Trang 80 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 30707879808182 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 791 đến 800 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #791
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Quote Được gửi bởi petertruong83 View Post
    haha cụ này cũng ko phải dạng vừa

    Nhưng mất 20 phút chỉ để lấy $10 thì chắc chỉ để dạy cho cô kia 1 bài học “đừng nhởn với bà nhé”

    Chứ ngườii thường ko ai kiên nhẫn kiểu đó, cứ rút đại $100 là xong
    Hihi, tại bác ít khi thấy cảnh tréo ngoe thôi. ^^

    ---

    Khi hàng xóm lấy hết tên đẹp đặt cho cửa hàng thì phải làm sao cho ngầu.

    Xinh... Đẹp... Và hơn thế nữa. by nguyen huy, on Flickr
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #792
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Tại sao phải nỗ lực? by nguyen huy, on Flickr

    Tại sao phải cố gắng kiếm nhiều tiền như thế?

    Vì chỗ mình muốn ngồi ở rất cao. Nơi mình muốn đi ở rất xa. Thứ mình thích thì lại đắt tiền. Mình muốn cố gắng để chăm sóc tốt nhất cho gia đình nhỏ sau này.

    Quan trọng nhất là điều mình muốn làm với thế giới này còn rất nhiều.

    Nghĩ xem, cuộc đời dài như vậy, còn mấy chục năm trên đời, không nỗ lực sống thì làm gì?
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #793
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Chị em dạo xuân. by nguyen huy, on Flickr

    Muốn bên ai đó trọn đời thì phải tìm hiểu thật kỹ về đối phương trước khi kết hôn . Và cách tốt nhất để hiểu một người là nhìn vào chính "hoàn cảnh gia đình" của người đó. Cái gọi là "môi trường gia đình" ở đây không chỉ nói đến điều kiện kinh tế của hai bên gia đình, mà còn bao gồm cả lối sống, cách suy nghĩ, các quan điểm sống... do gia đình mang đến.

    Cưới đúng người là cả đời hạnh phúc, còn cưới nhầm người thì những gì đang chờ đợi bạn ở phía trước sẽ là cả đống rắc rối, phiền toái và không vui.

    01. Cuộc hôn nhân của bạn là sự tiếp nối cuộc hôn nhân của cha mẹ bạn.

    Gần đây tôi có đọc được một câu chuyện kể về một chàng trai và một cô gái yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Cả hai hẹn hò hơn 1 năm và càng ngày càng mặn nồng hơn. Chẳng mấy chốc, cả hai đã tính đến chuyện cưới xin.

    Sau khi được sự đồng ý từ gia đình hai bên, cả hai quyết định đăng ký kết hôn trước rồi sẽ làm đám cưới sau. Ngày thứ hai sau khi đăng ký kết hôn tình cờ lại là ngày nghỉ của cô gái. Thấy vậy, chàng trai đã đưa vợ về nhà, muốn cô và bố mẹ mình có thời gian hòa hợp trước.
    Nhưng về đến nhà bố mẹ chồng rồi, cô gái chợt thấy hối hận.
    Không phải là mẹ chồng đối xử không tốt với cô mà cách bố mẹ chồng đối xử với nhau khiến cô cảm thấy không được thoải mái.

    Ở nhà, bố chồng cô gần như chỉ ăn không ngồi rồi, không bao giờ đụng tay làm bất kì việc gì, tất cả đều do một tay mẹ chồng cô làm hết. Thậm chí đến 3 bữa 1 ngày, ông cũng phải đợi mẹ chồng cô bê hết mọi thứ lên bàn rồi mới ngồi xuống ăn. Và đương nhiên, ăn xong cũng không có chuyện bố chồng cô dọn dẹp, rửa bát. Ông chỉ lau miệng sau đó tiếp tục nằm dài trên sofa xem TV.

    Cả ngày dài, mẹ chồng cô phải quán xuyến hết việc trong nhà, quét dọn, lau nhà, giặt giũ, không lúc nào ngơi tay. Trong khi đó, bố chồng cô chỉ ngồi đó nhàn rỗi, vừa uống trà vừa đọc báo.

    Mẹ chồng cô bị đau lưng kinh niên, lâu lâu vừa làm việc nhà vừa "Á" lên đau đớn. Nhưng bố chồng cô có nghe thấy cũng chẳng bao giờ hỏi han, giúp đỡ. Bố chồng luôn thích chỉ đạo mẹ chồng phải làm thế này, thế kia, quát mắng hoặc nổi nóng với mẹ chồng cô mỗi khi có yêu cầu gì không được đáp ứng.
    Sau khi ra khỏi nhà chồng, cô gái hỏi chàng trai có cảm thấy bố mình hơi quá đáng không thì chàng trai nói: "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm, nhà anh như thế là hết sức bình thường mà".

    Chẳng bao lâu sau đó, hai người bắt đầu dọn về sống với nhau. Và cô gái dần bắt đầu nhìn thấy hình bóng bố chồng trên người chàng trai: Đi làm về, anh luôn miệng kêu đói và bắt cô gái nấu ăn còn mình thì lo xem TV hoặc chơi game. Bất cứ khi nào cô gái nhờ chàng trai phụ mình trong bếp hoặc phụ làm việc nhà, chàng trai sẽ từ chối thẳng thừng và nói: "Anh đi làm chưa đủ mệt à? Mà mấy việc đấy con gái bọn em phải làm là đúng rồi còn gì nữa mà kêu ca". Còn khi cô than đau lưng, chàng trai sẽ hỏi lại bằng giọng "kháy" đểu: "Em không muốn làm việc nhà à?".

    Cô gái thấy rằng cuộc hôn nhân của mình gần như đã trở thành sự lặp lại của bố mẹ chồng. Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được mà ra tối hậu thư cho chàng trai, hoặc là anh thay đổi hoặc là cả hai ly hôn! Sau đó, cô gái đăng lên dòng status cay đắng: "Tôi thực sự hối hận vì đã không đến nhà anh ấy sớm hơn...".

    Lúc yêu đương, tình yêu của bạn có thể chỉ toàn lãng mạn và ngọt ngào, một ly rượu, một bông hồng, một ánh nến cũng khiến bạn cảm thấy như mình đã có trong tay tất cả. Nhưng hôn nhân không vậy, hôn nhân là chuyện cả cuộc đời, phải sống một cách thực tế.

    Có người nói: "Trước khi kết hôn nhất định phải ra mắt, phải gặp gỡ gia đình đối phương để biết hoàn cảnh sống của gia đình họ".

    Trên thực tế, đó là bởi vì mọi người sẽ vô thức đưa những thói quen đã phát triển trong gia đình vào chính cuộc hôn nhân của mình. Lớn lên trong một gia đình hòa thuận, đầy yêu thương, con cái cũng sẽ học được cách chăm sóc, quan tâm bạn đời của mình. Trái ngược với đó, lớn lên trong một gia đình mà cha mẹ suốt ngày cãi vã và không hề có tình yêu, con cái trưởng thành sẽ trở nên khắc nghiệt và thờ ơ với nửa kia, tiếp nối bi kịch hôn nhân của thế hệ trước...

    02. Kết hôn phải xem hoàn cảnh gia đình.

    Khi nói đến hôn nhân, chúng ta thường nghe thấy 4 từ "môn đăng hộ đối". Một số người cho rằng câu nói này quá viển vông, thậm chí là thực dụng. Vì Lọ Lem cũng có thể kết hôn với hoàng tử; tiểu thư nhà giàu cũng có thể phải lòng thư sinh nghèo, vậy thì nền tảng gia đình có thực sự quan trọng đối với hai người đến thế không?

    Nhưng bạn phải biết rằng: yêu nhau thì dễ vì ngũ quan, hợp nhau thì khó vì tam quan.

    Ngẫm lại sẽ thấy truyện cổ tích hoàn toàn không kể tiếp chuyện sau khi lấy được hoàng tử thì cuộc sống của Lọ Lem ra sao, và cũng chẳng ai cho biết thiên kim tiểu thư lấy thư sinh nghèo thì cuộc sống có thực sự hạnh phúc hay không.

    Có một đoạn trích thế này: "Môn đăng hộ đối trong ấn tượng của tôi bao gồm trình độ học vấn của bản thân, nền tảng văn hóa... Nền tảng gia đình khác nhau, tầng lớp khác nhau, vòng kết nối xã hội khác sẽ khiến chủ đề có thể giao tiếp giữa hai cá nhân sau khi kết hôn càng ngày càng ít đi. Điều này cuối cùng sẽ dẫn đến việc các cặp đôi càng ngày càng xa cách hơn".

    Ngoài năng lực yêu đương, "môi trường gia đình" còn góp phần mang lại cho một người những thứ như điều kiện kinh tế, sự giáo dục, mắt thẩm mỹ, sở thích, nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan... Và nếu hai người sở hữu quan niệm sống quá khác nhau thì dù yêu nhau đến đâu, đến cuối cùng giữa họ cũng sẽ phát sinh khoảng cách và vết nứt lớn.

    Ví dụ: Bạn muốn bỏ ra 100k để xem phim ngoài rạp nhưng người ấy lại nói: "Tự nhiên tốn tiền làm gì vậy? Thà xem ở nhà còn hơn".

    Bạn muốn đăng ký một lớp học tiếng Anh nhưng người ấy lại nói: "Học phí gì đắt vậy, mà em học có ích lợi gì?".
    Bạn gợi ý đi Nhật Bản du lịch nhưng người ấy lại nói: "Đi đâu cũng thế thôi, ở nhà ăn cơm cũng hay mà, sao phải tốn cả đống tiền?".

    Bạn muốn cuộc sống lãng mạn một chút, có đầu tư một chút nhưng người ấy lại cho rằng đó hoàn toàn là lãng phí...

    Hai người khác biệt về quan điểm sống, phong cách sống sẽ khiến việc chung sống trở nên mệt mỏi. Bạn không thể thay đổi được nhận thức của người ấy, và người ấy cũng sẽ không hiểu được suy nghĩ của bạn. Hai bạn mãi mãi không chung một tần số và rất khó để hòa hợp với nhau.

    03. Hạnh phúc của hôn nhân là thấu hiểu và bao dung.

    Trong một cuộc hôn nhân không chỉ có tình yêu hay sự lãng mạn mà nhiều hơn thế là những vấn đề liên quan đến chuyện cơm áo gạo tiền. Muốn cả hai nhìn rõ nhau, thấu hiểu nhau từ chính những điều tầm thường vụn vặt này mà không ghét bỏ nhau thì phải chọn người có giá trị tương thân.

    Bằng cách này, ý kiến ​​của hai bạn về việc quy hoạch gia đình hay lộ trình cuộc sống sẽ không khác nhau quá nhiều. Các giá trị tương tự cũng sẽ cho phép hai bạn hiểu được lựa chọn và sở thích của nhau.

    Vì vậy, trước khi kết hôn với một người, hãy nhớ xem "gia thế" của người kia.

    Điều này không có nghĩa là đo lường năng lực kinh tế của đối phương, cũng không phải nghiêm trọng quá vấn đề "môn đăng hộ đối" mà chỉ là để bạn xác nhận xem gia đình người ấy liệu có thể "phú" cho người ấy năng lực yêu thương, quan tâm người khác hay không và các giá trị quan người ấy sở hữu liệu có thể giúp hai bạn đồng hành cùng nhau lâu dài hay không.

    Hôn nhân là một ván cờ, vợ chồng càng gần gũi thì ván cờ càng kéo dài. Kết hôn thì như một buổi biểu diễn, trước khi kết hôn phải tập dượt thật kỹ, phải xem hoàn cảnh gia đình, tìm người đồng hành. Còn sau khi kết hôn thì cần hai người cùng chung sức vun đắp. Chỉ khi có thể bao dung nhau, thấu hiểu nhau thì chúng ta mới có thể ngày càng tiến xa và hạnh phúc trên con đường hôn nhân.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #794
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Happy by nguyen huy, on Flickr

    Đàn ông dù có giàu có đến đâu, thành đạt tới cỡ nào, ăn chơi ra sao, đã từng đốn đổ và qua đêm với bao nhiêu người phụ nữ, thì cũng nên chọn cho mình một người đàn bà vì yêu thương mà ở lại bên cạnh lúc khó khăn.

    Bởi vì đời thì nhiều thứ phù du, hôm nay thành đạt đó, hôm nay giàu có đó, bạn bè đó, gái gú đó, nhưng ngày mai lỡ 2 bàn tay trắng, thì còn lại được gì? Đời, chẳng ai học được chữ ngờ đâu.

    Khi bạn có tiền, bạn có thể mua được tất cả. Mua được bạn bè, mua được những mối quan hệ, mua được một con đàn bà đẹp đẽ đi bên cạnh mình, mua được cả những đêm giường chiếu thăng hoa. Nhưng bạn chẳng thể mua nỗi một người phụ nữ vì yêu thương mà hy sinh cả cuộc đời bên bạn, an ủi bạn lúc khó khăn, mỗi chiều chờ bạn về bên mâm cơm nóng hổi.

    Con người ta, cần nhất trong cuộc đời là một người có thể nắm tay và đi đến cuối con đường, dù con đường đó gập ghềnh và lắm sỏi đá gian nan...
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #795
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cười by kachikun, on Flickr

    Có bao giờ chỉ vì 50 nghìn mà bạn lấy tính mạng mình ra để đánh đổi?

    Chuyện xảy ra cách đây mấy năm trước rồi, lúc đó là mình ăn cơm tại một quán cơm bình dân, có một anh này ăn xong ra thanh toán, bình thường một suất cơm ở đây chỉ tầm 30k, nhưng của anh này hết tận 60k vì anh ta gọi 2 cái đùi gà, nhưng anh này chỉ trả cho chị chủ quán 10k và bảo nợ 50k tối qua ăn sẽ trả nốt, thì chị chủ quán lập tức không đồng ý. Chị bảo là có quen biết gì anh đâu, đây là lần đầu anh ăn ở quán này, nhất quyết bắt anh ta trả đủ tiền. Anh này bảo không đem tiền ở đây, kêu thông cảm cho anh ý, chị chủ quán vẫn cương quyết bảo anh muốn làm thế nào thì làm cứ trả đủ tiền cho em là được.

    Nói về anh này thì ăn mặc cũng lịch sự, cao ráo sáng sủa, tóc tai chải vuốt, bắp tay cũng có tý mực hoa văn xăm trổ, tay thì cầm ví dài, mỗi tội trong ví không có tiền thôi.

    Thấy chị chủ quán cứng quá ko cho đi, thì anh này cũng rút điện thoại ra, điện thoại hệ cục gạch, cũng "alo, bạn à, bạn qua chỗ này đón tôi..."

    Gọi xong thì anh này bảo đợi tý để bạn tao mang tiền đến
    Nhưng mình biết là đ' có bạn nào ở đây cả, chỉ là kế văn vở hoãn binh thôi.

    Được 1 lúc thì anh này mới bảo cho sang bên quán nước đối diện ngồi uống nước chờ bạn, chị chủ quán vẫn cứng vẫn cứ đứng canh gần cửa bảo anh trả tiền xong rồi muốn đi đâu thì đi.
    Đến lúc này lời qua tiếng lại cũng bắt đầu nhiều hơn rồi, rồi chị chủ quán kiểu nói mỉa đàn ông con trai mặt mũi sáng sủa mà muốn đi ăn quỵt, căng thẳng cao trào cũng xảy ra ở đoạn này, thằng kia vớ ngay con dao thái thịt gần đấy lao vào về phía chị chủ "Đcm m chửi ai"

    Và dĩ nhiên rồi, với một người có tấm lòng tốt bụng, cùng một trái tim quả cảm như tôi là tôi biết mình phải ra tay trong hoàn cảnh này rồi. Tôi dùng thân thủ phi phàm của mình để tung một cú đá đầy kỹ thuật của Muay Thai vào tay của thằng kia khiến nó đau đớn mà rớt con dao....

    Nhưng không các bạn ơi, cái này nó sẽ chỉ xuất hiện ở trong phim thôi, ngoài đời nó sẽ đ' diễn ra như vậy đâu, nói thật là lúc đó tôi thấy cảnh này cũng hơi rén, mặt lúc đó chắc cũng tái mét, tôi còn không dám đứng dậy, tôi chỉ dám ngồi yên 1 chỗ rồi nói với ra.

    "Anh ơi anh cứ đi đi, tiền này để em trả cho...."
    Và thế mọi chuyện được giải quyết.

    Sau đó chị chủ quán vẫn còn trách móc tôi rằng sao em phải trả hộ nó, thách cả nhà nó cũng không dám đâm
    Mọi người có thấy ngớ ngẩn không, chỉ vì 50k mà tự dưng phải đem tính mạng mình ra để đặt cược. Đỏ thì không sao nhưng đen một cái tự dưng chuốc họa vào thân.

    Đây là một sai lầm mà chúng ta vẫn hay thường mắc phải, đó là chỉ vì một chuyện nhỏ rồi trong lúc tức giận thiếu kiểm soát để rồi phải nhận lại những hậu quả rất lớn.

    Mình có bảo với chị ý rằng, chưa cần nói gì to tát, với em chỉ vì 50k mà khiến chị bị xước 1 tý da thôi, thế vẫn là quá đắt rồi
    Mình ăn xong đứng dậy trả tiền, thì chị cũng nhất quyết không nhận tiền của mình trả hộ thằng kia.

    Mình mới bảo:

    "Chị không nhận tiền của em là vì chị đang nghĩ em là người tốt muốn giúp chị, nhưng thực ra em với thằng kia là đồng bọn của nhau đấy chị, em không giúp chị mà em đang giúp nó, chị không nhận là chị đang bị em với nó lừa đấy".

    Nghe xong chị ấy mới cười và bảo :"Thế thì suất cơm của em, em không phải trả, coi như chị mời".

    Thế là tất cả lại đều vui.

    Mình từng nói rồi, mọi chuyện không đơn giản như những gì các bạn nghĩ đâu, nó đơn giản hơn thế rất nhiều.

    Hãy luôn nhớ đến một câu hỏi. Khi bạn có 100 con cừu, bạn bị mất 1 con, thì bạn có sẵn sàng mất 99 con cừu còn lại chỉ để tìm lại con cừu đầu tiên đã mất không?

    Ở trạng thái bình thường và bình tĩnh nhất chúng ta đều rất dễ để đưa ra câu trả lời....

    Thế nên chúc mọi người luôn bình an.
    Được sửa bởi lionheart19239 lúc 12:37 PM ngày 27-10-2022
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #796
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Đối mặt by nguyen huy, on Flickr

    “Phụ nữ bỏ lỡ người đàn ông họ yêu nhất sẽ trở nên kén chọn. Đàn ông bỏ lỡ người phụ nữ mình yêu nhất sẽ trở nên tuỳ tiện.

    Kén chọn vì dù là ai cũng ko tốt bằng anh ta.
    Tuỳ tiện vì dù sao cũng ko phải cô ấy.”
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #797
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Because you get it. by nguyen huy, on Flickr

    Đời luôn tán tụng những kẻ sống sót. Sách dạy làm giàu, cái bẫy tiêu dùng của bọn tư bản cũng luôn luôn tâng bốc đám "Winner".

    Nhưng rất tiếc. Bạn khó thể thành công khi không nhìn thấy các bài học sai lầm từ người đi trước, vì đơn giản. Mấy đứa thành công nó giấu nhẹm mọi mánh khóe, mọi trò bất lương. Nó đâu có ngu dại gì kể cho bạn nghe.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #798
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Em và xe by nguyen huy, on Flickr

    Không thể nhìn cách chi tiêu mà nói người khác là hoang phí hay tiết kiệm được. Mỗi người có cuộc sống khác nhau, mối quan hệ khác nhau mà cách chi tiêu cũng khác.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #799
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    japan by nguyen huy, on Flickr

    Từ quê lên, tôi làm một cái xe đẩy, bán hủ tiếu trong con hẻm có nhiều biệt thự xa hoa.

    Ban đầu, lượng khách đến không quá nhiều. Những đêm mưa, nhìn ánh đèn hiu hắt nhuộm vàng từng sợi mì, tôi thở dài.
    Đúng lúc đó, xe ô tô của em đến. Tài xế của người bước xuống, mua một bịch hủ tiếu gõ.

    - 20 ngàn! – Tôi vui vẻ nói. Em kéo cửa kính xuống, gật đầu chào tôi, rồi xe ô tô rẽ vào biệt thự gần đó.

    Những hôm sau, em vẫn ghé. Một ngày, người xuất hiện với bộ đồ ngủ lúc 11 giờ đêm. Vẻ đẹp sắc sảo bị gột rửa. Người nói lớn:

    - Cho em tô hủ tiếu đi, nửa đêm đói ngang, chán thiệt.

    ____________

    Chúng tôi quen nhau từ đó. Sau này, em mới bảo tôi:

    - Bán vậy có lời không anh?

    - Không. – Tôi ngậm ngùi – Đủ sống qua ngày thôi.

    - Cũng phải. Không ai chọn địa điểm bán hủ tiếu gõ trong hẻm này hết. – Em cười lớn.

    Tôi chưng hửng hỏi lại người:

    - Tại sao? – Rồi bất ngờ, tôi thốt lên - Ừ heng, nhà giàu không nhiều người thích hủ tiếu gõ.

    - Ừ, dù anh nấu ăn rất ngon, nhưng lại bán ế. – Em cười lớn.

    Khi đó, tôi xuýt xoa, hỏi em làm nghề gì thế. Người cười, không đáp.

    Nhưng rồi, quán của tôi bị tổ dân phố cấm vì buôn bán trái phép. Trong lúc bối rối, tôi kể cho em. Người nhìn tôi, nói khẽ:

    - Em có một quán ăn chuyên món thuần Việt. Anh có muốn làm phụ bếp không?

    Lúc đó, tôi mừng rỡ:
    - Thật hả? Quán của người quen em à?

    - Không. Quán của em.

    Âm giọng của người bình thường, dịu dàng, như đang kể một câu chuyện phiếm. Còn lòng tôi lạnh tanh, dù môi cười.

    Bởi em xa xôi quá, mà tôi lại bắt đầu yêu người…

    _________

    Tôi làm tại quán ăn của em, lương khá cao.

    Tôi học được rất nhiều món mới. Chỉ là, tôi ít khi gặp em hơn. Người đến rất nhanh, trao đổi vài câu, rồi đi. Em bảo, mình bận quá, chẳng thể ở lại lâu được.

    - Nếu có chuyện gì, gọi cho em nhé! – Người nói.

    Tôi cố gắng hoàn thành công việc và học hỏi cái mới. Lâu dần, món ăn của tôi được khách thích nhiều hơn. Nhưng rồi, tôi phát hiện quản lý của mình bòn rút tiền nguyên liệu của quán.

    - Ai cũng làm vậy thôi! – Gã quản lý nhếch mép khi tôi tỏ vẻ khó chịu.

    Điều đó khiến tôi tức giận. Gọi điện cho em, tôi bảo muốn gặp người. Đầu dây bên kia, em ngạc nhiên hỏi:

    - Gấp không anh?

    - Gấp. – Tôi đáp.

    Gặp em tại một quán cà phê, tôi kể lại mọi chuyện cho người. Em nhìn tôi hồi lâu. Rồi, bỗng người cười lớn.

    - Sao thế? – Tôi ngạc nhiên.

    - Ông ta nói đúng mà. – Ngả lưng ra sau, em khoanh tay trước ngực, cười. – Ai chẳng làm vậy khi có chức quyền.

    - Vậy là em đã biết?

    - Phải. Nhưng em không thể thay thế ông ta được. – Em đáp thành thật.

    - Tại sao? Anh nấu ăn ngon hơn ông ta! – Tôi nói tức tối. – Anh có thể làm được.

    - Đúng là anh nấu ăn ngon hơn. Nhưng, anh không biết quản lý nhân viên. – Em đáp nhẹ nhàng – Đó là cái anh thiếu.

    _____________

    Từ lúc đó, bên cạnh việc bếp núc, tôi học cách quản lý con người.

    Đó là chuyện khó khăn. Nhưng tôi nhận ra, em đang dạy mình cách sắp xếp công việc để phát triển hơn. Và tôi cố gắng bằng được.

    Nửa năm sau, tôi được làm ca trưởng.
    Nửa năm sau, tôi trở thành đồng quản lý.
    Một năm sau nữa, em mở cửa hàng mới. Và tôi quản lý tất cả. Quản lý năm xưa bị sa thải.
    Kỷ niệm 3 năm biết nhau, tôi chọn nhà hàng đẹp, mời người ăn tối. Trong bộ suit chỉn chu, tôi đón em trên chiếc xe mới mua. Người ngồi sau tôi, rạng rỡ. Khi ấy, tôi nói khẽ:

    - Làm người yêu anh nhé!

    Ngồi phía sau, tôi nghe tiếng em nói:

    - Tại sao bây giờ anh mới nói?

    - Giờ anh mới có thành tựu. Dù là…

    - Tôi bối rối - … nó có bởi em.

    Em đáp:

    - Không, em chẳng làm gì cả. Anh có ngày hôm nay là nhờ chính anh.

    Giờ tan tầm, dòng người đan cài như mắc cửi. Từ phía sau, em ôm tôi. Và chúng tôi nhận ra, số phận đã thua tình này.

    (FB Yang Phan )
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #800
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Góc suy ngẫm by kachikun, on Flickr

    Trong xã hội bon chen và đầy cạnh tranh, dù làm gì ở đâu, nhất định bạn phải luôn tâm niệm những quy tắc này để không bao giờ đánh mất phương hướng và vị thế thật sự của chính mình:

    1. Làm người khiêm tốn, làm việc hết mình: Đây chính là cách sống hoàn hảo nhất. Người nào càng thành công thì lại càng biết cúi mình.

    2. Trong quan hệ xã giao, hãy nhớ rằng: Nói thì đừng nói đến cùng, làm thì đừng làm đến cạn, chúng ta luôn phải chừa lại một lối thoát cho bản thân và cho cả đối phương. Người khôn ngoan và trí tuệ không bao giờ hành xử cạn tàu ráo máng trong bất cứ trường hợp nào mà luôn dành sự tôn trọng tối thiểu cho người khác.

    3. Lấy khuyết điểm của người khác ra làm trò đùa không chứng tỏ chúng ta hài hước, mà là vô duyên và bất lịch sự. Chỉ có đối xử tử tế với người, người sẽ tử tế lại với bạn. Đối xử dịu dàng với đời, đời sẽ dịu dàng yêu thương bạn hơn.

    4. Không ai có nghĩa vụ phải bỏ qua sai lầm và nuông chiều tính xấu của bạn mãi mãi. Làm sai một lần hãy sửa ngay đi. Đừng ỷ vào sự thân thiện của người khác mà lãng phí quá nhiều thiện chí họ đã dành cho, đến khi không thể cứu vãn được nữa mới biết bản thân đã đánh mất những gì mà hối tiếc.

    5. Khi được người khác tặng quà, dù muốn hay không, trước tiên phải nói lời cảm ơn. Ý nghĩa lớn nhất của món quà không nằm ở thứ được gói trong hộp kia mà là tâm ý và tấm lòng của người đó. Một câu vô ý của bạn có thể làm tổn thương đối phương nhưng một lời cảm ơn chân thành sẽ khiến mối quan hệ hai bên càng bền chặt.

    6. Đừng bao giờ tự cho là mình hiểu hoàn cảnh của người khác rồi phán xét: “Nếu là tôi thì phải thế này thế kia…”. Cho dù bạn nói ra với ý định tốt bao nhiêu, đối phương đều cảm thấy khó chịu khi bị người ngoài “chỉ tay năm ngón”. Bạn không phải người trực tiếp uống nước thì làm sao biết nước ấm hay lạnh?

    7. Khi trò chuyện, hãy lắng nghe cẩn thận và đừng ngắt lời khi đối phương đang nói. Tôn trọng người khác trước, sau đó bạn sẽ nhận được sự tôn trọng của người khác dành cho mình.

    8. Bản chất của việc xã giao đến từ nhu cầu tương tác của cả hai phía. Nếu ai đó đang dần xa lánh bạn, không phải là do bạn đã làm sai điều gì, mà chỉ đơn giản vì người kia không còn cần bạn nữa.

    9. Đừng lấy tiêu chuẩn của bản thân mình để đánh giá và yêu cầu người khác phải làm theo. Thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau là nhu cầu vô cùng quan trọng.

    10. Chuyện mình không biết thì nên im lặng lắng nghe. Đừng múa rìu qua mắt thợ. Hãy tự biết điểm mạnh và điểm yếu của mình.

    11. Muốn đi lên đỉnh núi, hãy dùng chính đôi chân của mình thay vì ngồi trên vai người khác và mong họ nâng bạn lên cao.

    12. Bạn càng khoe khoang điều gì càng chứng tỏ bạn thiếu sót điều đó. Bạn càng thể hiện chỗ nào càng chứng tỏ bạn tự ti ở chỗ đó.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 80 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 30707879808182 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •