Trang 22 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 1220212223243272 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 211 đến 220 / 825

Chủ đề: Sống chậm một chút, hoài niệm một chút, vài lời, vài điều gửi gắm, xẻ chia ...

  1. #211
    Tham gia
    24-06-2016
    Bài viết
    4
    Em thích suy nghỉ của bác.. cám ơn vì đã chia sẽ.

  2. #212
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Dáng cha. by kachikun, on Flickr

    NGƯỜI CHA MẤT TRÍ CỦA TÔI

    Hai cha con tôi sống ở một thị trấn nhỏ, cách rất xa phố thị phồn hoa. Ông phải làm việc vất vả từ sáng tinh mơ đến tối mịt để có thể trang trải cho cuộc sống và cho tôi đi học.
    Ông rất nghiêm khắc nhưng cũng không bao giờ đánh tôi, trừ một lần duy nhất. Vì tôi không còn bút chì để dùng và cũng không dám xin tiền ông để mua nên tôi đã lén ăn cắp ở một cửa hàng nhỏ gần trường học. Cuối cùng ông vẫn phát hiện và đánh tôi. Tôi khóc như mưa.

    Tối đó, nhìn bóng của cha in lên bức vách tôi thấy vai ông run lên từng hồi. Ông đang khóc như một đứa trẻ. Rồi ông lặng lẽ đến bên giường nơi tôi đang nằm, tỉ mỉ thoa thuốc lên từng vết hằn trên người tôi. Tôi vẫn nhắm tịt và giả vờ ngủ.

    Thời gian trôi qua, tôi đã lớn và bắt đầu nhận việc cho một xưởng in tại thị trấn, công việc giấy tờ không vất vả nhưng đòi hỏi phải siêng năng và đúng giờ. Cha tôi lúc ấy đã ngoài 60, sau một trận ốm nặng ông quên đi rất nhiều thứ, không nhớ tên, không nhớ đường về nhà và đến cả tôi cũng lúc nhớ lúc không. Công việc của tôi mới bắt đầu nhưng bị ảnh hưởng, gián đoạn rất nhiều bời vì thường xuyên phải về nhà để chăm sóc cha.

    Tôi quyết định đưa ông vào viện dưỡng lão để có người chăm sóc ông cũng như giúp công việc của tôi trôi chảy hơn.
    Một buổi chiều nọ, tôi vào thăm ông, đứng trước cửa phòng khép hờ tôi nghe tiếng phàn nàn của nữ bảo hộ với cha tôi vì ông cứ hay đánh mất đồ đạc, tự làm bẩn người. Gương mặt hiền lành của ông ngây ngô như một đứa trẻ mà lòng tôi thắt lại.

    Tôi đẩy mạnh cửa và quát to người nữ bảo hộ. Khi bà đi khỏi, chỉ còn tôi và cha ngồi với nhau, cả hai cùng nhìn ra phía cửa sổ, căn phòng yên tĩnh và âm thanh duy nhất là tiếng nước tiểu của cha nhỏ từng giọt xuống sàn gạch.

    Trên bàn bên cạnh giường là tấm ảnh hai cha con tôi chụp chung khi tôi còn bé kẹp cùng một lá thư viết vội của cha, tôi đoán là ông viết trong những giây phút ngắn ngủi khi tỉnh táo: "Cha xin lỗi, bệnh của cha đã gây cho con quá nhiều phiền phức. Cha thật sự không muốn quên con. Con nhớ phải biết tự chăm sóc lấy mình".

    Đằng sau bức thư là một quyển sổ tiết kiệm mà một đời ông đã cố gắng dành dụm.

    (St)
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  3. #213
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Chiều đông by kachikun, on Flickr

    "Ta từng thích một công việc như thế, một chỗ như thế. Nhưng vì vòng xoáy cơm áo gạo tiền mà ta quên đi mất niềm đam mê đó, ép mình phải làm công việc mình ko thích để đổi lại ko phải lo về cơm áo. Vậy là đáng sống sao? Đến khi nào ta mới cho mình cơ hội để chạm vào cánh cửa ước mơ đây???

    Trước khi tử bỏ, hãy nhớ lại lý do khi ta mới bắt đầu."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  4. #214
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Đổ by kachikun, on Flickr

    Sáng tạo là không có giới hạn nào. Chỉ là không nghĩ đến mà thôi.
    Được sửa bởi lionheart19239 lúc 11:41 AM ngày 15-11-2016
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  5. #215
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Mùa đông không lạnh by kachikun, on Flickr


    YÊU XA

    Sáng nay tôi nhận được 1 tấm thiệp cưới của 1 cô bạn cũ, khi đọc đến tên chú rể, tôi hơi ngạc nhiên và hỏi cậu í:
    - Ơ!! Không phải là H ah?..
    Cô ấy cười gượng gượng:
    - không...xa quá! Hay cãi nhau, mâu thuẫn, tôi phải đi lấy chồng thôi.. cậu đến chung vui với tôi nhé..
    Tôi ậm ừ.. Ờ...
    Cô ấy & cậu ấy đã từng là 1 cặp đôi đẹp, họ đã từng rất yêu nhau, đã từng hợp nhau đến mức chỉ cần người kia liếc nhìn 1 sự vật, 1 hiện tượng là người còn lại hiểu ngay. Bạn tôi ở HN, ng yêu cô ấy ở SG, mùa giáng sinh năm ngoái, chúng tôi - gồm 5 đứa - ngồi cạnh nhau bên bếp nướng BBQ Hàn Quốc, xuýt xoa giữa cái lạnh ngoài bắc, bạn tôi dựa đầu vào vai bạn trai cậu ấy, cười híp mi mắt, má đỏ hồng, tay giấu túi áo khoác khoác bạn trai, tiếng cười, tiếng nói hoà trong tiếng chạm ly chúc mừng, bạn trai còn véo má cậu ấy:
    - Nếu lấy nhau anh ra Bắc em đừng bắt nạt anh nhé, người ta bảo vợ Bắc dữ lắm.
    Ít ra - tôi từng nghĩ đó sẽ là 1 đám cưới đẹp...
    Và chưa đầy 1 năm sau - hôm nay - còn chưa đến giáng sinh - tôi nhận được thiệp cưới của bạn ấy ... là 1 cái tên khác, 1 người đàn ông khác.

    Bạn bè tôi kể về mối tình đó với nhiều nỗi nuối tiếc .. Bạn trai cậu ấy nhận được nhiều cơ hội phát triển sự nghiệp trong Nam (ko muốn ra Bắc) cô ấy yêu Hà Nội nên không muốn vào Nam.. họ triền miên cãi nhau trong mâu thuẫn, những chuyến bay thưa thớt hơn, những cuộc nói chuyện ít hơn, những mối quan tâm khác thú vị hơn, những cơ hội phát triển sự nghiệp rực rỡ hơn và tất nhiên - thứ hi sinh dễ nhất là tình yêu (chứ còn gì nữa)😊
    Thực ra lớn hết rồi, thực tế hết rồi.. ng ta sẽ chọn thứ hy sinh dễ dàng hơn là quyền lợi sát sườn mình.. Ở ngoài kia - zai đầy, gái đầy... Chúng ta đâu thiếu cơ hội để tìm được 1 người tốt hơn? Đẹp hơn và hiểu ta hơn phải không??
    Thế nên ta hy sinh nhau..
    Hy sinh luôn cả quãng thời gian dài đẹp đẽ đã có với nhau..
    Vì ta biết: thời gian sẽ tự làm nhoà đi tất cả mà.
    Nhỉ??
    😊

    Bạn tôi không ít người yêu xa, nếu không muốn nói phần lớn họ đều yêu xa. Có người đến được với nhau, nhưng đa số là toạch giữa chừng, vì ti tỉ lý do, vì cô đơn, vì không có người chia sẻ, vì chạnh lòng, vì khoảng cách, vì đủ những thứ điên rồ khác mà chỉ những kẻ yêu xa mới hiểu.
    Ngay cả khi người yêu mình khóc bất lực, cậu ấy cũng chỉ biết thở dài đầu dây bên kia, ko đưa tay gạt nước mắt được, nói những câu cũ rích qua cái tai nghe lạnh ngắt:
    - Em đừng buồn nữa..
    Câu chuyện này tôi nghe ở nhiều cặp đôi yêu xa khi họ ngồi nhớ về nửa kia của mình với thật nhiều tiếc nuối..
    Tôi đã từng nhận được 1 tin nhắn vào 1 ngày trời HN thu tháng 10. Bạn tôi ở Châu Âu inbox qua Fb cho tôi đôi ba dòng nhạt nhẽo (bạn tôi học ở đó chứ k ở hẳn và SẼ VỀ VÀO MỘT THỜI GIAN NHẤT ĐỊNH)
    - Hôm nay người yêu cũ tôi đi lấy chồng, tôi không buồn đâu, chỉ thấy buồn cười. Có 1 hôm tự nhiên nó nhắn cho tôi "Anh cứ học đi, không cần về đâu" rồi chẳng nói chuyện với nhau, giận dỗi nhau, chiến tranh lạnh 1 thời gian và rồi hôm nay nó đi lấy chồng. Buồn cười vl.. kiểu đéo gì ấy nhỉ?
    Tôi gõ những dòng phím vô vị nói đôi ba câu "phải phép" như được lập trình sẵn...an ủi:
    - thôi!! Coi như k phải duyên số nhau. Đừng trách nó, con gái có thì, rồi nó cô đơn, nó chịu sao được.. thôi!! Cuộc đời còn dài.. biết đâu sau này ông gặp được người khác tốt hơn thì sao?!
    Đại loại thế!!

    Tôi tiếc cho những mối tình đẹp tan vỡ vì khoảnh cách.. nhưng tôi hiểu những cô đơn mà 1 trong 2 người hoặc cả 2 người phải chịu đựng, những khó khăn hàng ngày cả 2 phải đối mặt và những đối tượng khác (có thể là nam, nữ) vây quanh họ chỉ trực chờ nhẩy vào mối quan hệ mỏng manh đó..

    Tiếc lắm..

    Họ đã trải qua không biết bao nhiêu cái "đã từng"
    Họ đã từng tựa đầu vào vai nhau im lặng rất lâu và cùng nhìn về chân trời mới
    Họ đã từng thức đến sáng để nói chuyện tào lao và những nụ cười tưởng chừng không bao giờ tắt.
    Họ đã từng ôm nhau bịn rịn khóc ở sân bay khi nói lời tạm biệt!
    Họ đã từng mơ ước về bó hoa cưới và màu váy trắng trong ngày trọng đại..
    Họ đã từng nắm chặt tay nhau cùng thề hẹn chẳng bao giờ rời..
    Họ đã từng có 1 tình yêu rất đẹp..
    Nhưng tất cả những cái "đã từng" ấy đều thua...

    ✔️ Thua thời gian
    ✔️ Thua vật chất
    ✔️ Thua khoảng cách

    Và thua cả chính hiện tại của họ..
    Và họ để mất nhau đơn giản như thế đấy..
    Tôi nhận thiệp cưới từ tay bạn..
    Cười mênh mông là cười buồn...

    Tôi lại nhớ 1 câu nói của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn tài hoa bạc mệnh - nó như 1 "lời nguyền" cho nhiều cặp đôi sớm vội vã rời bỏ nhau khi gặp khó khăn:
    “Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình. Vì người ta nghĩ rằng những hạnh phúc, những điều mới mẻ nhất sẽ đến trong tương lai. Cũng có thể. Nhưng người ta đâu biết rằng những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời."

    (St)
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  6. #216
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    "Một bóng người, một cuốn sách, một chén trà, một giấc mộng. Cũng chỉ có khoảnh khắc này, cô đơn lại khiến lòng người xao động như thế. Gió lạnh lật tung trang sách, mưa khói này khiến từ chương và câu chuyện trong cuốn sách ngập bụi, thấm đẫm hơi ẩm. Một mình dựa song cửa u vắng, ngắm ngõ nhỏ lát đá nơi góc ngoặt, một mái hiên cũ kỹ, che bóng nắng hắt xuống thềm”.

    Xao động by kachikun, on Flickr
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  7. #217
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Ngỡ ngàng by kachikun, on Flickr

    "Có một lần, giữa đêm khuya một mình trong một căn phòng xa lạ, ở một phương trời xa lạ, tôi mò mẫm lên facebook. Thế rồi tôi bỗng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bạn thay avar bằng ảnh chụp với người yêu. Họ rất hạnh phúc. Dường như tôi đã đánh mất một điều gì đó, từ sâu bên trong.

    Chúng tôi đã từng có nhiều kỷ niệm đẹp. Đêm giao thừa năm ấy, chúng tôi hẹn gặp nhau bên Hồ Gươm cùng ngắm pháo hoa. Vậy mà tìm mãi cũng chẳng gặp được nhau giữa dòng người đông đúc ấy. Đến khi pháo bắn xong, người về hết, chúng tôi mới tìm được nhau.
    Năm sau, chúng tôi lại hẹn nhau, rồi lại không tìm thấy, rồi lại chờ pháo bắn xong. Vẫn chỗ cũ, chỉ để ôm nhau và nói 1 câu chúc mừng năm mới.

    Cô ấy quá chăm học, còn tôi thì có quá nhiều mối bận tâm, cứ thế hai đứa gần như chẳng còn xuất hiện trong đời sống của nhau. Kể cả mỗi dịp năm mới. Lúc nhìn thấy bức ảnh đấy, những kỷ niệm và cảm xúc đột ngột quay trở lại với tôi. Cô ấy đang ở Pháp, còn tôi ở Kenya. Khi cô ấy trở về Hà Nội, tôi đã lại chuyển vào Hội An. Chẳng biết phải bao nhiêu lần thành phố bắn pháo hoa nữa chúng tôi mới gặp lại nhau.

    Và khi gặp lại, cô ấy có còn là cô gái tôi quen không? Trong ký ức của tôi, cô ấy là một cô gái ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên mà lại chăm chỉ, cẩn thận và rất quan tâm tới người khác. Một cô gái chẳng nhiễm “bụi trần”.
    Bây giờ cô ấy có người yêu rồi. Mà tôi cũng đã có bạn gái. Đêm hôm ấy, tôi đã gửi cho cô ấy một tin nhắn. Một tin nhắn rất ngắn gọn. Vậy mà cô ấy đã trả lời bằng một tin nhắn rất dài. Chẳng biết phải dùng từ gì để mô tả cảm xúc của tôi khi đọc những dòng trả lời của cô ấy: Bất ngờ? Hạnh phúc? Cảm động?

    Tôi không thể kể cho bạn những gì cô ấy đã viết. Nhưng cô ấy đã khiến tôi biết rằng mình vẫn có một vị trí quan trọng đối với cô ấy, cho dù chính tôi cũng đã không còn thường xuyên quan tâm tới cô ấy từ rất lâu rồi.
    Và cô ấy đã nói:“Chỉ cần bạn còn nhớ, chẳng có thứ gì ra đi cả.”



    Những năm tháng qua, tôi đi đến những phương trời mới, nhìn thấy những thứ mà tôi chưa từng nhìn thấy, gặp gỡ những con người thú vị, cuốn hút. Những thành công, những huy hoàng, những cảm xúc tuyệt vời như món quà mà cuộc sống ban tặng cho tôi. Thế nhưng chúng đến rồi trôi qua nhanh chóng. Tôi nhận ra rằng phần lớn cuộc sống của chúng ta không phải là những khoảnh khắc đó, cuộc sống được dựng xây chủ yếu từ những khoảng lặng. Những khoảnh khắc sẽ trôi qua đời ta như những cảnh phim, chúng dù đẹp mấy cũng không làm nên cả bộ phim.

    Sẽ thật là tệ nếu tôi cứ ngồi đây và tiếc nuối về những gì tươi đẹp đã ra đi. Tôi sẽ chẳng mãi mãi là một chàng trai độc thân, cũng như cô bạn tôi sẽ chẳng mãi ở đó như một thiên thần trong truyện tranh.
    Nhưng nếu nó đã ra đi, vậy làm sao mà ta không tiếc nuối được cơ chứ.
    Giờ thì tôi đã nhận ra: Chỉ cần bạn còn nhớ, chẳng có thứ gì ra đi cả.
    Tôi đã dành thời gian để nhớ lại tất cả những giây phút vui vẻ nhất mà mình đã trải qua, những ký ức về người bạn tuyệt vời mà tôi từng có. Tôi thấy mình chẳng mất đi gì cả.
    Tôi mỉm cười.


    Sẽ rất tuyệt vời nếu bạn yêu quý ai đó và được yêu quý lại.
    Sẽ rất tuyệt vời nếu tình bạn cứ kéo dài mãi qua năm tháng.
    Sẽ rất tuyệt vời nếu những thứ tuyệt vời cứ tuyệt vời mãi.
    Nhưng cuộc sống là thế, chẳng có gì còn lại mãi. Dòng chảy thời gian mạnh mẽ lấy đi của chúng ta những điều cũ, trả lại cho chúng ta những thứ mới, rồi lại biến những thứ mới thành thứ cũ. Chẳng điều gì có thể ngăn cản được.
    Hãy tự nhủ: “Chỉ cần bạn còn nhớ, chẳng có thứ gì ra đi cả.”
    Chỉ cần bạn còn nhớ…"

    ( Truyện copy từ bác Hoàng Đức Minh. :D)
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  8. #218
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Chờ by kachikun, on Flickr

    "Người muốn đưa bạn về nhà, Đông Tây Nam Bắc đều là thuận đường.
    Người nguyện ý ăn cùng bạn, đắng cay chua ngọt đều là ăn ngon."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  9. #219
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Cái kết của tết con gà 2017 by kachikun, on Flickr

    Ngày xưa bé không biết, thật sự của Tết là những ngày cuối của năm, khi cả nhà quây quần gói bánh chưng, mua cây đào về trồng, là bữa cơm ba mươi luôn sống động, lung linh những mồ hôi, những nụ cười, những khoan khoái, những ngọt ngào…

    Khi tụi nhỏ mặc bộ đồ mới đi khoe hàng xóm, mọi người đi chúc tết thì Tết đã chớm hết, Mùng Một, Mùng Hai là Tết phai; Mùng Ba Mùng Bốn Tết tàn. Và mùng 5, mùng 6 là sự tiếc nuối Tết qua.
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

  10. #220
    Tham gia
    11-04-2011
    Bài viết
    2,648
    Khiêu gợi by kachikun, on Flickr

    "Thành công của một người đàn ông không chỉ nằm ở địa vị anh ta ngồi hay số tài sản anh ta có, nó còn nằm ở việc người phụ nữ của anh ấy không bao giờ xếp họ vào cùng một loại: “đàn ông trên thế giới giống nhau."
    Kẻ săn tìm khoảnh khắc

Trang 22 / 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 1220212223243272 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •