Trang 54 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 444525354555664 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 531 đến 540 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #531
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Trưởng thành by nguyen huy, on Flickr

    Bỗng dưng không còn thích mấy nơi ồn ào, náo nhiệt..

    Bỗng dưng cảm thấy cô đơn..

    Bỗng dưng không còn chờ đợi sinh nhật mình nhiều như trước

    Bỗng dưng không còn quá điên cuồng vì thần tượng một ai nữa

    Bỗng dưng suy nghĩ mông lung về tương lai xa xăm nào đó mà bản thân muốn hướng tới...

    Bỗng dưng lớn lên thấy mình thật nhỏ bé và tầm thường giữa dòng đời bao nhiêu người xuất sắc..

    Bỗng dưng một phần muốn trưởng thành, muốn ra đời, muốn tung bay nhưng một phần lại nghĩ đến viễn cảnh xa gia đình..

    Bỗng dưng nó thay đổi vậy...

    Cũng lớn rồi..

    Bạn bè xung quanh rơi rụng dần, ngoài công việc tiền lương không còn mối bận tâm nào khác, thấy người khác nói chuyện yêu đương cảm thấy buồn cười, lo lắng cho tương lai của đứa em ruột, lo lắng cho tuổi già của bố mẹ.

    Những thay đổi này chẳng có gì lạ đâu, xin chia buồn vì lí do là bạn đã trưởng thành rồi.

    CHÚNG TA SẼ ĐI QUA CHẶNG ĐƯỜNG TRƯỞNG THÀNH BẰNG NHỮNG VẾT THƯƠNG.

    "Không cần cảm ơn những kẻ đã làm tổn thương bạn, vì họ không hề giúp bạn trưởng thành. Chính sự kiên cường của bản thân đã giúp bạn trưởng thành, chỉ cần cảm ơn những người đã luôn ở bên bạn là đủ. Còn những kẻ khác, hãy nói với họ bạn hiện giờ sống rất tốt.”

    (Ts.Lê Thẩm Dương )
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  2. #532
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Ngó by nguyen huy, on Flickr

    Một bông hoa nở trong chậu cây thì bản năng sinh tồn sao có thể so được một bông hoa hé nhuỵ bên hàng rào đổ nát.

    Những con đại bàng đơn độc sải cánh giữa những đám mây, bay với tư thế yên lặng và bình thản. Trong khi gà tây, giữa bầy đàn loanh quanh trên mặt đất, làm đầy không gian với những tiếng ồn ào.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #533
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cô đơn by nguyen huy, on Flickr

    Danh vọng thực sự là một loại gánh nặng. Chẳng mấy người có thể gạt qua một bên mà yên ổn tu tâm được. Đặt sự nghiệp hàng đầu, đôi khi cũng chỉ còn lại cho mình là một chuỗi dài những đợi chờ và hết sức cô đơn. Cô đơn trong chính những thứ mình từng kiêu hãnh...
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #534
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cây gạo đầu đình by nguyen huy, on Flickr

    (Copy by kanatasty - Gác sách )

    Ta ở trên một cái cây mọc ven chân núi, có tán cây ngả bóng ra mặt đường. Từ khi ta bắt đầu có ý thức, ta đã thấy mình ngồi trên cây, ban ngày ngắm mặt trời mọc, ban đêm đếm sương rơi.

    Ta là một hồn ma.

    Cây gạo của ta cao gấp ba chiều cao người, trên thân có tám nốt sần, trừ hai nốt to quá khổ, còn lại đều cỡ nắm tay. Có hai nhánh chính, tỏa ra mười một nhánh phụ, năm nhánh ngả về phía mặt đường, sáu nhánh chỉ thẳng lên núi. Vào mùa hè, mỗi năm mọc ra khoảng một nghìn ba trăm lá, năm nào thời tiết thuận lợi, còn có thể mọc ra tới hai nghìn lá, nhưng đến mùa đông lại rụng sạch, sang xuân nở hoa, nhiều cỡ trăm rưỡi, mà ít cũng sáu bảy chục bông.

    Hàng ngày, ta ngồi trên cành gạo ngả ra mặt đường. Là một hồn ma cũng có rất nhiều cái tốt. Ví dụ như không sợ ánh mặt trời làm chói mắt, không sợ mưa rơi, mùa đông cũng không lạnh, càng không phải lo về vấn đề cơm áo gạo tiền, hay ngồi lâu sẽ đau đầu mỏi gối linh tinh...

    Ta chỉ việc ngồi trên cành gạo, nhìn bốn mùa đi qua.

    Ta có nhàm chán không ư? Ta không biết. Khi ấy, ta còn chưa biết thế nào là nhàm chán. Hơn nữa, ngoài ngồi trên cây gạo, ta còn biết làm gì? Ta không biết đi đâu. Bốn phía đều là mù mịt.

    Ta ở ven đường, con người hay đi ngang qua. Họ không thấy ta, cứ thản nhiên mà biểu lộ mọi mặt của chính mình. Một cô gái xinh đẹp vừa đi vừa ngoáy mũi. Một anh chàng công tử bảnh bao lỡ tay đánh rơi cái bánh, ngoảnh trước ngoảnh sau rồi nhặt lên thổi phù ăn luôn. Họ đi trên những con đường của họ, ta ngồi trên gốc cây của ta. Họ về nhà của họ, ta vẫn ngồi trên gốc cây của ta.

    Con người đi khắp nơi, cuối cùng đều trở về nhà của mình, còn ta đi khắp nơi, biết trở về đâu? Ta không có nhà, chỉ có cây gạo, Mà cây gạo, không phải nhà của ta. Nó là nhà của nhiều thứ khác. Ta đã thấy một con chim én làm tổ trên cây nhiều năm. Một năm kia, khi nó trở về từ chuyến di cư mùa đông, đã có một con chim khác chiếm chỗ của nó. Nếu lỡ ta đi rồi, một ngày trở lại đã có một con ma khác ngồi đây, vậy thì ta phải làm sao?

    Vậy nên, ta chỉ ngồi trên cây gạo của ta.

    Con người càng ngày càng nhiều. Họ đi lại dưới chân ta, ban đêm cũng bóp còi bật đèn sáng inh ỏi. Thật may vì ma không cần phải ngủ, nếu không hẳn ta sẽ chết thêm lần nữa vì mất ngủ.

    Ta không thích con người. Họ quá ngốc nghếch, cũng quá mỏng manh. Một con sẻ tinh ngang qua từng kể cho ta về câu chuyện của nó. Nó từng làm tổ trên nóc một nhà nọ, họ đối xử với nó tốt lắm, thường xuyên cho nó đồ ăn. Nhất là cô gái trong nhà, hay ngồi nói chuyện với nó. Khi nó tu luyện thành người, quay trở về muốn báo đáp, căn nhà đã thành nhà hoang, cô gái năm xưa đã lấy chồng, sinh con rồi chết, để lại mình nó với nỗi vấn vương không dứt. Chết cũng là một hành động vô trách nhiệm. Sẻ tinh dừng chân một đêm, sáng hôm sau bay đi mất. Ta thấy cả tiếng thở dài trong giấc ngủ của nó. Quả nhiên, con người không chỉ ngốc nghếch, mỏng manh mà còn không biết chịu trách nhiệm gì cả!

    Mùa thu, lá gạo chuyển màu, chim chóc cũng bay đi hết.

    Có một đám người đến đứng dưới gốc cây gạo của ta, bàn tán xôn xao. Ta nghe không hiểu nhiều, nhưng cũng biết họ định chặt gốc gạo của ta.

    Ta tức giận.

    Con người đã ngốc nghếch, mỏng manh, không chịu trách nhiệm lại còn vô lại. Gốc gạo này là của ta kia mà? Ta đến trước kia mà? Lúc ta còn ngồi đếm lá gạo, bọn họ không chừng còn đang ở đâu đâu ấy, thế mà dám tới đòi chặt gốc gạo của ta. Ta hét vào mặt họ, họ vẫn trơ trơ giơ một tờ giấy vẽ loằng ngoằng xem chăm chú.

    Ta cực kì tức giận.

    Một đàn sâu từ trên cây rụng thẳng xuống đầu họ, họ gào thét chạy toán loạn, nhưng vẫn hô to quay lại chặt cây của ta.

    Ta làm gẫy lưỡi cưa, làm hỏng máy móc. Họ bắt đầu đồn rằng gốc gạo có ma, vậy là càng quyết tâm phải chặt. Ta đấu, người đấu suốt máy tháng liền. Gốc gạo của ta vẫn còn nguyên, nhưng cây trên núi bị chặt dần. Đám người kia vẫn chưa từ bỏ ý định.

    Bọn người kia gần đây không dám tới làm phiền. Ta bắt đầu ngồi suy nghĩ. Trước kia ta rất ít khi dùng đầu, giờ sử dụng thấy thật không quen. Hóa ra cái việc bắt não bộ hoạt động này còn mệt mỏi hơn cả đánh nhau.

    Cây rừng bị chặt nhiều, làm nhiều kẻ sống trong rừng phải bỏ đi. Chúng đi lũ lượt từng đàn, từng đôi, lướt qua bên dưới ta.

    Kì thực, ta biết ta cũng sẽ có một ngày giống như chúng, rời khỏi đây.

    Kì thực, đấu qua đấu lại ta cũng rất mỏi mệt.

    Ta cũng biết, ta kiên trì chẳng được cái gì.

    Con người ngốc nghếch, mỏng manh, không chịu trách nhiệm, lại còn vô lại, nhưng có một ưu điểm duy nhất, là muốn làm gì thì sẽ làm đến cùng. Cây gạo sớm muộn sẽ bị chặt. Ta bắt đầu tự hỏi, ta kiên trì để làm gì? Cây gạo cũng không phải nhà của ta. Cùng lắm thì đi chọn một gốc cây khác, cây trên núi bị chặt, nhưng cũng chẳng thiếu gì.

    Chẳng ai trả lời cho ta, ta không có bạn. Lần đầu tiên ta cảm thấy có một người bạn thì thật tốt.

    Ngày thứ nhất, ta gặp một hồn ma như ta.

    Hắn đi ngang qua đường, thấy ta liền dừng lại, hỏi ta có muốn đi cùng hắn không?

    Ta hỏi hắn: ''Đi đâu?"

    Hắn trả lời: "Đi xem thế giới bên ngoài, đi khắp nơi!"

    Ta lại hỏi: "Thế nếu đi xong rồi thì về đâu?" Chắc chắn lúc ấy cây gạo của ta cũng không còn.

    Hắn ngơ ngác nhìn lại ta, vẻ không hiểu. Ta phẩy tay cho hắn qua.

    Lần đầu tiên ta cảm thấy, làm con người thật tốt, ít nhất thì dù đi bất cứ đâu, vẫn có một nơi là nhà để về, còn ta, đến gốc gạo cũng không biết có giữ được không.

    Ngày thứ hai, ta gặp một con heo tinh. Nó rất béo, béo đến mức tròn như một cục thịt lăn giữa đường. Nó thấy ta liền lăn lại gần, hỏi ta đi với nó không?

    Ta hỏi: "Đi đâu?"

    Nó trả lời: "Đi nếm mĩ vị nhân gian."

    Ta lại hỏi: "Thế ăn hết mĩ vị thì đi đâu tiếp?"

    Nó lắc đầu bảo ta: "Mĩ vị nhân gian cực kì nhiều, sẽ không bao giờ hết!"

    Ta bảo hắn: "Ăn không hết thì sẽ có lúc chán, đến lúc chán ấy thì phải làm sao?"

    Nó liền nói: "Không chán được, nếu chán thì ta đổi món khác, lo gì?"

    Ta phất tay cho hắn qua.

    Ta cũng không biết ta đang đợi cái gì.

    Ngày thứ ba, ta gặp một con hồ ly vô cùng xinh đẹp đã hóa thành người. Nó vô cùng uyển chuyển đến dưới gốc cây, ngẩng chiếc cổ cao ba ngấn trắng ngần lên nhìn ta, cười quyến rũ.

    Nó bảo: "Cô bé xinh đẹp ơi, sao lại ngồi đây? Đi chơi với chị không?"

    Ta hỏi nó: "Đi đâu?"

    Nó cười tủm tỉm: "Đi tìm hạnh phúc."

    Ta lại hỏi nó: "Tìm ở đâu?"

    Nó trả lời: "Tìm khắp nhân gian, mấy nghìn thế giới kia mà, sợ gì không tìm được hạnh phúc!"

    Ta nhớ lại câu chuyện con heo tinh kể, liền bảo nó: "Ta nghe nói hạnh phúc là cái đuôi của ngươi, cứ bước lên phía trước, hạnh phúc sẽ theo sau."

    Hồ ly tinh sửng sốt. Bộ dạng ngạc nhiên của nó cũng rất xinh đẹp. Sau đó nó bật cười, quay mông cho ta xem: "Nhưng cô bé xinh đẹp ơi, ta không có đuôi thì làm sao hạnh phúc theo sau được?"

    Hồ ly tinh đi xa. Ta nhìn theo bóng nó, thực ra, ta cũng không có đuôi.

    Ngày thứ tư là một ngày mưa cuối thu. Nước mưa rơi đều đều trên phiến lá. Ta thấy một cái ô đi trên đường.

    Trời mưa, ngay cả yêu quái cũng chẳng muốn đi đâu. Hồn ma tuy không bị ướt nhẹp dưới mưa, nhưng tư vị nước chảy xuyên qua người thực không hề dễ chịu chút nào.

    Cái ô đến gần. Lại là con người.

    Từ ngày lời đồn cây gạo có ma truyền ra, con người không dám đi con đường này nữa, ta cũng được yên tĩnh một thời gian. Hôm nay mưa to như vậy, con người này lại lững thững đi qua đây, có lẽ là mới đến nên không biết.

    Ta cũng không muốn làm gì, trời mưa, ta cũng lười.

    Người ấy đi đến dưới gốc cây, ngước lên nhìn ta. Cổ không cao ba ngấn nhưng cũng rất xinh đẹp.

    Chính xác là, hắn ngước lên nhìn ta.

    Lần đầu tiên trong đời, ta ngã từ trên cây xuống đất.

    Hắn bước lại gần, che ô cho ta, giọng lo lắng: "Xin lỗi làm cô sợ, cô có sao không?"

    Ta ngồi dưới mặt đường đầy bùn, cảm giác nước lạnh xuyên qua ngón tay, nhưng không so được với cái lạnh buốt sống lưng.

    Ta nghe nói, chỉ có một loại người mới nhìn thấy chúng ta, được gọi là pháp sư.

    Ta nghe nói, pháp sư tốt chết hết rồi, chỉ còn pháp sư xấu. Ta không rõ khái niệm thế nào là tốt, thế nào là xấu, nhưng biết rõ chỉ cần gặp pháp sư là xong đời.

    Bọn người vô sỉ, đánh không được thì mới pháp sư đến trợ giúp.

    Ta không muốn chết, dù ta đã chết một lần, nhưng loại sự tình này đâu phải làm một lần là quen? Ta còn muốn sống để bảo vệ cây gạo của ta.

    Vậy nên, ta lồm cồm bò dậy, chạy thẳng vào rừng.

    Nhưng kẻ kia nhanh hơn ta, nắm lấy tay ta kéo lại.

    Vì vậy, ta hóa đá một lần nữa.

    Hắn...hắn..có thể chạm vào ta???

    Ta ngây ngốc cầm chiếc ô hắn đưa, ngây ngốc nhìn hắn rút khăn tay, nắm lấy tay ta nhẹ nhàng lau vết nước bẩn.

    Hắn cười, không quyến rũ như hồ ly tinh, nhưng rất chói mắt.

    Hắn nói: "Sao chạy vội vàng thế? Tôi làm em sợ lắm sao?"

    Hắn nói: "Tôi đến nhà em, sao không mời tôi vào ngồi một chút?"

    Nhà ta? Ta trả lời: "Ta không có nhà!"

    Hắn nhíu mày: "Gốc gạo không phải nhà của em sao? Nếu không sao em giữ nó chằm chặp như vậy?"

    Ta mờ mịt lắc đầu: "Không phải. Nhà phải là nơi che mưa che nắng, như nhà của con người ấy!"

    Hắn phì cười, xoa đầu tôi, tự nhiên như thân thuộc từ lâu. "Ngốc ạ, nhà là nơi em muốn về, chỉ đơn giản vậy thôi!"

    Nhà là nơi mình muốn về? Ta cũng chưa đi đâu bao giờ, nên chẳng biết có muốn trở về gốc gạo hay không. Sau đó lại nhớ đến, hình như sở dĩ ta không đi cùng hồn ma, heo tinh, hồ ly tinh cũng bởi vì sợ đi rồi sẽ không có chỗ để về hay sao? Trước kia ta không dám đi đâu cũng vì sợ nhỡ có kẻ nào cướp mất chỗ đó thôi!

    Hóa ra, cây gạo là nhà của ta.

    Nghĩ đến đây, nước mắt bỗng như mưa ào ào rơi xuống. Hắn thấy vậy vôi vã lau nước mắt cho ta. Cuối cùng lau không xuể, đành dứt khoát ôm ta vào lòng, mặc cho ta chùi nước mắt nước mũi tùm lum vào cái áo sơ mi trắng của hắn.

    Hắn thở dài: "Em cũng thật là mau nước mắt, đang yên đang lành cơ mà!"

    Ta thút thít trả lời: "Họ định phá nhà của ta, họ muốn chặt cây gạo của ta!"

    Nói xong, lại chợt nghĩ ra, liền túm cổ áo hắn: "Ngươi là pháp sư mà, đúng không? Bảo với họ chố này có một con ma rất hung ác, không được chặt cây gạo, cây gạo là của ta!"

    Mắt hắn khẽ lóe lên, hơi cười nhắc lại: "Pháp sư à?... Cũng được, nhưng em hung ác ở chỗ nào? Em khóc trôi họ đi chắc?"

    Ta tức giận.

    Trên tán cây liền rơi xuống một trận sâu lông.

    Nhưng sâu lông vừa rơi xuống nửa chừng liền đồng loạt biến thành bướm bay lên.

    Cảnh tượng ấy, đẹp không sao tả xiết.

    Ta ngẩn ngơ nhìn theo, đến khi thấy ánh nắng chói vào mắt, mới biết đã tạnh mưa, trời hửng nắng, còn có cả cầu vồng.

    Người lạ mặt vẫn đứng dưới gốc cây ôm ta. Hắn nói với ta con người muốn mở đường, cần chặt cái cây này của ta. Nói đi nói lại vẫn là muốn chặt cái cây của ta. Ta chưa kịp mở miệng mắng hắn pháp sư xấu, hắn lại nói tiếp: "Vậy nên, em có muốn đến nhà tôi ở không? Nhà tôi rất rộng, ở một mình rất nhàm chán!"

    Ở nhà con người? Không được, hồn mà như ta không vào được nhà con người. Hắn thở dài, nói nhà hắn không có nhiều quy tắc như vậy. Ta hỏi hắn vậy đến nhà hắn rồi tôi có phải làm việc nhà không? Nghe nói có nhiều kẻ dụ dỗ yêu tinh tới nhà để bắt làm việc nặng nhọc, thay họ kiếm tiền. Hắn nói: Em muốn làm cũng được, không muốn cũng chẳng sao, trong nhà có người giúp việc.

    Ồ, hóa ra nhà hắn thật giàu, nếu giàu như vậy thêm một ta chắc cũng chẳng sao. Huống hồ, gốc gạo của ta chắc chắn bị chặt rồi.

    Hắn bảo ta dọn nhà, ta cũng chẳng có gì để dọn. Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định hái một cái lá gạo thật đẹp mang theo.

    Ta theo pháp sư đến nhà của hắn.

    Hóa ra pháp sư cũng ở trên cây giống ta, thảo nào ta thấy hắn quen quen, thì ra cũng đều là kẻ trèo cây như nhau cả thôi!

    Cây của hắn thực sự rất to, đem so với gốc gạo của ta quả thực chỉ bằng một cái cành nhỏ xíu. Hắn dẫn ta đi xuyên gốc cây, vào bên trong liền thấy một căn nhà. Hắn nói ta thích có thể ngồi cành cây như trước, mệt mỏi thì vào nhà nằm nghỉ. Cây của hắn ở giữa rừng, lại là cây cổ thụ, không sợ bị con người chặt phá.

    Hắn nói : Đây là nhà của chúng ta!

    _________________

    Phiên ngoại.

    1. Cuộc sống với pháp sư.

    Nhiều năm sau.

    Ta chung sống cùng Pháp sư rất tốt. Thi thoảng, một tuần một lần, bọn khỉ tinh, heo tinh... sẽ tới giúp chúng ta dọn nhà. Bọn chúng tay chân lanh lẹ, hoạt bát, dễ thương nên ta rất thích, chỉ có điều mỗi lần nghe ta gọi pháp sư, chúng đều đồng loạt thể hiện bộ mặt hận sắt không thành thép làm ta vô cùng khó chịu. Vì vậy, sau mấy lần suy tính thiệt hơn, ta liền bảo Pháp sư không cần bọn chúng tới giúp việc nhà nữa, ta cũng rảnh rỗi, việc đó để ta làm. Pháp sư nghe vậy cũng chỉ nhẹ nhàng nói: "Em thích là được!"

    Pháp sư tuy chẳng có mặt nào tốt đẹp, nhưng được cái rất chiều ý ta, ta muốn gì được nấy. Đôi lúc ta nghĩ nếu ta đòi ánh trăng, không biết hắn có lấy xuống cho ta không? Sau lại nghĩ mình cũng chẳng cần ánh trăng để làm gì, ăn không ăn được, chẳng lẽ để lúc ngồi chạc cây thì lôi ra làm đệm? Vậy thì xa xỉ quá, con người thì hoang phí, nhưng hồn ma thì cần tiết kiệm, như vậy mới thể hiện đức tính tốt đẹp đối lập con người. Vì thế chuyện này cũng quên đi.

    Ta ở cùng Pháp sư nhiều năm, thấy hắn vẫn trẻ trung xinh đẹp, trong lòng không khỏi cảm thấy kiến thức của mình trước kia thật là nông cạn. Con người ngoại trừ hơi vô lại một tý (ví dụ như hàng đêm chiếm một phần hai cái giường của ta) còn lại cái gì mà ngốc nghếch, mỏng manh, không chịu trách nhiệm... hik, đều là mây bay.

    Pháp sư biết suy nghĩ này của ta, cười thâm thúy nhìn ta hỏi "Hơi vô lại một tý à?" Hại ta đỏ bừng mặt. Thế này không phải là hơi vô lại một tý, mà là rất vô lại rồi!

    2. Gốc gạo có ma, cây đa có thần.

    Một lần, ta ngồi trên cành cây liền thấy được một đám người đi vào, tới gốc cây của ta chụp ảnh lia lịa. Mấy năm nay, con người càng ngày càng thích cái gọi là du lịch sinh thái. Ngày xưa chặt cây, bây giờ trồng lại. Biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm?

    Ta nghe một hồi, cảm thấy rất ầm ĩ liền quyết định vào nhà ngủ, nào ngờ vừa đi được một bước, liền nghe ở dưới nói vọng lên, cái gì mà cây gạo. Ta thấy vậy vội dỏng tai lên nghe.

    Con người ở phía dưới nói: "Tớ nghe kể ngày xưa ở gần đây có một cây gạo có ma, hồi làm đường, bao nhiêu người chết vì nó. Sau đó người ta phải mời thầy cúng cao tay tới mới đuổi đi, nhờ vậy mới chặt được cây gạo ấy đi đấy!"

    Mấy con người khác liền kêu lên: "Eo ôi, khiếp vậy á?"

    Con người kia liền vênh mặt nói tiếp: "Thật đấy, nhà ông ngoại tớ ngày xưa ở đây mà. Ở những cây sống lâu năm thế này hay có hồn ma trú ngụ lắm."

    Lúc một con người khác chen vào: "Đấy là cây gạo thôi, cậu không nghe người ta nói gốc gạo có ma, cây đa có thần à? Cây này là cây đa, có thì cũng là có thần, chịu khó thành tâm, không chừng linh nghiệm đấy!"

    Người kia liền bĩu môi. Họ không nói chuyện nữa, Ta thấy hết chuyện liền đi vào nhà, gặp Pháp sư đang ngồi xem sách, liền tiện thể rót cho hắn một chén trà, tới ngồi bên kể cho hắn chuyện vừa nghe được. Pháp sư không nói lời nào. Hắn cũng biết ta sau khi kể trong chuyện gì cũng muốn bình luận vài câu, vì vậy để ta hứng trí bừng bừng nói tiếp: "Chàng xem, câu chuyện trên có một chỗ không xác thực, đúng là ngày xưa em ở gốc gạo, nhưng đã làm hại ai bao giờ đâu, bọn họ sao có thể xuyên tạc đến mức ấy? Thật là vô lương tâm! Tuy vậy, cũng có chỗ đúng. Gốc gạo có ma, cây đa có thần, chàng thấy không? Em là ma có rõ nguồn gốc xuất xứ nhé, chàng hời to rồi!"

    Pháp sư mỉm cười, ôm ta vào lòng gật đầu: "Ừ, ta rất có hời!"
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #535
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Yêu là phải nói. by nguyen huy, on Flickr

    Em là cô gái tôi quen từ khi còn là thằng nhóc con 4 tuổi.

    Sinh nhật 1 tuổi, lúc làm lễ đoán tương lai, em bẻ gãy một ống xi ranh, vò nát một bông hoa, đập vỡ một cái chén, cắn nát một tấm hình, cuối cùng chọn một cây bút và một quyển sách.

    3 tuổi, mẹ lần đầu tiên gửi em đến nhà trẻ, em lặng thinh vứt hết đống khăn cô mới gấp, kéo tóc bạn gái, còn dành cả đồ chơi…

    4 tuổi, tôi vừa biết đi xe đạp đã chở em bon bon trên con đường làng hun hút, em đút chân vào vòng quay bánh xe đạp mà cười toe. Cũng tuổi đó, em nháo suốt một ngày và không cần đi học mẫu giáo, ở nhà cũng đọc được viết được một cách nhanh chóng.

    Em 5 tuổi tôi 9 tuổi, vườn nhà em trồng nhiều cây, khá nhiều sâu, giữa trưa em trốn mẹ không ngủ, ra vườn bắt toàn bộ rồi xếp hàng phơi nắng, hại tôi qua chơi phải khóc thét chạy về.

    Sinh nhật 6 tuổi, mẹ tặng em con búp bê mắt chớp xinh xắn, buổi sáng mua buổi chiều mẹ hứa không mua nữa vì em bẻ búp bê rồi vứt mỗi góc nhà một bộ phận…

    7 tuổi, em giấu mẹ theo tôi học võ, bắt đầu đánh nhau với người ta, an ổn làm "đại ca" và cuộc sống trôi qua yên bình suốt những năm em học cấp 1.

    Em 12 tuổi thì tôi vừa đậu trường chuyên của tỉnh, trong bữa tiệc ăn mừng em len lén kéo tôi vào góc nhà rồi hôn má tôi thật khẽ, tôi nghe tìm mình rộn ràng còn mặt đỏ rực trong khi em hồn nhiên cười khúc khích.

    15 tuổi, em học trường chuyên xa nhà thì tôi cũng vào đại học. Lần đầu tiên em khóc khi chia tay tôi, cũng là lần đầu tiên tôi chọc được em mà nghe lòng mình nghẹn đắng.

    Tuổi dậy thì của em không có tôi bên cạnh…

    Rồi em đậu vào đại học – ngôi trường một thời tôi học cũng là lúc tôi tốt nghiệp rời trường, cuộc sống của 2 đứa cứ vòng vo đầy những cuộc đuổi bắt.

    Có em trong đời đã trở thành hạnh phúc và thói quen của tôi, thế nhưng em lớn rồi, em tòn teng với một mớ quan hệ không tên.

    Trời Đà Nẵng về đông, mưa không lớn nhưng lạnh buốt và tinh khôi, em đi cái xe đạp cũ rích mượn được của cô bạn cùng phòng chạy qua chỗ tôi ở trọ, đám bạn tôi chọc về quan hệ giữa hai người, em tỉnh bơ: “Chồng em, em đi thăm không được hả?” kết quả tôi lại khóc thét vì bao lời thiên hạ muốn chọc em đều chạy qua tôi.

    Nghỉ hè tôi và em cùng nhau về quê, em vẫn thích chạy xe đạp vào những buổi chiều trong lành trên con đường làng hun hút, vẫn thích kéo diều chạy chân không trên những cánh đồng trơ gốc rạ, vẫn thích rủ tôi đi bẻ trộm ngô hay trộm trái cây, trộm xong thì la lớn lên để chó đuổi, tiếng cười của em giòn tan trong gió.

    Em tôi luôn đầy sức sống.

    Chúng tôi có hàng xóm mới, là một chàng trai hơn em 2 tuổi, cậu ấy có nụ cười tỏa nắng, thích nghe nhạc rock, thích chăm xương rồng, thích thổi Harmonica và thích em.

    Em 18 tuổi, em thử nghe nhạc rock, trồng hoa ti gôn trước sân, mơ màng nghe tiếng Harmonica, em nói chuyện với cậu ấy dịu dàng và che miệng cười duyên dáng.

    Mùa hè năm ấy, nụ cười của em đầy ngọt ngào còn tiếng sáo của tôi không hề vang lên. Tôi dần quen với việc có thêm một người mới trong cuộc sống của chúng tôi và cuộc sống vẫn cứ tiếp tục…



    Khi em 20, em hồn nhiên với những câu chuyện mình kể, vẫn bên tôi bằng cách cãi nhau, bằng cách bắt nạt tôi, bằng những sở thích trái ngược và bằng cách im lặng, sự im lặng thấu hiểu lẫn nhau.

    21 tuổi, em trốn mất dạng, không thèm nhìn mặt anh hàng xóm vì trời mưa còn bắt em dầm mưa, trong khi em đi xe đạp vội quá, tôi cầm áo mưa chạy bộ không kịp, trở về ốm một trận nặng mấy hôm liền không cầm nổi điện thoại sao hỏi thăm em đây? Em tôi vẫn còn trẻ con lắm.

    Rồi em có bạn trai – là cậu bạn hơn em 2 tuổi, bạn trai em dịu dàng, thích đọc sách khi rảnh rỗi và thích chăm sóc em từng chút, nhìn em hạnh phúc trong niềm vui mới, tôi mỉm cười mà nghe lòng xót xa.

    Cô gái nhỏ của tôi cuối cùng đã trưởng thành, em không thuộc về tôi.

    Em hay hẹn tôi cà phê sáng, vô tư mang tôi theo trong những lần hò hẹn của mình, em háo thắng cãi nhau với tôi rồi để bạn trai mình dùng nụ cười dịu dàng hòa giải. Khi ấy tôi đã 25, đã trưởng thành nhưng vẫn cố cãi chỉ để thấy em của những ngày xưa cũ. Tôi hoài niệm những gì đã qua.

    Quen nhau được vài tháng thì chia tay, em không buồn không khóc chỉ mời tôi ăn kem giữa mùa đông khá lạnh và hương hoa sữa nồng nàn, em tự nhiên giành lấy khăn quàng trên cổ tôi rồi tự quàng vào cổ mình, em cười rất nhẹ: “Người ta không chịu nổi tính tùy hứng của em”. Thế thôi, rồi em đứng giữa phố cười giòn tan trong màn bụi hoa sữa rơi lả tả trên những góc đường.

    Có một ngày em nhắn tin hỏi tôi:

    “Sao anh chưa có người yêu?”

    Tôi đang đi công tác và dành kha khá thời gian suy ngẫm để trả lời câu hỏi này của em:

    “Bởi vì em chưa có bạn trai”.

    Em trả lời gần như lập tức:

    “Ủa, em không có bạn trai và anh không có bạn gái thì liên quan gì đến nhau chứ?”

    “Anh đùa thôi, vì anh chưa muốn yêu đương”, thực ra thì tôi đã xóa đi một đoạn tin nhắn sau khi do dự khá nhiều: “và vì muốn chờ đợi em, vì muốn chắc rằng em hạnh phúc”.

    Em bỗng dưng phát cáu qua tin nhắn:

    “Hừ, mà thôi, kệ xác anh, anh có bạn gái hay không chả liên quan gì đến em, đồ nhát gan”.

    Tin nhắn đầy giận dữ, tôi không rõ vì sao em giận nhưng lại vô cùng hoảng hốt khi tiếng giọng nữ êm dịu thông báo “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”, em lại trốn mất khỏi đời tôi.


    Tôi trở về sau chuyến công tác dài, em mời tôi sinh nhật bằng bữa cơm em nấu, nhìn bánh sinh nhật có tên tôi mà lòng hân hoan đến khó tả. Em chúc mừng sinh nhật tôi bằng rượu, tôi dở khóc dở cười khi em say, thế nhưng việc không ngờ nhất là em bỗng níu áo tôi, tát mạnh vào má tôi rồi bật cười ha hả:

    “Rốt cuộc anh xem em là gì vậy chứ, em làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn có cả bạn trai để khiêu khích mà anh cũng không hề phản ứng, rốt cuộc thì anh có yêu em hay không?”

    Tôi điếng người nhìn từng giọt nước mắt em lăn dài trên má, bỗng thấy mình ngây thơ một cách tội nghiệp, tự cho mình thông minh trong tình yêu luôn là những người ngu ngốc nhất, tôi ngu ngốc đến độ yêu em nhưng không nhận ra em cũng yêu mình.

    Lau nhẹ những giọt nước lăn dài trên má, vuốt hàng mi dài đang say ngủ của em mà lòng thỏa mãn, tôi đã muốn nhảy cẫng lên để thông báo cho cả thế giới biết tình yêu cả đời của tôi đã được đền đáp nhưng em thì ngủ ngon rồi.



    Tôi 32 tuổi, một sáng thức dậy, em quấn tôi để hỏi:

    “Chồng ơi, chồng à, sao ngày đó chồng hay bị em bắt nạt vậy?”

    Tôi nhéo chóp mũi em mà mỉm cười hạnh phúc:

    “Ngốc quá, con trai chỉ để con gái bắt nạt khi cô ấy là người quan trọng trong lòng mà thôi”.

    ( Copy by Sâu - Gác Sách)
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #536
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Đáy suối by kachikun, on Flickr

    Cuộc sống luôn tồn tại những điều phi lý trong cuộc sống.

    Càng cố gắng sống logic bao nhiêu. Bạn càng khó vượt qua được cái chết!

    Như câu chuyện sau đây:

    Có một bài tập trong chương trình huấn luyện Hải quân SEAL gọi là “chống chết chìm” (drown-proofing) trong đó người ta buộc tay bạn vào sau lưng, trói chân bạn lại, và ném bạn xuống một bể bơi sâu 9-foot-deep (2.7 mét).

    Nhiệm vụ của bạn là sống sót qua 5 phút.

    Giống như hầu hết các chương trình huấn luyện của SEAL, gần như mọi sĩ quan đều không vượt qua bài drown-proofing này. Khi họ bị quăng xuống nước, nhiều người bắt đầu hoảng sợ và hét lên muốn được kéo trở vào. Một số thì vật lộn tới khi họ trượt xuống nước, bắt đầu mất ý thức và phải chờ tới khi được kéo lên và sốc lại. Trước đây thậm chí đã từng có một số thực tập sinh mất mạng trong bài tập này.

    Nhưng một số thì thành công. Và họ thành công nhờ hiểu được hai bài học nghe như nghịch lý.

    Sự nghich lý trong bài học thứ nhất: bạn càng vùng vẫy để giữ đầu ở trên mặt nước, thì bạn càng dễ chìm hơn.

    Khi mọi cánh tay và cẳng chân bị trói lại, bạn sẽ không thể giữ cả người trên mặt nước trong suốt năm phút. Tệ hơn, những nỗ lực có hạn để giữ mình không chìm sẽ chỉ khiến bạn chìm nhanh hơn.
    Bí quyết ở đây là thực sự để cơ thể bạn chìm xuống đáy bể. Từ đó, bạn nhẹ nhàng đạp chân đẩy mình khỏi sàn bể một chút và động lượng sẽ đưa bạn lên trên mặt nước. Một khi tới đó, bạn hãy lấy một hơi thở nhanh và làm lại quá trình ấy một lần nữa.

    Thật lạ, sống sót qua quá trình drown-proofing không cần bạn phải có thể lực hay sức chịu đựng của một siêu nhân. Bạn thậm chí chẳng cần phải biết bơi. Ngược lại, nó đòi hỏi khả năng không bơi. Thay vì cố gắng chống lại những quy luật vật lý mà dường như sẽ giết chết bạn, hãy đầu hàng chúng và sử dụng chúng để cứu chính mình.

    Bài học thứ hai trong drown-proofing thì rõ ràng hơn một chút, nhưng cũng nghịch lý: bạn càng hoảng sợ thì bạn càng đốt cháy nhiều oxy hơn và từ đó càng dễ bất tỉnh và chết chìm hơn. Một cách thâm hiểm, bài tập này khiến những bản năng sinh tồn của bạn chống lại chính bạn: bạn càng cố gắng hít thở bao nhiêu, bạn càng có ít cơ hội để thở. Mong muốn sống càng mãnh liệt, tỉ lệ chết càng tăng cao.

    Không chỉ là một bài kiểm tra thể lực, drown-proofing là bài kiểm tra khả năng kiểm soát cảm xúc của mỗi sĩ quan trong những tình huống nguy hiểm nhất. Liệu anh ta có thể kiểm soát được sự thúc giục trong bản thân mình? Liệu anh ta có thể thả lỏng người trong thời khắc đối mặt với tử thần? Liệu anh ta sẽ sẵn lòng liều mạng để phục vụ những giá trị hay mục tiêu cao cả hơn?

    Những kĩ năng ấy quan trọng hơn rất nhiều so với khả năng bơi lội của bất cứ sĩ quan nào. Chúng quan trọng hơn sự dẻo dai, sức bền thể lực, hay tham vọng của anh ta. Chúng quan trọng hơn trí thông minh của anh, ngôi trường anh ta học, hay vẻ đẹp trai khi anh ta diện bộ suit Ý bóng loáng.

    Kĩ năng này—khả năng từ bỏ kiểm soát khi ta muốn nó nhất—là một trong những kĩ năng quan trọng nhất một người có thể phát triển. Nó quan trọng không chỉ cho SEAL, mà còn cho cả cuộc sống
    Drown-proofing tuân theo một đường cong nghịch đảo. Bạn càng cố gắng ngoi lên mặt nước, bạn càng thất bại. Tương tự, bạn càng khao khát để thở, bạn càng dễ sặc vài ngụm nước hồ hòa nước tiểu.


    (Mark Manson)
    Được sửa bởi lionheart19239 lúc 09:59 AM ngày 22-03-2019
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #537
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Hug me by nguyen huy, on Flickr

    Yêu là cưới.​


    Thấy Vỹ đi chơi với người yêu về mà mặt ủ rũ như đưa đám, tôi mới hỏi:

    “Sao? Lại xảy ra chuyện hả?”

    “Ừ! Tự dưng hôm nay tao thấy chờn chợn cái Dung mày à” - Vỹ nói, ra vẻ nghiêm trọng.

    “Chờn chợn cái gì? Con gái bây giờ có mấy đứa ngoan hiền được như Dung đâu!”

    “Ngoan thì còn chấp nhận được, chứ hiền còn phải xem xét lại. Con gái con đứa đi chơi với bạn trai ăn hai đĩa ốc rồi mà còn xơi ngon lành được bốn quả trứng vịt lộn. Ăn như mãnh thú đấy mày ạ. Từ ngày quen tao nó tăng năm cân rồi. Tao sợ lấy về nó từ lợn biến thành hà mã thì khổ”

    Tôi không nhịn được cười khi nhìn vẻ mặt thiểu não pha chút hình sự của thằng bạn cùng phòng. Thỉnh thoảng, nó lại hâm hấp như thế. Căn bệnh sợ yêu của nó vẫn chưa khỏi hẳn. Tôi ở chung phòng với nó từ năm đầu đại học đến giờ nên biết, sau thất bại ê chề của ba chuyện tình, nó bị ám ảnh bởi tình yêu ghê lắm. Để giải thích rõ hơn tại sao nó lại ám ảnh về tình yêu như thế, tôi sẽ kể ba câu chuyện tình bi đát của nó cho các bạn nghe.

    ***

    Mối tình đầu: Kiêu hãnh và định kiến.

    Năm đầu đại học Vỹ có yêu một cô bạn cùng khóa tên Linh. Nàng này xinh nhất nhì khoa kinh tế . Với làn da trắng hồng và ánh mắt mơ màng, mỗi lần nàng qua lớp tôi là thằng nào thằng ấy nghiêng ngả, nhìn không chớp mắt. Không ít thằng xin số điện thoại, tặng hoa, hay viết thư mùi mẫn mà vẫn không lọt vào mắt xanh của nàng. Thế mà đùng một phát, Vỹ - thằng cù lần nhất lớp - tuyên bố là đang hẹn hò với lại nàng. Nghe đâu, nó kể, trong một lần đi học về, nó bắt gặp nàng bị hỏng xe trên cầu. Trời nắng chang chang, thấy nàng dắt xe trông tội nghiệp, nó đổi xe cho nàng, rồi dắt xe nàng đến chỗ sửa xe cách đó hơn một cây số. Hôm sau, nàng hẹn nó đi cà phê để cảm ơn. Nàng và nó nói chuyện rất hợp nhau, sở thích lại giống nhau - như cả hai đều mê tiểu thuyết, thần tượng Marclevy và ghét cay ghét đắng bộ Twilight chẳng hạn… Hẹn hò lần 1 rồi đến lần 2... Đêm về là nó trùm chăn nhắn tin cho nàng, cười khúc khích. Tình yêu của nó và nàng cứ nhẹ nhàng và lãng mạn thế, cho đến khi sự việc xảy ra.

    Nàng hẹn Vỹ đến nhà chơi để ra mắt bố mẹ. Vỹ vừa mừng vừa sợ, nó lo cuống quýnh cả lên, rủ tôi cùng đi đến nhà nàng cho bớt sợ. Nể thằng bạn, với điều kiện nó phải rửa bát một tháng, tôi cùng nó đến nhà nàng. Cũng chính vì thế mà tôi có cơ hội chứng kiến một chuyện không đâu làm tan nát tình yêu thơ mộng ấy.

    Tôi nhớ, hôm đó lúc đang trên đường đến nhà nàng, tôi và nó bị cảnh sát giao thông tóm vì vượt đèn đỏ. Kí biên lai nộp phạt, năn nỉ mãi mới được tha vụ dắt xe về đồn, hai thằng mặt hầm hầm phóng xe đến nhà nàng. Vừa đến ngõ, con chó bull nhà nàng (giống chó mặt ngắn ngủn, da nhăn nheo ấy) từ trong nhà lao ra cắn sủa nhặng xị. Tôi ngồi sau nên nhanh chân tránh được, còn Vỹ thì bị con chó ngoạm vào gấu quần, ngấu nghiến. Cái giống chó đấy mà đã ngoạm cái gì thì ngoạm lấy sống lấy chết. Xe đổ, cơn bực đạt đến đỉnh điểm, Vỹ đá một cú như trời giáng ngang mặt con bull khiến con chó bay xa vài mét. Khi cả nhà nàng chạy ra thì cuộc chiến đã kết thúc, kẻ thắng thì mặt đỏ tía tai, kẻ thua nằm kêu ăng ẳng. Màn ra mắt không thể ấn tượng hơn!

    Nhìn vẻ hốt hoảng của bố mẹ và em trai nàng khi thấy con bull yêu quý của họ thảm hại như thế, tôi và Vỹ hiểu rằng đã có biến lớn. Chúng tôi được bố mẹ nàng miễn cưỡng mời vào nhà, hời hợt xã giao vài câu (chủ yếu là do nàng chủ động bắt chuyện). Hết chuyện. “Chúng cháu xin phép về”. Họ ậm ừ “các cháu về đi”, ánh mắt sắc nhọn như bồi thêm câu “lần sau đừng đến nữa”.

    Sau cú đá xuất thần của Vỹ, con chó bull có triệu chứng chấn thương sọ não, nó bỏ ăn và hay lên cơn co giật. Nàng thì hậm hực nhắn tin trách móc: “ Anh thô lỗ quá. Cả nhà em bây giờ đều ghét anh. Mẹ em bảo anh là có máu vũ phu, không thể chấp nhận được. Em phải làm sao đây? ”. Vỹ ngán ngẩm nhắn tin lại: “ Anh cũng đang không biết phải làm sao đây!”.

    Mấy ngày sau, nàng bận thi ít nhắn tin cho Vỹ. Mọi chuyện tưởng yên ắng, thì thằng em nàng cùng mấy thằng bạn đầu bò đầu bướu của nó đến kí túc xá tìm tôi và Vỹ nói chuyện. Tin buồn là con chó bull đã ra đi. Tin giật gân là một lời đe dọa máu me của thằng em nàng nếu Vỹ còn dính dáng đến chị nó. Vỹ choáng váng lắm. Tôi không giúp gì được cho nó, chỉ biết an ủi nó sau khi nó quyết định chia tay Linh.

    Mối tình đầu kéo dài trong ba tháng, nhưng nó phải mất đến một năm để lấy lại thăng bằng bắt đầu mối tình thứ hai.

    Mối tình thứ hai: Âm Mưu và Tình Yêu.

    Tình yêu này của Vỹ có nick name facebook là Hương Hớn Hở . Nàng này là một hot girl trên facebook, có đến vài nghìn người theo dõi. Tất nhiên, nàng rất biết thu hút đám đông bằng những bức ảnh xinh như mộng (tôi không rõ mặt mũi ngoài đời thế nào) và những status ẩm ương kiểu như này : “Buồn thế, có ai yêu em không”. Hay: “Ôi! Sao trên đời có nhiều mảnh đời bất hạnh thế”... Điều kì lạ là trong vài nghìn người theo dõi, nàng lại đặc biệt chú ý đến Vỹ. Có lẽ là do Vỹ có duyên với gái xinh chăng, bởi theo đánh giá một cách khách quan của tôi, về ngoài hình Vỹ chỉ ở mức bình thường, còn gia cảnh cũng chỉ ở mức khá.

    Từ ngày quen Hương Hớn Hở, Vỹ cắm mặt vào máy tính thông đêm suốt sáng. Nó ngắm đi ngắm lại những bức ảnh mà nàng đã từng đăng, đợi từng cái status mới của nàng, khi nàng online nó mừng quýnh bắt chuyện nàng. Không biết nàng nói với nó những chuyện gì, ngọt đến mức nào mà nó chat say sưa lắm.

    Một hôm, Vỹ tâm sự với tôi: “Tao nghĩ tao yêu nàng mất rồi mày ạ”. Tôi dửng dưng: “Gặp nhau chưa mà yêu vội thế?”. Nó cười: “Chưa! Nhưng sớm muộn gì tao sẽ được gặp nàng”. Nó sung sướng và đặt niềm tin vào điều mơ hồ ấy.

    Rồi nó cũng được nàng cho một cái hẹn. Địa điểm hẹn là một nhà hàng sang trọng. Tất nhiên, để tự tin đến chỗ đó, Vỹ đã phải đi rút hết số tiền dự định để học thêm tiếng anh của nó. Buổi tối nó hẹn nàng, tôi phải đi làm thêm ca nên không biết nó đi từ lúc nào và bao giờ thì về. Chỉ biết là tầm giữa đêm, khi tôi về thấy nó đang vật vã ngồi uống rượu một một mình, nghe bản nhạc lời ca não nề “Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn...”. Không còn nghi ngờ gì nữa, một trăm phần trăm thằng này lại thất tình.

    “ Sao? Gặp được nàng chứ”

    “ Gặp!”- Nó đáp cụt lủn.

    “ Thế nào? Xinh chứ?”

    “ Bình thường! Mặt đen và nhiều mụn hơn trong ảnh. Nhưng điều này với tao không quan trọng mày ạ” - Nó quờ quạng tay, nói.

    “ Thế điều gì quan trọng?”

    “ Sau khi ăn tối xong…. nàng ngỏ ý rủ tao vào nhà nghỉ mày à!”

    “ Rồi sao ? Kể gì mà như bị vón cục thế!”

    “ Thoạt đầu tao cũng phân vân. Nhưng cứ phóng liều vào một nhà nghỉ cùng nàng.”

    “ Rồi sao nữa? Làm gì chưa?”- Tôi sốt ruột hỏi.

    “ Chưa! Nhưng tao phát hiện ra một sự thật khốn nạn! Lúc nàng vào nhà tắm, tao lén đọc một tin nhắn mới từ đi động của nàng… Một cái hẹn đến khách sạn khác mày à!”

    “Tao hiểu rồi. Thằng ngu! Mày yêu phải bướm đêm rồi!”

    “ Ừ! Thế là tao rút ba trăm ngàn để đầu giường, rồi để lại cho nàng vài chữ coi như là kỉ niệm”

    “ Vẫn còn kỉ niệm cơ à?”

    “ Tao viết thế này: Giá của em không hơn được mức này đâu. Cảm ơn em đã dạy cho tôi biết cuộc đời nó khốn nạn đến mức nào.”

    Nó cười mỉa mai. Nhưng tôi biết nó đang đau khổ. Cả tháng qua, nó đợi chờ, hi vọng được gặp mặt thiên thần trong lòng nó bao nhiêu thì nhận lại được thất vọng bấy nhiêu. Tôi ngồi xuống uống rượu cùng nó, ngậm ngùi nghe thời gian trôi theo những bản nhạc buồn… Tuổi trẻ của chúng tôi đấy, đôi lúc cảm thấy bất lực, thấy buồn đời, nhưng luôn nhủ với nhau là sẽ phải mạnh mẽ hơn vào ngày mai…

    Mối tình thứ ba: Trăm năm cô đơn.

    Sở dĩ, tôi đặt tên mối tình này là “Trăm năm cô đơn” bởi vì đây là tình đơn phương. Yêu đơn phương một người lúc đầu thì rạo rực nhưng khi qua cái giai đoạn đẹp đẽ ấy người ta sẽ chạm tới tột cùng của nỗi cô đơn.

    Năm thứ tư đại học, Vỹ phải lòng một chị con bác chủ khu trọ. Chị này tên Mai, hơn chúng tôi ba tuổi, khuôn mặt có nhiều nét giống Linh nhưng có trông chín chắn và quyễn rũ hơn nhiều. Ngay từ hôm đầu tiên chuyển đến khu trọ này, Vỹ đã bị hớp hồn vì vẻ đẹp của chị ấy. Nó bảo chị Mai gợi lại trong nó những cảm xúc đẹp về Linh - mối tình đầu của nó.

    Chị Mai là giáo viên mầm non. Hồi mới quen chị, chúng tôi không biết chị có người yêu hay chưa, chỉ thấy tối thứ 7, tối chủ nhật chị không đi đâu chơi nên nghĩ chị còn độc thân. Chính cái ý nghĩ ấy làm tăng thêm sự phấn khích... cho mỗi lần nhìn trộm của Vỹ.

    Có lần, một buổi tối, Vỹ như người mất hồn nói với tôi là đã nhìn thấy điều kì diệu nhất của thế giới. Tưởng gì, hóa ra nó mới nhìn trộm chị Mai thay đồ trong phòng tắm. Cách nó miêu tả vẻ đẹp cơ thể của chị khiến sự bấn loạn của nó lây lan sang tôi(dĩ nhiên, tôi đã thề với nó là sẽ giữ bí mật nên không thể miêu tả lại cho các bạn nghe được).

    Không dừng ở đấy, hình bóng chị đi bước vào những giấc mơ của nó, những giấc mơ nóng bỏng, ướt át; tỉnh giấc là ướt nhẹp quần! Tôi cũng từng trải qua những giấc mơ như này nên hiểu cái cảm giác sung sướng đến bải hoải ấy như thế nào.

    “Từ hôm nhìn chị Mai thay đồ đến nay, hôm nào tao cũng bị ám ảnh mày à! - Nó đăm chiêu nhìn trần nhà.”

    “Hay là mày tán đổ chị ấy đi. Chị ấy độc thân đấy.” - Tôi khuyến khích.

    “Ừ! Nhưng mà hơi khó. Trước giờ chị ấy coi tụi mình như em trai.”

    “Tuổi tác quan trọng gì. Ở xóm tao, có gia đình vợ hơn chồng gần chục tuổi đấy.”

    “Thật à?”- Nó bật dậy - “Liệu chị ấy có yêu tao không nhỉ?”

    “Cứ thử đi! Mất gì đâu!”

    Ngày 8- 3, nó mua một bó hồng lớn tặng chị Mai. Tỏ tình bằng hoa thì không bao giờ lỗi mốt. Tất nhiên, với thằng nhát chết như Vỹ, chẳng thể nào nói ra những lời tỏ tình như phong ba bão táp đâu. Thay vì nói: “ Em thích chị. Em điên dại vì chị. Em sẵn sàng chết chị vì chị ...”. Nó im lặng và đợi một nụ cười nở trên môi chị. Chị cười. Nụ cười phảng phất nỗi buồn. Chị bảo:

    “ Vỹ làm chị nhớ một người hay tặng hoa cho chị vào ngày 8-3 . Anh ấy hẹn năm nay sẽ về. Nhưng… “

    Chị nói đến đấy thì bật khóc rồi ôm chầm lấy Vỹ. Vỹ bảo, cái giây phút ấy nó thấy chị mong manh và dễ vỡ nhường nào! Chao ôi! Chị có độc thân đâu. Chị đang yêu một người, yêu đến tuyệt vọng.

    Chị yêu người ấy từ năm đầu đại học. Người ấy nhà nghèo, được chị cưu mang, cho một nơi trú ngụ tại khu trọ nhà mình. Người ấy lãng mạn lắm, 8- 3 năm nào anh cũng mua hoa tặng chị, rồi chở trên chiếc xe cà tàng vòng quanh những con đường thơ mộng nhất thành phố. Với chị, chỉ cần có một mái nhà tranh và hai trái tim vàng là đủ. Nhưng người ấy tham vọng hơn, muốn ra nước ngoài học thạc sĩ. Chị tin người ấy, giao hết cả số tiền dành dụm từ thời con gái cho người ấy đi học. Người ấy bảo chỉ ba năm là về và xây tổ ấm cùng chị. Năm đầu người ấy liên lạc đều đặn. Năm hai liên lạc thưa dần. Đến năm ba thì biệt vô âm tín…

    “Tao sẵn sàng cho chị mượn bờ vai để khóc. Sẽ ở bên chị cho đến khi chị quên được gã tệ bạc ấy. Chị sẽ đón nhận tao.... Mày có tin là tao làm được chứ?” - Vỹ hoang mang nhìn tôi.

    “Tao không biết! Nhưng có thể sẽ lâu đấy.” - Tôi đáp

    Ừ, lâu đấy. Gần 1 năm trời. Vỹ vẫn không thể nào thay thế được hình bóng của người ấy trong trái tim chị. Chị thì vẫn tìm cuộc đời chị ở một chốn xa xôi, còn Vỹ thì tìm cuộc đời nó trong đôi mắt chị. Chỉ vì một cuộc tình ngấp ngoái, chưa chết hẳn, mà làm héo hon tâm hồn cả hai. Hi vọng thì chết dần. Tuổi thanh xuân cũng vì thế mà chết dần.

    Câu chuyện chỉ kết thúc cho đến một ngày, tôi và Vỹ thi cuối kỳ về, thấy cả khu trọ náo loạn vì chuyện chị Mai uống thuốc ngủ tự vẫn. Khi chúng tôi vào xem, thấy chị nằm trên giường nở một nụ cười nhợt nhạt. Chị đã tìm thấy người ấy trong giấc mơ cuối cùng của cuộc đời chị ư?

    Vỹ khóc. Quỳ sụp bên thi thể chị khóc thống thiết. Những ngày sau cái chết của chị Mai là những ngày bi thảm nhất của cuộc đời Vỹ... Tôi cũng không muốn nhắc lại khoảng thời gian đáng quên này…

    ***​

    Qua mỗi một cuộc tình, cuộc đời lại một tàn bạo với Vỹ hơn. Hằn sâu trong trí óc nó những ám ảnh có thể không bao giờ nguôi ngoai được!

    Nó sợ yêu đến nỗi cứ nhìn thấy con gái là nó lảng tránh, đâm lòng hận thù hoặc nảy sinh những suy nghĩ bệnh hoạn như này:

    “Hay là tao với mày cứ ở với nhau. Mày là chồng, tao là vợ, hoặc ngược lại cũng được. Sau này thì xin đứa con về nuôi. Làm đếch gì phải liên quan đến đàn bà…”

    Vẻ mặt nghiêm túc của nó làm tôi sặc cơm tí thì theo ông bà ông vải. Thằng này bệnh nặng lắm rồi. Tôi muốn đấm vào cái bản mặt dở điên dở dại của nó cho nó tỉnh ra. Nhưng đó chưa phải là cách tốt nhất tiêu diệt triệt để cái mầm mống sợ yêu ăn sâu trong trí óc nó. Vỹ phải bắt đầu một cuộc tình mới. Dĩ nhiên, phải là một cuộc tình có hậu, khiến nó hạnh phúc và quên đi tất cả những ám ảnh trong cuộc đời nó.

    Tôi giới thiệu Vỹ cho Dung. Dung là bạn học từ hồi cấp ba của tôi. Tuy dáng người hơi đẫy đà một chút, nhưng cô nàng ngoan hiền và đặc biệt là “hàng hiếm” - chưa có một mối tình vắt vai.

    Tôi phải mất công mất sức thì mới rủ được hai đứa nó cùng đi một chuyến dã ngoại. Như tôi đã nói ở trên rồi, Vỹ có duyên với con gái dễ sợ. Ngay với cái điệu bộ bất cần đời, Vỹ cũng thu hút được Dung. Tôi đọc ở đâu đó có nói rằng, con gái như Dung ở cái tuổi này, lại chưa yêu bao giờ, thì thèm yêu đến mức nào, háo hức lấy chồng đến bao nhiêu, chỉ cần có một người con trai trông vừa mắt là họ sẵn sàng cháy hết tuổi thanh xuân còn sót lại. Thấy ánh mắt Dung say mê nhìn Vỹ là tôi biết “chiến dịch” đã thành công một nửa. Một nửa còn lại phụ thuộc vào Vỹ - thằng bạn bệnh tật về tâm hồn - của tôi.

    Những buổi đầu, tôi gặp rất nhiều khó khăn để khuyên giải, thậm chí là thúc ép Vỹ đến các buổi hẹn với Dung. Nó đi miễn cưỡng lắm. Lúc về thì nó luôn có một lí do để thở dài và lo sợ. Vỹ sợ nàng ăn quá nhiều (như cái vụ ăn hai đĩa ốc rồi còn xơi ngon lành bốn quả trứng vịt lộn ấy). Vỹ còn sợ nàng hiền quá thì cuộc tình này rồi sẽ trở nên nhạt nhẽo… Tất nhiên, những lần ấy, ngoài động viên Vỹ, tôi phải bí mật quay ra bàn kế hoạch “tác chiến” với Dung: “ Dung ơi! Mày ăn ít thôi, giảm béo đi, Vỹ nó sợ rồi đấy!”. Hay: “Dung ơi! Mày vui nhộn lên một chút, chứ hẹn hò gì mà như xem kịch câm thế.”. Dung không phàn nàn và luôn cố gắng tự hoàn thiện mình để vừa lòng Vỹ. Cái lí do Vỹ lo sợ cũng ít dần đi, rồi nó không còn kêu ca gì trong mỗi lần hẹn hò với Dung nữa. Có lẽ, ngoài cái ý nghĩ “thả rông cuộc đời”, thì Vỹ đã bắt đầu có cảm tình với Dung .

    Đến lúc này tôi có thể khẳng định là Vỹ đã bước vào cuộc tình thứ tư.

    ***​

    Vỹ và Dung tổ chức đám cưới vào một ngày tháng tư đẹp trời. Tôi cũng hơi bị bất ngờ khi nhận được thiệp mời đám cưới của hai đứa nó. Chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh được Vỹ áp dụng vào cuộc tình này sao. Thằng này nguy hiểm hơn tôi tưởng.

    “Cô dâu chú rể còn nhớ cái vụ hai đĩa ốc với bốn quả trứng vịt lộn cách đây hơn hai tháng không ?” - Tôi gợi chuyện cũ, lúc Vỹ và Dung đến bàn tôi chúc rượu.

    Cô dâu ngượng chín mặt, còn chú rể đến cạnh tôi thì thào:

    “Mày tha cho tao! Mai tao hậu tạ mày tử tế.”

    “Mày thần tốc quá, tao còn không tin nổi? Chắc tại cô dâu bầu bí rồi hử?”

    “Bí mật! Chuyện này tao kể mày sau. Mà mày cũng chuẩn bị lấy vợ đi. Tao thấy mày bắt đầu hâm hâm rồi đấy…”

    Có lẽ tôi đang hâm thật! Lúc nhìn thằng bạn hạnh phúc trong ngày vui của nó trong lòng tôi cứ nhen lên những xúc cảm khó tả, trực muốn khóc. Tôi mừng cho thằng bạn đã thoát khỏi cái giai đoạn chông chênh dễ gục ngã của tuổi trẻ; và mừng cả cho tôi, khi mình được tiếp thêm niềm tin vào một ngày mai được như nó, như bao đôi trẻ khác, lái con tàu tình yêu vượt qua được sóng gió và cập bến an toàn.

    Có lẽ tôi phải cưới vợ sớm thôi! Xã hội này đầy rẫy những nguy hiểm đang rình rập tình yêu, khiến nó đổ vỡ bằng những tình huống dở khóc dở cười không lường trước được. Biết đâu chỉ vì một con chó, vì hờn ghen, hoặc vì một niềm tin đặt nhầm địa chỉ… tôi có thể sẽ vĩnh viễn mất đi tình yêu của mình. Ngay ngày mai, tôi sẽ cầu hôn em - mối tình kéo dài suốt hai năm qua - lời cầu hôn luôn bị khất lần bởi những lí do vụn vặt và ích kỉ.

    Tôi sẽ cầu hôn em như thế này:

    “Em thân yêu! Hôm qua anh đi đám cưới thằng bạn thân, nhìn thấy nó trở nên hạnh phúc sau những tháng ngày quằn quại vì tình yêu, anh nghĩ đã đến lúc anh phải mạnh dạn đưa ra một quyết định. Ngay bây giờ, anh quyết định sẽ cùng em bước vào một hành trình mới, hành trình dùng tình yêu của chúng ta, ở một cấp độ cao hơn, để xô đẩy lại cuộc đời.

    Vậy, em đồng ý làm vợ anh chứ? Em yêu?”
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #538
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Bao cấp by nguyen huy, on Flickr

    Giá trị

    25 năm trước, nhà có vậy là giàu. Phải bán thận chưa chắc đủ tiền mua. Giờ là để trang trí.

    10 năm trước, nếu muốn có, phải bán thận mới sắm đc Iphone 2. Giờ là rác.

    Giờ vẫn còn hai quả thận. ^^
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #539
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Xuyến chi by nguyen huy, on Flickr

    Ở góc nhìn bình thường, nó chẳng có gì đặc biêt. Thậm chí nhiều lúc còn xấu xí. Nhưng ở một góc nhìn khác của thế giới, gần hơn, chân thật hơn, nó thật là đẹp.

    Con người ta cũng thế.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #540
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Quán vắng by nguyen huy, on Flickr

    Trưởng thành là khi bạn nhận ra bạn nghĩ về một ai đó, nhưng thay vì nhắn tin hay trò chuyện dồn dập thì bạn lặng lẽ học, làm việc để xây dựng sự nghiệp.

    Tình cảm thì không quá cần thiết lý trí. Nhưng để tình cảm có được tương lai, bạn cần thực tế và có lý trí.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 54 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 444525354555664 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •