi nhìn cậu ấy, nụ cười của tôi rất ngọt ngào.
    Ngày hôm đó, chúng tôi đi ăn ở Ngõ Hubu, sau đó đi dạo trên cầu sông Trường Giang.
    Buổi tối hôm đó, ánh đèn trên sông được thắp sáng, mưa phùn mù mịt. Hai chúng tôi đứng bên bờ sông, cầm ô che--
    Lắng nghe tiếng sông, tiếng mưa,
    Hai chúng tôi cứ im lặng đứng đó.
    Lúc đó tôi đặc biệt muốn nói với cậu ấy:
    Cậu biết không?
    Tới muốn thay mặt một cô gái, bày tỏ với cậu.
    Cô gái đó không phải là ai khác, chính là tớ lúc mười sáu tuổi.
    Bạn nghĩ cậu ấy có cảm động không? Sẽ cảm động.
    Nhưng cậu ấy có chấp nhận tình cảm của tôi không? Lí trí lúc đó nói cho tôi biết, chưa chắc.

    Tôi lại một lần nữa, đem ý định bày tỏ của mình cất giấu đi.
    Cho dù lúc đó tôi đã thích cậu ấy 5 năm rồi.
    Sau đó, lúc ăn xong đồ ăn nhẹ về, cậu ấy nói với tôi, cậu ấy muốn thi Nghiên cứu sinh trường Phục Đán. (chú thích của người dịch: Phục Đán là trường ĐH Top 5 của Trung Quốc)
    Cậu ấy đã dự tính tương đối rõ ràng, cậu ấy khá thích ngành tài chính, bản thân cũng có năng lực, sớm đã tìm hiểu các hướng đi, chuẩn bị thi vào ngành Tài chính trường Phục Đán.
    Cậu ấy vô cùng nghiêm túc phân tích triển vọng của ngành này với tôi, dựa vào những lợi thế của Thượng Hải, những ưu điểm và khuyết điểm trong cách tư duy của chính cậu ấy, và cuối cùng
    Nói với tôi, cậu ấy đưa ra quyết định này sau khi đã suy tính vô cùng cẩn thận.
    Năm ba đại học đó, tôi đã luôn cảm thấy bối rối mờ mịt về tương lai.
    Nhưng dường như trong khoảnh khắc chỉ một chớp mắt lúc ấy, tôi lập tức quyết định đi Phục Đán học Nghiên cứu sinh.
    Bới vì nếu tôi không đi đến đó, tôi thật sự không nghĩ ra, đời này tôi và cậu ấy sẽ còn điểm chung nào nữa đây.
    Lúc đó tôi đã nghĩ kỹ rồi.
    Tôi không cần gả cho cậu ấy, cũng không cần trở thành bạn gái của cậu ấy.
    Tôi chỉ cần đời này, có thể luôn nhìn thấy cậu ấy, nhìn thấy dáng vẻ ưu tú tài giỏi của cậu ấy, vậy là đủ rồi.
    Hơn nữa, tôi cũng đang muốn học Nghiên cứu sinh ở một trường danh tiếng nào đó. Vừa hay cậu ấy lại chọn luôn hộ tôi, việc của tôi chính là kiên định mà bước đi tiếp.

    -------

    Cuối cùng, giống như tất cả các câu chuyện máu chó khác, tôi thi đậu, cậu ấy cũng thi đậu.

    Quá trình thi Nghiên cứu sinh cũng là một câu chuyện vô cùng phức tạp ngoắt ngoéo. Nhưng mà tôi sẽ không kể nhiều về chuyện này.

    Tôi vẫn luôn nói với mọi người rằng, tôi trước nay chưa từng phải đau đầu với chuyện lựa chọn trường học.
    Mọi người đều cảm thấy tôi rất kiên định.
    Nhưng thật ra, nguyên nhân của tôi chính là cậu ấy.

    Máu chó chưa!

    Nhận được giấy bào nhập học, tôi bắt đầu cảm thấy, đã đến lúc bày tỏ với cậu ấy rồi.
    Tôi trước sau vẫn luôn nhớ ngày đó, ngày mà tôi tỏ tình với cậu ấy, tôi rất kích động nói :
    Có một câu, tớ luôn muốn nói với cậu, muốn nói từ rất lâu rồi, cậu không biết từ bao lâu đâu.
    Nhiều năm như vậy, tớ vẫn luôn thích cậu.
    Tôi cảm giác như ngày tôi tỏ tình hôm ấy, giống như đang say rượu vậy.
    Tôi dường như moi cả ruột cả gan ra, đem nói với cậu ấy tất cả những gì đã chôn giấu trong trái tim tôi suốt 7 năm.
    Tôi đã nói rất nhiều rất nhiều.
    Nghe xong tôi nói hết, cậu ấy nói với tôi.
    Tớ cũng vậy, vẫn luôn vẫn luôn thích cậu.

    ---------

    Lí trí nhất trong việc yêu thầm, chính là chôn giấu tình yêu trong lòng và chờ ngày nó đâm chồi nảy lộc.
    Chờ đến một ngày tu thành chính quả.

    ---------

    Đối với những lời chúc phúc của mọi người, chủ thớt bày tỏ lời cảm ơn.

    Vẫn có không ít bạn trẻ hỏi tôi, làm thế nào có thể kiên trì được lâu như vậy?
    Tôi xin trả lời chung ở đây :

    Không cần phải kiên trì.
    Mà hãy đem việc theo đuổi người ấy trở thành một phụ bản của con đường tiến bộ của bản thân.
    Đạt được phần thưởng cao nhất của phụ bản đương nhiên rất tốt.
    Thế nhưng, không đạt được cũng không sao.
    Bản thân bạn cũng đã không còn là con người ngây ngô ngốc nghếch của ban đầu nữa.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #813
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,638
    Thần giữ của by nguyen huy, on Flickr

    1. Nam hay nữ cũng phải đầu tư cho ngoại hình. Giờ là thời đại cần tốt gỗ, tốt luôn cả nước sơn.

    2. Ăn mặc không cần hàng hiệu, cái quan trọng nhất là học cách phối đồ.

    3. Không ăn không nói có, không ăn gian nói dối, không ăn bậy nói bạ.

    4. Không thùng rỗng kêu to, chém gió cũng cần có cơ sở, chả biết cái gì thì chém cũng không ra được gió.

    5. Vay tiền người khác, hãy trả đúng hẹn. Người khác vay tiền, ghi giấy rõ ràng.

    6. Không để lời ong tiếng ve của người khác át đi tiếng nói của bản thân.

    7. Thứ gì mình cần trên 2 lần thì tự đi mua lấy, không có mỗi lúc lại mượn đi mượn lại.

    8. Người khác dùng máy tính, điện thoại ở bên cạnh thì đừng có tò mò liếc nhìn.

    9. Gặp việc khó, nghiêm túc chứ đừng nghiêm trọng. Mọi việc đều có cách giải quyết, đừng làm phức tạp nó lên.

    10. Việc của mình thì làm cho gọn gàng, dù kết quả có không hoàn hảo thì tuyệt đối cũng không được để ai phải dọn rác cho mình.

    11. Đừng quyết định thay ai bất cứ điều gì. Họ không cảm kích đâu.

    12. Đừng hở tí là múa phím cãi nhau với người khác trên mạng. Rảnh rỗi thì kiếm việc có ích hơn mà làm.

    13. Thích thì nói là thích, không thích thì nói là không thích. Đi thì đi luôn, ở thì đừng có than phiền. Bớt ba phải nhập nhằng.

    14. Khi xảy ra chuyện, khăng khăng tìm người đổ lỗi không giải quyết được bất cứ chuyện gì cả. Hãy tập trung vào vấn đề.

    15. Không cầu xin vì tiền, không bi lụy vì tình.

    16. Đừng tin một thứ gì đó chỉ vì đã có một đám người tin nó.

    17. Đến đúng giờ là đến muộn, đến sớm 5’ mới là đúng giờ.

    18. Hứa ít nhưng làm tới nơi tới chốn. Không chắc chắn thì không bao giờ tự nhận làm con ma nhà họ Hứa.

    19. Chuyện của mình còn chưa lo xong, tội gì phải đi xen vào chuyện của người khác.

    20. Sống cho chính mình, đau khổ thì khóc rồi vượt qua, hạnh phúc thì cười rồi giữ gìn.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #814
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,638
    Nhà Kèn ở Hải Phòng by nguyen huy, on Flickr

    Nếu bạn không chịu cố gắng, một năm sau bạn sẽ vẫn là bạn như lúc này, chỉ già hơn 1 tuổi.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #815
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,638
    Gia tài của người vô gia cư by nguyen huy, on Flickr

    Nếu cho bạn tất cả những thứ có thể mang đi theo người để không quay lại nữa thì bạn mang được những gì?

    NHẬT KÝ SAU KHI CHẾT

    Vào một ngày, khi thân người không còn nữa, đứng cạnh thân xác đang nguội lạnh, cứng đờ ta đã nhìn thấy ... Người ghét ta, nhảy múa vui mừng, người thương ta, nước mắt rưng rưng.
    Ngày Động Quan...thân thể ta nằm sâu dưới lòng đất. Người ghét ta, nhìn nấm mộ niềm vui hiện rõ. Người thương ta, chẳng nỡ quay đầu nhìn lần cuối.

    Ba tháng sau, thân xác ta đang dần trương sình, bốc mùi hôi thối, thuở còn sống ta vô cùng ghét côn trùng, giờ đây giòi bọ đang nhăm nhi cái thân mà ta cả đời nâng niu, tàn sát sinh mạng để cung phụng cho nó đủ thức ngon, mặc đẹp, đắp vào bao nhiêu tiền của.

    Một năm sau: Thân thể của ta đã rã tan…nấm mộ của ta mưa bay gió thổi...ngày giỗ ta, họ vui như trẩy hội, mở tiệc hội họp ca nhạc, ăn uống linh đình. Người ghét ta, lâu lâu trong buổi trà dư tửu hậu nhắc đến tên ta...họ vẫn còn bực tức. Người thương ta, khi đêm khuya vắng lặng, khóc thầm rơi lệ tìm ai bày tỏ.

    Vài năm sau: Ta không còn thân thể nữa, chỉ còn lại một ít xương tàn. Người ghét ta, chỉ nhớ mơ hồ tên ta, họ đã quên mất gương mặt của ta. Người yêu thương ta, khi nhớ về ta có chút trầm lặng. Cuộc sống xô bồ dần dần làm phai mờ đi tất cả.

    Vài chục năm sau... nấm mộ của ta hoang tàn không người nhang khói, quan tài nơi ta nằm đã mục nát, chỉ còn một mảng hoang vu. Người ghét ta, đã già lú cũng quên ta rồi. Người yêu thương ta, cũng tiếp bước ta đi vào nấm mộ.

    Đối với thế giới này ... Ta đã hoàn toàn trở thành hư vô, không ai biết ta từng tồn tại, bạn bè, đồng nghiệp, người thân, mỗi người một nơi, kẻ già, người chết, những gì ta dùng đã mất, những gì ta để lại rơi vào tay kẻ khác. Ta phấn đấu, hơn thua, tranh giành cả đời, cũng không mang theo được nhành cây ngọn cỏ. Tiền tài, gia sản mà tôi cố giữ, cố thủ đoạn, mưu mô để có cũng không mang được một phần hư danh, vinh dự hão huyền nào.

    Ta nhận ra sống trên đời này, bất luận là giàu sang phú quý hay bần tiện nghèo nàn. Khi nhắm mắt, xuôi tay phải bỏ lại tất cả, trả hết cho đời. Cái ta mang theo được, chính là cái ta đã cho đi là đạo đức là sự lương thiện. Bất giác ta có chút ân hận, lòng lâng lâng một nỗi buồn khó tả, cứ da diết, da diết mãi không thôi. Bao nhiêu phồn hoa, thoáng qua phút chốc. Trăm năm sau, chỉ còn lại một nắm nấm mộ vô danh.

    Cuộc đời như nước chảy hoa trôi
    Lợi danh như bóng mây chìm nổi
    Chỉ có tình thương ở lại đời.
    Đã biết chốn này là quán trọ
    Hơn thua hờn oán để mà chi
    Thử ra ngồi xuống bên phần mộ
    Hỏi họ mang theo được những gì ...!!!
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 82 / 82 Đầu tiênĐầu tiên ... 3272808182

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •